Không biết nổi gió từ lúc nào, vén tấm rèm đang khép một nửa ra, Tề Chiêu Viễn đứng yên lặng một lúc, tay vừa chạm lên tay cầm thì một chiếc bóng mờ mờ ảm đạm nổi trên đáy mắt anh liền kéo cửa ra.
Để thông thoáng, cửa sổ phòng khách luôn mở một nửa, và đúng lúc cô đang đứng ở đầu gió, gió lạnh gào thét thổi vào đến mức sắc mặt trắng bệch của cô có chút trong suốt. Tề Chiêu Viễn nhíu mày cúi người ôm cô lên bước về phòng ngủ.
Trong chăn vẫn rất ấm, hòa trộn với thân nhiệt của hai người, anh một tay đặt lên eo, tay còn lại lúc xoa lúc ngừng mái tóc của cô, im lặng một lúc mới hỏi: “Nghe thấy cả rồi à?”
Ninh Vy Lan không phát ra tiếng, nghĩ lại những gì vừa nghe được ở cửa thư phòng, đêm hôm tĩnh mịch, những lời đối thoại đó rất dễ bị lọt vào tai rõ ràng rành mạch.
Tuy cô chưa từng tham gia vào cuộc chiến thương mại, nhưng rốt cuộc nghe thấy tất cả, cho dù không hiểu hết cũng đoán được một hai phần. Chuyện làm giá tài khoản cô vẫn chưa từng nghĩ sẽ xảy ra trên người Ninh Triệu Hoa.
Cho dù ông đã vứt bỏ mẹ đi tìm niềm vui mới, nhưng trong ký ức thời thơ ấu của Ninh Vy Lan thì Ninh Triệu Hoa vẫn được tình là người lãnh đạo số một, vì công ty ông đã mất ăn mất ngủ không về nhà một thời gian dài, mà bây giờ lại biến thành như vậy, trừ có chút đáng tiếc ra có lẽ cũng chẳng còn tâm tư nào khác.
Trầm mặc nghĩ tới điều gì đó, cô ngước mắt ngập ngừng hỏi: “Lúc ăn tết cuộc gọi kia của bố anh......” Nhớ mang máng trong cuộc gọi truyền ra tên của Ninh Triệu Hoa, lúc đó cô tưởng mình nghe nhầm nên cũng không nghĩ nhiều, nhưng hiện tại nhớ lại có lẽ bắt đầu từ khi đó rồi.
Anh gật đầu xác minh suy đoán của cô, cũng không định giấu cô điều gì liền giải thích đơn giản tình hình một lần.
”Còn muốn biết cái gì không?”
Cô lắc đầu, tự đổi tư thế trong ngực anh, hai tay quấn lấy hai bên eo giọng nói khàn khàn mơ hồ: “Chiêu Viễn.”
Anh ừm một tiếng.
Không rõ phải biểu đạt lời muốn nói tiếp theo như nào, Ninh Vy Lan thầm chọn lọc từ ngữ: “Ông ấy và mẹ em ly hôn mười ba năm rồi.”
Mười ba năm, không dài cũng không ngắn, đủ để xóa sạch tình thân cuối cùng còn sót lại của một người.
”Khoảng thời gian vừa ly hôn, mỗi ngày mẹ đều không vui, em biết bà ấy đang nhớ ai, cũng thử giúp bà ấy đi tìm bố.” Lúc đó cô còn quá nhỏ, cảm thấy cho dù rời xa rồi thì tình cảm vẫn còn, chỉ cần cô nghĩ cách là có thể trở về như trước đây.
Nhưng thực tại nói cho cô biết, chia ly rồi cũng có thể không còn yêu nữa, ân ái vợ chồng ngày xưa cũng sẽ chĩa kiếm vào nhau, cũng sẽ trở thành người xa lạ.
Nhưng những điều đó không đủ để bà ấy hoàn toàn chết tâm, khoảnh khắc thực sự từ bỏ có lẽ là trận động đất năm đó, bố rõ ràng nhìn thấy mẹ hơi thở thoi thóp nhưng lại nhắm mắt làm ngơ đưa thẳng hai người không chút tổn hại kia ra ngoài.
