Thêm việc Ninh Vi Lan là nghệ sĩ của Tề Chiêu Viễn mà càng có đề tài, các nhà truyền thông lớn thi nhau lăng xê, giá trị con người cùng fans tăng nhanh, tuy vẫn còn có một bộ phận nói cô ôm đùi, nhưng tổng thể mức độ nổi tiếng vẫn tăng cao.
Là hiện tượng cực tốt.
"Một đời say đắm" quay chụp chậm rãi tiến vào kết thúc, cảnh cuối cùng lấy ở thành phố B, liên tục hơn một tuần diễn vào ban đêm, nhân viên đoàn phim đều gầy không ít. Ninh Vi Lan cùng Tạ Điệp Nghi đối diễn xong, bỗng chốc nói đến tình cảm của Phượng Yên Ly.
"Tôi cảm thấy nếu là tôi, tôi sẽ không làm giống Yên Ly, rõ ràng yêu mà lại không nói, ẩn nhẫn nhiều như vậy, không được cái gì thì thôi, cuối cùng còn chết cùng Tiêu Trần Uyên, có đáng giá sao?"
"Không phải ai cũng dũng cảm giống cậu." Ninh Vi Lan cười cười, nhớ lại một ít hồi ức không tốt, thanh âm đột nhiên trầm xuống, "Có rất nhiều người giống Phượng Yên Ly, cái gì cũng giấu ở trong lòng, bị hiểu lầm cũng không muốn giải thích, về sau lại thành bi kịch......"
Như mẹ của cô, Trang Tinh Như*.
*Cái này là tớ đoán mò, nguyên văn là Trang Tế Ngâm.
Khi đó bố của cô - Ninh Triệu Hoa ngoại tình, mẹ cô rõ ràng phát hiện, lại giấu ở trong lòng, cố chấp mà cho rằng bố chỉ đi nhầm một bước, ông sẽ quay đầu lại, đáng tiếc hiện thực không giống như mong muốn, hiễm khích giữa bố và mẹ càng ngày càng lớn, rõ ràng đã từng yêu nhau, hôn nhân lại không thể đi đến cuối cùng.
Ly hôn, mẹ mang theo cô rời đi, đoạn thời gian đó cô cơ hồ mỗi đêm đều có thể nghe thấy tiếng khóc tràn đầy áp lực. Cô không hiểu yêu một người còn có khả năng ruồng bỏ.
Đoạn hôn nhân thất bại của bố và mẹ có ảnh hưởng rất lớn với Ninh Vi Lan. Ở phương diện này, cô luôn sợ hãi, không muốn nghĩ tới cái gì, càng đừng nói tới tương lai xa vời. Hiện tại thích người khác, cũng chỉ chôn sâu đáy lòng.
Cô sợ hãi, một khi tình cảm biểu lộ ra, một khi có cơ hội có thể ở bên nhau, một khi ngay từ đầu thuận lợi, sau đó lại lặp lại con đường mà mẹ đã từng đi qua. Lúc đó cô nên làm cái gì, cô phải làm cái gì.
Cô không dám nghĩ đến.
~~~~~~~~Mai Quỳnh~~~~~~~~
Tiến độ quay chụp rất tốt, Tề Chiêu Viễn kết thúc suất diễn của mình, trong lúc uống nước tầm mắt lơ đãng đảo qua chỗ của Ninh Vi Lan, ghế dựa trống không, cô không ở đó. Im lặng chờ một lúc nhưng rất lâu cô cũng không trở lại, ấn đường nhíu chặt, buông bình nước, đi qua.
Tề Chiêu Viễn đến vừa lúc thấy Trang Văn từ trở về, tay đặt trên lưng ghế, đợi Trang Văn đến gần, lạnh lùng hỏi "Cô ấy đâu?"
"Suất diễn của Vi Lan hôm nay đã hết." Trang Văn thành thật giải thích "Vừa mới thấy cô ấy nhận điện thoại, hình như là bạn của cô ấy chân bị thương, tôi thấy cô rất sốt ruột, nên để cô ấy đi thăm." Nói xong nghĩ đến cái gì, thật nhanh bảo đảm "Tôi có an bài người, sẽ không gặp phóng viên, Tề tổng, anh yên tâm."
