Hiếm khi Vương tổng cao lãnh vô tình có ý tốt mua đồ ăn cho thì ai kia tạt một gáo nước lạnh. Điện thoại nằm bên cạnh vẫn im lìm, hắn tự cao, không muốn gọi cho cô!
Chị Húy chạy đến khi nghe Vương Đình Mặc gọi, hỏi rằng: “Mấy giờ rồi?”
“Dạ, hơn 12h đêm rồi, phu nhân vẫn chưa về. Hay để tôi gọi điện...”
“Không cần!” Đình Mặc lạnh lùng đứng dậy, rất nhanh nghe chị Húy hỏi về tô cháo, liền lãnh đạm phán một từ: “Bỏ!”
Lúc này ở căn hộ cao cấp, Cao thiếu ăn tô cháo nóng hổi xong, no nê thỏa thuê. Nhìn dáng vẻ anh đã bình thường, Tỏa Tâm cũng yên tâm ra về.
“Trễ rồi, cô về nguy hiểm lắm! Hay cứ ngủ lại nay đêm nay, sáng mai hãy về. Nếu cô sợ Vương tổng trách, tôi sẽ gọi điện giải thích giúp.” Việt Bân gợi ý.
“Không được, tôi là gái có chồng, ngủ lại qua đêm sẽ không tốt cho hai chúng ta. Với lại, tôi còn có việc, phải về Vương gia ngay bây giờ.”
Việt Bân liền đi tìm một món đồ, đưa cho cô gái: “Đây là bình xịt hơi cay, cô đem theo phòng hờ để lỡ gặp kẻ xấu. Điện thoại cô cầm theo rồi phải không, có chuyện gì nhớ phải gọi cho tôi! Vì chưa tỉnh táo nên tôi không thể lái xe đưa cô về.”
“Được, cảm ơn ý tốt của Cao thiếu.” Tỏa Tâm mang giày, định mở cửa đi ra thì quay lại nhìn chàng trai, mỉm cười: “Anh hãy ngủ một giấc thật ngon, sáng mai tỉnh dậy mọi chuyện sẽ ổn. Cao Việt Bân mà tôi biết, luôn vui vẻ, tích cực, nên sẽ vượt qua được và bắt đầu lại. Ở ngoài kia, nhất định tình yêu đích thực vẫn đang chờ anh!”
Cửa đã đóng lại rồi, Việt Bân vẫn còn ngẩn ra, tiếp theo liền mỉm cười nhẹ nhàng. Đưa mắt nhìn sang tô cháo sạch trơn, thiếu gia trẻ tuổi vừa từ bỏ mối tình thầm 7 năm, trái tim như thể chết đi, ấy vậy mà vừa có một tia nắng ấm áp chiếu vào.
*****
Mặc dù mọi ngày đều dậy sớm, riêng sáng nay Triệu Tỏa Tâm còn dậy sớm hơn, lý do cũng vì muốn đợi Vương Đình Mặc trước khi hắn đến tổng công ty.
Nửa đêm qua cô mới về đến Vương gia, hiển nhiên Đình Mặc đã chẳng còn đợi cô nữa! Nghĩ mình lỡ thất hứa với Vương tổng, thể nào hắn cũng khó chịu, nên cô cần phải xin lỗi thôi. Ngồi trong phòng đúng lúc nghe bước chân hắn, cô nhanh chóng đi ra.
“Vương tổng!” Tỏa Tâm cất tiếng khi thấy đối phương ra khỏi phòng.
Đêm qua bị cho leo cây, về phòng hậm hực tới mất ngủ, Vương Đình Mặc liếc nhìn Tỏa Tâm, tự hỏi cô cũng chịu về nhà rồi ư, cứ tưởng qua đêm ở đâu đó luôn rồi!
“Xin lỗi Vương tổng, hôm qua có việc gấp nên tôi...”
“Là việc gì?” Đình Mặc ngắt lời, bày ra điệu bộ dửng dưng: “Việc gấp gì mà khiến cô quên mất lời dặn của tôi, thậm chí còn không gọi một cuộc điện thoại?”
Vấn đề giữa Cao Việt Bân và Vương Diệp, thiết nghĩ chẳng nên tọc mạch ra ngoài, Tỏa Tâm bèn bịa ra lý do: “Tôi... tình cờ gặp bạn cũ, người đó gặp khó khăn nên tôi ở lại giải quyết giúp. Do nhiều thứ quá vì thế tôi quên gọi cho anh.”
