Đình Mặc lạnh lùng dứt khoát càng khiến bà Đào thêm uất ức, muốn nhồi máu cơ tim đến nơi! Vương Diệp dìu đỡ mẹ, bức xúc nhìn Đình Mặc:
“Loại như Triệu Tỏa Tâm không xứng ở lại Vương gia! Anh mau đuổi chị ta đi!”
“Đủ rồi! Hai mẹ con hãy bình tĩnh lại!” Vương tổng đanh giọng: “Có con riêng cũng đâu phải việc gì ghê gớm, con có lý do của mình, hai người đừng xen vào!”
Bà Đào chỉ thẳng mặt con trai, quả quyết: “Vương Đình Mặc, con nghe đây! Hoặc là mẹ, hoặc là Triệu Tỏa Tâm, con tự chọn đi! Ly hôn cũng được, con liệu mà xử lý! Đừng để mẹ phải tới tận Triệu gia, bắt người ở bên đó đến đây lôi cô ta về nhà!”
Bà Đào bỏ đi ngay, Vương Diệp bước theo mẹ với nụ cười nhếch lên, khoái trá.
Tỏa Tâm hạ tay xuống, hơi buồn cười trong lòng, bảo cô không sinh con cho Vương gia ư, thế Triệu Linh là gì? Bà Đào lại không biết đang mắng cháu nội mình.
“Cô có bị làm sao không?”
Nghe Vương Đình Mặc hỏi, bàn tay vươn tới định chạm vào má Tỏa Tâm thì tức khắc, cô lạnh lùng nghiêng mặt tránh né, cứ như thể khinh bỉ cái việc bị hắn đụng vào.
Bị từ chối thẳng, Vương tổng cao lãnh tự ái, giọng nói trở nên vô cảm hơn nhiều:
“Tôi sẽ lựa lời nói với mẹ, ít nhất để bà không trút giận lên cô.”
“Bà ấy nhắc tới ly hôn, vừa hay một thời gian ngắn nữa, hai ta sẽ ly hôn rồi.”
“Ý cô là gì?”
“Vương tổng mau quên thật, chỉ còn vài tháng là hết thời hạn ba năm thỏa thuận làm vợ chồng của tôi và anh.” Tỏa Tâm trông thật bình thản: “Dù gì, tôi cũng sẽ rời khỏi Vương gia sớm thôi. Tôi chỉ mong từ giờ đến lúc đó, ba người có thể cho tôi sống yên ổn, và đừng đụng gì tới con gái tôi là đủ rồi!”
*****
Những lời hôm đó của Triệu Tỏa Tâm khiến Vương Đình Mặc để tâm suốt, thậm chí ngay cả khi đang dự tiệc ở công ty của Ung gia.
Sao hắn quên mất thời hạn ba năm mà mình từng đưa ra chứ, lại thấy thời gian trôi qua thật nhanh, đã tới lúc sắp kết thúc rồi! Hắn tự hỏi, hơn hai năm qua ngược đãi cô, như thế đã thỏa lòng thù hận chưa?
Cớ gì hắn cứ thấy quyết luyến chẳng nỡ để cô rời đi? Biết vậy, khi đó hắn nên kéo thêm thời hạn ra mấy năm nữa...
Đình Mặc rời khỏi dòng suy nghĩ mông lung khi Ung thiếu cầm ly rượu lên ở trước mặt hắn, chúc mừng cho sự hợp tác vui vẻ giữa bọn họ.
“Vương tổng sao đứng một mình thế, nãy giờ mấy quý cô cứ nhìn anh mãi.”
“Họ nhìn là chuyện của họ, ai cũng phải biết tôi đã kết hôn rồi chứ.”
Ung thiếu à lên xong, liền nói tiếp: “Nghe nhắc mới để ý, hình như anh kết hôn cũng khá lâu rồi mà sao không đưa phu nhân đến dự những bữa tiệc vậy?”
“Tôi ít khi tham gia tiệc tùng vui chơi, hầu hết đều là tiệc mừng hợp tác, bản thân không có thói quen đem theo vợ con khi đang bàn công việc.”
“Quả nhiên Vương tổng có khác! Phu nhân của anh có phải nhị tiểu thư Triệu gia? Chuyện đời chẳng ngờ, cứ tưởng anh sẽ làm anh rể Triệu Tỏa Tâm, cuối cùng lại trở thành chồng người ta, đúng là duyên phận thật mà.”
Đình Mặc lắc nhẹ ly rượu vang, phản chiếu trong vành ly thủy tinh là đôi mắt vô cảm lạnh tanh, cuộc đối thoại này chẳng có chút hứng thú gì cả!
Ung thiếu uống hớp rượu xong, nghĩ gì đấy liền nhích lại gần Đình Mặc hơn, chỉ tay đến giữa phòng:
“Thấy Đàm thiếu chứ, phu nhân của Vương tổng ngày trước là bị ép hôn cho anh ta đấy! Nhưng Triệu Tỏa Tâm không chịu, nghe đâu còn bị ông Triệu đánh nữa, mới bỏ chạy ra khỏi nhà. Chính vậy mới xảy ra tai nạn thương tâm, khiến chị gái chết!”
Vương Đình Mặc đảo nhẹ mắt, Triệu Tỏa Tâm bị ép hôn với Đàm thiếu?
Năm ấy về nước, hắn chỉ nghe bà Thủy kể cô con gái út cãi lời ba, đỏng đảnh chẳng chịu nghe lời, bỏ chạy đi khiến Thanh Nhã phải đuổi theo, chứ nào đâu biết cái việc cô chính là bị ép hôn tới mức còn bị ba đánh!
Hắn tiếp tục nghe Ung thiếu kể tiếp, vẻ như hơi say nên anh ta khá cao hứng, buôn chuyện chẳng chút kiêng dè:
“Tôi nói câu này Vương tổng đừng trách, dù đã trở thành phu nhân của anh nhưng tôi chả thích gì kiểu đàn bà như Triệu Tỏa Tâm! Chuyện từ chối Đàm thiếu, có lời đồn từ Triệu gia rằng do cô ta khi đó có người trong lòng rồi, và còn có thai nữa cơ!”
Bây giờ Đình Mặc mới để ý một chuyện, đó là tuổi của Triệu Linh! Hắn từng nghe Tỏa Tâm nói con bé 5 tuổi rồi, có nghĩa cô mang thai và sinh con trong khoảng giai đoạn hắn sang Mỹ công tác?
Nếu lúc đó cô thực sự có người yêu thì vì sao trước đấy hắn chưa từng nghe cô nhắc tới, bởi họ khi ấy còn khá thân thiết, và cô cũng thường trò chuyện tâm sự với hắn!
“Mọi người đều tò mò cha đứa trẻ là ai, riêng tôi thì biết gã đó nhất định có mặt trong bữa tiệc sinh nhật lần ấy.”
Ngay tức khắc, Đình Mặc nhìn qua Ung thiếu liền thấy anh ta nhoẻn miệng cười thích thú, lần này ngón tay chuyển dời sang một vị thiếu gia họ Mã, tiết lộ:
“Cái này là chính miệng Mã thiếu kể với tôi, rằng trong đêm sinh nhật ở Triệu gia, anh ta và đám bạn đã bỏ thuốc kích dục vào ly rượu cuối cùng định cho Triệu Tỏa Tâm uống! Tiếc là có kẻ khác tới giải vây cho cô ta rồi, Mã thiếu không nói rõ đó là ai. Vương tổng thử nghĩ xem, cái tên uống trúng ly rượu kích dục, rất có thể đã cùng với Triệu Tỏa Tâm rồi còn gì, chẳng phải sau đó cô ta liền mang thai ư?”
“Nói vậy, Mã thiếu phải biết rõ cha đứa trẻ là ai?”
“Ấy, cái vụ Triệu Tỏa Tâm mang thai cũng chỉ là tin đồn tôi tình cờ nghe được thôi, Mã thiếu chẳng biết gì cả! Anh ta cứ luôn miệng tiếc rẻ bảo giả như Triệu Tỏa Tâm dính thuốc thì biết đâu cả hai đã có một đêm mây mưa với nhau! Hahaha!”
_________________________________________
Vương Đình Mặc sắp biết ra sự thật về đứa con gái Triệu Linh rồi! Truyện sắp vào hồi kịch tính lần nữa, liệu khi thời hạn li hôn tới, Triệu Tỏa Tâm dứt khoát ra đi ko, hành trình truy thê của Vương tổng thế nào?
Tiếp tục đón xem và ủng hộ tác giả nha, thanks những bạn đã like, cmt tương tác cho truyện ^^