• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Năm ngón nắm trên bắp tay giống như những chiếc móc sắt bám chặt không buông, Ninh Vy Lan một tay chống lên ghế lái chính muốn mượn lực thoát ra, song cô làm sao có thể là đối thủ của một người đàn ông, lát sau cánh tay phải đã bị ép ngược ra sau lưng.

”Ninh Vy Lan, mày vừa nói cái gì, nói lại một lần nữa xem!”

Cơn đau như trật khớp khiến cô cựa quậy không được, gương mặt Ninh Vy Lan cúi xuống không nhìn thấy biểu cảm dữ tợn như muốn ăn tươi nuốt sống cô của Ninh Triệu Hoa ở đằng sau, cô cắn môi, chỗ miệng bị rách tuôn ra dòng máu tươi đầm đìa.

Chịu đau, cô cố quay nửa đầu vân đạm phong khinh: “Ninh tiên sinh, nói một vạn lần tôi cũng chỉ có câu đó thôi, ông đã có gia đình và cuộc sống mới rồi hà tất phải đến đây dây dưa....”

”Im mồm!” Ninh Triệu Hoa càng mạnh tay: “Mẹ mày dạy mày như vậy à?”

Sắc mặc Ninh Vy Lan khẽ biến: “Ông có ý gì?”

Ninh Triệu Hoa cười khẩy: “Uổng tao coi mẹ mày là người thông tình đạt lý, đứa con gái dạy ra chắc cũng phải có bộ dạng như cô ta, không ngờ đó, thật muốn để Trang Tế Ngâm sống dậy mà xem xem con gái của cô ta bây giờ mất hết tính người không nhận người thân như vậy.”

Mất hết tính người không nhận người thân?

Ninh Vy Lan nghe xong không nhịn được cười phá lên. Mất hết tính người không nhận người thân, bố của cô cư nhiên lại nói cô không nhận người thân.

”Mày cười cái gì?” Ninh Triệu Hoa cau mày.

”Tôi cười người không có tư cách nói chuyện này nhất đang dùng tám chữ đó để chỉ trích tôi.” Ninh Vy Lan lạnh lùng nói: “Nói thật Ninh tiên sinh này, ông ngoại tình đã nhiều năm như vậy, lúc để mặc tiểu tam khoe khoang bức ép chính thất có từng nghĩ đến tám chữ mất hết tính người không nhận người thân hay không?”

Ninh Triệu Hoa câm nín, lực đạo trong tay có chút nới lỏng, sắc mặt cứng rắn từng chút suy sụp, ông im lặng một lúc rồi mềm giọng.

”Vy Lan, ban đầu là bố có lỗi trước, xin lỗi mẹ con và con, con có ghét bố như thế nào đi chăng nữa bố cũng không có ý kiến.”

”Nhưng rốt cuộc vẫn là bố đẻ của con, bây giờ gặp khó khăn con chỉ cần nói vài câu thôi là có thể cứu bố từ trong hiểm nguy rồi, đợi công ty đi vào quỹ đạo con muốn cái gì bố đều tận tay dâng cho con, như vậy..........”

”Ninh tiên sinh.” Nhận thấy Ninh Triệu Hoa đã nới lỏng, Ninh Vy Lan lật người ngồi dậy né tránh các mảnh thủy tinh rồi phất tay Ninh Triệu Hoa ra. Sợ ông cố chấp không buông cô hơi dịch vào phía ghế lái khóe môi cong lên một nụ cười lạnh bạc: “Ninh tiên sinh, ông có phần hơi đề cao tôi rồi, tôi bất quá chỉ là một nghệ sĩ nho nhỏ trong phòng làm việc thôi, tiếng nói ở đâu mà đi đàm phán với cấp cao hơn?”

Ninh Triệu Hoa không biết nói gì.

”Cho nên rất xin lỗi, ông tìm nhầm người rồi, à đúng rồi Ninh tiên sinh, còn có một chuyện quan trọng, tôi nhớ lần trước lúc ông tìm tôi tôi đã nói rồi thì phải”, cô ngoảnh đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt đang âm u của Ninh Triệu Hoa gằn từng chữ, “đừng tự cho mình có thân phận đó nghe nó buồn cười lắm.”

