• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mới vừa vào buồng vệ sinh liền có dự cảm không tốt, quả nhiên là dự cảm đó đến rất nhanh. Cơn đau làm mặt cô trắng bệch. Trở lại chỗ ngồi, Ninh Vi Lan ngồi yên cuộn tròn người lại mà ôm bụng.

Vào ban đêm, thành phố J độ ấm vừa đủ, gió nhẹ thổi qua, ngay từ đầu còn tốt, một thời gian sau bắt đầu đau bụng, cả người rét run. Ninh Vi Lan không nghĩ sẽ đứng dậy đi tìm nước ấm, ngồi yên trên ghế giữ nguyên một tư thế nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đến lúc người đại diện trở về. "Còn có một cảnh nữa sẽ đến lượt của cô, quay xong cảnh này cô có thể về khách sạn nghỉ ngơi." Người đại diện ngồi xuống, khóe mắt liếc nhìn Ninh Vi Lan, bỗng nhiên cười như không cười "Ninh Vi Lan, tôi thật là xem thường cô."

Bởi vì không thoải mái, sắc mặt của cô không được tốt lắm, nghe câu nói ám chỉ không nóng không lạnh này xong. Mở mắt ra lộ ra vẻ nghi hoặc.

Người đại diện bĩu môi, không để ý vẻ mặt của cô "Đừng giả vờ cho tôi xem, trách không được dù khuyên như thế nào cô cũng không chịu quay cảnh diễn kích tình, tôi lúc trước cũng chỉ thuận miệng nói ra, không ngờ cô thật là đi tìm kim chủ để thông đồng."

"Có ý tứ gì?" Kim chủ?

"Còn giả vờ nữa à, Binh Vi Lan cô lừa người khác còn được, tôi là người đại diện của cô, che dấu không cần thiết. Cái hộp dưa hấu kia là Tề Chiêu Viễn cho cô." nói đến hộp dưa hấu người đại diện đột nhiên cười ra tiếng, tầm mắt đăth ở thân hình người đừng gần máy theo dõi đi lại vài lần "Nói cho tôi biết, từ khi nào cô thông đồng, đến bước nào rồi?"

Ninh Vi Lan không trả lời, ở trong giọng nói cao hứng của người đại diện, cô đại khái là hiểu ra tại sao lại thế này.

Ánh mắt nhìn xuống cái hộp đang đặt trên bên, từng miếng dưa hấu đặt chỉnh tề, phía trên còn cắm mấy cây xiên, hiển nhiên là Ninh Nhất Thuần đưa cho Tề Chiêu Viễn, nhưng lại bị đưa tới chỗ cô.

Nàng không biết tại sao Tề Chiêu Viễn cho mình, nhưng nghĩ đến đồ vật là của Ninh Nhất Thuần, liền cảm thấy chướng mắt, cầm lấy cái hộp đưa cho người đại diện.

"Anh ăn đi, tôi không cần."

Người đại diện sửng sốt, nhét  "Đừng đưa cho tôi, mau trả lời vấn đề vừa nãy, cô từ lúc nào thì thông đồng Tề Chiêu Viễn, hai người hiện tại là quan hệ gì, đến bước nào rồi....."

"Tôi cùng anh ấy không có quan hệ gì." Ninh Vi Lan thấp giọng kiên nhẫn, vừa giận bụng lại càng đau thêm, cô một tay che bụng lại "Một chút đều không có."

"Sao có thể!" Người đại diện không tin "Không quan hệ thì anh ta sao lại cho cô?"

"Anh nhìn lầm rồi."

Ninh Vi Lan không muốn cùng người đại diện nhiều lời, vừa vặn cũng đến phần diễn của mình, đứng lên sửa sang lại, hướng phía quay phim mà đi đến. Phía sau người đại diện nhìn cô rời đi, bĩu môi, đồng thời trong lòng lặng lẽ lập kế hoạch, không tiếng động đuổi kịp.

Ban ngày còn dễ dàng tập trung, bây giờ không thể nào tập trung được, trạng thái kém cực điểm. Sau bao nhiều lần NG, Vu Trạch bất đắc dĩ phất tay để cho Ninh Vi Lan ở bên cạnh nghỉ ngơi một lúc.

Đây chính là phần diễn chỉ có cô, dừng lại còn có thể cho người khác vào diễn được. Ninh Vi Lan vô cùng cảm thấy áy náy nhưng cũng chỉ có thể ôm bụng xem kịch bản, yên tĩnh đặt mình vào hoàn cảnh của nhân vật. Một lúc sau có người chạy đến "Ninh Vi Lan, đạo diễn gọi cô qua."

Ninh Vi Lan ngơ ngác một giây mới tiếp thu, không biết là hướng dẫn diễn hay là cái khác, dứt khoát cầm kịch bản đi qua.

"Ngồi!"

Vu Trạch sớm bảo trợ lý chuẩn bị một cái ghế dựa, chờ Ninh Vi Lan ngồi xuống, trực tiếp tiến vào chủ đề.

"Ban ngày biểu hiện không tồi, như thế nào đến buổi tối liền không tốt rồi. Tôi vừa xem qua, căn bản cô không nhập tâm vào nhân vật. Nguyên nhân là gì, quá nóng hả?"

Ninh Vi Lan xấu hổ, đương nhiên không có khả năng nói cho Vu Trạch là bởi vì bụng cô đau, hơn nữa bị Ninh Nhất Thuần cùng Trần Tú Lệ tác động đến, lúc này mới khó có thể tiến vào trạng thái.

"Rất xin lỗi, tôi đã làm liên lụy tiến độ của đoàn phim, trong chốc lát tôi sẽ thử lại."

Vu Trạch gật đầu, cầm kịch bản tinh tế giảng cho cô. Còn chưa xong một đoạn mở đầu, trợ lý chạy đến báo rằng phó đạo diễn tìm. Vu Trạch thuận miệng đáp, lại không nghĩ sẽ không hướng dẫn cô, nghĩ đi nghĩ lại liền nhớ đến một người.

Trước khi đứng dậy, Vu Trạch thấp giọng bảo Ninh Vi Lan ở chỗ này chờ, rồi sau đó cùng trợ lý rời đi "Tề Chiêu Viễn ở đâu? Đi tìm hộ tôi chút, nói với anh ta là làm giúp tôi chút chuyện, hướng dẫn Ninh Vi Lan tầm mười phút...."

Trợ lý không ngừng đáp ứng. Đến khi trợ lý tìm thấy thì Tề Chiêu Viễn vẫn đang nhận điện thoại, anh nói rất ít. Trả lời cũng chỉ mấy từ, mặt lạnh lùng đạm mạc. Anh thấy trợ lý thở hổn hển bên cạnh, tắt điện thoại nhàn nhạt hỏi.

"Có chuyện gì"

"Đạo vừa mới hướng dẫn diễn viên, nhưng phó đạo diễn có việc tìm, cho nên đạo diễn bảo tôi đến tìm ngài, nhờ ngài giúp diễn viên kia diễn."

Vừa dứt lời liền thấy hai hàng lông mày nhíu lại, trợ lý trong lòng lộp bộp, quả nhiên nghe thấy "Nói với anh ta rằng tôi không rảnh."

"Vâng" Trợ lý gật đầu, quay người rời đi, nghe thấy "Diễn viên nào?"

"Ninh Vi Lan."

Trước khi nhận điện thoại anh cũng đã thấy cô NG liên tiếp, quả nhiên là việc này. Tề Chiêu Viễn đút tay vào túi quần, trầm giọng nói "Dẫn đường."

Trợ lý sững sờ,vội vàng dẫn đường.

Vu Trạch rời đi, Ninh Vi Lan ngồi imễm kịch bản để lấy cảm xúc, thỉnh thoảng còn có thể xem tiến độ ở bên kia đoán xem còn bao lâu nữa sẽ đến lượt mình. Cô rũ mắt, tập trung cao độ đọc kịch bản. Phía trước có người ngồi xuống cũng khồn biết, đến lúc bốn mắt chạm nhau cô mới hoảng sợ.

Phản ứng không thể tránh được Tề Chiêu Viễn, hai ngón tay khẽ day thái dương, lạnh lùng nói

" Vừa rồi cậu ta đã nói đến đâu rồi?"

"Tôi bị đưa vào lãnh cung, bên trong không một bóng người..."

Cô miêu tả đơn giản, anh nghe lập tức hiểu ra, tiếp tục nói tiếp. Tuy quanh thân toàn là xa cách, nhưng hướng dẫn cho cô so với Vu Trạch càng cẩn thận hơn, đặc biệt mấy chỗ động tác và cảm xúc cần chú ý. Ninh Vi Lan nghe xong liền hiểu ra.

Một lần hướng dẫb hơn mười lăm phút, ang nói xong ngước mắt nhìn cô, thân thể khẽ dựa ra đằng sau, tư thái tuỳ ý. Ninh Vi Lan ghi chép xong, nói lời cảm ơn với anh.

Trước sau như một chỉ có hai chữ "Không cần". Ninh Vi Lan cúi đầu, trong đầu đột nhiên nghĩ ra chuyện dưa hấu, cũng không biết làm sao, buột miệng thốt ra "Hộp dưa hấu là của anh cho tôi?"

Tề Chiêu Viễn nghe vậy không lên tiếng, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Vừa dứt lời Ninh Vi Lan vô cùng hối hận về hành động của mình, cô nhẹ nhàng liếm liếm môi, còn đang không biết nên nói tiếp như thế nào, anh nói tiếp "Ăn chưa?"

Cô đáp "Chưa ăn....."

"Không thích?"

"...... Không có." Không phải không thích, cô căn bản chính là không muốn chạm vào.

Cô trầm mặc làm trong lòng anh nghi hoặc, định hỏi lại phía sau liền nghe thấy một câu nói như có như không "Dưa hấu của Nhất Thuần thật ngọt." Anh bình tĩnh nhìn cô, hiểu ra điều gì đó,  nhàn nhạt nói "Không thích liền vứt, không thích thì không ăn, không ai có thể ép cô làm việc gì cả."

Ninh Vi Lan mím môi, trong lúc đang do dự suy nghĩ, anh đã đi xa. Cô nhìn bóng dáng anh dần biễn mất, không biết vì sao sự tức giận đã biến mất, cô một lần nữa xem lại kịch bản, tâm tình đã tốt hơn.

Quay chụp tiến hành thuận lợi, gần 10 giờ đã kết thúc công việc, Ninh Vi Lan trở về phòng thay quần áo, người đại diện ở bên ngoài chờ, nhìn điện thoại của minhd đắc ý.

Còn nghĩ làm như thế nào để hai người tiếp xúc tạo ra đề tài tai tiếng, không nghĩ đến có được không phí công sức.

Bóng đêm quá mờ, ánh sáng không đủ, người đại diện chọn mấy tấm ái muội giữ lại, nhét điện thoại lại trong túi.

Trở về khách sạn chuyện thứ nhất Ninh Vi Lan làm đó chính là tắm rửa nhất là đang mệt mỏi, ai biết vừa ra phòng tắm liền hoàn toàn thanh tỉnh, cô sấy khô tóc nằm lên giường, cầm điện thoại lướt Weibo.

Đã hơn nửa tháng chưa đăng Weibo, thật ra cô mỗi lần lên cũng chỉ là để xem tin nóng. Theo thói quen cô tỉ mỉ xem hot search, từng cái từng cái một không cẩn thận đi vào kênh thời sự, mấy chữ lớn không hề phòng bị đập vào mắt cô.

Indonesia có động đất cấp 7 cấp 8, cũng dẫn đến sóng thần......

Có chín bức ảnh thì bốn bức ảnh là hình ảnh trước khi động đất, năm bức còn lại là sau khi động đât.... nhà cửa sập, người dân đau khổ thút thít nhìn người tân bị nhân viên cứu hộ đưa lên xe cứu thương.

Thê thảm đến mức khó chịu.

Đầu bỗng dưng đau lên, hô hấp của Nnh Vi Lan dần dần khí khăn, rời khỏi Weibo để điện thoại dưới gối. Túm chăn chùm qua đỉnh đầu.

Trước mắt một mảnh đen nhánh, từ bỏ tiếng hít thở của chính mình thì cô không nghe thấy tiếng khác. Ngón tay nắm chặt góc chăn, hung hăng cắn môi dưới muốn giúp mình thanh tỉnh.

Ninh Vi Lan tắt đèn, một lần lại một lần đem hình ảnh trong đầu quên đi, may mà lăn lộn một ngày thật sự mệt mỏi, không kịp suy nghĩ nhiều liền ngủ say

Sáng sớm tỉnh lại, Ninh Vi Lan ăn sáng xong liền đi thẳng đến phim trường. Nhân viên công tác đã đến đông đủ, tất cả đang bố trí hiện trường quay hôm nay. Ninh Vi Lan tính toán đi thay quần áo. Muốn xoay người nhưng bất giác nhận ra nhiều ánh mắt khác thường ở trên người mình.

Ánh mắt giống cây châm, đặt ở trên người cô. Ninh Vi Lan không hiểu nguyên nhân, cũng lười đi giải thích. Còn chưa đi được mấy bước liền nghe thấy một trận ầm ĩ từ bên phải truyền đến. Đèn flash sáng chói cùng âm thanh hỗn loạn, Ninh Vi Lan dừng bước chân lại, cùng ánh mắt lạnh lùng của anh chạm nhau giữa không trung.

Còn chưa có phản ứng, phóng viên đã phát hiện nữ chủ đến, hưng phấn mà vây quanh cô. Mười mấy cáu microphone đưa đến trước mặt, camera chen chúc suýt nữa đập vào cô. Ninh Vi Lan theo bản năng lùi về phía sau. Hoàn toàn không biết tình huống bây giờ như thế nào, lập tức nghe thấy phóng viên hỏi vấn đề tiếp theo liền sững sờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK