“Mọi việc giải quyết xong xuôi rồi, nhà hàng đã mở cửa trở lại. Vương tổng, có phải anh đứng ra dàn xếp chuyện này không?”
“Là do gã khách kia cố tình gây chuyện với em, anh chẳng qua chỉ tìm gã hỏi cho ra lẽ, chứ không hề dùng quyền lực ép uổng hay dàn xếp gì cả. Em yên tâm đi!”
“Nếu vậy thì tốt, dù gì cũng cảm ơn anh, Vương tổng. Lần sau anh có đến nhà hàng nữa, tôi sẽ đãi anh một bữa cơm miễn phí.”
Tỏa Tâm nghe phía bên kia Vương Đình Mặc cười khẽ, rồi bảo đang có cuộc họp ở tổng công ty, lúc khác sẽ nói chuyện tiếp!
Cô cúp máy, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa kính lớn, hôm nay trời quang đãng trong xanh, nhà hàng vẫn tiếp tục đón khách!
Đêm về tại căn hộ riêng, Triệu Tỏa Tâm cùng Bánh Bao vui vẻ nấu ăn chuẩn bị cho bữa tối thì chuông cửa reo.
Bánh Bao nhanh nhảu chạy ra mở cửa, mắt O miệng A khi trông thấy con gấu bông to thật to ngay trước mặt, liền reo lên: “Tuyệt quá!”
Vương Đình Mặc nghiêng gấu bông qua, ngồi xổm xuống đối diện với con gái:
“Có thích không?”
“Thích ạ! Cảm ơn chú Mặc!”
“Ba nói con phải gọi thế nào nè, sao còn gọi ‘chú’ hoài vậy?”
Bánh Bao quay ngoắt cái đầu nhỏ ra sau nhìn Tỏa Tâm vừa xuất hiện tự lúc nào, hai chùm tóc nghịch ngợm lắc lắc như thể xem thử phản ứng của mẹ ra sao.
Về phần Tỏa Tâm, đêm đó nghe con gái đòi muốn có ba, nay thấy dáng vẻ trông chờ của con, cô chẳng nỡ làm con buồn.
Thấy mẹ đã mỉm cười gật đầu không nói gì, bấy giờ cô nhóc láu lỉnh này mới chạy ào tới ôm cổ Đình Mặc, cái môi chúm chím gọi to: “Ba! Ba!”
Sống hơn nửa đời người, lão luyện nơi thương trường, Vương Đình Mặc bây giờ mới biết, hóa ra đây là âm thanh tuyệt vời nhất trên đời mà mình từng được nghe!
Hắn ôm hôn đứa trẻ đáng yêu, bồng bế con trên tay và đứng dậy nhìn Tỏa Tâm.
“Sao anh lại biết chỗ này mà đến đây?”
“Vương tổng anh có cái gì ở Thành Đô này lại không biết, huống chi là nơi ở của vợ con mình! Sáng nay có phải nghe em nói sẽ đãi anh một bữa cơm miễn phí?”
“Là nói anh đến nhà hàng...”
“Anh từng nói không cần người khác phục vụ, chỉ muốn ăn cơm do em nấu. Giờ anh đến đây xin một bữa cơm miễn phí, em định đuổi anh về à?”
Biết rõ dù có đuổi thì Vương Đình Mặc hắn cũng chẳng đời nào chịu về, thôi thì người ta đã đến tận đây, Bánh Bao vừa gọi một tiếng ‘ba’, chưa kể trước đó còn giúp đỡ chuyện của nhà hàng, Tỏa Tâm mà đuổi hắn về thì sẽ thành kẻ không biết lý lẽ!
“Anh chịu khó chờ một lát, để tôi nấu thêm món ăn.”
Vương tổng trong lòng sung sướng vô cùng, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh, bế Bánh Bao cùng với gấu bông đi vào nhà, đóng cửa lại.
Tầm nửa tiếng sau, đã có bữa tối gia đình ấm cúng có ba người quây quần. Phát hiện không thấy bà Quách, Đình Mặc mới hỏi, liền nghe Tỏa Tâm đáp rằng:
“Mẹ nuôi về lại thị trấn B gặp vài người quen, tiện thể tìm xem có ai đáng tin cậy để thuê làm tài xế chở thực phẩm cho nhà hàng, có lẽ 2-3 ngày nữa mới về nhà.”
“Nếu không ổn thì anh sẽ cho em mượn người của anh.”
“Chỉ tìm tài xế thôi, không cần phiền hà tới anh.” Tỏa Tâm do dự vài giây: “Chuyện nhà hàng, thực sự chỉ là anh ta bất mãn thích gây sự với tôi thôi sao?”
