”Vẫn còn ở bên ngoài à?” Anh nhướng mày, hỏi.
”Không có, em đang ở nhà vừa mới ăn cơm xong.” Ninh Vy Lan lật tay khép cửa lại, trong phòng ngủ đóng cửa sổ, tạo thành không gian vô cùng yên tĩnh, khiến cô có thể nghe rõ được tiếng thở đều đều của anh.
Anh chỉ “ừm”, không nói. Ninh Vy Lan nghe thấy tiếng di chuyển ghế tựa và tiếng máy lọc nước ùng ục bên kia, biết anh đang uống nước, không hiểu sao cũng hơi khát, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm khóe môi.
”Hậu kỳ của phim đã bắt đầu chế tác chưa?”
Tề Chiêu Viễn: “Ừm, đang đợi cắt ghép các đoạn, diễn viên lồng tiếng có thể bắt đầu lồng tiếng rồi.”
”Lồng tiếng?” Ninh Vy Lan nghĩ nghĩ, trước đây nghe nói chuyên môn có người làm việc này, trách nhiệm chính là lồng tiếng cho phim truyền hình điện ảnh nào đó, bởi vì giọng nói gốc của một vài diễn viên là....một lời khó thể nói hết. “Vai của anh, cũng do người khác lồng tiếng à?”
”Ừ.”
”ồ....” Ninh Vy Lan xoắn góc áo, cảm thấy có chút đáng tiếc, cô luôn thấy âm sắc của anh khá hay, lạnh lùng mà thuần hậu, thỉnh thoảng còn nén giọng mang chút khàn khàn, nếu không làm diễn viên thì vào đoàn lồng tiếng cũng được, chắc cũng có thể làm nên tên tuổi như bây giờ.
Có điều, anh quá bận rộn, không có thời gian tham gia vào mấy việc này, cô thở phào nhẹ nhõm, chuyển sang nói chuyện khác.
Vừa nói một vài chuyện xảy ra hôm nay, thì lờ mờ nghe thấy hình như có người đang gọi cô, Ninh Vy Lan mới nhớ ra trong nhà còn có Dịch Chỉ Ngôn, đoán là đang có việc nên nhỏ giọng nói vào ống nghe: “Đợi em một chút, có chút việc.”
”Ừm.”
Ninh Vy Lan đi ra ngoài đúng lúc Dịch Chỉ Ngôn cầm tạp dề, nhìn cô đến động tác mau chóng mặc vào cười nói: “Tớ vô tình làm dây dầu vào áo lúc rửa chảo, đang tìm không thấy tạp dề nên muốn hỏi cậu, nhưng bây giờ không cần nữa rồi.”
Cô gật đầu, xoay người về phòng ngủ đặt điện thoại bên tai: “Em vừa nói đến chỗ nào rồi nhỉ?”
Tề Chiêu Viễn không trả lời, hỏi lại: “Dịch Chỉ Ngôn đang ở nhà em à?”
Cô nói phải, nói xong lại không nghe thấy anh tiếp đoạn đằng sau, đành thăm dò hỏi: “Anh không vui sao?”
Ấn đường có chút chua chát, Tề Chiêu Viễn day trán nói: “Thế anh nên vui à?” Cho dù hai người đã bày tỏ rõ, nhưng nói cho cùng vẫn là tình địch, tình địch buổi tối ở trong nhà bạn gái anh, lẽ nào anh phải vui mừng?
”.......” Ninh Vy Lan động não rất nhanh, liền nghĩ thông suốt mối quan hệ thời gian này, cô thành khẩn giải thích: “Xin lỗi, em không nghĩ nhiều như vậy, em luôn coi cậu ấy là bạn, sau này em sẽ duy trì khoảng cách, anh đừng tức giận.”
Im lặng không tiếp lời, nước nóng bên tay đã không còn tỏa hơi nữa, Tề Chiêu Viễn dùng tay thử nhiệt độ, uống vài ngụm mới nói
”Vy Lan”, Anh nhìn thẳng về phía trước, ngữ khí rất tĩnh lặng, “Tề Chiêu Viễn ở trước mặt em khác với Tề Chiêu Viễn ở trước mặt công chúng.” Đối với công chúng, anh vĩnh viễn trưng ra vẻ mặt lãnh đạm như không cảm xúc. Nhưng đối với cô, anh là một người đàn ông bình thường như bao người đàn ông khác, không có bất cứ điểm không giống nhau nào.
Sẽ đối với cô thật tốt, sẽ có rất nhiều chuyện vặt vãnh muốn làm cùng cô, sẽ vui mừng cũng sẽ tức giận, và cũng sẽ ghen tuông.
Giống như bây giờ, ghen, ghen đến nỗi không nói nên lời.
Những lời anh nói nghe thì khó hiểu nhưng cô hiểu, cánh môi mềm mại khẽ cong lên, cũng không vạch trần, cô thấp giọng: “Em biết rồi.”
Bên kia anh còn có rất nhiều chuyện cần làm, hai người không nói tiếp nữa liền kết thúc, Ninh Vy Lan nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, đáy mắt hiện lên ý cười ấm áp.
Lúc cô đi ra, Dịch Chỉ Ngôn đã rửa xong bát đang ngồi trên sofa nghịch điện thoại, thấy Ninh Vy Lan đi đến ngồi xuống, anh trầm mặc một lúc nhưng vẫn hỏi: “Vy Lan, vừa nãy người gọi cho cậu là.......”
”ừm.” Không đợi Dịch Chỉ Ngôn nói hết, Ninh Vy Lan đã trả lời.
Tuy không có dấu hiệu rõ ràng, nhưng từ trong nhất cử nhất động của cô có một loại dự cảm mãnh liệt, “Hai người......ở bên nhau rồi?”
Ninh Vy Lan không định giấu anh đành gật đầu rất thành thật. Dịch Chỉ Ngôn ngơ ngẩn: “Chúc mừng nha, chuyện từ khi nào vậy?”
”Mới không lâu.”
”Rất tốt”, trầm mặc cả nửa ngày Dịch Chỉ Ngôn mới cười cười, so với đau lòng thì cảm thấy nhẹ nhõm hơn, “Hai người định công bố hay vẫn tạm giấu giếm?”
”Cứ giấu trước đã.”
Dịch Chỉ Ngôn tán thành: “Con đường của cậu đã thành thục nhưng vẫn đang trong giai đoạn phát triển sự nghiệp, bây giờ mà công bố sợ sẽ gây bất lợi với cậu, cứ giấu cũng được, hiện tại có ai biết không? Tớ sẽ không nói ra đâu, người khác cũng tin cậy chứ?”
Ninh Vy Lan nói phải. Trừ hai người trong cuộc ra, chỉ có Dịch Chỉ Ngôn và hai người quản lý biết, Lâm Dịch và Trang Văn tuyệt đối tin tưởng được.
”Vậy thì tốt.”
Đột nhiên lúc này hết chuyện để nói, Dịch Chỉ Ngôn nhận ra mình ở nhà bạn gái của người ta không thích hợp cho lắm đành nói còn có việc rồi rời đi. Ninh Vy Lan tiễn anh xong về phòng tắm rửa rồi đi ngủ, mệt mỏi cả ngày trời, cô rất nhanh nghiêng đầu chìm vào vô thức.
Đêm hôm khuya khoắt, tất cả chìm trong im lìm.
Lúc vào phòng tắm quên lấy áo choàng tắm, lúc này tiện tay quấn một cái khăn dưới người, Tề Chiêu Viễn một tay lau khô tóc, cúi người lấy điện thoại trên tủ đầu giường, đúng lúc thấy Trang Văn gửi báo cáo lịch trình vào một phút trước, anh mở ra tỉ mỉ xem một lượt rồi gọi lại.
Trang Văn đang muốn đi ngủ thì nhận được điện thoại của sếp, lập tức tỉnh như sáo: “Tề tổng.”
Tề Chiêu Viễn thấp giọng, hỏi: “Thứ bảy có kế hoạch bay đến thành phố S không?”
”Vâng, có một quảng cáo cần phải lấy cảnh để quay.”
Ngón tay chống vào cằm, Tề Chiêu Viễn suy nghĩ trong giây lát, đột nhiên nói: “Địa chỉ nhà của tôi ở thành phố S, cô có biết không?”
Trên trán Trang Văn vạch ra một loạt dấu hỏi, lắp ba lắp bắp: “.....Biết, biết ạ.”
”Nếu Vy Lan có hỏi, thì cứ nói cho cô ấy.” Anh ngừng lại rồi bổ sung: “Đừng để cô ấy biết là tôi dặn đấy.”
”.......Vâng, vâng ạ.”
”Mấy nay lịch trình hơi nhiều, xem thời gian nghỉ ngơi của cô ấy, ngoài ra, trước khi lên máy bay phải cho cô ấy uống thuốc chống say.” Cô bị say tàu xe rất nặng, anh luôn nhớ rõ như in.
Trang Văn liên tục đáp ứng, sau khi dập máy, cô có chút nghĩ không thông sếp bàn giao như vậy là ý gì, có điều cũng không đợi nghĩ cho rõ đã chìm vào giấc ngủ.
Hiếm lắm mới có một buổi chiều nghỉ ngơi, tối trời phố bắt đầu lên đèn, Ninh Vy Lan ngồi trên xe bảo mẫu cùng Trang Văn một mạch đi thẳng tới sân bay, sáng mai cô có buổi quay quảng cáo ở thành phố S nên chỉ có thể bay chuyến đêm trước.
Tài xế đang lái xe rất chuyên chú, Ninh Vy Lan và Trang Văn ngồi ở ghế sau, chăm chỉ nghe cô nói về tất cả các vấn đề cụ thể liên quan đến quay quảng cáo ngày mai, đợi cô nói xong, Ninh Vy Lan gật đầu làm ra bộ dạng hỏi vu vơ: “Anh ấy cũng đang ở thành phố S sao?”
Trang Văn liền hiểu, không cần nghĩ ngợi đáp luôn “Đúng rồi.”
”Ở khách sạn à?”
”Không phải, sếp có nhà riêng ở thành phố S.”
Làm bộ làm tịch “ồ” một tiếng, Ninh Vy Lan hỏi thẳng vào trọng tâm: “Thế chị có biết địa chỉ không?”
Thực ra cô cũng là đột nhiên nghĩ đến thôi muốn cho anh một sự bất ngờ, đáng tiếc lại không biết địa chỉ, tùy tiện liên lạc với Lâm Dịch khẳng định anh sẽ biết, nghĩ đi nghĩ lại quyết định hỏi Trang Văn vẫn hơn.
Trang Văn chắc là biết, cô nghĩ vậy.
Lời vừa dứt, Trang Văn đột nhiên phun ra một ngụm nước, nước theo cằm chảy xuống ướt hết quần áo, cô tay chân luống cuống lấy khăn giấy lau sạch, bỗng nhớ tới mấy lời dặn dò của sếp tối hôm đó không nhịn được cười một tiếng.
Ninh Vy Lan không hiểu tại sao: “Chị cười cái gì?”
”Không, không có gì.” Trang Văn nghiêm mặt, hắng giọng một tiếng thu lại ý cười sắp bật ra khỏi miệng, rồi gật đầu: “Biết chứ.” Sau đó rất nhanh khai ra địa chỉ.
Ninh Vy Lan sợ quên nên đã chép vào ghi nhớ trong điện thoại, rồi ngẩng đầu nháy mắt ra hiệu với Trang Văn, biết cô đã đoán được cũng không giấu giếm nữa.
”Đừng nói với anh ấy nhé”, cô định xuất hiện bất ngờ, nhưng nghĩ không yên tâm, ngón tay dí vào trán Trang Văn, “nhất định không được nói đâu đấy!”
Trang Văn gật đầu như bổ củi, một tay nắm lấy tay Ninh Vy Lan, một tay giơ ba ngón ra để thề: “Ông trời chứng giám, con đảm bảo không nói!” Khuôn mặt nghiêm túc, nhưng trong lòng gào thét điên cuồng “Chị bảo đảm sẽ vô dụng thôi, sếp đã sớm đoán được rồi”, nhưng sẽ không biểu hiện một chút nào đâu.
Ninh Vy Lan hài lòng vỗ vai Trang Văn, nghiêng đầu nhìn phong cảnh phố xá.
Không may mắn thay, máy bay bị delay hai tiếng, ngồi một chỗ đợi đã hơn mười một giờ mà vẫn chưa cất cánh được, cô dựa vào cửa sổ, mượn cốc dùng một lần uống thuốc chống say Trang Văn đưa,
Hiệu quả đến rất nhanh, vừa cất cánh không lâu, Ninh Vy Lan đã thở đều đều chìm vào giấc ngủ, Trang Văn sợ tròng trành gì đó đánh thức cô liền nắm vai cô để cô dựa vào người mình, sau đó tắt đèn nhắm mắt cười trộm.
Sếp đúng là tính toán như thần!
Đến thành phố S đã quá nửa đêm, hai người lên xe bảo mẫu chợp mắt một lúc, về đến khách sạn mới hoàn toàn ngủ say, tờ mờ sáng đã phải bò dậy. Tuy mắt vẫn còn buồn ngủ, may mà cả ngày quay vô cùng thuận lợi, theo kế hoạch đã định sẵn cả đoàn sẽ nghỉ ngơi buổi tối ở thành phố S, và sẽ bay trở lại thành phố B vào sáng ngày mai.
Nhưng lúc này Ninh Vy Lan từ chối về khách sạn, trong lòng đang lên kế hoạch phải đi như nào, Trang Văn giúp cô gọi taxi tiện tay đưa “Trang bị” cho cô bùm bịt.
”Em và sếp không phải muốn che giấu sao, vì thế ăn mặc đơn giản chút.” Gần đây thời tiết dần lạnh rồi mặc nhiều chút ngược lại cũng sẽ không thu hút được sự chú ý của người khác, “Trên đường đừng có nói chuyện với tài xế đấy, bây giờ các chú già tiên tiến lắm, số người theo dõi minh tinh thật sự không ít đâu, nếu bị nhận ra xem chị chỉnh đốn em thế nào!”
”Được rồi, em biết rồi”, Ninh Vy Lan đeo một cái kính râm cuối cùng, bẹo má Trang Văn nhỏ giọng, “Em đi đây, có chuyện gì nhớ gọi điện thoại.”
”Đi đi, đi đi.”
Taxi đã đợi ở cửa, Ninh Vy Lan lên xe xong liền báo địa chị, sau đó cũng không mở miệng nữa, cô nhìn xe chạy từ con phố này sang con phố nọ rồi đi vào khu phố vắng lặng bốn xung quanh.
Trả tiền xong, Ninh Vy Lan không muốn hỏi thăm, tự mình tìm tòa nhà và tầng lầu, lần mò cả nửa ngày mới tìm thấy, lúc đang đứng ở cửa nhà anh, đột nhiên nghĩ tới, không đúng lắm, có phải cô đến hơi sớm không? Bây giờ vẫn đang giờ hành chính, anh đang ở bên ngoài làm việc mới đúng.
Nhưng may ở đây đều là kiểu một nhà một cửa, cho dù cô đứng đợi cũng sẽ bị người khác phát hiện, Ninh Vy Lan nghĩ như vậy liền bước mấy bước, đang chuẩn bị dựa vào tường thì cửa bị mở ra.
Trong khoảnh khắc đó bốn mắt giao nhau, cô thẫn thờ.