Trong lúc gia đình ba người ăn cơm trò chuyện, Tỏa Tâm cứ đứng đó, đứng đó mãi... May mà cô làm công nhân trong xưởng sản xuất quen với việc đứng lâu một chỗ, chứ nếu không thì mấy tiếng đồng hồ trôi qua khéo cô khụy chân mất.
Vương Đình Mặc lấy khăn ăn lau miệng, bấy giờ nhìn Triệu Tỏa Tâm vẫn đứng với vẻ nhẫn nại: “Được rồi, cô ngồi xuống ăn đi.”
Tỏa Tâm thầm cảm tạ trời đất, mau chóng ngồi xuống vì đói bụng rồi, cùng lúc thấy Đình Mặc bước đến chỗ mình, đồng thời yêu cầu người làm đem đến một thứ!
“Tôi có món quà này tặng cô, từ giờ mỗi lần ăn cơm, cô đều phải nhìn nó.”
Đình Mặc đặt xuống trước mặt Tỏa Tâm một khung hình chữ nhật, mà khi vừa nhìn thấy thì ngay tức khắc, tay chân cô như run lên, ánh mắt đứng yên, tim đập mạnh tới khó thở. Là di ảnh của Triệu Thanh Nhã!
“Bất ngờ chứ, tôi đặc biệt chuẩn bị cho cô! Chắc hẳn cô cũng nhớ chị gái mình lắm, nên mỗi ngày trước ba bữa cơm, cô cứ nhìn hình cô ấy cho thật kỹ đấy.”
Từng lời của Vương Đình Mặc chậm và nhẹ, nhưng lại có khả năng giết chết người khác thật tàn nhẫn! Thậm chí, cô còn nhận rõ cái hàn khí chết chóc tỏa ra từ cơ thể cao lớn đứng bên cạnh mình. Hắn, oán hận cô tới cay nghiệt!
Rõ ràng biết cái chết của Thanh Nhã liên quan tới Tỏa Tâm, và cũng có thể cô đã ân hận suốt 3 năm qua, thế mà người đàn ông này vẫn muốn giày vò cô tới tận cùng!
Vương Đình Mặc muốn Triệu Tỏa Tâm ngày ngày thấy Triệu Thanh Nhã, để cảm giác tội lỗi kia càng thêm chồng chất, không thể vơi bớt!
Đây là Vương Đình Mặc mà Tỏa Tâm từng quen biết ư? Thủ đoạn trả thù độc ác!
Lấy lại bình tĩnh, Triệu Tỏa Tâm buông đũa, ngước nhìn Vương tổng lạnh lẽo:
“Chị Nhã mất rồi, đừng đem chị ấy ra cho mấy trò gây khó dễ của anh. Hơn nữa, việc đem ảnh người chết đặt trên bàn ăn thật là không phải phép. Tôi nghĩ mình khó mà nuốt nổi cơm nên sẽ về phòng nghỉ trước...”
“Cô không ăn nổi cơm ở đây? Vậy thì tôi có chỗ này rất thích hợp với cô!”
Đình Mặc bất ngờ cầm lấy tay Tỏa Tâm, mạnh bạo kéo cô rời khỏi phòng ăn. Bà Đào lắc đầu ngán ngẩm, riêng Vương Diệp thì nở nhẹ một nụ cười thỏa mãn.
Tỏa Tâm bị Vương tổng kéo vào tận phòng bếp, bảo người làm dọn sạch một chiếc bàn gần đó, đem cái ghế tới rồi ấn cô ngồi xuống đấy. Trước bao nhiêu ánh mắt từ kẻ hầu người hạ, cô nhìn hắn gõ tay lên mặt bàn dơ dáy, thản nhiên bảo:
“Nếu bàn ăn ở trên kia cao quá, cô với không tới thì cái bàn ăn bẩn thỉu này hợp với cô hơn! Cô tưởng tôi đưa cô về Vương gia là để sống sung sướng, hưởng thụ à?”
“Rốt cuộc ý anh là gì vậy, Vương Đình Mặc?”
“Triệu Tỏa Tâm, cô chỉ có hai sự lựa chọn: hoặc là ăn ở phòng ăn, ngay trước di ảnh của Thanh Nhã hoặc là ăn ở dưới này như một con hầu!”
“Cái chết của chị Nhã là tai nạn, tại sao anh cứ đổ hết lên đầu tôi?”
Vương Đình Mặc yêu cầu tất cả người làm rời khỏi phòng bếp, tiếp theo nhìn dáng vẻ ấm ức của Tỏa Tâm, rồi một cách bất ngờ lẫn dữ dội kéo cô đứng dậy, để cô có thể thấy trực diện khuôn mặt giận dữ đáng sợ của hắn:
“Năm đó ở Mỹ, tôi không hề hay biết Triệu Thanh Nhã chết, ba mẹ sợ tôi đau lòng nên đã giấu tin! Nhưng chỉ qua vài tháng, ba tôi bị đau tim, mất đột ngột. Tôi phải về nước chịu tang, tới tận lúc ấy mới biết Thanh Nhã gặp tai nạn xe chết thảm! Cô có biết tôi đã đau đớn cỡ nào, khi hai người mình yêu thương nhất đều không còn? Mất hết hai năm để tôi tiếp quản Vương gia và điều hành tổng công ty ENN! Tiếp đến, tôi cho người truy tìm cô suốt nửa năm trời!”