Trong đầu nhớ đến dáng vẻ vừa đáng trách vừa đáng thương của Vương Diệp, thế nên Đình Mặc vẫn bình thản gắp thức ăn và nói nhàn nhạt:
“Trên đời này đâu phải cứ có thù oán mới đi gây chuyện, cũng có những kẻ rảnh rỗi sinh nông nỗi kiếm cớ phá phách. Dù gì chuyện cũng giải quyết rồi, em đừng bận tâm nữa. Nào Bánh Bao, ba đút con ăn nhé! Ngoan, há miệng ra nào!”
Dẫu trông Vương Đình Mặc hết sức bình thường khi đút cơm cho con gái ăn và cười đùa vui vẻ, thì Tỏa Tâm vẫn cảm giác hắn dường như còn một điều giấu kín chưa nói!
Nhưng kẻ giỏi che giấu tâm tư như Vương tổng, dù cô có tìm cách nào cũng khó lòng cậy được miệng hắn ra! Chỉ cần nhà hàng tiếp tục mở cửa, cuộc sống mẹ con cô vẫn yên ổn thì mặc kệ hắn có ý định gì.
Húp muỗng canh, Tỏa Tâm đảo mắt hỏi về bà Đào: “Anh thường ăn tối bên ngoài thế này, chắc mẹ sẽ phàn nàn nhỉ.”
“Phải rồi, tiện thể anh muốn báo với em, anh tạm thời rời khỏi biệt thự Vương gia, mua căn penthouse cách căn hộ em một dãy phố!”
“Sao đột nhiên anh lại dọn ra ngoài?”
“Tự dưng anh thích thế thôi, tiện thể từ nay về sau sẽ đến nay ăn cơm ở nhà em. Nếu muốn, mẹ con em hãy đến căn penthouse sống với anh.”
Đình Mặc dứt lời, Bánh Bao tròn xoe mắt hỏi: “Nhà ba có đẹp không ạ?”
“Rất đẹp và ở rất cao!” Đình Mặc kéo con bé vào lòng: “Chỉ cần công chúa của ba thích thì ba sẽ đưa con đến đó sống cùng.”
“Dạ! Mà chỗ đó có xa trường học của con không ạ?”
“Công chúa của ba đi học rồi sao?”
Tỏa Tâm lên tiếng: “Bánh Bao sắp 6 tuổi, bây giờ cũng tới lúc đi học. Sáng nào tôi cũng gọi taxi cùng con đến trường rồi mới quay về nhà hàng.”
“Sao em không báo anh biết? Anh sẽ cử hẳn một vệ sĩ lái xe đưa đón mẹ con em.”
“Được rồi, tôi đủ khả năng đưa con gái đi học.”
Câu trả lời nhẹ hẫng từ Tỏa Tâm khiến lòng Đình Mặc bị kéo chùng xuống. Trong khi Bánh Bao cùng hắn ăn cơm thân thiết thì cô ngồi ở đối diện có phần xa cách.
Vương tổng hiểu, tuy hiện tại cô không quá gay gắt với hắn thế nhưng vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận vị trí của người chồng này, kể cả việc hắn muốn chăm lo cho con gái...
Bữa tối kết thúc, Triệu Tỏa Tâm chưa kịp nói gì là Vương Đình Mặc đã nhanh hơn:
“Đêm nay anh muốn ngủ lại đây.”
“Tôi chỉ cho anh ăn cơm, riêng việc qua đêm thì không được.”
“Sao không được, ăn xong anh thấy mệt, muốn ngủ lại một đêm.” Đình Mặc nhìn xuống con gái: “Công chúa, con xin mẹ cho ba ngủ ở đây đêm nay nhé!”
Hết nhìn ba ruột uy quyền đang tỏ ra dụ dỗ, lại nhìn sang mẹ ruột khẽ cau mày, Bánh Bao ôm chặt gấu bông, nài nỉ:
“Mẹ ơi, mẹ để ba ngủ lại nhà mình đi ạ! Trời tối đáng sợ lắm, ba về một mình sẽ gặp kẻ xấu đó mẹ!”
Vương Đình Mặc vốn cao lãnh, buồn vui đều không bộc lộ thế mà suýt bật cười trước sự quá ư đáng yêu của cô con gái nhỏ, năn nỉ mẹ cũng rất thuyết phục.
Ngay cả Tỏa Tâm dù ban đầu phản đối Đình Mặc ở lại đây, ấy vậy thấy cảnh Bánh Bao ra sức năn nỉ giúp ba ruột, lại tiếp tục xiêu lòng đợt hai! Thật là, hắn ngồi xe hơi, kẻ xấu nào có thể làm hại chứ!
Cô phát hiện, Vương tổng đang dần thành công ‘mua chuộc’ con gái! Đứa trẻ này còn nhỏ, mà sao ham mê vật chất thế?
Tỏa Tâm lắc đầu chán chường, đem chén đĩa xuống phòng bếp. Hai cha con Vương tổng nhìn nhau đắc ý, còn đánh tay nhau cái bốp!