Địa điểm quen thuộc làm nghi thức khai máy, vẫn chưa bắt đầu, Ninh Vy Lan ngồi nghỉ trong phòng trang điểm, trong phòng có chút huyên náo, cô lật mấy tờ tạp chí mà xem không vào, ánh mắt vô thức rơi đến bên cạnh liền thấy Dịch Chỉ Ngôn đang đi đến.
”Thấy tớ có ngạc nhiên không?” Dịch Chỉ Ngôn kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô, “Cậu xem danh sách diễn viên chưa?”
Cô lắc đầu. Mấy hôm nay cô đều bận bù đầu, chưa có dịp đụng đến.
”Được rồi, vậy tớ chính thức nói cho cậu biết, tớ là nam thứ trong “Phong quang nguyệt tễ” đấy.
Ninh Vy Lan trợn trừng mắt.
”Thế trước kia cậu......” Rõ ràng cô nhớ chị Hiểu Lâm dẫn anh gặp phó đạo diễn “Một đời Yên Ly”, nếu nhẩm tính thời gian thì lúc này đang ở bên kia mới đúng.
”Ở bên kia tuy tớ là nam thứ nhưng phân cảnh không được nhiều cho lắm, thế nên người quản lý đã nhận thêm kịch bản này, chẳng khác nào đang chạy sô hai phim.” Dù sao đều quay ở thành phố J, đi về cũng tương đối thuận tiện.
Ninh Vy Lan nghĩ thông, liền mỉm cười: “Hợp tác vui vẻ.”
”Hợp tác vui vẻ.”
Hai người ngồi nói chuyện phiếm một lúc, đến khi nghi thức khai máy bắt đầu, vì có rất nhiều truyền thông đến chụp ảnh nên nghi thức khai máy diễn ra vô cùng thuận lợi, tiếp theo là chụp ảnh tạo hình, lúc cô thay quần áo, vừa hay chạm phải ánh mắt Lý Chính đang nhìn qua đây, cô cũng không rõ là cảm xúc gì, cứ nhìn nhau như vậy, khiến cô cảm thấy không thoải mái.
Gật gật đầu khách sáo, Ninh Vy Lan liếc mắt sang chỗ khác rồi đi thẳng.
Trong phòng thay đồ, Lý Chính để mặc trợ lý mặc đồ cho mình, tiện hỏi: “Người vừa nãy là Ninh Vy Lan nữ chính phải không?”
Trợ lý vừa nãy cũng nhìn thấy, gật đầu.
Lý Chính hơi mỉm cười, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Trước tiên chụp ảnh tạo hình từng người, có mấy cái lều đồng thời được dựng lên, Ninh Vy Lan làm động tác theo đạo diễn nói, vừa chụp được mấy tổ, đã nghe thấy một tràng pháo tay vang lên, cô nhíu mày nhìn sang hướng thanh âm truyền đến.
”Rất đẹp, mắt rất có hồn”, Lý Chính vượt qua đạo diễn và thợ chụp ảnh đi đến bục trung tâm, đứng lặng trước mặt Ninh Vy Lan, giơ tay ra cười không có ý tốt, “Xin chào, tôi là Lý Chính, nam chính trong bộ phim này.”
Ninh Vy Lan liếc mắt về đôi tay kia, nhớ tới lời dặn dò của Tạ Điệp Nghi mấy ngày trước, thái độ lạnh lùng xa cách: “Xin chào, tôi là Ninh Vy Lan.”
Lý Chính cúi đầu nhìn Ninh Vy Lan quả thực rất xinh đẹp, trong lòng anh lóe lên một ý cười, và đã bắt đầu tính toán kế hoạch với cô, nhưng trên mặt vẫn không để lộ bất cứ cảm xúc gì rồi buông tay cô ra.
”Chụp sắp xong chưa?”
”Vẫn chưa.”