Nói xong Ninh Vy Lan không nhìn ông nữa, ánh mắt luôn bị bao phủ bởi bóng đen rườm rà, cô muốn xuống xe nhưng lý trí nói cho cô không thể, muốn lấy điện thoại ra xem giờ đoán anh sắp đến, cô nghĩ không thể đụng nhau ở đây đành gửi cho anh một tin nhắn bảo đừng qua đây, ai ngờ vừa soạn được mấy chữ bên tai đột nhiên nghe thấy tiếng ken két là cửa xe bị mở ra.

Thái dương giật liên hồi, có được bài học lần trước cô vô thức né sang bên cạnh, không ngờ bị Ninh Triệu Hoa nhìn thấu liền thò người vào lôi cả người cô ra khỏi xe.

Đếgiày dẫm lên các mảnh thủy tinh trên nền xi măng phát ra âm thanh giòn giã, Ninh Triệu Hoa kéo rất mạnh, Ninh Vy Lan không chuẩn bị kịp suýt nữa ngã khuỵu xuống đất, tay chống trên mặt sàn, các mảnh thủy tinh trộn lẫn cát bụi đâm vào lòng bàn tay đau rát.

”Trang Tế Ngâm, cô xem cho kỹ đi, cô đã đẻ ra loại con gái gì!” Ninh Triệu Hoa thở hổn hển, đôi mắt đổ ngàu xuống tay không chút thương tiếc, một phát kéo cô ra cửa xe.

Trong bãi đỗ xe rất trống trải, hai người lại đang giằng co ở trong góc, Ninh Vy Lan muốn có một chỗ để mượn lực thoát ra nhưng không tìm thấy, lúc trong đầu cô một mảng hỗn loạn đang nghĩ cách thì một chiếc xe loay hoay đi vào suýt nữa đụng phải hai người, cô nhìn thấy có người đến ánh mắt liền sáng rực muốn hô cứu.

Ninh Triệu Hoa tất nhiên không thể để cô lên tiếng liền quay đầu bịt miệng cô lại,hông ngờ lúc này trên xe có người đi xuống kéo ông và Ninh Vy Lan ra trói ngược hai tay ấn xuống đất.

Tình thế biến chuyển rất nhanh, Ninh Vy Lan hoa mắt chóng mặt không chút phản ứng, cô vùng ra lùi lại mấy bước, lúc sắp ngã thì được người đằng sau đỡ lấy.

”Có sao không?” Tề Chiêu Viễn ôm vai cô, một tay ấn gáy để cô dựa vào vai mình, ánh mắt băn khoăn từ trên xuống dưới, lúc nhìn thấy lòng bàn tay đỏ ửng đáy mắt liền trầm xuống.

Lâm Dịch đã gọi bảo vệ đến, ấn Ninh Triệu Hoa như cũ để ông không thể cử động, sau khi nhận được tín hiệu bằng mắt muốn đuổi ra ngoài của sếp liền vội vàng chỉ huy hai bảo vệ lôi Ninh Triệu Hoa đang không phối hợp rời đi.

Xe giao cho Lâm Dịch đem đi sửa, Tề Chiêu Viễn lái xe bảo mẫu đưa cô về nhà, sau khi xử lý xong vết thương trong lòng bàn tay cho cô liền kéo cô ngồi lên đùi.

Không ai lên tiếng trước, Ninh Vy Lan co ro trong ngực anh, vết thương được rượu trắng khử trùng cơn đau dần biến mất, cô nhớ tới một chuyện liền nắm tay áo anh hơi ngồi dậy.

”Vừa nãy ông ta nói cái gì mà công ty xảy ra vấn đề rất lớn muốn em nói đỡ để anh thu tay, đây là ý gì?”

Tề Chiêu Viễn sợ cô căng thẳng mà làm tổn thương mình bèn ấn cô ngồi hẳn hoi rồi nhàn nhạt giải thích, đem chuyện Ninh Triệu Hoa đến phòng làm việc nói cho cô.