Thế ra, Đình Mặc cũng giống Tỏa Tâm, ba năm trôi qua đều chẳng hề dễ dàng!
“Tôi biết anh đau lòng vì chị Nhã chết, nhưng tai nạn đó...”
“Tai nạn?” Đình Mặc nhướn mày, từng đường nét đẹp đẽ liền méo mó: “Tôi nghe mẹ cô kể hết rồi, là do cô cãi lời ba mình, giở thói đỏng đảnh, nên bỏ đi khỏi nhà! Thanh Nhã vì lo lắng mà đuổi theo, trên đường về mới gặp tai nạn thảm khốc!”
Lần ấy Tỏa Tâm bị ba ép hôn, còn bị đánh một bạt tai thật đau, bản thân chính bởi tổn thương nên mới chạy ra ngoài. Cô không nghĩ rằng Thanh Nhã sẽ đuổi theo, càng không ngờ tai nạn bi kịch đó sẽ xảy ra, trong khi cô cũng là nạn nhân! Nhưng qua lời kể của bà Thủy thì cô chẳng khác nào một đứa con đỏng đảnh, đòi hỏi vô cớ!
“Tôi đã đọc hồ sơ vụ tai nạn! Theo hiện trường được ghi lại, khi xe tông vào cột điện có thể Thanh Nhã đã rất nhanh tháo dây an toàn, ôm lấy cô nên mới bị thanh sắt đâm vào lưng! Là cô ấy dùng thân mình để bảo vệ em gái! Tại sao Thanh Nhã lúc nào cũng phải che chở cho cô? Tại sao cô lại khiến cho cô ấy rời xa tôi mãi mãi?”
Vương Đình Mặc ném mạnh Triệu Tỏa Tâm ngã xuống đất, khuỷu tay cà lên nền gạch trầy xước rướm máu. Vết thương ấy không khiến cô đau bằng những lời phẫn nộ, trách móc đau đớn từ hắn! Cô làm sao phủ nhận khi chính mình gián tiếp gây ra cái chết cho chị Nhã?
Tỏa Tâm nhìn Đình Mặc giận dữ do oán hận, đau thương do mất mát, có phải chính tay cô đã đập vỡ hạnh phúc của hắn?
Mắt đỏ hoe cay xè, Tỏa Tâm muốn chạm vào Vương Đình Mặc, muốn nói hắn biết cô từ chối hôn ước với Đàm gia cũng bởi vì yêu hắn sâu đậm!
Nhưng, có được chăng nếu như hắn biết cô đơn phương hắn từ bốn năm trước thì liệu hắn có nghĩ cô vì ghét Triệu Thanh Nhã mà cố ý đẩy chị gái vào cái chết?
“Tóm lại, tôi sẽ không tha thứ cho cô, Triệu Tỏa Tâm! Cô hãy cứ chờ xem, những ngày tháng sau này, ngay chính tại nơi đây, cô đừng mong sống yên ổn! Và lần cuối cùng, tôi cấm cô gọi thẳng tên tôi!”
Đình Mặc bỏ đi, để lại Tỏa Tâm còn ngồi bệch dưới đất, đau khổ hiểu rằng cô sẽ không bao giờ bước chân vào trái tim đã đóng chặt của người đàn ông đó!
Buổi chiều, Triệu Tỏa Tâm bị Vương Diệp gọi đến phòng khách. Trước đó, cô chủ này đã sai người làm đem cho chị dâu một bộ quần áo giúp việc, bản thân Tỏa Tâm tự hiểu mình sẽ sống như một con hầu, chứ chẳng phải sống với danh phận Vương phu nhân cao quý! Liếc sơ qua đối phương, Vương Diệp hời hợt nói:
“Mẹ bảo không thể để chị nhàn rỗi, và tôi sẽ là người thay bà giám sát chị. Nếu dưới bếp hết việc làm thì chị ra ngoài vườn cùng giúp việc chăm sóc cây cảnh nhé!”
Tỏa Tâm im lặng rời đi, rất nhanh còn nghe cô em chồng nói theo: “Chị làm cho tốt để tôi còn biết đường nói lại cho anh Mặc nghe đó.”
Vương Diệp này còn đem Vương Đình Mặc ra phủ đầu Tỏa Tâm! Từ bữa cơm trưa hôm nay, cô đã sớm hiểu ba kẻ trong cái nhà này sẽ thay phiên nhau khó dễ cô, chẳng rõ cô sẽ chịu nổi tới đâu!