Vòng bạn bè của cô nhỏ, cho dù ngày thường hợp tác không ít minh tinh, nhưng có thể được cô goii là bạn...... Ngoại trừ Tạ Điệp Nghi, cũng chỉ có Dịch Chỉ Ngôn.
Mà Tạ Điệp Nghi ở phim trường, chắc chắn không phải đi thăm cô ấy. Cho nên chỉ có......
Mày hơi cau lại, anh im lặng một lát, bỗng nhiên không nói một tiếng xoay người trở về đi. Trang Văn ở sau lưng nhìn anh cực nhanh rời đi cùng sắc mặt âm trầm, buồn bực mà gãi gãi tóc. Cô có phải hay không làm sai việc gì?
Đến cửa bệnh viện, Ninh Vi Lan nói lời cảm ơn với lái xe, đội mũ đeo khẩu trang xuống xe. Dịch Chỉ Ngôn đã nói cho cô số phòng bệnh, cô không hay đến bệnh viện, mất chút thời gian mới tìm được.
"Chị Hiểu Lâm." Ninh Vi Lan nhìn bốn phía, xác định không ai chú ý mới tiến vào.
Quý Hiểu Lâm là người đại diện của Dịch Chỉ Ngôn, vẫn luôn rất thích Ninh Vi Lan, thấy xô tới liền bắt đầu nói "Chính em nhìn xem người này, ngày mai chính là buổi biểu diễn, hôm nay lại bị như vậy, bây giờ chị làm thế nào?"
Ninh Vi Lan ngồi xuống cạnh mép giường, cúi đầu nhìn chân Dịch Chỉ Ngôn bị bọc băng gạc màu trắng, nhíu mày "Nghiêm trọng không? Tại sao lại bị như này?"
Quý Hiểu Lâm đoạt lời Dịch Chỉ Ngôn mở miệng "Chính là tập nhảy kết thúc thì cùng bạn trên cầu thang đùa giỡn, không cẩn thận liền dẫm trượt, ngã cầu thang. Em xem nguy hiểm như vậy mà trong lòng cũng không biết."
"Cậu đừng nghe chị ấy nói nghiệm trong như vậy." Dịch Chỉ Ngôn bất đắc dĩ "Bác sĩ cũng nói, miệng vết thương không lớn, chú ý một chút rất nhanh sẽ khỏi."
"Chính là tối mai còn có buổi biểu diễn, em còn phải nhảy, chú ý như thế nào?"
Thấy Quý Hiểu Lâm càng thêm tức giận, Ninh Vi Lan vỗ vỗ tay cô ấy, trừng mắt nhìn Dịch Chỉ Ngôn ý bảo câm miệng "Chị Hiểu Lâm, buổi biểu diễn bắt buộc phải nhảy sao? Không thì có thể phối hợp bạn nhảy một chút, ít nhất không làm miệng vết thương vỡ ra."
Quý Hiểu Lâm bĩu môi "Từ giờ trở đi ngoan ngoãn một chút, đến lúc đó chị sẽ an bài đoàn đội quan hệ xã hội đoàn đội đem ảnh chân em đăng lên Weibo, như vậy fans sẽ vội vàng quan tâm em, sẽ không để ý em có nhảy hay không."
"Được" Dịch Chỉ Ngôn không hề có lời dị nghị, ánh mắt chuyển hướng Ninh Vi Lan đang cùng Quý Hiểu Lâm nói chuyện "Chị Hiểu Lâm, không phải còn có việc sao? Chị về trước đi, tí nữa em sẽ bảo lái xe đưa em về."
Quý Hiểu Lâm tốt xấu gĩ cũng đã ở trong giới giải trí lăn lộn bảy tám năm, chút tâm tư của Dịch Chỉ Ngôn sao cô có thể không thấy, âm thầm liếc mắt cảnh cáo một cái, sau đó rời đi trước.
Ninh Vi Lan thấy môi Dịch Chỉ Ngôn trắng bệch, tự giác đứng dậy đi rót nước cho anh.
Nước từ bình chảy ra rất nhỏ, Ninh Vi Lan đành phải nửa cong eo chờ đợi, ánh nắng mặt trời chiếu lên vai cô. Dịch Chỉ Ngôn cứ nhìn như vậy, có một loại cảm giác năm tháng tĩnh lặng, cô vẫn luôn bên cạnh.
"Làm sao vậy?" Cô quay lại thấy anh thất thần, buồn cười mà duỗi tay ở trước mắt anh quơ quơ "Uống nước."
Dịch Chỉ Ngôn ngơ ngác tiếp nhận, uống mấy ngụm.
"Vi Lan, đêm mai cậu có rảnh không?"
Ninh Vi Lan nghĩ nghĩ, đêm mai hình như không có cảnh, cũng không có quảng cáo "Làm sao vậy?"
"Ngày mai buổi tối tôi biểu diễn, tôi sẽ để lại vị trí tốt nhất cho cậu." Sợ cô từ chối, Dịch Chỉ Ngôn vội vàng bổ sung "Buổi biểu diễn lần này tôi tỉ mỉ chuẩn bị thật lâu, vừa vặn ở thành phố B, cách chỗ cậu đóng phim cũng không xa. Thế nào, có thể vác mặt tới không?"
Ninh Vi Lan bị câu cuối của Dịch Chỉ Ngôn làm bật cười, gật gật đầu "Tôi sẽ an bài thời gian."
Hai người tùy ý hàn huyên một lúc, liền thẩy mặt trời đã ngả về phía tây, anh nhìn sắc trời ngoài cửa sổ nói "Đột nhiên rất muốn ăn đồ ăn cậu nấu."
"Cậu còn không về nhà tranh thủ thời gian nghỉ ngơi?"
"Về nhà cũng phải ăn cơm trước." Dịch Chỉ Ngôn cười cười, nói ra mấy món ăn "Hãy vì tôi là bệnh nhân mà nấu bữa tối cho tôi, tôi đã bảo trợ lý đi mua nguyên liệu rồi, hiện tại về nhà vừa vặn."
Ninh Vi Lan bật cười "Hóa ra là kế hoạch? Bây giờ chúng ta về."
"Được."
Xe bảo mẫu của Dịch Chỉ Ngôn vẫn luôn chờ ở bên ngoài bệnh viện, hai người lên xe một đường về nhà. Ninh Vi Lan để anh ngồi trên ghế sô pha nghỉ ngơi, thuận tiện mở TV, một mình ở phòng bếp xử lý nguyên liệu nấu ăn.
Trong TV đang là tin tức giải trí trong ngày, Dịch Chỉ Ngôn thất thần mà nhìn. Sau đó chợt thấy dường như có thứ gì, thế nhưng ở giữa sô pha có một tờ giấy bị kẹp lại, như là không cẩn thận rơi xuống.
Dịch Chỉ Ngôn mở ra.
Mấy chữ trên đầu chính là kế hoạch quay "Một đời say đắm", ngay phía dưới được liệt kê tỉ mỉ, chữ viết tương đối qua loa. Dịch Chỉ Ngôn trước kia đã nhìn qua chữ của Ninh Vi Lan, xác định đây không phải chữ của cô. Anh đứng dậy, chậm rãi đi đến cửa phòng bếp, dựa cửa gọi cô một tiếng.
Ninh Vi Lan không có quay đầu lại, trả lời "Chuyện gì vậy?"
"Kế hoạch loại này hẳn là quan trọng, cậu sao lại không cất kỹ?"
"Kế hoạch?" Ninh Vi Lan không hiểu, rửa tay đi đến "Cái gì?"
Thấy thần sắc của cô, Dịch Chỉ Ngôn ẩn ẩn cảm thấy có chút không đúng, nhưng vẫn đưa cho cô xem. Ninh Vi Lan vừa thấy liền nói thầm "Là anh làm rơi sao?".
