• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù thời gian quen biết không lâu nhưng Ninh Vy Lan đã rất quen thuộc với hơi thở trên người Lý Chính, cô ú ớ không nói nên lời, vặn vẹo vật lộn kịch liệt, đều bị anh ta khống chế, và ngược lại sự áp bức còn chặt chẽ hơn.

Ngoài Tề Chiêu Viễn ra, cô chưa từng tiếp xúc cơ thể thân mật như này với bất kỳ người đàn ông nào khác, dưới tình huống bị gượng ép như vậy, cơ thể đằng sau lưng đã nóng bỏng, cách mấy lớp quần áo mà hơi nóng vẫn còn rõ ràng, Ninh Vy Lan không dám cử động nữa, hô hấp đều trở nên gấp gáp.

Người trong ngực đã không còn cựa quậy nữa, nhưng Lý Chính vẫn không dám xem nhẹ, trước sau vẫn trói buộc, cúi đầu thì thầm bên tai cô.

”Ninh Vy Lan, kể từ khi nhìn thấy em, đây là lần đầu tiên em ở gần như vậy.”

Cô không lên tiếng, buộc mình phải bình tĩnh đợi thời cơ thích hợp để phản kháng.

”Em muốn đi ra? Hay cảm thấy bên ngoài sẽ có người chú ý đến nơi này?” Lý Chính cười ranh mãnh: “Tôi vừa mới khóa trái cửa rồi, em không có cơ hội chạy thoát đâu, chi bằng nên ngoan ngoãn một chút đi.”

”Nghe trợ lý của tôi nói, em mới ký hợp đồng với phòng làm việc Tề Chiêu Viễn tầm hơn nửa năm, là nữ nghệ sĩ duy nhất trong phòng làm việc của anh ta đến nay”, nói đến đây, Lý Chính hiếu kỳ, “Nhưng tôi không hiểu, không phải em bị công ty giải trí Thiên Uy đóng băng hoạt động suốt năm năm hay sao, sao lại được Tề Chiêu Viễn xem trọng chứ?”

Anh ta ngừng lại một lúc, rồi cười gian tà: “Hay là, em dựa vào quy tắc ngầm để thượng vị, hai người đã lên giường với nhau chưa?”

Cả nửa ngày anh không nghe thấy cô trả lời, mới nhớ tới bản thân vẫn còn đang bịt miệng cô, liền hơi mở ngón tay ra một chút để cô có thể nói lí nhí.

”Lý Chính, buông tôi ra.”

Lý Chính đương nhiên không nghe lời cô, bàn tay trên eo hơi siết lại mấy phần gần như cô không thể thở được.

Ninh Vy Lan sợ chọc giận anh ta sẽ làm ra chuyện gì khó có thể dự liệu được, không dám chế nhạo thẳng mặt, mà chỉ nói một câu ôn tồn: “Anh buông tôi ra, tôi sắp không thở được rồi.”

”Ừm”, Anh ta gật đầu, ngay khi Ninh Vy Lan tưởng anh ta sẽ buông tay thì nghe thấy, “Ninh Vy Lan, em cho rằng tôi là kẻ ngốc sao? Thả em rồi để em chạy mất à?”

“……”

Đợi cả nửa ngày cũng không nghe thấy đáp án, Lý Chính mất kiên nhẫn, các ngón tay lại khép vào bịt miệng cô, ánh mắt ngoảnh nhìn rơi trên tường trắng cách đó vài bước, hơi dùng lực ôm bổng cô lên trời rồi chống vào tường.

”Ninh Vy Lan”, anh ta đọc rõ từng chữ rất nhẹ, vì đã dán sát nhau trong thời gian dài, cơ thể mềm mại và thơm tho kia đã quyến rũ ham muốn của anh ta, không thèm quan tâm địa điểm và thời gian không phù hợp, nghĩ đến đây, “chi bằng, chúng ta làm một lần ở đây, em thấy thế nào?”

Đồng tử co rút, Ninh Vy Lan bắt đầu chống cự mạnh mẽ, may mắn đã thoát ra được một tay, lập tức bắt lấy tay Lý Chính cắn nghiến răng nghiến lợi, Lý Chính bị đau, liền để tay ra sau ép cô dựa vào tường, sau đó túm tóc cô, cười lạnh: “Không đồng ý đúng không? Vậy tôi phải.......”