Vương Đình Mặc lặng thinh, vẫn chưa rời mắt khỏi Tỏa Tâm, nhận ra biểu hiện ấy mang chút kỳ lạ. Tiếp theo hắn nghe cô hỏi:
“Anh nói có một thứ muốn đưa cho tôi, vậy bây giờ anh đưa được không?”
Nhớ đến tô cháo lòng tốt của mình nằm trong sọt rác, Vương tổng nói ngắn gọn:
“Vứt rồi!”
Đình Mặc cứ thế bỏ đi thẳng, để lại Tỏa Tâm đứng ngây ngốc, rõ ràng bảo là có thứ muốn đưa mà sao chưa chi đã vứt bỏ đi? Cô nhận ra, hắn đang giận! Rồi cô nghe tiếng gọi, ngước lên mới thấy chị Húy đi đến, hỏi:
“Qua phu nhân đi đâu mà về trễ thế? Vương tổng chờ cô tới hơn nửa đêm đấy.”
“Nửa đêm? Sao Vương tổng không về phòng mà thức tới giờ đó?”
“Ngài ấy mua cháo gà cho phu nhân ăn! Cô vễ trễ quá, cuối cùng đem đổ bỏ rồi.”
Tỏa Tâm chớp mắt nhìn chị Húy, đây là điều bất ngờ nhất bản thân từng nghe.
Buổi chiều, Vương Đình Mặc hẹn gặp đối tác bàn chuyện làm ăn tại khách sạn cao cấp. Việc bàn bạc thuận lợi nên kết thúc khá nhanh, khách hàng về rồi riêng hắn ở lại uống rượu tiếp. Ban nãy vui vẻ bao nhiêu, giờ lại bứt rứt bấy nhiêu khi hắn cứ nghĩ tới chuyện Triệu Tỏa Tâm đêm qua về trễ. Chợt, ai đó vỗ vai hắn.
Cao Việt Bân cười tươi, ngồi xuống bên cạnh: “Làm gì ở đây vậy?”
“Vừa gặp đối tác xong, muốn ở lại uống rượu thôi. Còn anh?”
“Tôi đi gặp vài người quen, sắp tới định sẽ tìm việc ổn định để làm.”
“Cao thiếu nổi tiếng ăn chơi, giờ lại muốn làm việc ư? Chuyện lạ đấy?”
Trả tờ Menu lại cho phục vụ, Việt Bân khoanh tay: “Tôi nghĩ kỹ rồi, không thể ăn chơi như vậy mãi! Đêm qua có người nói với tôi hãy bắt đầu lại, tôi thấy cũng tốt.”
Vương Đình Mặc nhếch mép, ai lại có đủ năng lực thuyết phục được Cao thiếu nhỉ? Rất nhanh, anh chàng nọ đề cập tới vấn đề này:
“Mà, lúc Triệu Tỏa Tâm về nhà, anh không trách mắng cô ấy đấy chứ?”
Lập tức ngừng uống rượu, Đình Mặc cau mày: “Ý anh là sao? Lẽ nào hôm qua, anh có gặp Triệu Tỏa Tâm à?”
“Tỏa Tâm không nói gì với anh ư? Ôi, cô gái này thật là...”
“Nói rõ xem nào!” Đình Mặc lạnh lùng yêu cầu.
Việt Bân đem hết mọi chuyện kể lại, khiến Vương tổng trước đó vốn đã không vui nay tâm trạng càng thêm tệ! Hóa ra, Triệu Tỏa Tâm cho hắn leo cây chỉ vì... bận ở nhà Cao thiếu, săn sóc và nấu cháo cho anh ta?
Điều khiến hắn thêm bức bối chính là sáng nay, cô còn nói dối, giống như che giấu cái việc mình đã đến nhà Việt Bân! Thảo nào sáng nay, hắn trông dáng vẻ cô lừng khừng khác lạ...
“Theo tôi thì chắc Tỏa Tâm không muốn tọc mạch việc của tôi với Vương Diệp, vì vậy mà giấu anh, mong Vương tổng rộng lượng đừng trách cô ấy.”
Nghe giọng điệu Cao thiếu tỏ ra vô cùng lo lắng, Đình Mặc chẳng nói chẳng rằng, chỉ cầm lấy ly rượu uống cạn...
Vương Đình Mặc về đến biệt thự với dáng vẻ ngà ngà say do uống hơi nhiều, lúc bước lên lầu liền trông thấy Triệu Tỏa Tâm đứng chờ ngay trước cửa phòng.