Mà cô trông bóng lưng ba người sánh bước rời đi, còn hơi thở mềm mại của mẹ dần dần tiêu tan, trái tim bóp nghẹt không thể nào thở được.
Kể từ ngày đó cô cũng không quen biết một người gọi là Ninh Triệu Hoa nữa.
Chủ đề cô nói không liên quan câu chuyện cho lắm nhưng cô biết anh sẽ hiểu được ý cô muốn biểu đạt.
Cuối cùng vết thương cũng bình phục, cô nói lâu như vậy lại buồn ngủ, mí mắt khẽ khép muốn chìm vào giấc mộng, trước khi ý thức hoàn toàn biến mất cô cảm thấy anh càng lúc càng siết chặt cô trong lồng ngực và giọng nói càng lúc càng trầm theo màn đêm dần xuống.
”Không người nào có thể can thiệp vào quyết định của anh, trừ em.”
……
Vì sự kiên trì của Ninh Vy Lan, mà tất cả các thông cáo đều không bị trì hoãn hoặc hủy bỏ, sau khi bận rộn cả một ngày, Ninh Vy Lan dựa ra ghế sau xe bảo mẫu ôm gối nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trên ghế lái, Trang Văn nhìn gương chiếu hậu xem tình hình ghế sau nhỏ giọng phàn nàn đau lòng: “Bệnh nhân không nghỉ ngơi cho tốt còn chạy thông cáo làm cái gì, bây giờ thì hay rồi, mệt mỏi.....”
Tự biết mình không nhận được hồi đáp nào, Trang Văn đành ngậm miệng, nhân lúc nhảy đèn đỏ liền lôi điện thoại ra lướt weibo, vừa đăng nhập đã nhìn thấy tin trên trang chủ, cô trợn trừng mắt: “Vy Lan!”
Ninh Vy Lan nửa mê nửa tỉnh bị cô đánh thức: “Hở, sao thế?”
”Lên weibo mau.”
Ninh Vy Lan nghe lời đăng nhập, trang chủ tự động được reset, đập vào tầm mắt chính là dòng trạng thái Dịch Chỉ Ngôn đăng nửa tiếng trước, số lượng bình luận và chia sẻ đã vượt qua năm mươi nghìn và vẫn có thể tiếp tục gia tăng.
Dịch Chỉ Ngôn: Công việc gần đây bận quá, giờ mới nghe nói một số chuyện ăn không nói có, khuyên thật lòng kẻ đầu têu bớt phóng túng đi, đừng tung tin vịt nữa, nếu không tôi và công ty quản lý của tôi sẽ truy cứu quyền lợi trách nhiệm đấy.
Mặc dù trong dòng trạng thái không chỉ đích danh ai, nhưng người có não đều biết kết hợp mấy tin hành lang khi xưa lại với nhau hóa ra là làm sáng tỏ tin đồn liên quan đến Ninh Vy Lan cũng vô hình chung tỏ thái độ bênh vực.
Bên tai là tiếng cảm thán của Trang Văn, Ninh Vy Lan nhìn chằm chằm vào cái tên đó mấy giây rồi đăng xuất weibo quay số cuộc gọi.
Tiếng bíp bíp lạnh lẽo vang lên rất lâu sau mới có người tiếp nhận, có lẽ người đó đang ở phim trường nên âm thanh phát ra vô cùng hỗn tạp.
”Vy Lan”, Dịch Chỉ Ngôn vừa mới kết thúc part của mình đang nghỉ ngơi, nhận được cuộc gọi của Ninh Vy Lan ngay lập tức tìm chỗ thanh vắng, “tìm tớ có chuyện gì?”
”Ừm”, điện thoại lạnh ngắt dán chặt bên tai, Ninh Vy Lan nhỏ giọng: “Cảm ơn cậu, Chỉ Ngôn.”
Thực sự thời gian cô vào giới giải trí này không dài, nhưng cũng biết để làm một nghệ sĩ kỳ cựu, chỉ cần không cần thận nói sai một chữ cũng có thể rơi vào thịt nát xương tan. Bo bo giữ mình là suy nghĩ của đa số các nghệ sĩ, anh dũng đấu tranh có biết bao khó khăn cô quá hiểu rõ.
Thực ra Dịch Chỉ Ngôn đã đoán được cô muốn nói cái gì, những thứ anh muốn từ trước đến nay đều không phải là lời cám ơn của cô, đứng mũi chịu sào làm ra chuyện này ngoại trừ nguyên nhân được chôn vùi sâu trong đáy lòng còn là vì tình bạn nữa, anh không thể cứ giương mắt nhìn cô bị hắt nước bẩn lại chỉ né tránh không lên tiếng.
Anh không p;hải là người như vậy.
”Cám ơn cái gì chứ”, Dịch Chỉ Ngôn phá vỡ sự im lặng mỉm cười, “Tình hữu nghị cách mạng bao nhiêu năm giữa chúng ta nói cám ơn là không được rồi.”
Ninh Vy Lan cười cười làu bàu: “Vì status của cậu nên có thể hai hôm nay cậu sẽ có chút phiền phức, nếu....”
Cô vừa mới nói được một nửa đã bị anh chen vào: “Tớ biết, tớ sẽ chú ý hơn.”
Đầu dây bên kia lúc này không phát ra âm thanh, Dịch Chỉ Ngôn dựa vào tường nhìn những nhân viên công tác đang bận rộn đằng xa xa đột nhiên nói: “Vy Lan, bây giờ cậu ở thành phố B không?”
”Có.”
”Ăn tối chưa, ra ngoài ăn cơm đi, tớ mời.” Sợ cô từ chối, Dịch Chỉ Ngôn vội vàng bổ sung: “Cậu và Tề Chiêu Viễn đến với nhau đi tớ đặt bàn ba người, bắt đầu từ ngày mai tớ mở một concert nên có thể không gặp nhau một thời gian dài đấy, coi như tiễn người bạn cũ này được chứ?”
Ninh Vy Lan nghe xong đang muốn hỏi Tề Chiêu Viễn có thời gian không, đúng lúc Trang Văn ngồi đằng trước xoay người lại làm một khẩu hình: “Điện thoại em bận nên sếp đã gọi đến cho chị rồi.”
Cô nhận lấy điện thoại của Trang Văn nói với Dịch Chỉ Ngôn đợi một lát rồi bịt ống nghe nhận điện thoại kia.
”Đang có cuộc gọi à?”
Ninh Vy Lan thành thực: “Ừm, em thấy bài đăng weibo của cậu ấy gọi đến để cảm ơn thôi.” Ngừng lại một lát nhớ tới lời mời của Dịch Chỉ Ngôn liền nói thẳng với anh: “Muốn đi cùng không? Em đến công ty tìm anh rồi chúng ta cùng nhau đi, thấy thế nào?”
Nhưng mà buổi tối bên Tề Chiêu Viễn vẫn còn có cuộc họp cần anh chủ trì, trầm mặc cả nửa ngày mới nói: “Em đi đi, về nhà sớm một chút.”
”Anh không đi à?”
”Công ty còn có chút việc lát nữa anh qua đón em hay là em tự về?”
”Em tự về được, anh còn bận em cúp máy nhé.”
Trả lại điện thoại cho Trang Văn, Ninh Vy Lan cầm lại điện thoại của mình nhận lời mời với Dịch Chỉ Ngôn. Sau mấy phút Ninh Vy Lan nhận được địa chỉ và tên nhà hàng Dịch Chỉ Ngôn gửi đến rồi nói với Trang Văn.
Trang Văn mở dẫn đường vừa nhìn tình hình giao thông ở đầu đường phía trước rồi quay đầu vừa nói: “Vậy chị sẽ vào trung tâm thương mại gần đó, em xong thì gọi cho chị, nhớ phải bùm bịt đấy, đừng quên bây giờ em là nhân vật vẫn đang được bàn tán, nếu gặp gỡ riêng tư mà bị cẩu tử bắt được là xong đời.”
”Biết rồi.”
Ngỡ rằng mình sẽ đến trước, không ngờ vừa vào phòng đã thấy Dịch Chỉ Ngôn đã ngồi ở đó, anh chọn một nhà hàng ít người tính bảo mật cực cao nên Ninh Vy Lan vừa ngồi xuống liền tháo mũ cởi khẩu trang.
Dịch Chỉ Ngôn chuyển thực đơn qua: “Nhìn mấy món ăn đã tích trên mặt ý, cái nào không thích ăn thì đã hủy rồi, chọn kỹ đi rồi tớ gọi.”
Ninh Vy Lan đẩy thẳng về: “Tớ không chọn đâu, cậu gọi đi.”
Dịch Chỉ Ngôn gật đầu vời nhân viên phục vụ lại.
Bên này Dịch Chỉ Ngôn và Ninh Vy Lan đang ăn uống, bên kia Tề Chiêu Viễn chỉ ăn qua loa rồi đi vào phòng họp, lúc này nghe báo cáo từ các bộ phận nhưng trong lòng không hề để ý, ngón tay thon dài còn thỉnh thoảng gõ nhẹ bên mép bàn, biểu cảm lãnh đạm nghiêm túc khiến mọi người đều không dám lên tiếng.
Cậu ta và cô ở cùng nhau, từ trước đến nay chưa từng nghĩ sẽ trói buộc tự do bạn bè của cô, có lẽ Dịch Chỉ Ngôn là ngoại lệ. Lúc cô gọi điện thoại, mấy giây im lặng đó trong đầu anh đã nảy ra suy nghĩ, như đẩy cuộc họp để đi cùng cô, hay là không để bọn họ gặp mặt, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn là từ bỏ.
Không phải anh tin Dịch Chỉ Ngôn mà là tin cô, tin tưởng tình cảm giữa hai người không thể so sánh được.
Nhưng bây giờ anh bắt đầu hối hận, hối hận vì thả cửa để cô đi một mình, hối hận vì không đẩy cuộc họp để đi cùng cô, những suy nghĩ này như một cây dây leo dài ra từng tấc từng tấc vướng mắc ở trong lòng khiến anh càng lúc càng đứng ngồi không yên, khuôn mặt âm u sớm đề nghị kết thúc cuộc họp rồi một mình phóng thẳng xe đến đón cô.
Xin Trang Văn địa chỉ cụ thể, sau khi đến nơi đã bảo Trang Văn rời đi trước, Tề Chiêu Viễn ngụy trang rồi xuống xe, còn chưa vào nhà hàng đã thấy hai người đằng trước cách một đoạn xa đang tiến lại, người đi phía trên kinh ngạc nhìn anh một cái rối lập tức nheo mắt chạy qua.
”Sao lại đến đây? Không phải nói công ty có việc sao?”
”Xong rồi.”
Mở cửa xe ô tô bên cạnh để cô chui vào rồi Tề Chiêu Viễn đóng cửa xe lại, nhìn Dịch Chỉ Ngôn ở bên ngoài mấy mét lạnh nhạt gật đầu rồi khởi động xe rời đi.
Mắt dõi theo đuôi xe dần dần biến mất trong dòng xe xuôi ngược, Dịch Chỉ Ngôn hiểu ra điều gì đó xoa trán không biết phải làm thế nào.
Trên đường hai người không nói chuyện với nhau, vừa về nhà Tề Chiêu Viễn đã cầm quần áo đi vào phòng tắm, tiếng nước róc rách thấu tận vào phòng ngủ yên tĩnh, Ninh Vy Lan nhận ra sự kỳ quái của anh nhíu mày không hiểu.
Thế này là sao nhỉ?
Câu hỏi này quấy rầy Ninh Vy Lan suốt thời gian đi tắm, sau khi đi ra cô lấy khăn lau khô đầu thì thấy anh dựa vào đầu giường đọc sách vô cùng tĩnh lặng
Lẽ nào là......ăn giấm rồi? Vì cô đi gặp Dịch Chỉ Ngôn một mình sao?
Nhưng rõ ràng là anh đã đồng ý rồi mà, đây là ngoài miệng thì đồng ý nhưng bên trong lại âm thầm ăn giấm chua trong truyền thuyết sao?
Trong lòng liền bắt đầu phát ra ý cười nhưng ngoài mặt vẫn giả đò nghiêm trọng, Ninh Vy Lan sấy tóc xong ngồi xuống mép giường bên kia cô ý quay lưng lại với anh nghịch điện thoại không mở miệng trước, rất nhanh đã cảm thấy có bàn tay với từ đằng sau giật lấy điện thoại của cô ném lên tủ đầu giường rồi tắt đèn.
Bỗng chốc chìm ngập trong bóng tối.
Cái gì cũng không thấy nên rất dễ dàng nghĩ linh tinh, Ninh Vy Lan đợi nửa ngày không thấy anh nói gì còn mình thì nhịn không nổi nữa, xoay người ôm lấy eo anh ấp úng: “Anh không có cái gì muốn nói sao?”
”Không có.”
Lòng Ninh Vy Lan trầm xuống thì nghe thấy anh nói: “Không có gì để nói chỉ có một cảm ngộ.”
”Cảm ngộ gì cơ?”
”Sau này mỗi lần em gặp Dịch Chỉ Ngôn anh đều đi theo em.” Loại chuyện cô nam quả nữ ở cùng một chỗ ăn cơm với nhau này sẽ không có cơ hội xảy ra lần nữa.
Ninh Vy Lan cắn môi cười thành tiếng, muốn thuận theo ý anh nhưng lúc này trong lòng nảy ra một ý muốn tạo phản nên cố ý chống cự nói: “Vậy anh thì sao? Nếu sau này một mình đi gặp mặt nữ tinh nào đó em cũng phải đi theo anh chứ?”
Anh lập tức nhíu mày: “Không có chuyện đó.”
”Sao lại không có được? Phụ nữ hết người này đến người khác ngưỡng mộ anh nhiều như vậy, loại gặp mặt riêng tư này không có lấy một lần sao?”
Ninh Vy Lan tự cho là đúng bắt bẻ anh, không biết sáu chữ “Hết người này đến người khác” sớm đã nhảy ra, thế nên nghe thấy câu “Bọn họ đều tên là Ninh Vy Lan” kia ngẩn ra rất lâu á khẩu không nói nên lời.
Đáy lòng đột nhiên cảm thấy ấm áp từng tia từng sợi như những sợ tơ mềm mại vương vấn trong lòng cô, Ninh Vy Lan không tự chủ ôm chặt hơn một chút rồi ngẩng mặt chạm vào môi anh không hề có quy tắc, từ môi đến cằm rồi lại đến yết hầu....
Hoàn toàn không biết cả cơ thể đã trở nên nóng bỏng từ khi nào, đợi cô mông lung kéo ý thức trở lại, trừ đôi môi bị chiếm giữ cực mãnh liệt còn có áo trên ngực đã bị kéo tung ra.
Đây không phải là lần đầu tiên hai người làm như vậy, nhưng từ trước đến nay chỉ đến đây là dừng, nhưng lần này lại cho Ninh Vy Lan cảm giác không cách nào dừng lại, cô không nghĩ sẽ từ chối cũng không muốn từ chối, hai tay liền đặt lên vai hôn anh càng sâu.
Nhưng mà đêm sâu dương dày, khí lạnh từ góc chăn bị hở ra thâm nhập vào lạnh đến nỗi cô không chịu được mà run rẩy nhẹ, khoảnh khắc này kéo lý trí anh trở lại, anh thu lại tay đang đặt trên ngực cô giúp cô mặc áo rồi nhét lại góc chăn đã bị hở, nóng bỏng vẫn tiềm tàng trong đôi mắt sâu thẳm của tình dục nhìn cô không sai một bước.
Vùi đầu ở trong ngực anh, Ninh Vy Lan không động đậy não có chút đờ đẫn rối bời, hơi thở đan xen gấp gáp nóng rực, cô xoay người quay lưng vào anh nhắm mắt muốn gặm nhấm cơn buồn ngủ, đang lim dim thì lồng ngực đằng sau khẽ động, giọng nói của anh nhích lại gần.
“Vy Lan, chuyển đến chỗ anh đi.”