Ngay lúc này, cửa phòng thay đồ bị đạp mở tung, cô chưa nhìn rõ là gì, thì Lý Chính đang ép cô sau lưng đã bị người kia kéo ra, sau đó vang lên tiếng chửi rủa, quyền cước, Ninh Vy Lan quay người, thấy trước mặt hai người đang đánh nhau, tim như muốn chui ra khỏi lồng ngực.

Động tác đạp cửa của Dịch Chỉ Ngôn cực lớn, đã kéo theo sự hiếu kỳ của đám nhân viên công tác, Lý Hiểu Lâm đang nói chuyện cùng Trang Văn rất nhanh chú ý đến bên trong là ai, liền điên cuồng chạy đến.

Phải mất rất nhiều sức lực mới có thể kéo được hai người ra, Lý Hiểu Lâm sống chết ôm lấy Dịch Chỉ Ngôn không để anh tiến lên phía trước, gào lên: “Có chuyện gì cứ từ từ giải quyết!”

Đôi mắt tức giận của Dịch Chỉ Ngôn đã đỏ ngàu, cho dù Lý Hiểu Lâm nói cái gì cũng không lọt lỗ tai trong mắt anh chỉ có tên Lý Chính đáng chết. Mà Lý Chính bị người quản lý kéo ra, đầu ngón tay lau đi vết máu trên khóe miệng, liếc sang Ninh Vy Lan đang kinh sợ được Trang Văn dìu dậy, cười bỉ ổi với Dịch Chỉ Ngôn.

”Có giỏi thì đến đây!”

Nói xong Dịch Chỉ Ngôn định xông lên, nhưng bị Lý Hiểu Lâm và mọi người kéo lại, Lý Chính bị người quản lý và trợ lý lôi đi, trước khi rời khỏi phòng thay đồ còn nhìn Dịch Chỉ Ngôn đầy khiêu khích: “Lên xem!”

Mặc dù phim trường không cho phóng viên vào, nhưng Lý Hiểu Lâm vẫn sợ xung quanh có cẩu tử, liền kéo Dịch Chỉ Ngôn đi trước, trong phòng thay đồ chỉ còn thừa lại hai người Ninh Vy Lan và Trang Văn, cô vẫn chưa ổn định tinh thần, ôm chầm lấy Trang Văn run rẩy, Trang Văn đau lòng muốn xông ra ngoài, bạt cho Lý Chính mười nghìn cái tát.

”Được rồi, không sao rồi, chúng ta về khách sạn được không?” Trang Văn ôn tồn: “Chúng ta không quay nữa, về khách sạn thôi.”

Được sự đồng ý của người trong ngực, Trang Văn giúp cô thay quần áo rồi đánh tiếng với đạo diễn xong dìu cô về nghỉ ngơi.

Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh rót nước róc rách của Trang Văn, Ninh Vy Lan ngồi bên mép giường, nhịp tim đã dần ổn định lại, cô nhận lấy cốc nước từ Trang Văn mím môi nhỏ giọng: “Em không sao, đừng lo lắng quá.”

Trang Văn tức khắc cảm thấy nếu mình cứ nói liên tục sẽ không hay cho lắm, vành mắt đã đỏ hoe, Ninh Vy Lan nhìn thấy hơi cong khóe môi: “Chị đừng có khóc đấy, em thực sự không có việc gì.”

Trang Văn trầm mặc không nói, cố không để nước mắt trào ra, thả lỏng: “Được rồi biết rồi, em đừng cười nữa chị nhìn rất khó coi.”

Lần này Ninh Vy Lan không tiếp lời, cô cứ im lặng một lúc mới hỏi: “Dịch Chỉ Ngôn đâu? Cũng ở trong phòng à?”

”Ừm, trên người cậu ấy có chút thương tích, chắc đang bôi thuốc.”

Cô gật đầu đứng dậy: “Em qua đó xem thế nào.”

