“Bé bị uống ít nước, thêm phần sợ hãi nữa, rất may tình hình đã ổn định rồi. Trên người không có thương tích nào, để bé nghỉ ngơi hết hôm nay là có thể xuất viện.”
Tỏa Tâm trong lòng nhẹ nhõm vui mừng, cúi xuống ôm con gái đang ngủ say. Bà Quách cảm ơn bác sĩ xong, vừa vỗ vai Tỏa Tâm vừa luôn miệng nói:
“Trời Phật phù hộ, Bánh Bao gặp dữ hóa lành, con yên tâm đi.”
Nhắm mắt gật đầu, Tỏa Tâm vẫn giữ chặt con gái trong lòng, cảm nhận hơi thở mỏng manh yếu ớt kia đang xoa dịu trái tim đầy sợ hãi của mình. Lúc nhìn con rơi xuống bể nước sâu, cô tưởng chừng sắp chết tới nơi vì sợ sẽ mất con mãi mãi.
Đang đắm chìm trong sự bình yên, cô chợt nghe giọng của Vương Diệp cất lên:
“Bé không sao chứ?”
Tỏa Tâm vẫn chưa buông Bánh Bao ra, lại nghĩ Vương Đình Mặc đưa Vương Diệp đến bệnh viện này rồi, sau đó nghe bà Quách đáp thay:
“Bánh Bao vẫn ổn, cảm ơn cô Diệp quan tâm, còn tình hình của cô thế nào?”
“Tôi bị cảm lạnh, còn bị kinh tâm, nên chưa khỏe lắm. Tôi đến thăm cô bé, tiện thể cũng muốn nói với chị dâu vài lời.” Vương Diệp ho vài tiếng, nhìn sang Tỏa Tâm: “Chị đừng trách anh Mặc, vì anh ấy quá lo lắng cho em nên đã cứu em trước, chứ không phải muốn bỏ rơi con chị đâu. Xem như em thay anh ấy xin lỗi chị.”
Quan sát Tỏa Tâm vẫn không phản ứng, Vương Diệp ngầm hả hê trong lòng, đành vờ vịt tỏ ra buồn bã rời đi. Bấy giờ, bà Quách liền nói thêm vài lời:
“Vương tổng rất khó khăn để lựa chọn cứu ai trước, con đừng trách ngài ấy. Dù gì, ngài ấy và cô Diệp kia sống với nhau nhiều năm, lo lắng hơn cũng là lẽ thường.”
Sau vài giây im lặng, Tỏa Tâm mới chịu lên tiếng, nghe đầy xót xa:
“Nhưng chẳng phải Vương Đình Mặc biết rõ Triệu Linh là con gái mình ư, thế mà cuối cùng anh ta vẫn chọn cứu Vương Diệp trước...”
Giọt lệ nóng hổi rơi xuống áo Bánh Bao, cô vợ trẻ nhận ra lòng mình dần chết đi.
Bên ngoài khu bệnh nhi, Vương Đình Mặc cầm tờ giấy kết quả xét nghiệm ADN do Việt Bân đưa, dòng chữ “cha con ruột” in hằn trong đáy mắt phẳng lặng ấy.
Vốn dĩ định dùng sự thật này để khiến Triệu Tỏa Tâm thừa nhận về mối quan hệ cha con giữa hắn và Bánh Bao, nào ngờ lại xảy ra sự cố vừa rồi, liệu bây giờ cô đối với hắn có phải đã trở nên căm ghét rồi không?
“Vậy ra cô bé tên Triệu Linh thực sự là con gái của anh và Triệu Tỏa Tâm à?” Việt Bân nhìn vào tờ giấy, thấy việc này quá bất ngờ.
“5 năm trước, Tỏa Tâm mang thai Bánh Bao, bỏ đi khỏi Triệu gia. Ngay cả khi gặp lại ở thị trấn B, cô ấy cũng không cho tôi biết mình có một đứa con gái.”
Thời điểm 5 năm trước, là lúc Triệu Thanh Nhã gặp tai nạn xe qua đời, và Triệu Tỏa Tâm khi đó cũng đã mang cốt nhục của Vương Đình Mặc? Thế rốt cuộc bọn họ đã xảy ra chuyện gì mà tới mức có con như vậy?
Việt Bân trầm tư suy nghĩ, liền bắt gặp Vương Diệp từ xa đi lại, nói rằng: “Đứa bé vẫn ổn, anh yên tâm được rồi.”
Quan sát dáng vẻ yên lặng của anh trai, còn thấy hắn cầm giấy kết quả ADN, Vương Diệp mím nhẹ môi, buột miệng hỏi:
“Hai người vì sao mà có con với nhau?”
“Việt Bân, anh đưa Diệp Diệp về nhà đi, tôi cần nói chuyện với Tỏa Tâm.”
Vương Diệp định nói tiếp, nhưng bị Cao thiếu kéo đi nhanh. Đình Mặc cầm lấy bìa hồ sơ, bước vào khu bệnh nhi, đến chỗ Tỏa Tâm đang ngồi bên giường con gái.
Chẳng quá lâu, ngoài khuôn viên vắng vẻ phía sau bệnh viện, Tỏa Tâm và Đình Mặc đứng đối diện nhau. Hắn đưa ra bìa hồ sơ, chất giọng không nhanh không chậm:
“Tại sao em giấu anh về chuyện của Bánh Bao?”
Tỏa Tâm chợt cười nhạt nhẽo, Vương tổng cao cao tại thượng, ngay bây giờ lại xưng hô thân mật với cô như vậy ư?
“Tôi mang thai 9 tháng 10 ngày mới sinh ra con. Đó là con gái của một mình tôi, chẳng có lý do gì phải báo với ai cả.”
“Em đừng vô lý như thế! Con cái được tạo ra bởi ba và mẹ, em là mẹ Bánh Bao, còn anh là ba nó, lẽ nào không có quyền được biết? Với anh, như vậy thật bất công!”
“Cho anh biết để làm gì?” Nghe hắn nói hai chữ bất công, cô ngước lên: “Vương tổng, anh oán hận tôi, vũ nhục bạc đãi suốt hai năm, trong lòng anh chỉ có chị Nhã, vậy đứa con này liệu anh có nhìn nhận không khi anh luôn căm ghét mẹ nó? Vì một sự cố, con bé mới sinh ra, tôi lấy niềm tin gì mà đem nó đến trước mặt anh đây?”
Đón lấy sự oán trách ấm ức từ Tỏa Tâm, tức thì Đình Mặc hạ giọng: “Dù gì Bánh Bao cũng là giọt máu của anh, vẫn có khả năng anh sẽ cần con bé chứ.”
“Anh thực sự cần con gái sao? Vậy ai là người đã bỏ qua nguy hiểm của Bánh Bao mà cứu Vương Diệp trước? Nếu như bên dưới đó không phải bể nước mà là vực thẳm, hoặc là cái gì đó kinh khủng hơn, thì con bé có thể đã chết rồi!”
Biết ngay Tỏa Tâm thể nào cũng hiểu lầm về chuyện lúc ấy, Đình Mặc tiến lên một bước đồng thời nắm chặt bờ vai cô đang run lên, giải thích rõ ràng:
“Khi đến nơi, anh đã muốn cứu Bánh Bao trước, nhưng vì dây trói tay của Vương Diệp sắp đứt rồi, em ấy sợ nước lại không biết bơi, nên anh mới cứu trước! Sau đó anh đã lập tức chạy tới chỗ Bánh Bao, thế rồi chẳng hiểu lý do gì mà đầu sợi dây còn lại liền bị đứt, mới khiến cho con bé rớt xuống dưới...”
“Cứ cho là dây trói của Vương Diệp sắp đứt thì chí ít cô ấy cũng là người trưởng thành, có lỡ rơi xuống nước một chút vẫn ráng chịu đựng được chốc lát. Còn Bánh Bao, nó chỉ là đứa trẻ 5 tuổi, cũng không biết bơi trong khi bể chứa nước sâu đến tận 5 mét! Giữa hai người họ, đáng lý anh phải ưu tiên cứu đứa trẻ trước!”
“Anh biết, nên lúc đầu đã muốn cứu Bánh Bao trước đấy thôi! Dây trói của Vương Diệp thực sự sắp đứt tới nơi rồi, vì vậy anh mới... Tỏa Tâm, em phải hiểu cho anh trong tình huống ấy, anh quá khó khăn để lựa chọn khi chỉ có một mình ở đó!”
Điều Đình Mặc nói quả thật có lý lẽ, nhưng trên cương vị một người mẹ như Tỏa Tâm, tận mắt chứng kiến thấy con gái mình vì ba ruột cứu chậm trễ mà bị rơi xuống bể nước sâu, thì cô chẳng thể nào bỏ qua được! Cô lắc đầu, gạt tay hắn ra, rơi lệ:
“Nhưng Vương Đình Mặc à, vào lúc đó anh vốn biết rất rõ Bánh Bao là con gái mình, theo bản năng của người cha, sẽ luôn cứu con trước! Rõ ràng trong mắt anh, Vương Diệp vẫn quan trọng hơn! Cô ấy sống cùng anh bao nhiêu năm rồi, tình cảm cũng sẽ nhiều hơn giữa anh với Bánh Bao thôi, đúng không?”
- ----------------------------------------------------------
Trà xanh Vương Diệp thì hả hê, chap sau cho chị nhà ly hôn anh nhà nhé!:))))