Trong lòng Dịch Chỉ Ngôn trầm xuống "Ai làm rơi?" Ai đã đến nhà cô?
Ninh Vi Lan trố mắt, theo bản năng trả lời "Tề Chiêu Viễn". Nói xong điện thoại trên bàn vang lên, cô đẩy đẩy anh "Cậu có điện thoại."
Dịch Chỉ Ngôn đứng một lúc mới đưa kế hoạch cho cô, sau đó đi đến bàn phòng khách. Trên màn hình là một số điện thoại xa lạ, Dịch Chỉ Ngôn không có hứng thú nghe, không chần chừ tắt đi. Một lần nữa ngồi trên sô pha, anh rũ mắt nhìn chằm chằm băng gạc trên đùi mình, sự vui vẻ bởi vì cô tới buổi biểu diễn cũng không còn.
Ninh Vi Lan động tác rất nhanh, hai người ăn xong cũng chỉ 7 giờ rưỡi, nhưng Dịch Chỉ Ngôn còn phải đi về để chuẩn bị cho buổi biểu diễn công việc, cô liền tiễn anh xuống tầng.
Xe bảo mẫu của anh dừng ở góc khuất của gara, Ninh Vi Lan không có đi theo, hơi khom lưng nhỏ giọng "Trên đường cẩn thận một chút, tới nơi thì gọi cho tôi."
Dịch Chỉ Ngôn gật đầu, thấy cô chuẩn bị rời đi, duỗi tay cầm cổ tay cô, Ninh Vi Lan đau nhíu mi lại, Dịch Chỉ Ngôn liền buông ra.
"Tối nay cậu làm sao vậy?" Lúc ăn cơm thất thần, lúc rửa bát thiếu chút nữa ngã, hiện tại lại...... Ninh Vi Lan dùng mu bàn tay đi chạm chạm cái trán của anh, độ ấm bình thường, không có phát sốt.
"Tôi không có việc gì, có thể là ngày mai tổ chức buổi biểu diễn nên rất vui." Dịch Chỉ Ngôn giải thích, áp xuống cơn khó chịu ở yết hầu, cười gượng "Tôi đi về trước, mai cậu nhất định phải tới, tôi chờ cậu."
"Được, tôi đã biết." Ninh Vi Lan nghiêng đầu dặn dò lái xe trên đường đi cẩn thận, lùi lại giúp anh đóng cửa xe, đợi xe ra khỏi gara cô mới đi vào thang máy, có chút suy tư.
Tắm rửa rồi sấy khô tóc, Ninh Vi Lan dựa vào đầu giường gọi video với Trang Văn, nói chuyện công việc xong Trang Văn đột nhiên mang vẻ mặt đau khổ, thở ngắn than dài.
"Làm sao vậy? Sao lại có vẻ mặt như vậy?"
"Hôm nay ngay sau khi em đi, tâm tình của Tề tổng vẫn luôn không tốt, giống như đang bực tức, em biết vốn dĩ mặt Tề tổng đã không có biểu tình gì rồi, thiếu chút nữa dọa chết chị."
Ninh Vi Lan bật cười, nhớ lại bộ dáng của anh lúc trước, đại khái có thể đoán hôm nay có bộ dáng gì "Chị làn việc gì chọc đến anh ấy à?"
"Sao có thể?" Trang Văn kêu oan "Chị vẫn luôn thận trọng, em đi rồi thì Tề tổng đến hỏi em đi đâu, chị liền nói em đi thăm bạn, sau đó Tề tổng liền bắt đầu không vui." Gục đầu xuống, Trang Văn hữu khí vô lực nói "Chị cảm thấy đây chắc chắn không phải do chị, em rời đi chị đã nói với phó đạo diễn rồi, không tính là tự tiện rời đi, ai biết được......"
Đề tài này rất nhanh liền chuyển, hai người đều bận rộn một ngày, sau khi chúc nhau nói ngủ ngon liền tắt video, Ninh Vi Lan nằm ngửa ở trên giường, nhớ lại lời Trang Văn nói, đột nhiên cảm thấy có chỗ không đúng.
Là biết cô đi thăm bạn nên mới bắt đầu âm trầm.
Chẳng lẽ...... Là cô chọc anh?
~~~~~~~~Mai Quỳnh~~~~~~~~
Ninh Vi Lan kết thúc quay chụp đã là 6 giờ, cô vội vàng đi quachoox Dịch Chỉ Ngôn, vừa đến trước mười phút.
Dịch Chỉ Ngôn đã mặc trang phục diễn, thấy cô tới mới thở phào nhẹ nhõm, gọi Quý Hiểu Lâm đưa cô đến vị trí đã được chuẩn bị tốt.
"Được rồi, em chuẩn bị một chút, tám phút sau bắt đầu."
Dịch Chỉ Ngôn gật đầu.
Buổi biểu diễn có tổng cộng hai mươi lăm bài hát, Ninh Vi Lan ngồi ở trong một góc nhìn lên trên sân khấu, nghe biển fans kích động mà kêu tên anh, càng vì anh nhiều năm nỗ lực mà cảm thấy đáng giá cùng kiêu ngạo.
Hát xong tất cả các bài, Ninh Vi Lan thừa dịp đám người hỗn loạn đi đến hậu trường, vừa lúc thấy bác sĩ đang băng bó cho Dịch Chỉ Ngôn, cô tiến đến hỏi "Thế nào?"
"Không có việc gì, lúc tôi nhảy không có dùng hết lực." Bác sĩ cũng phối hợp gật đầu "Nếu kết thúc, mấy ngày kế tiếp phải nghỉ ngơi, tranh thủ để vết thương mau chóng khép lại."
Thay xong quần áo, đã đêm khuya, các nhân viên công tác không ngừng đi đi lại lại, trước khi lên sân khấu Dịch Chỉ Ngôn chưa ăn cơm, lúc này đói không chịu được, liền rủ Ninh Vi Lan đi khuya.
Hai người rất điệu thấp, tìm một cửa hàng ngồi xuống, gọi chút cháo cùng với rau xào.
"Khi nào cậu rảnh có thể xem lại video buổi biểu diễn hôm nay, trên sân khấu cậu khác hoàn toàn ngày bình thường."
Nghe vậy Dịch Chỉ Ngôn rất có hứng thú mà nhướng mày "Chỗ nào không giống nhau?"
"Ngô, nói như thế nào được...." Ninh Vi Lan suy tư "Tựa như vì sân khấu mà sinh ra, cậu nhất định phải đi con đường này, có như vậy mới có nhiều fans thích cậu."
"Vậy còn cậu?" Dịch Chỉ Ngôn buột miệng thốt ra.
Cậu có phải hay không cũng giống những fans đó, thích tôi......
"Tôi?"
Lòng bàn tay đã có một tầng mồ hôi, Dịch Chỉ Ngôn cười nhẹ, làm bộ lơ đãng cúi đầu ăn cháo "Ý của tôi là cậu cũng sẽ có một ngày như vậy, sẽ có rất nhiều rất nhiều người thích cậu, hơn nữa sẽ bảo vệ cậu."
Ninh Vi Lan cười "Cảm ơn, tôi sẽ nỗ lực."
Dịch Chỉ Ngôn không hề trả lời.
Một bữa cơm ăn xong, hai người ai về nhà nấy, Ninh Vi Lan tắm rửa xong rất nhanh liền ngủ, mơ mơ màng màng giống như có tiếng chuông điện thoại, cô híp mắt cầm lấy điện thoại "Uy" một tiếng.
Là Trang Văn, khác với với dĩ vãng ôn nhu hay trêu đùa, mà là nghiêm túc và nôn nóng.
"Có việc lớn, em mau rời giường, xe bảo mẫu mười phút sau sẽ đến bãi đỗ xe nhà em, lập tức xuống dưới đến công ty họp."
Quỳnh: Như kiểu edit đến đoạn toàn là nam phụ nên thấy nó nhạt quá, edit không có tốt bằng đoạn có nam chính hay sao ấy @[email protected]
Nếu có thể mong các cậu hãy follow và vote cho mình ạ.