”Thì ra là như vậy”, cô lẩm bẩm nghĩ nghĩ rồi lại nói, “ông ta tìm anh nói những cái gì?”

”Giống như tìm em thôi.”

Cô gật đầu không nói tiếp chỉ vùi đầu vào hõm vai anh, cái ôm của anh quá ấm áp khiến ký ức đã ngủ quên của cô tuôn trào như núi lửa.

Từ khi bắt đầu đến bây giờ, từng giây từng phút đều không bỏ qua.

”Vy Lan?”

Nhận thấy cảm xúc của cô không đúng, anh liền nghiêng đầu hôn cô, đầu lưỡi mềm mại ấm nóng quét qua chỗ khóe miệng bị rách của cô dần dần thâm nhập vào sâu bên trong nuốt tất cả những ấm ức nghẹn ngào. Rất lâu sau, anh mới lùi lại khóe môi vẫn chạm vào cô như cũ hỏi nhẹ nhàng: “Sao rồi?”

”Không sao.” Cô bị anh hôn có chút thở không ra hơi, nhẹ nhàng kéo cổ anh lặp lại: “Không sao.......”

Cô sớm đã không việc gì rồi, kể từ sau khi triệt để chết lòng.

*** ***

Trần Tú Lệ hẹn mấy người bạn đi spa nên trong nhà chỉ còn lại một mình Ninh Nhất Thuần. Căn nhà rộng lớn trống trải tĩnh mịch, cô nằm trên giường nhìn trân trân lên trần nhà, điện thoại nắm trong tay mà không biết nói chuyện được với ai. Kể từ sau khi cô dính scandal, mấy người được gọi là chị em tốt trong giới đều không muốn dính dáng đến cô, chỉ sợ tin đồn vạ lây đến bọn họ, Ninh Nhất Thuần cười lạnh, lòng muốn đợi bản thân trở mình nhất định phải làm cho bọn họ hối hận!

Nhưng kể từ hôm họp báo đã trôi qua hơn nửa tháng rồi, người bố nói sẽ rất nhanh giải quyết chỉ có một hành động duy nhất, sau đó dường như mất hút, mỗi ngày Ninh Nhất Thuần đều nóng lòng không yên, mấy hôm trước còn có mẹ an ủi nhưng hôm nay mẹ không có nhà, loại tâm trạng khủng hoảng này lại một lần nữa...., cô không chịu được liền gọi điện thoại cho bố.

Tiếp tít tít lạnh lẽo tiếp tục vang lên nhưng không có người nghe cho đến khi tự động cúp máy, Ninh Nhất Thuần nhíu mày, lại quay số mấy lần vẫn không có ai nghe đành gọi thẳng cho Tiểu Khưu.

”Hôm nay cô có ở công ty không?”

”Có.”

”Ngon, cô đến văn phòng bố tôi đưa điện thoại cho ông ấy, tôi muốn nói chuyện.”

Tiểu Khưu chần chừ một lúc rồi thành thực nói: “Ninh tổng không ở công ty, vừa nãy trợ lý lái xe đưa ông ấy ra ngoài rồi.”

Ninh Nhất Thuần không ngu, nghe ra giọng điệu của Tiểu Khưu có chút khác lạ liền truy hỏi: “Đi đâu đấy?”

Tiểu Khưu báo địa chỉ.

Ninh Nhất Thuần cau mày đột nhiên có một dự cảm không biết nên mô tả như nào, hình như xảy ra chuyện gì đó khiến cô đứng ngồi không yên, cô liền dập máy rồi lấy chìa khóa xe đi ra khỏi cửa.

Suốt quãng đường đến địa điểm cô vẫn chưa kịp tìm chỗ nào dừng xe, ánh mắt trông thấy bố mình bị hai bảo vệ đuổi ra ngoài, đằng sau còn có Lâm Dịch cô liền thốt ra một câu chửi thề, sợ bị người khác phát hiện đành đợi Lâm Dịch và bảo vệ đi khỏi mới dám bùm bịt xuống xe rồi kéo Ninh Triệu Hoa đang mặt mày xám ngoét lên xe.

Đi thẳng về nhà, Ninh Nhất Thuần vào phòng ném chìa khóa xe lên mặt bàn, sưng mặt: “Bố đi đến chỗ đó làm gì?”

Ninh Triệu Hoa vẫn chưa từng bị mất mặt như vậy, nghe xong một chữ cũng không mở miệng.

”Con hỏi bố đó, bố đi đến đấy làm gì? Gặp Ninh Vy Lan nói chuyện cha con tình thâm à?” Một chân giẫm lên mặt bàn, gạt tàn thuốc lá rơi xuống vang lên âm thanh rơi vỡ thanh thúy, Ninh Nhất Thuần tức giận: “Bố, bố phải thật rõ ràng ai mới là con gái bố, là con, đứa con gái bây giờ đang cầu xin sự giúp đỡ của bố, bố lại đi tìm con gái của tiện nhân kia, bố muốn làm cái gì hả? Bố....”

”Đủ rồi!” Ninh Triệu Hoa quát lên: “Con vẫn còn biết bố là bố của con, có đứa con nào ăn nói với bố như vậy không?”

Ninh Nhất Thuần mím chặt môi.

Có lẽ ý thức được thái độ...của mình, Ninh Triệu Hoa hít mấy hơi lấy lại bình tĩnh, vỗ trán nói: “Bố đi đến đó tất nhiên là có chuyện quan trọng cần làm.”

”Quan trọng hơn tương lai sự nghiệp của con sao?”

Ninh Triệu Hoa im lặng một lúc cuối cùng cũng không định che giấu nữa đành miêu tả sơ qua tình trạng hiện giờ của công ty, nói xong nghiến răng nghiến lợi hối hận: “Bố của thật hồ đồ rồi, tự nhiên muốn đến tìm Ninh Vy Lan, bố tưởng nó ký với công ty Tề Chiêu Viễn ít nhiều sẽ có tiếng nói, ai biết.........”

”Bố, bố bị giỡn rồi.” Lời nói líu lo bị ngắt đoạn.

Ninh Triệu Hoa ngẩng đầu: “Cái gì?”

”Xem ra bố còn không biết, Tề Chiêu Viễn và Ninh Vy Lan khẳng định đã sớm ở cùng nhau, lần đó ở bệnh viện con bắt gặp bọn họ đang ôm ấp”, nói đến đây Ninh Nhất Thuần cười tươi như hoa, “cho nên Ninh Vy Lan căn bản không phải không có tiếng nói, mà là không muốn giúp bố thôi.”

Nghe xong Ninh Triệu Hoa ngẩn ra mấy giây lập tức chửi thầm một tiếng.

Ninh Nhất Thuần nghe một lúc: “Có điều bố ơi, nếu cô ta không đồng ý giúp vậy bố..., công ty còn chưa phá sản hẳn con tin nhất định sẽ có cách.” Dừng lại, cô tiếp tục: “Con không muốn đợi bố xử lý chuyện này nữa, chứ đợi mãi con sợ không có cách nào đông sơn tái khởi đâu, bắt đầu từ ngày mai con sẽ theo bố đến công ty.”

Chủ đề liên quan đến cô trên mạng đã chìm xuồng từ lâu, khoảng thời gian trước công ty có khui ra một tin đồn tiểu sinh đang hồng bao nuôi một tiểu thư nên scadal của cô hoàn toàn được lắng xuống, sức chú ý của công chúng bị phân tán, sao hỏa bị dập tắt tất nhiên sẽ không bùng cháy trở lại.

Cho nên bây giờ chính là thời gian để cô phản kích.

Cô sẽ lại một lần nữa đứng trên đỉnh cao của làng giải trở thành siêu sao hàng đầu nóng phỏng tay nhất.

Nhưng điều khiến cô và Ninh Triệu Hoa không thể ngờ đến đó là, còn chưa kịp đợi cô leo lên đã bị đạp rơi xuống vực sâu vạn trượng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang