Cầm bộ đồ còn vương chút mùi thân thể của hắn lên, đáng ra có thể đem cho Việt Bân nhưng lại không nỡ, sau cùng cô đem cất đi và lấy bộ khác!
Cao thiếu thay quần áo xong, bữa tối đã bày biện, liền cùng Tỏa Tâm ngồi ăn. Lúc đứng dậy dọn dẹp, tay hai người vô ý chạm vào nhau. Cô khéo léo rút tay lại, giả vờ tiếp tục công việc, còn Việt Bân thì kín đáo mỉm cười vui vẻ.
Đem chăn ra đặt trên sô pha, Tỏa Tâm nhìn Việt Bân bảo:
“Anh chịu khó ngủ ở đây, nếu cần gì thì cứ tự nhiên nói với tôi.”
“Tôi biết rồi! Tỏa Tâm này, những lời thật lòng của tôi lúc trưa nay, cô cứ suy nghĩ kỹ, đừng vội từ chối tôi được chứ?”
Vốn muốn lẩn tránh vần đề này, Tỏa Tâm chỉ nói: “Chúc anh ngủ ngon.”
Dõi theo bóng dáng thanh thoát vào phòng đóng cửa lại, Việt Bân ngồi xuống sô pha, tiếp theo nằm vật ra đồng thời gác tay ra sau đầu, chong mắt lên trần nhà tối om.
Đắp chăn cho Bánh Bao và lắng nghe nhịp thở đều đều ấy, Tỏa Tâm bất giác nhớ lại từng lời Cao Việt Bân bày tỏ, trong lòng mang nhiều tâm tư.
Cô nhận ra anh chàng khá chân thành với mình chứ không hẳn do bồng bột. Đáng tiếc thay bản thân lại chẳng mang chút rung động nào, cô thở dài, liền nhìn qua phần giường trống bên cạnh.
Sáng này có dấu vết hõm xuống, cô đoán ai kia cả đêm đã ngủ bên cạnh mình.
Tỏa Tâm đối với Vương Đình Mặc hiển nhiên vẫn còn tình cảm! Kể từ khi cô nhất quyết muốn ly hôn thì hắn như thể đổi khác, theo đuổi lẫn quan tâm lo lắng, với Bánh Bao thì hết sức chiều chuộng săn sóc hệt muốn bù đắp.
Thế nhưng sâu thẳm trong lòng cô vẫn sợ hãi, liệu rằng những việc hắn làm là xuất phát từ chân tình chưa? Chẳng phải hắn từng đối tốt với cô, và rồi đem cô tổn thương lần nữa ư?
Cô sợ lắm... Sợ lại hi vọng vào một thứ sai lầm, sau đó thất vọng đau đớn, trái tìm này đã chẳng còn đủ sức để chịu đựng thêm nữa.
Trong đêm tối cô đơn, người vợ trẻ nằm xuống chỗ giường lạnh lẽo, nhắm mắt.
*****
Bánh Bao hạ sốt sau một đêm ngủ thật ngon! Triệu Tỏa Tâm thở phào nhẹ nhõm, bấy giờ mới nhìn sang Cao Việt Bân vừa thức dậy trên ghế sô pha:
“Con bé đã khỏe, anh có thể yên tâm.”
“Tốt quá, vậy tôi cũng tranh thủ đến công ti, hôm qua vắng mặt cả ngày rồi.” Việt Bân xoa đầu Bánh Bao: “Ngoan nhé, đừng bệnh nữa, mẹ rất lo cho con đấy.”
“Dạ, chú Bân ở lại chơi với con đi!” Bánh Bao vòi vĩnh.
“Chú có việc phải làm, chiều nay chú ghé qua thăm sẽ mua đồ ăn ngon cho con!”
Tiễn Cao thiếu ra tận cửa, Tỏa Tâm trở lại vào nhà, bế con gái lên và cười tươi:
“Mẹ nấu cháo bào ngư cho con ăn nhé! Ăn xong, chúng ta đến nhà bà ngoại nào.”
Taxi dừng trước cổng biệt thự Triệu gia, Tỏa Tâm nắm tay Bánh Bao cùng đi vào trong. Người hầu chào một tiếng, báo bà chủ đang đọc sách ở phòng khách.
Nghe tiếng mở cửa, bà Thủy rời mắt khỏi những dòng chữ, ngước lên thấy hai mẹ con Tỏa Tâm, liền đặt sách xuống bàn rồi giơ hai tay ra gọi:
“Cháu ngoan, đến với ngoại nào.”
Rời khỏi cái nắm tay của mẹ, Bánh Bao chạy đến sà vào lòng bà ngoại. Tỏa Tâm cởi áo khoác, ngồi xuống nhìn hai bà cháu vui vẻ.
Từ hồi phân chia tài sản xong, cứ cách vài ngày cô lại về đây thăm bà Thủy, còn dẫn theo Bánh Bao nữa.
Lúc đầu mẹ vẫn còn trách cô, lại tỏ ra lạnh nhạt với cháu gái, đến nỗi Bánh Bao cũng hơi sợ bà.
Nhưng người già rồi sẽ thấy cô đơn, đặc biệt là chồng mất rồi, dần dần bà Thủy cũng phải chấp nhận Bánh Bao thôi, dù gì cũng là cháu ruột mình.
“Hễ nhìn con bé cười là bà già này cứ như nhìn thấy Thanh Nhã vậy...”
Bà Thủy nói câu đó, rồi ôm lấy Bánh Bao. Tỏa Tâm hiểu mẹ vốn dĩ yêu thương chị Nhã hơn mình, nên có nghe vậy cũng chẳng buồn lòng, ngược lại còn nghĩ thôi thà rằng bà có chán ghét cô nhưng thương Bánh Bao là đủ rồi!
“Nói này, bà già ở đây buồn chán, phải thường xuyên đưa cháu tới đây chứ.”
Bà Thủy trước đấy cứ nói mày-tao, giờ chuyển qua gọi con gái trống không như vậy, Tỏa Tâm cười đáp:
“Tại con bận việc nhà hàng, Bánh Bao thì đi học, nên ít có thời gian. Qua con bé mới bệnh, may là hôm nay khỏe hẳn rồi.”
“Cháu tôi bệnh nặng không?”
Thấy ngoại sờ trán mình, Bánh Bao lắc đầu:
“Con hết bệnh rồi ạ, sẽ ở chơi với ngoại thật lâu nha ngoại.”
“Hay thế này đi, con sẽ để Bánh Bao ở lại chơi với mẹ cả ngày nay, đến tối lại ghé qua đón con bé về!”
Sau đó, Tỏa Tâm rời khỏi Triệu gia, tiếp tục đón taxi đến nhà hàng. Quay tới quay lui cũng đến chiều, cô nhìn đồng hồ, tới lúc đón Bánh Bao rồi liền nói với phó quản lý rằng cô ra ngoài một lát sẽ quay lại!
Nhưng vừa ra đến cửa nhà hàng thì cô ngạc nhiên thấy chiếc xe hơi đỗ ịch ngay trước mặt, Vương Đình Mặc bước xuống.
“Em định đi đâu sao? Anh đang có chuyện muốn nói với em.”
“Vậy anh vào trong chờ tôi, để tôi đến Triệu gia đón Bánh Bao đã.”
“Cũng tiện thể lắm, em hãy gọi điện cho mẹ vợ nói đêm nay Bánh Bao sẽ ngủ lại chỗ bà ấy, sáng sớm mai anh lái xe đến đón con bé!”
“Không được, tôi phải đích thân đi đón con thì mới yên tâm...”
Tỏa Tâm chưa nói hết câu liền bị Đình Mặc kéo đến bên xe hơi, mở cửa xe ra và đẩy nhẹ cô vào bên trong. Hắn mau chóng lái xe đi, bên cạnh nghe cô hỏi:
“Anh bị gì vậy? Sao không cho tôi đi đón con?”
“Nếu em không gọi cho mẹ vợ thì để anh bảo trợ lý đến thẳng Triệu gia!”
Quan sát cảnh Đình Mặc gọi điện cho trợ lý, nói mấy câu xong rồi cúp máy, Tỏa Tâm chẳng rõ hắn đang buồn bực chuyện gì mà giở trò ép uổng thế này.
Dù tập trung lái xe, Vương tổng vẫn biết Tỏa Tâm đang khó chịu ra sao, ngay chính bản thân hắn còn bức bối gấp mấy lần cô!
Tình hình là cách đây một tiếng trước, Vương Đình Mặc từ sân bay về tới Thành Đô, có nghe vệ sĩ báo lại rằng: Hôm qua, Cao thiếu đã qua đêm ngay tại căn hộ của phu nhân, đến tận sáng nay mới rời đi!
Hiển nhiên Đình Mặc kinh ngạc, hỏi rõ lần nữa, thì chỉ nghe vệ sĩ trả lời: Sáng qua đưa Vương tổng tới sân bay xong thì họ quay về, đến tận chiều tối mới thấy phu nhân bồng cô chủ, cùng Cao thiếu chạy xe về lại căn hộ.
Khi đó trời đổ mưa, suốt cả đêm họ chẳng hề thấy anh ta ra khỏi nhà, mãi tới sáng hôm sau!