”Vậy được, tôi đợi cô ở bên dưới”, Lý Chính tự giác ngồi chỗ bên cạnh đạo diễn, ánh mắt nóng bỏng khóa chặt lấy cô, “lát nữa ảnh của chúng ta đều chụp trong lều này.”
Ánh mắt Ninh Vy Lan hơi lóe sáng, cuối cùng không biết nói gì đành gật đầu với đạo diễn tiếp tục.
Cô đang chụp ảnh tạo hình, còn Lý Chính càng hăng say với chỉ đạo của đạo diễn, cảm thấy biểu cảm này của cô rất tốt, nhưng động tác không thích hợp cho lắm, sau đó biểu cảm của tất cả mọi người trong lều đều trở nên không đẹp mắt, lúc này Ninh Vy Lan tạo thành tư thế cầm kiếm, liếc thấy ánh mắt vừa ý của đạo diễn, cô dừng hình mấy giây đang muốn thu lại tư thế thì bỗng nghe thấy:
”Tôi cảm thấy sát khí bị lộ ra bên ngoài hơi nhiều, cô là nữ tướng quân, chứ không phải nữ sát thủ”, Lý Chính nhìn không vào mắt, cười híp mí đứng lên đi đến bên cạnh Ninh Vy Lan, anh cúi đầu thổi một hơi bên tai cô, “Có thể mượn tay của cô một chút được không, tôi sẽ dạy cô.”
Nếu hai phút trước, Ninh Vy Lan vẫn còn cảm thấy hình như người này không kinh khủng như Tạ Điệp Nghi nói cho lắm, nhưng bây giờ cô muốn bác bỏ ngay câu này.
”Cám ơn ý tốt của Lý tiên sinh”, cô lùi ra sau hai bước, dứt khoát, “Nhưng tôi cảm thấy anh nên yên lặng đợi ở bên dưới vẫn hơn đấy.”
Lời vừa dứt hiển nhiên Lý Chính đờ đẫn cả người, anh chưa bao giờ gặp người buông lời từ chối lạnh lùng như vậy, nhưng không tức giận, khóe môi liền cong lên rồi ngoan ngoãn trở về chỗ ngồi.
Ninh Vy Lan thở phào nhẹ nhõm.
Chụp ảnh tạo hình cá nhân kết thúc, tiếp đến là chụp hai người, Ninh Vy Lan đứng ở bên cạnh Lý Chính, động tác không cần tiếp xúc quá nhiều, cô rất thỏa mãn.
Chụp xong tấm cuối cùng, cô đang muốn lui xuống nghỉ ngơi, không ngờ cổ tay bị anh bắt lấy, cô ngạc nhiên theo bản năng muốn rụt tay lại, trầm mặt xuống: “Lý tiên sinh........”
Lý Chính cự cãi: “Làm gì phải khách sáo như vậy, tôi tưởng chúng ta chí ít cũng là bạn bè chứ, gọi tên là được rồi.”
Ninh Vy Lan không lên tiếng.
”Đạo diễn, nam nữ chính mà không có ảnh tiếp xúc thì không hay lắm”, Lý Chính ngoảnh lại nói với đạo diễn, “Thực ra tôi cảm thấy có thể tạo một nụ hôn giả, như vậy......”
”Lý tiên sinh!” Ninh Vy Lan tăng thêm ngữ khí, nhịn không được trừng mắt nhìn anh: “Tôi cho rằng như vậy là Ok rồi, đợi sửa ảnh xong,....”
Lý Chính bỗng nhiên muốn tranh thủ phúc lợi của anh, hai người ở trên bục giằng co nhau, không ai nhường ai.
Song, đạo diễn và Tề Chiêu Viễn là bạn bè lâu năm, sớm đã nghe thấy anh nói bóng nói gió phải chăm sóc tốt nghệ sĩ nhà mình, đương nhiên vụ này sẽ nghiêng về Ninh Vy Lan bác bỏ ý tưởng của Lý Chính.
Lý Chính hậm hực nhún vai, ra vẻ mất hứng rồi bỏ đi.
Một tiếng sau, chính thức khai máy.
Mấy cảnh đầu tiên đều là cảnh quay cá nhân, Ninh Vy Lan nhập vai rất nhanh, nên một loáng đã quay xong phân cảnh của mình, cô ngồi trên ghế vừa xem kịch bản vừa nghỉ ngơi, tiếp đó có đoạn thoại tương đối dài, cô nhẩm đi nhẩm lại mấy lần rồi nhắm mắt đọc thuộc lòng, vừa mở mắt, đã bị gương mặt đang dí sát dọa cho hết hồn.
Lý Chính cười ha ha, vươn tay muốn vuốt tóc Ninh Vy Lan nhưng bị cô né tránh, “Thật sự đã dọa cô rồi, xin lỗi nhé, chỉ muốn đùa cô một chút thôi.”
”.......có chuyện gì vậy Lý tiên sinh?”
”Không có gì, đang rảnh muốn tìm cô nói chuyện thôi.” Lý Chính tự động ngồi vào ghế đối diện Trang Văn, đột nhiên nói: “Trông cô còn trẻ như vậy, đã có bạn trai chưa?”
Tâm tình buồn bực, Ninh Vy Lan nhíu mày, cười lạnh không khách khí: “Chuyện này có liên quan gì đến Lý tiên sinh vậy?”
”Chẳng liên quan”, Lý Chính híp mắt, nhìn vào mắt cô không rõ ý vị, “Hỏi thăm chút thôi, nếu chưa có bạn trai, chi bằng.....”
”Lý tiên sinh.” Trang Văn xuất hiện, biểu cảm khó chịu hiển nhiên đã nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người: “Bên đạo diễn cho gọi anh đó, gọi mấy lần rồi đấy.”
Lý Chính thầm chửi thề một tiếng, rồi nói “biết rồi” xong đi thẳng, Trang Văn cũng ngồi xuống.
”Thằng đó không làm gì em chứ?”
”Không có.”
Trang Văn vuốt ngực, và hướng mắt về phía Lý Chính khinh khỉnh: “Lúc gửi lời mời nhận vai cho chị, nam chính vẫn chưa chốt, chị nghĩ kịch bản hay không muốn bỏ nên mới nhận trước cho em, ai ngờ nam chính lại là người này, giờ không rút lui được nữa, sau này mỗi ngày phải nhìn thấy cái bản mặt đó thật sự vất vả cho em.”
Ninh Vy Lan vỗ trán: “Bây giờ hối chả kịp rồi, dù sao có nhiều người ở phim trường như vậy, anh ta cũng không dám làm gì em.”
Cô nghĩ buông lời trêu ghẹo thì thôi đi, cô hoàn toàn có thể phớt lờ.
”Cho dù thế nào, thì chắc chắn chị sẽ bảo vệ em!” Trang Văn sáp lại gần, đè thấp giọng, “Sếp đã dặn dò cẩn thận chị phải chăm sóc em cho tốt, đây là trách nhiệm của chị.”
”Ừm”, Ninh Vy Lan gật đầu cười, “Trang Văn tốt nhất trên đời.”
Nghe xong, Trang Văn cười bỉ ổi: “Chị tốt hay sếp tốt?”
”Chị không giống với anh ấy.”
”Tôi biết, tôi chỉ là người quản lý mà thôi, nhưng sếp là bạn trai của cô cơ”, Trang Văn bĩu môi, vẫn miệt mài, “nhưng bây giờ chị muốn biết, chị tốt hay sếp tốt?”
”Ê.” Ninh Vy Lan nhìn cô cố chấp, bỗng nổi ý muốn trêu chọc một phen, nên cố ý ngừng lại rất lâu, nhìn cô sốt ruột muốn chết mới nói: “Chị tốt, chị tốt nhất.”
Trang Văn làm tư thế “yeah”, cười ha ha: “Vy Lan chị thích em nhất!”
Bên này hai người được trận cười thỏa thuê, bên kia Lý Chính đang bị đạo diễn kéo lại, muốn anh diễn tay đôi với Dịch Chỉ Ngôn, anh luôn không có hứng thú với loại này, nhưng cũng không tiện từ chối, trong quá trình chờ đợi đã nói chuyện với trợ lý.
”Ninh Vy Lan này lai lịch như nào, sao cứng nhắc vậy?”
Mồ hôi lạnh rơi xuống trán, trợ lý nói: “Hồi xưa cô ta là nghệ sĩ của Thiên Uy, không biết tại sao lại bị đóng băng hoạt động suốt năm năm, sau này hết hạn hợp đồng liền chuyển sang đầu quân dưới trướng phòng làm việc Tề Chiêu Viễn.”
”Tề Chiêu Viễn......” Lý Chính lục lại cái tên này trong đầu, không để tâm lắm: “Không cần biết cô ta thuộc công ty nào, dù sao bây giờ tôi cũng đã nhìn trúng cô ta rồi.”
Trợ lý thấp giọng cung kính: “Cô ta tái xuất không lâu, vẫn độc thân.”
”Tôi thèm mà quan tâm cô ta độc thân hay không”, đầu lưỡi đã vẽ một vòng xung quanh môi, Lý Chính cười vô lại, “Cho dù là cưới rồi nếu tôi đã nhìn trúng thì cũng phải cướp về bằng được.”
Ánh mắt Dịch Chỉ Ngôn dần buốt lạnh.
*** ***
Buổi tối không có cảnh quay đêm, ăn xong cơm xong Dịch Chỉ Ngôn nhân lúc hai người không phải quay liền tìm cơ hội nói cho mình cô biết.
”Vy Lan, Lý Chính này không phải hạng người tốt đẹp gì, cậu nhớ đề phòng.”
Ninh Vy Lan nghe xong vô cùng kinh ngạc, mỉm cười: “Tớ biết rồi.”
Dịch Chỉ Ngôn không có cách nào nói cho cô biết chuyện đã nghe thấy được, chỉ đành giải thích đơn giản về thằng cha kia mà thôi.
”Thằng kia, mới xuất đạo năm ngoá, hình như có chống lưng, vừa xuất đạo tài nguyên đã ngon lành rồi”, anh nhớ lại, “nhưng lời bình trong giới luôn không tốt.”
Phạm tội bỡn cợt con gái nhà lành, người trong giới này đều xì xào sau lưng hắn.”
”Giữa tớ và Lý Chính trừ lúc quay phim ra, sẽ không tiếp xúc dưới bất kỳ hình thức nào khác.” Ninh Vy Lan nghiêm túc.
Dịch Chỉ Ngôn hiểu cô cũng không nói thêm nữa.
Cảnh thứ năm là màn gặp nhau đầu tiên giữa nam nữ chính, bối cảnh là đầu phố Trường An, nữ chính Lan Ninh không nhà không cửa chết đói nơi đầu đường xó chợ.
Thay bộ quần áo ăn mày mà đoàn phim đặc chế, Ninh Vy Lan sửa sang xong quần áo liền trở về vị trí.
Cảnh năm màn một lần một ”Phong quang nguyệt tễ” bắt đầu!”
Dưới góc chân tường bộ đồ ăn mày rất mỏng, gió lạnh rít qua tay áo vào cơ thể rất lạnh, Ninh Vy Lan run cầm cập, còn trưng ra biểu cảm bi thương hiu quạnh, trông vô cùng khổ sở.
Mấy giây sau, Lý Chính chầm chậm đi đến, đứng trước mặt đọc một câu thoại. Ninh Vy Lan trả lời xong, liền thấy anh ta vươn tay về phía mình, theo như kịch bản là giơ tay.
Bất ngờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Ai cũng không biết Lý Chính là vô tình hay cố ý, cuối cùng không nắm lấy tay Ninh Vy Lan thuận thế khéo cô lên, mà lại kéo tay áo cô dùng lực khiến đầu vai áo bị toạc một nửa, lộ ra bờ vai trắng nõn nà.