Tề Chiêu Viễn trầm mặc, lâu sau mới đồng ý, Ninh Vi Lan ngồi xuống, ngón tay nắm chiếc đũa, lơ đãng ngó đến mu bàn tay của anh. Miệng vết thương của anh đã tốt, không lưu lại sẹo.
Tiếng chuông vang lên, Ninh Vi Lan yên lặng ăn cơm nhìn anh nhận điện thoại, cô không muốn nghe lén, nhưng âm thanh lại vang bên tai cô, tiếng cười bên kia không cần nghĩ cũng biết là Vu Trach. Lẳng lặng chờ anh nói xong, Ninh Vi Lan đặt đũa xuống.
"Tề tiên sinh, tôi có một vấn đề muốn hỏi anh."
Từ ngày biết kết quả của việc chọn người diễn vai nữ số 2, trong lòng cô vẫn có thắc mắc. Cô biết Tạ Điệp Nghi là ai. Một tiểu hoa đán có kỹ thuật diễn cùng nhân khí không thể bắt bẻ. Nhưng giữa hai người, cô lại được chọn. Ninh Vi Lan cũng không cảm thấy mình kém, xét kỹ thuật diễn, cô tự nhận không có trở ngại, còn có rất tiến bộ rất lớn, xét nhân khí, không nói 5 năm trước, hiện tại đúng là không có nhiều người biết cô, nhưng điều này không bao gồm cả tương lai.
Kết quả này làm cô kinh ngạc, loáng thoáng cũng từ ngày Vu Trạch không nói hết, nên việc này nhất định không phải Vu Trạch quyết định. Mà là anh.
Tề Chiêu Viễn dù chưa lên tiếng, Ninh Vi Lan biết là anh đang đợi mình mở miệng, cô nhắm mắt che đi tâm tình phức tạp, nghiêm túc nói tiếp.
"Theo tôi được biết, Tề tiên sinh từ lúc chuyển hình thành đạo diễn đến nay chỉ đầu tư ba bộ phim, hai bộ phim truyền hình một bộ phim điện ảnh, đều là diễn viên nổi tiếng cùng đội hình chế tác tốt, "Cửu trọng cung lược" là bộ thứ tư, đồng thời cũng là một ngoại lệ."
Ngoại lệ là bạn tốt Vu Trạch đặt chân vào làm đạo diễn, ngoại lệ tiếp theo chính là trừ nam nữ chính là nhất tuyến minh tinh, phần lớn đều là nhị tuyến và tam tuyến và còn có cả người mới là cô.
"Tôi muốn biết, Tề tiên sinh mạo hiểm chọn ra một người diễn viên mới không có tác phẩm nào, kỹ thuật diễn còn chưa biết, nhân khí cơ bản bằng không....." Cô nói, lúc sau dừng lại nhìn vào mắt anh "Không sợ thất bại sao?"
Dứt lời không khí lặng im rất lâu, Ninh Vi Lan cắn môi, thời gian lâu đến mức cô cho rằng anh sẽ không trả lời, bỗng nhiên nghe được một câu nhàn nhạt, cô còn tưởng rằng mình nghe nhầm.
"Ninh Vi Lan, đầu tư là như thế nào?"
Cô giật mình, đáp: "Người đầu tư trước tiên sẽ đầu tư một mức nhất định, sau đó trong tương lai sẽ hy vọng nhận được lãi......"
Anh nghe xong, lạnh nhạt nói tiếp "Nhận lại cũng chỉ là hy vọng, có lỗ sẽ có lãi, đây là định luật. Nhưng tôi là diễn viên và cũng là thương nhân, thương nhân sẽ không làm việc gì có thể gây lỗ vốn cho bản thân."
"Cho nên......"
"Cho nên" anh cong cong khóe miệng, khoanh tay trước ngực "Tôi lựa chọn đầu tư đều sẽ có lãi, mà cô sẽ giúp tôi lấy được số lãi đó."
Anh đứng dậy chuẩn bị rời đi, Ninh Vi Lan chớp chớp mắt. Khẳng định của anh làm cô vô cùng kinh ngạc gọi anh "Tề tiên sinh."
Anh quay đầu lại.
"Vô cùng cảm ơn anh"
"Không cần." Anh thu hồi ánh mắt, nghênh ngang rời đi. Ninh Vi Lan nhìn theo bóng dáng anh biến mất. Một mình ăn xong, cũng trở về phòng.
Tắm rửa xong cũng đã là 9 giờ rưỡi, tuy ngày mai dậy sớm nhưng giờ này cũng chưa ngủ được, Ninh Vi Lan dứt khoát ngồi đọc kịch bản.
Cô tuy rằng là nữ số 2, nhưng phần diễn lại không nhiều lắm, cả lời kịch chỉ có vài tờ, Ninh Vi Lan đọc một lúc rồi lên giường ngủ.
Toàn bộ thế giới đen tối, chỉ còn có thể nghe thấy được tiếng mưa đập vào cửa sổ, cô nhắm mắt kéo cao chăn, hô hấp dần dần chậm lại đi vào giấc mơ.
~~~~~~~~Mai Quỳnh~~~~~~~~
Chính thức bắt đầu quay.
Ở trong phòng nghỉ hoá trang xong, vốn là chưa đến cảnh của cô, Ninh Vi Lan cầm kịch bản ngồi xuống ghế, cô sợ tí nữa khẩn trương quên mất lời kịch của bản thân.
Ninh Vi Lan vốn là người có thể tĩnh tâm làm việc, xung quanh mặc dù ồn ào ầm ĩ, cô cũng có thể ngăn cách tất cả, đọc thuộc lời kịch.
Vì vậy cô không phát hiện Ninh Nhất Thuần đến gần, cho đến khi kịch bản trên tay bị lấy đi mới giương mắt nhìn.
"Thật không nghĩ tới ở đoàn phim thấy cô." Mới buổi sáng 7 giờ, mặt trời đã lên, Ninh Nhất Thuần cầm ô mắt khẽ liếc "Nữ số 2? Ninh Vi Lan cô vẫn còn có bản lĩnh, có thể đem Tạ Điệp Nghi đá đi, người đại diện của cô hẳn là phí rất nhiều công sức."
Ninh Vi Lan không muốn nói chuyện cùng cô ta, ngồi dậy đoạt lấy kịch bản, nhưng Ninh Nhất Thuần nghiêng người tránh thoát, cười lạnh tiếp tục nói.
"Vẫn là cô dùng quy tắc ngầm, cùng người nào thông đồng?" Ninh Nhất Thuần ánh mắt tùy ý dạo qua một vòng phim trường, dừng trên người nhà làm phim không có ý tốt "Biết cô rất muốn nổi tiếng, nhưng ít nhất cũng không cần vượt qua giới hạn, có một người để thông đồng lên giường liền dở mọi thủ đoạn không dứt."
Nhìn khuôn mặt không có biểu cảm, Ninh Nhất Thuần càng nói càng quá phận "Rốt cuộc vẫn là đóng phim, cô nên tiết chế, nhưng cô thông đồng như thế nào cũng không thể nổi tiếng được."
"Nói xong chưa?"
Ninh Nhất Thuần bị cắt đứt, đè thấp âm thanh "Ninh Vi Lan, cô có ý tứ gì?"
Ninh Vi Lan không phản ứng, ngược lại nhân lúc cô không chú ý đoạt lại kịch bản, Ninh Vi Lan vỗ vỗ như trên đó có cái gì không sạch sẽ, hành động này làm mặt Ninh Nhất Thuần đen lại.
"Ninh Nhất Thuần, bệnh cũ của cô một chút cũng chưa khỏi từ 5 năm trước đến bây giờ." Ninh Vi Lan cười khẽ "Vẫn là tự mình đa tình như vậy, tự cho mình là đúng."
"Ninh Vi Lan!"
Ninh Vi Lan cười tùy ý đứng lên, rũ mắt xem người thấp hơn mình một cái đầu "Em gái."
"Cô vừa mới nói thật giống như người có phong phú kinh nghiệm." cô nhướng mày "Hay là cô sớm đã trải qua, cho nên hiện tại có đủ kinh nghiệm để giáo dục việc này cho tôi. "
Ninh Nhất Thuần bị cô nói sắc mặt đỏ lên, căn bản không nghĩ tới cô sẽ lấy câu nói của mình đánh trả lại, muốn mắng Ninh Vi Lan lại e sợ bị nhiều người nghe thấy, chỉ có thể giả vờ mỉm cười, lời nói dấu diếm tức giận.
"Ninh Vi Lan, cô đừng đắc ý, còn không phải là một người biến mất 5 năm sao? Như thế nào? Bệnh trầm cảm? Vẫn là đến kiềm chế một tí. Nếu không thì không biết có sống trong vòng luẩn quẩn này lâu không."
Nói xong Ninh Nhất Thuần nhịn không được nở nụ cười, đầu hơi ngẩng hếch lên, lời nói lạnh đi vài phần "Bất quá cũng tốt, xuống dưới cùng mẹ mình đi, sống lâu rất mệt mỏi, mỗi năm còn phải làm cơm giỗ người chết......"
Lời nói đến đây liền không nói được, bởi vì Ninh Vi Lan không hề theo dự định mà duỗi tay nắm lấy cổ tay cô, lực đạo không nhẹ tí nào, như là muốn bóp gãy cổ tay của cô. Ninh Nhất Thuần mắt phiếm hồng, một chữ cũng không nói ra.
"Ninh Nhất Thuần, tôi cùng mẹ tôi như thế nào, không cần cô phải nhọc lòng, nếu cô có thời gian rảnh rỗi không bằng tự quan tâm việc của mình, đừng tới tìm tôi. Tôi không vui khi thấy cô, nghe hiểu chưa?"
"Còn có, đừng động vào điểm mấu chốt của tôi, cô không sợ bệnh trầm cảm của tôi tái phát rồi tự sát sao? Cho nên đừng động vào tôi, tránh cho bệnh tái phát lại xảy ra chuyện gì, lúc đấy cô trốn đều không kịp!"
Ninh Nhất Thuần tức giận rời đi, Ninh Vi Lan một lần nữa ngồi xuống, ngửa đầu uống nước, nước lạnh xuyên qua yết hầu đi thẳng tới dạ dày, khuếch tán ra khắp người. Cô nắm chặt ly nước thật lâu sau mới buông ra.
Từ đầu Ninh Vi Lan đã không NG, càng về sau trạng thái của Ninh Vi Lan càng tốt, thậm chí nam số 2 thường thường quên từ, cô còn có thể nhắc. Cứ như vậy phần diễn ban ngày của cô rất nhanh kết thúc, Ninh Vi Lan ở bên đợi đến phần diễn buổi tối.
Thành phố J ở phía nam bây giờ lại còn là mùa hè, buổi tối 7 giờ rưỡi trời mới bắt đầu tối và đặc biệt ở đây rất nóng, lúc này Ninh Vi Lan còn mặc trang phục cổ đại phiền phức, mồ hôi dần dần đổ ra. Nhận cái quạt giản dị từ người người đại diện, Ninh Vi Lan cúi đầu tiếp tục đọc kịch bản, mới vừa đọc vài câu, truyền vào tai liền là âm thanh ồn ào, ẩn ẩn có vài phần quen thuộc. Cô theo bản năng ngẩng đầu nhìn, cứ như vậy trực tiếp vào ánh mắt của một người.
"Mau lấy rồi đưa cho nhân viên mỗi người một phần." Trần Tú Lệ nghiêng đầu bảo trợ lý của Ninh Nhất Thuần, thình lình cùng tầm mắt một người giữa không trung gặp nhau. Cô phản ứng rất nhanh, ghé mắt nhìn về phía bên cạnh "Nhất Thuần, con cùng Vi Lan cùng đoàn phim sao?"
Ninh Nhất Thuần vẫn còn tức giận, nghe thấy Vi Lan suýt nữa không thể kiềm chế, hừ một tiếng coi như đã trả lời.
Mà Ninh Vi Lan cũng dời mắt, rũ mắt nhìn kịch bản, bên tai toàn là âm thanh nói chuyện của Trần Tú Lệ, Ninh Nhất Thuần và mọi người, cô không muốn nghe nhưng không thể làm được.
Nhắm mắt lại liền tràn ngập khuôn mặt bảo dưỡng tốt của Trần Tú Lệ, 5 năm khuôn mặt cũng chưa có biến hoá lớn, và ô vẫn còn nhớ khuôn mặt dữ tợn năm đó.
Câu nói "Mày muốn chết thì tự mình chết, đừng lôi kéo bọn tao đệm lưng" một lần lại một lần ở trong đầu vang lên, như là cái loa to, Ninh Vi Lan tâm không thể yên tĩnh được, đứng dậy đi đến góc hẻo lánh.
Chia cho nhân viên mỗi người một hộp dưa hấu, Ninh Nhất Thuần nhớ đến còn có một người, tầm mắt hướng về phía nào đó nhưng không thấy người kia đâu, cô tuỳ ý kéo một người nhân viên hỏi, cũng không biết anh đã đi đâu.
Vốn định chờ Tề Chiêu Viễn trở về, nhưng phần diễn của cô cần quay lập tức, chỉ có thể để người phụ trách đưa cho anh.
Tề Chiêu Viễn quay lại, ánh mắt chạm đến hộp dưa hấu đặt trên bàn. Anh nhìn xung quanh, nghĩ thầm là người nhân viên nào đó mua đến, liền không hỏi lại. Chỉ là anh không thichắn loại đồ ngọt giống như dưa hấu, để lại rất lãng phí, định để lại cho Vu Trạch, nhưng ngoài ý muốn anh phát hiện, tất cả mọi người ai cũng có một hộp, chỉ có mỗi bàn gần Ninh Vi Lan không có. Anh trầm tư một lúc, đem hộp dưa hấu một lần nữa đặt ở bên cạnh.
Đứng dậy đi đến hướng máy theo dõi, hai người thấp giọng thảo luận xong, Tề Chiêu Viễn vẫy tay gọi người phụ trách đến, thuận miệng tìm lý do để đem hộp dưa hấu đến chỗ Ninh Vi Lan.
Người phụ trách rời đi, anh tiếp tục nhìn về phía máy theo dõi, nhìn lại đoạn phim vừa mới quay, không nghĩ đến hành động lúc nãy bị người đại diện của Ninh Vi Lan nhìn thấy.