Về đến phòng khóa cửa, cô lấy điện thoại ra gọi, rất nhanh lại nói chuyện với ai đó bí mật, mở đầu bằng một câu rõ ràng:
“Anh làm tốt lắm, tôi sẽ trả tiền cho anh. Nhớ, liệu mà giữ kín!”
Cúp máy, Vương Diệp nở nụ cười cay độc khi nhớ về kế hoạch hết sức hoàn hảo do chính mình bày ra!
Khi đọc kết quả ADN biết Triệu Linh là con gái của Vương Đình Mặc, cô nghĩ đến chuyện chia rẽ hắn và Triệu Tỏa Tâm!
Hắn từng vì cái chết của Triệu Thanh Nhã mà oán hận Tỏa Tâm, nhưng nếu biết giữa họ có một đứa con thì rất có thể hắn sẽ mủi lòng với chị ta. Cô tuyệt đối không thể để điều đó xảy ra!
Vương Diệp yêu thầm Đình Mặc bao nhiêu năm, lý nào lại để người phụ khác có được hắn ư? 5 năm trước, Triệu Thanh Nhã đã gặp tai nạn qua đời, nay lại đến một Triệu Tỏa Tâm còn đáng ghét gấp vạn lần!
Nếu như Đình Mặc đã không tiếp tục ghét Tỏa Tâm nữa vậy thì Vương Diệp sẽ gây ra hiểu lầm lớn khiến bọn họ buộc phải chia cắt mãi mãi! Và đó sẽ là Triệu Linh!
Cô chủ Vương yêu cầu vệ sĩ tìm thuê một tên đàn ông thuộc thành phần bất hảo trong xã hội, sẵn sàng làm đủ mọi chuyện chỉ cần được trả tiền!
Cô yêu cầu gã bắt cóc Triệu Linh, sau đó trói cô và đứa trẻ lại, quay video giả vờ làm kẻ bắt cóc để gửi cho Đình Mặc và Tỏa Tâm, rồi đem cô ta cùng Triệu Linh đến khu vận động cũ.
Lúc Vương Đình Mặc đến, biết hắn thể nào cũng cứu Triệu Linh trước nên Vương Diệp trước đấy đã giấu sẵn một con dao rọc giấy, từ từ cứa dây trói của mình cho sắp đứt. Với cách này, cô đã khiến Đình Mặc phải cứu mình ngay!
Chưa hết, cô còn cố tình ôm chặt lấy hắn hòng kéo dài thời gian.
Đợi đến lúc Triệu Tỏa Tâm xuất hiện, Vương Diệp mới buông Vương Đình Mặc ra. Trong khi hắn sắp cứu lấy Triệu Linh thì cô chủ ranh mãnh ấy lén lút ở phía sau, dùng dao rọc giấy cắt đứt đầu dây còn lại, để đứa bé 5 tuổi rớt xuống bể nước sâu ở ngay trước mặt Tỏa Tâm!
Quả nhiên, chị ta vì lo cho con gái mà trở nên phẫn nộ với Đình Mặc. Để mâu thuẫn giữa họ lên đỉnh điểm, Vương Diệp cố ý đến trước mặt Tỏa Tâm, khóc lóc kể rằng anh trai đã ưu tiên cứu cô trước chỉ vì có tình cảm nhiều hơn!
Kết quả cuối cùng là, Triệu Tỏa Tâm quá đau lòng và đòi ly hôn!
Cho dù Vương Đình Mặc có cố níu kéo cũng vô vọng, Tỏa Tâm với vai trò một người mẹ, sẽ không thể chấp nhận cái chuyện con gái mình bị chính ba ruột bỏ rơi chỉ để cứu em gái nuôi!
Giờ thì sao, hai người họ phải kết thúc thôi, Vương Diệp thắng rồi! Mọi thứ đều diễn ra trót lọt chẳng có chút kẽ hở.
Chỉ cần Triệu Tỏa Tâm trở nên oán trách Vương tổng, rời khỏi Vương gia vĩnh viễn, thì dẫu Đình Mặc chưa thể quên chị ta thì Vương Diệp vẫn tin rằng mình đủ khả năng để khiến trái tim hắn thuộc về mình, kể từ bây giờ!
*****
Hôm nay ở Triệu gia diễn ra cuộc họp gia đình về quyền thừa kế sau khi Triệu Cẩn qua đời. Triệu Tỏa Tâm có hai người chú ruột nữa, và họ cùng ông Cẩn điều hành công ty Triệu thị.
Sau khi nghe luật sư nói rõ về tài sản chia làm hai, cho vợ và con gái, Tỏa Tâm mới nhìn hai người chú của mình:
“Con không hiểu về kinh doanh, hai chú lại giúp ba con trong công việc, nên ngoại trừ tài sản về tiền bạc, đất đai thì công ty Triệu thị con sẽ không lấy mà quyết định để sang cho hai người quản lý.”
“Con suy nghĩ kỹ rồi chứ? Kẻo mắc công người ngoài không biết lại nói hai chúng ta chèn ép cháu gái và chị dâu.” Hai người nọ tỏ ra bất ngờ.
“Cháu và mẹ đã bàn bạc rồi, cháu dù gì cũng là con gái, không được học cao, công ty Triệu thị ngoài công sức của ba còn có của hai chú nữa, vì vậy cháu giao lại cho hai người là lẽ dĩ nhiên thôi ạ. Mẹ cháu sẽ được một nửa tài sản cùng ngôi biệt thự này, còn cháu cũng chỉ lấy nửa tài sản còn lại là đủ.”
Triệu gia vốn ít người, lại chẳng hề xảy ra tranh giành quyền lợi, nay nghe Tỏa Tâm trình bày rõ ràng như vậy, hai người chú hiển nhiên đồng ý!
Sau khi cuộc họp tài sản kết thúc, bà Thủy bấy giờ mới hỏi con gái về bà Quách và Bánh Bao.
“Mày thì hay rồi! Ở bên ngoài bao năm, nhận luôn một người mẹ nuôi, còn nói dối đứa con trong bụng mất rồi, để cho ba mày trước khi chết còn chưa kịp nhìn mặt cháu ngoại. Bây giờ còn đưa cả công ty cho hai chú của mày nữa!”
“Mẹ à, con không biết kinh doanh, điều hành cả công ty lớn thế làm sao được? Hai chú cũng là người Triệu gia, để họ quản lý Triệu thị, con nghĩ ba linh thiêng cũng sẽ đồng ý với con. Về Bánh Bao, con đã định nói mẹ biết sau khi ba mất. Bây giờ bốn người chúng ta cùng sống với nhau...”
Bà Thủy đứng phắt dậy cắt ngang:
“Mày nhận hẳn một mẹ nuôi, rõ là không coi trọng mẹ ruột này, giờ còn muốn sống chung à? Khỏi cần, tao ở đây một mình vẫn khỏe, mày cứ việc lo cho cái gia đình quý báu ấy!”
Tỏa Tâm thở dài khi bà Thủy mở cửa phòng bỏ đi, liền nói với theo:
“Mẹ ở đây quen rồi thì cứ việc ở, con sẽ cách vài ngày về nhà thăm mẹ!”
Nhác thấy Tỏa Tâm trở về nhà, bà Quách đang thu dọn hành lý mới hỏi:
“Bà Triệu nói sao rồi, có đến sống chung với chúng ta không?”
Tỏa Tâm lắc đầu: “Thôi, cứ để bà ấy sống ở biệt thự Triệu gia, dù sao cũng quen có kẻ hầu người hạ bưng bê cơm nước tận nơi. Thỉnh thoảng vài ngày, con sẽ đưa Bánh Bao về nhà thăm mẹ, để bà ấy nguôi giận.”
“Đành thế! Còn về vụ bắt cóc, cảnh sát có tin gì chưa?”
Bà Quách đề cập tới trúng vấn đề mà Tỏa Tâm đang khó hiểu, rõ ràng có kẻ ra tay bắt cóc Bánh Bao nhưng sau đó lại chẳng hề thấy động tĩnh gì nữa! Nếu muốn đòi tiền chuộc thì tại sao chưa nhận tiền gì hết, gã đã biến mất rồi?
“Phía cảnh sát bảo đã điều tra nhưng không phát hiện thêm điều gì, mà có vẻ tình hình hiện tại cũng hết nguy hiểm rồi, chúng ta chỉ biết nghe theo vậy thôi.”
“Ừm, mà con có dự tính gì chưa? Khi không ly hôn với Vương tổng, giờ còn rời khỏi căn nhà này nữa, con định sống tiếp như thế nào?”
“Lúc trước nghèo thì mới lo, bây giờ con thừa hưởng một nửa tài sản từ ba rồi, sợ gì không có tiền sống! Con ly hôn với Vương tổng, cái gì của anh ta cũng nên trả lại, kể cả căn nhà này.” Tỏa Tâm gọi Bánh Bao lại, bế con lên, cười hỏi: “Chúng ta cùng dọn tới nhà mới đẹp hơn nhé, con chịu không? Nhà này là do mẹ con mua đấy nha.”
“Thật hả mẹ? Nhà mới có to hơn nhà này không ạ?” Bánh Bao vỗ tay.
Quan sát hai mẹ con Tỏa Tâm đùa giỡn với nhau, bà Quách giấu suy nghĩ trong lòng, rằng Vương tổng chẳng dễ gì buông bỏ đâu, đặc biệt là về con gái mình. Chưa kể, Bánh Bao cũng cần phải có ba chứ!