Khi cả hai bước ra ngoài, Vương Diệp xuất hiện tự lúc nào.
“Đêm qua anh không ở trong phòng à? Em gõ cửa mãi cũng chẳng nghe gì.”
Đình Mặc cài nút áo vest, liếc nhẹ sang Tỏa Tâm đứng bên cạnh: “Ở chỗ cô ấy.”
Kinh ngạc chốc lát, Vương Diệp mím nhẹ môi, bày ra điệu bộ vô lý:
“Anh... cả đêm ở cùng cô ta, lại cùng nhau làm ra loại chuyện xấu hổ vậy ư?”
“Xấu hổ gì chứ, vợ chồng ở cùng nhau vốn dĩ rất bình thường.”
“Nhưng anh chưa bao giờ xem cô ta là vợ, sao bây giờ lại mò qua tận phòng rồi?”
“Vương Diệp! Anh nhắc nhở em ăn nói có chừng mực, đừng để anh nổi giận!”
Chưa khi nào Vương Đình Mặc lạnh lùng như vậy với em gái nuôi, liền một bước bỏ đi luôn. Dõi theo Đình Mặc với bộ dạng ấm ức, trước giờ anh trai chưa khi nào nặng lời với mình, Vương Diệp quay qua Tỏa Tâm trong dáng vẻ hết sức điềm nhiên.
“Triệu Tỏa Tâm... cái thứ hồ ly tinh dụ dỗ anh Mặc!”
“Dụ dỗ? Đêm qua là chính Vương tổng đẩy tôi vào phòng, còn đòi lên giường.”
Vương Diệp trừng mắt, tiếp tục cái trò vung tay lên định đánh thì Tỏa Tâm cất giọng rành rọt:
“Vương tổng còn chưa ra khỏi nhà đâu, cô muốn anh ấy biết chuyện cô đánh chị dâu không? Hay tôi đi nói luôn cho mẹ biết nhé?”
Nhớ lại tiệc sinh nhật từng bị Vương Đình Mặc cảnh cáo, và cả khi nãy hắn tỏ ra bực bội, lập tức khiến cánh tay Vương Diệp phải thu lại!
Biết Triệu Tỏa Tâm bây giờ đang được hắn ưu ái, giả mà đánh chị ta thì cô sẽ nhận lãnh sự nổi giận đáng sợ của hắn. Hơn hết cô chủ kiêu kỳ này càng không muốn bị anh trai mình yêu thương ghét bỏ! Dằn xuống nỗi căm phẫn, cô lập tức xoay gót rời đi.
Tỏa Tâm thở mạnh, mỗi lần đụng phải Vương Diệp thì đều rất mệt mỏi! Đúng lúc có tin nhắn điện thoại, cô mở ra xem, ngạc nhiên trước dòng chữ ngắn ngủi: “Hôm nay đừng ăn tối, chờ tôi về nhà”...
Vì lời dặn của Vương tổng, ngay khi chiều vừa buông, Tỏa Tâm đã đứng trước cửa biệt thự. Trong lúc chờ đợi, cô liên tục vuốt tóc, chỉnh trang quần áo mặc dù cũng chỉ là bộ váy giúp việc mọi khi. Ít nhất, cô cũng muốn mình ở trước mặt hắn với dáng vẻ tốt nhất.
Cổng lớn mở, chiếc xe hơi quen thuộc chạy vào trong khuôn viên.
Vương Đình Mặc khá bất ngờ khi thấy Tỏa Tâm chờ sẵn ở cửa, trong lòng không giấu nổi thú vị, bước đến trước mặt cô: “Đợi ở đây làm gì vậy?”
“Vương tổng dặn tôi đừng ăn tối... nên tôi đứng chờ sẵn để lấy đồ.”
“Đồ gì? Tôi có nói sẽ mua đồ cho cô à?”
Đình Mặc hỏi cắc cớ khiến Tỏa Tâm bối rối, đúng là hắn chỉ bảo cô đừng ăn tối, chứ chẳng hề nói sẽ mua đồ ăn cho cô! Trông biểu hiện lúng túng đó, Đình Mặc chồm người tới đồng thời hỏi nhỏ vào tai cô:
“Có muốn hưởng phúc lần nữa?”
Tức thì gò má Tỏa Tâm đỏ bừng, liền chớp mắt nhìn gương mặt tuấn mỹ ở ngay sát bên cạnh, ánh mắt hướng vào cô đầy vẻ ái muội.
“Vương tổng, chuyện đó... không được.”
“Sao lại không được?” Hắn nhếch mép, tiếp tục thì thầm: “Nghĩ chuyện ân ái à?”
Thiết nghĩ, thà Vương Đình Mặc cứ đem Tỏa Tâm ra hành hạ, khó dễ như lúc trước, còn hơn là bày ra dáng vẻ mập mờ, hỏi cô bằng mấy lời lẽ xấu hổ! Cô hết biết trả lời thế nào, đành đứng trơ ra vô cùng lóng ngóng.
Vương tổng cười khẽ, biểu hiện ngại ngùng của cô cũng không tệ, tiếp theo đưa ra một túi đồ ăn: “Là cháo gà.”
Nghe nói cháo gà ở tiệm đó rất nổi tiếng, lại không dễ mua, phải đứng xếp hàng rất cực. Tỏa Tâm nhìn vào hộp cháo size lớn, tỏa mùi thơm phức, vô cùng hấp dẫn! Cô liền múc cháo, thổi nhè nhẹ và ăn ngon lành.
Bên cạnh, Đình Mặc ngồi gác chéo chân, tựa cằm vào mu bàn tay, khuỷu tay chống lên bàn, quan sát cô vợ trẻ ăn cháo.
“Ngon không?”
Xuýt xoa vì bỏng miệng, Tỏa Tâm quay qua gật đầu, sau đó liền hỏi:
“Anh chưa ăn lần nào sao?”
“Mua về cho cô ăn thử trước, nếu ngon thì tôi mới mua ăn.”
Vương tổng nghĩ cũng chu đáo thật! Tỏa Tâm thở dài trong lòng, lại hỏi tiếp:
“Anh có phải đợi lâu không, nghe nói phải xếp hàng để mua.”
“Xe tôi chạy tới tận nơi, chủ tiệm há có thể để tôi chờ lâu à?”
Kẻ quyền thế thích thật, đi đâu cũng được ưu ái! Tỏa Tâm phát hiện, người hầu như mình thì ngồi ăn cháo, Vương tổng tại thượng chỉ ngồi nhìn, bèn múc cháo thổi cho nguội xong đưa về phía hắn: “Anh cũng ăn cùng đi.”
Mua một hộp cháo về mà Tỏa Tâm đã hết mình hầu hạ, bón cháo tận miệng, Vương Đình Mặc thấy cũng chẳng uổng phí tâm sức. Lại nghĩ, không rõ lần đó cô nấu cháo cho Cao thiếu, có tận tình đút cháo như vậy?
Nhìn Tỏa Tâm chốc lát, hắn há miệng ăn, tiếp theo nhìn cô mỉm cười tươi tắn, lòng hắn mang theo chút vui vẻ.
*****
Triệu Tỏa Tâm không tin nổi có ngày lại được khoác lên mình chiếc váy đẹp rực rỡ dường này!
Cô đứng trước tấm gương, soi mình vào đó, dáng vẻ thật xinh đẹp sang trọng: váy đuôi cá cúp ngực, ôm trọn body quyến rũ, loại vải line vàng óng cao cấp! Lý do cô ở shop thời trang thượng lưu này, phải kể lại một tiếng trước:
Sau đêm đó tầm một tuần sau, Cao Việt Bân gọi điện hẹn gặp Tỏa Tâm, nói rằng muốn cảm ơn cô về chuyện lần trước đã dìu anh say sỉn về tận nhà, còn nấu cháo và khích lệ anh nữa.
Cô tưởng rằng anh chàng sẽ đãi mình một bữa tối, nào ngờ lại chở cô tới tận đây, bỏ ra số tiền không nhỏ mua ngay chiếc váy đắt tiền này cho cô.
“Đẹp quá!” Việt Bân thoáng sững người khi nhìn Tỏa Tâm từ trên xuống dưới, bởi mọi lần quen thấy cô trong bộ váy giúp việc, hoặc quần áo bình thường.
“Cao thiếu, anh tặng món quà đắt tiền này, tôi không dám nhận đâu.”
“Cô còn từ chối nữa, tôi giận đấy! Dù gì cô cũng là Vương phu nhân, sẽ có những dịp tới tham dự các buổi tiệc, chiếc váy này cô cứ để dành đấy mà mặc.”
Việt Bân kiên quyến tới vậy, Tỏa Tâm cũng hết cách rồi, đành gật đầu.
“Mà, tôi có thể yêu cầu cô một việc chứ?” Việt Bân khá lưỡng lự: “Tôi xem chúng ta cũng thân thiết, nên cô đừng gọi Cao thiếu nữa, xa cách quá. Cô thử gọi tôi là Việt Bân xem, giống như tôi gọi cô là Tỏa Tâm vậy.”
Tỏa Tâm phân vân chốc lát, nhưng trông nét mặt đầy hi vọng của anh chàng thiếu gia, lại nghĩ từ ‘Cao thiếu’ chuyển qua ‘Việt Bân’ cũng không tới nỗi nào, liền gọi:
“Việt Bân, cảm ơn anh về món quà này.”
Hiển nhiên Cao thiếu vui vẻ cỡ nào, khuôn mặt điển trai sáng bừng hệt mặt trời.
“Triệu Tỏa Tâm?”
Chất giọng lạnh lẽo quen thuộc cất lên cắt ngang cuộc đối thoại thân thiết nọ, Tỏa Tâm và Việt Bân bất ngờ khi Vương Đình Mặc xuất hiện ở đây!