Tất cả các diễn viên của ”Phong quang nguyệt tễ” đều ở chung một khách sạn, phòng Dịch Chỉ Ngôn ở trên tầng, Ninh Vy Lan đi thang máy lên, trên hành lang không có người, cô gõ cửa.

Người ra mở cửa là Lý Hiểu Lâm, trên tay còn cầm một chai rượu trắng: “Vy Lan đến à? Mau vào đi!”

Dịch Chỉ Ngôn đang nằm bò trên lưng ghế, nghe xong liền vỗ võ vào mép giường ra hiệu Ninh Vy Lan ngồi xuống đây. Cô ngồi xuống, nhìn vết thâm tím một mảng trên mặt anh, trên mu bàn tay còn có vết rách, trong lòng không khỏi cay cay.

Làm bạn với cô mấy năm, trên mặt cô khẽ đổi có lẽ anh cũng đoán được cô đang nghĩ gì, lúc mỉm cười vô tình chạm vào vết thương ở khóe miệng, liền bị Lý Hiểu Lâm vỗ cho cái.

”Ngồi yên đi!” Lý Hiểu Lâm trừng mắt nhìn Dịch Chỉ Ngôn, nói với Ninh Vy Lan: “Thằng cha Lý Chính này không phải nhân lúc người ta không chú ý đã đến phòng thay đồ giở trò với em đấy chứ?”

”Ừm”, cô chỉ gật đầu, không muốn nhắc đến quá nhiều, liền chuyển đề tài, “Không có phóng viên nào chụp được chứ?”

Lý Hiểu Lâm cũng không xác định: “Hình như không có, chị cho người đi xem rồi, chuyện này nếu tung ra, đối với sự nghiệp của Lý Chính chỉ có hại chứ không có lợi, tin công ty quản lý của thằng cha đó sẽ không ngu xuẩn như vậy.”

”Vậy thì tốt.”

Bôi xong thuốc cho Dịch Chỉ Ngôn, Lý Hiểu Lâm biết ý dành cho cả hai không gian riêng tư liền tìm một cái cớ để đi ra ngoài. Dịch Chỉ Ngôn vặn tay vặn chân một lúc rồi cười: “Hắn ta đáng nhẽ bị tớ đánh cho thảm thương.....”

Ninh Vy Lan không biết nên nói gì, Dịch Chỉ Ngôn đã nói tiếp: “Không cần cám ơn tớ đâu, đàn ông bình thường nhìn thấy cảnh đó sẽ đều giống như tớ, chỉ muốn dùng nắm đấm để giải quyết.” Ngừng một lúc, anh mới nhớ tới điều gì hỏi: “Chuyện này cậu đã nói với Tề Chiêu Viễn chưa?”

”Chưa.”

”Không định nói cho anh ấy biết à?”

Ninh Vy Lan thành thành thật thật, trước đây muốn nói nhưng bây giờ cô vẫn chưa nghĩ tới, Dịch Chỉ Ngôn cúi đầu, trầm mặc cả nửa ngày: “Về nghỉ ngơi đi, đừng nghĩ nhiều quá, tất cả đều đã qua rồi.”

Cô cũng đang có ý định này, giơ tay cáo biệt rồi về phòng của mình, cô đang mở cửa thì nghe thấy âm thanh Trang Văn gọi điện thoại, vì trong phòng vô cùng tĩnh mịch nên cô rất dễ dàng nghe thấy đầu dây bên kia “Tôi biết rồi”, cô mím chặt môi, bốn mắt nhìn nhau với Trang Văn rồi khoát tay về phía cô.

”Gọi cho tôi đi.”

Trang Văn đưa qua, tự giác ra ngoài đóng cửa lại.

Anh biết đầu dây bên kia đã đổi người, Ninh Vy Lan vừa cầm điện thoại đã nghe thấy anh gọi tên mình, cô rất chậm mới đáp một tiếng, thừa nhận tất cả mọi chuyện liên quan đến Lý Chính mấy ngày hôm nay.

”Thực ra hai ngày trước anh ta chỉ dùng lời lẽ quấy rầy thôi nên em không muốn nói cho anh, em không phải đứa trẻ tự mình giải quyết được mấy chuyện phiền phức này.”

Tề Chiêu Viễn thuận thế: “Định xử lý như nào?”

Cô không kịp phòng bị liền nghẹn họng, rất lâu sau mới mở miệng: “Với sự hung hăng càn quấy của Lý Chính, ở trong giới rất nhanh có tiếng tăm chắc chắc phải có chống lưng nhưng em không có, trong giới này rất phức tạp, trước khi làm ra chuyện gì đều phải suy nghĩ thật kỹ, theo trường hợp này của anh ta......”

Cô mới nói được một nửa, anh đột nhiên ngắt lời: “Chống lưng?”

Cô không hiểu chỉ ừm một tiếng.

”Em không có công ty quản lý sao?”

”........có chứ.”

”Công ty quản lý là ai đang quản?”

Cô dường như có chút hiểu ý của anh, liền đáp: “Anh.....”

”Thế em còn sợ cái gì?” Tề Chiêu Viễn lạnh lùng nhướng mày: “Không phải em không có sự bảo vệ của công ty quản lý, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, cho dù là lỗi của em, công ty cũng sẽ lấy sự nghiệp, lợi ích của em làm điều kiện tiên quyết.” Anh nói đến đây ngừng lại một giây, rồi chuyển giọng: “Nếu không đủ, thì vẫn còn có anh ở đây.”

Rõ ràng là kể lại sự thật, nhưng trong không phẩy một giây đã chọc phải tuyến lệ của cô, nước mắt đã đọng đầy đang chực rơi xuống, Ninh Vy Lan không dám để anh phát hiện, đành kéo điện thoại ra xa không ít, đợi tâm tình bình tĩnh lại mới khịt khịt mũi.

Bởi vì sợ cô nghĩ nhiều nên Tề Chiêu Viễn không muốn tiếp tục vấn đề này nữa, chỉ nói với cô anh sẽ xử lý rồi kết thúc. Vừa nói sang một chút chuyện khác thì bên kia đã có người gọi anh, Ninh Vy Lan chủ động: “Em cúp máy trước nhé, buồn ngủ quá muốn đi ngủ một lúc.”

”Ừm.”

Cuộc gọi kết thúc, Ninh Vy Lan đặt điện thoại trên tủ đầu giường, cởi giày và áo rồi nằm trên chăn, những câu vừa nói ban nãy như một thước phim quay chậm, mỗi một khung cảnh đều trôi đi chầm chậm, và ngón tay cô đặt lên đôi mắt để che đi ánh sáng, trái tim dần mềm mại từng chút từng chút một.

Cô không những có công ty quản lý tốt....

Cô còn có anh.

*** ***

Song, điều khiến mọi người đều không thể ngờ tới chính là, sự việc này vẫn bị cẩu tử chộp được, nhưng ống kính của cẩu tử không chụp được trọn vẹn, chỉ chụp được Dịch Chỉ Ngôn đang đánh Lý Chính, không hề có cảnh trước.

Cục diện hoàn toàn có lợi với Lý Chính, vì thế Lý Chính đã nhân cơ hội này khóc lóc với truyền thông, cáo buộc hai người Dịch Chỉ Ngôn và Ninh Vy Lan liếc mắt đưa tình ở phim trường, còn bản thân chỉ là muốn diễn tay đôi với Ninh Vy Lan mà thôi, rồi bị Dịch Chỉ Ngôn không cho giải thích xong đánh thành thế này.

Hiện tại trên mạng dậy lên làn sóng lớn, đều là ném đá Dịch Chỉ Ngôn và Ninh Vy Lan, tuy cũng có một bộ phận cảm thấy hai người đã từng ghi hình show tình nhân bảy ngày, cho dù bây giờ có ở bên nhau nhà trai vì ăn dấm chua nên mới ra tay đánh người, nhưng số đó lại chiếm rất ít rất nhanh bị nhấn chìm bởi biển người chửi rủa.

Ngày này Ninh Vy Lan sửa soạn xong liền đến phim trường, vừa đi ra khỏi khách sạn trước mặt đã có một đống người đang chen chúc qua đây, cô bị vây chặt ở giữa, micro từng cái từng cái đưa đến bên miệng, ánh đèn flash nháy đến đau mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK