• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Này, lão nhân kia sao còn chưa đến?" Một nữ nhân dáng người gầy cao, thân mặc quần áo da màu đen, thân thể nghiêng dựa vào trên thành ban công, trong tay cầm điếu thuốc, sơn móng tay tím làm nổi bật lên ngón tay thon dài trắng noãn. Tóc đen dài ngang eo, mắt phượng có chút nheo lại, vũ mị nói không nên lời.
"Tôi làm sao biết, em chẳng lẽ có việc?" Một thanh âm khác vang lên, cũng là một nử tử, tóc đỏ hư rượu, ngắn đến ót, hai đầu lông mày tản ra tài trí. Một một bộ đồ màu vàng lịch sự, chân đi giày cao gót, tỏ ra là một người trưởng thành giỏi giang.
"Đó là đương nhiên, tôi là rất bận rộn, còn mấy cái quảng cáo đang đợi. Không giống ai đó, suốt ngày chỉ ngồi văn phòng xem tài liệu."
"A? Tôi không có gì làm chỉ suốt ngày ngồi xem tài liệu nhưng lợi nhuận so với em hơn nhiều."
"Đúng vậy a, ngài là người làm đại sự, xem thường những tiểu minh tinh này, khắp nơi chèn ép chúng ta. Tôi thấy chị chính là ghen ghét tôi trẻ đẹp hơn chị a?"
"Tôi cần ghen ghét em sao? Tôi chỉ cần hạ một câu, em sẽ lập tức như tuyết tàn, em có thể thử."
"Tốt, bất quá chị muốn cũng phải qua ải này mới được."
"Tử, Hồng, hai người yên tĩnh một chút, đừng có mà vừa thấy mặt đã liền cãi nhau, hôm nay Lão đầu tử triệu tập chúng ta, nhất định là có chuyện trọng yếu." Một nam nhân ngồi ở ghế sofa hút thướng nói, hắn thật sự chán ghét cái bầu không khí vừa gặp đã cãi nhau của hai nữ nhân kia, quả thực giống như là mấy bà già dai nhách.
"Này, Hắc Khôi, anh nhiều chuyện cái gì? Chuyện của chúng tôi cần anh lo sao?"
"Kỳ, em đúng thật là lần đầu nói tiếng người."
"Này! Tôi trước giờ đều nói tiếng người có được hay không?"
"Ha ha. . . " Từ trong góc phòng truyền đến tiếng cười, ba người đều hướng cái nơi hẻo lánh kia nhìn. Chỗ đó có một nữ nhân đang ngồi, tóc đen cắt ngang trán ở trước còn có một xen kẽ một ít màu lam nhạt, mặc bộ đầm nhỏ. Một đôi mắt màu xanh da trời trong bóng tối lại càng thêm dị thường xinh đẹp. Trong tay nàng đang cầm một ly thủy tinh, thỉnh thoảng đối với ly thủy tinh phát ra tiếng cười quỷ dị, tiếng cười kia quả thực làm cho da đầu người khác run lên. Nữ nhân tên Tử Kỳ kia định hướng tới góc hẻo lánh kia đi tới, nghĩ phải ngăn lại tiếng cười phiền lòng người kia, bị Hồng Mị ngăn lại.
"Làm sao vậy?"
"Đừng đi qua."
"Chị chẳng lẽ không cảm thấy tiếng cười kia rất phiền sao? Tôi không thể chịu được."
"Nàng rất nguy hiểm."
"Sao? Ý chị là tôi không đánh lại nàng? Chị xem thường nhầm người rồi" nói xong liền kéo cánh tay đang ngăn trở mình ra, trực tiếp hướng tới nơi hẻo lãnh nữ nhân kia đi tới.
Tử Kỳ ngồi xổm trước mặt nữ nhân kia, nhìn chằm chằm vào nàng nói: "Này, chị rất ồn ào nha. Im lặng một chút được không?" Nữ nhân kia vẫn đang nhìn chằm chằm vào ly thủy tinh trước ngực kia ngẩn người, không chút nào để ý đến lời nói của Tử Kỳ. Tử Kỳ rất nhanh nắm tay thành nắm đấm, một quyền hướng người kia. Người kia thả người nhảy lên, một đạo bóng trắng xẹt qua, nhảy lên mặt bàn bên cạnh, ánh mắt gắt gao nhìn Tử Kỳ. Tử Kỳ bị ánh mắt đó làm cho sợ hãi, nàng giơ chân hướng người kia đá vào, nhắm trúng cái ly thủy tinh trước ngực người đó. Ầm ĩ một tiếng, ly thủy tinh vỡ đầy đất, nữ nhân kia ánh mắt đáng sợ, toàn thân tỏa ra nồng nặc sát khí. Hồng Mị ở bên cạnh lắc đầu, Hắc Khôi ở bên cạnh hút thuốc, rất hiển nhiên, trận chiến đấu này đã không cách nào ngăn trở.
"Này, Bạch, chị mặc kệ Lam Vũ sao? Nàng như vậy sẽ làm bị thương Tử Kỳ đấy." Hắc Khôi ngữ khí thoải mái nói. Lúc này mới phát hiện, trong góc phòng còn một bóng người. Bỗng nhiên một thân ảnh đột nhiên xuất hiện đứng giữa hai người, cứ thế dùng tay chặn công kích của hai người lại.
Hắc Khôi nhẹ nhàng thở ra: "Hô... Bạch, chị rốt cục cũng không ẩn nấp nữa."
Mái tóc trắng bạc từ trong mũ vươn ra, đôi mắt màu tím đẹp đến nói không nên lời. "Náo đủ chưa?" Cả hai đều ngây người, các nàng tự biết, chiêu vừa rồi dùng bao nhiêu lực. Các nàng biết rõ người này là không thể trêu vào, người đứng trên bàn kia, nhặt những mảnh thủy tinh đã rơi vỡ, rồi lại vào góc ngồi xổm. Tử Kỳ không nói câu nào, bình thản ngồi vào ghế salon, hung hăng nhìn chằm chằm nữ nhân tóc màu bạc kia.
"Ha ha..." Một tràn cười từ cửa truyền đến, tiếp theo là một nam nhân tầm 50 tuổi, trên tay chống một cây gậy đầu rồng mà xanh sẫm từ bước tiến vào, tóc cũng có chút bạc, trên mặt cũng có ti tí nếp nhăn. Mặc âu phục đen, đi bên cạnh là hai người đeo kính râm mặc y phục quân nhân.
"Các hài tử của tôi, các người lại không ngoan ngoãn nữa rồi à? Như thế nào lại gây ra tiếng động lớn như thế?"
Năm người trong phòng đều nhìn về phía lão nhân, bầu không khí lập tức trở nên trầm trọng an tĩnh lại. "Này, lão đầu, ngài sao tới giờ mới đến? Bọn tôi đợi rất lâu a." Nữ nhân Tử Kỳ kia phá vỡ bầu không khí im lặng.
"Ha ha... Ta có một số việc làm trễ nải, các người thật sự là con của ta, nên mấy cái tính bướng bỉnh này cũng giống tôi, ngồi xuống hết đi, đừng đứng nói chuyện." Lão nhân kia không vì bị người khác gọi là lão đầu mà tức giận, ngược lại còn lộ ra nụ cười hiền lành.
"Này, lão đầu. Ngài tìm năm người bọn tôi, nhất định là xảy ra chuyện đại sự. Như thế nào? Giết người nào mà cần đến 5 chúng ta cùng động thủ?" Hắc Khôi nhanh nhất quay lại chủ đề gặp mặt ban đầu, hắn gần đây không thích quanh co lòng vòng.
"Ha ha... Cũng không có gì, chỉ là gần đây ta phát hiện, Mặc Long Bang tuy vì sự cố năm đó đã tổn hại rất nặng. Nhưng những năm gần gây tựa hồ có một người có thế lực rất lớn đứng đằng sau ủng hộ bọn hắn, thực lực của bọn hắn đã trở lại như xưa, thậm chí còn vượt qua phạm vi khống chế của chúng ta, cho nên cần các người giúp ta làm chút việc."
"Có chuyện gì mà tìm đến tận 5 người chúng ta? Ngài không định kêu bọn chúng tôi cùng hành động một chỗ a?" Hắc Khôi nhìn những người khác rồi khinh thường nói.
"Không, các người đều có phân công riêng, tôi biết các người hợp tác rất khó khăn. Mặt khác, còn có một việc, Mộ Kiệt đã trở về Trung Quốc, ta sẽ để nàng làm lão đại ngoại giao của "Giản", các người đến lúc đó không nên có dị nghị."
"Con gái của Mộ Thành?" Hồng Mị ở một bên hỏi.
"Đúng vậy, chính là nàng, ta muốn các người chiếu cố nàng trước, xem nàng có tư cách nhận lấy cái danh nghĩa lão đại này không."
"A? Nói vậy là không thể giết người, chơi như vậy cũng có thể sao?"
"Ha ha, không hổ là nữ nhi của ta, luôn thích làm việc ác. Không sao, nếu như chết, thì nói cách khác là nàng không đủ năng lực, một phế vật như thế có đáng để ta dùng? Chuyện này các người xem rồi xử lý, có thể theo ý thích của mình mà làm."
"Cái kia thật đúng là có chút ý tứ." Tử Kỳ lộ ra một nụ cười cân nhắc.
"Được rồi, các người về trước đi, những việc về sau, ta sẽ nói cho các người biết." Vừa dứt lời, 5 người trong phòng liền biến mất vô tung vô ảnh. Tử Kỳ ra ngoài đầu tiên, nàng vương cái lưng mỏi, ngáp nói:
"Ài, rốt cục cũng xong, tôi đi chiếu cố lão đại trước, các người chắc không ngại a?"
Hắc Khôi đứng ra nói: "Như thế nào không ngại, em đừng không cẩn thận đem người chơi chết đi, tôi đi cùng với em." Tử Kỳ bĩu môi, thật là tên yêu quái thích gây phiền toái, nói xong liền lên xe, thoáng một phát liền phóng đi mất. "Phong, bọn hắn? Cứ để bọn hắn đi như vậy ư?" Hồng Mị hỏi.
"Không sao." Nói xong liền đi lên phía trước, Lam Vũ kia đi sau lưng nàng, trong ngực vẫn ôm cái ly thủy tinh đã vỡ, lộ ra thập phần quái dị.
Năm người này, chính là 5 tên sát thủ mạnh nhất của "Giản", năm người được phân biệt bởi tên của 5 màu sắc khác nhau, đồng thời còn có một nhóm sát thủ tinh luyện làm thủ hạ. Bạch Phong, Hắc Khôi, Hồng Mị, Lam Vũ, Tử Kỳ. Năm người này từ nhỏ đã được "Giản" thu dưỡng, được huấn luyện thành sát thủ toàn năng. Năm người này đều là những thiên tài khác người, không chỉ tứ chi phát triển, mà trí lực cũng vượt xa những người bạn cùng lứa. Nói cho chính xác chính là, 5 người đều có thực lực phi thường, nhưng tính cách lại hoàn toàn không giống nha, chỉ duy nhất một điểm giống, chính là cao ngạo, chưa bao giờ cùng người khác hợp tác. Hơn nữa bọn hắn cũng không phải chỉ là công cụ giết người, bọn hắn từng người đều có sự nghiệp riêng. Giống như Mộ Kiệt, che dấu thân phận sát thủ, nằm vùng trong thành phố. Năm người, minh tinh có, giám đốc công ty có, biên tập có, còn có giáo viên nhà trẻ, thậm chí còn có phục vụ viên. Bọn hắn lúc bình thường, thì cũng chỉ là người bình thường, nhưng những lúc làm nhiệm vụ, sẽ biến thành sát thủ lãnh huyết vô tình.
Tiêu Nhược Thiên dẫn Mộ Kiệt đến khu trượt băng xa hoa nhất thành phố A. Tiêu Nhược Thiên lúc đổi giày nhìn Mộ Kiệt ngây ngẩn ngồi trên ghế. "Làm sao vậy? Sao không đổi giày?"
"Tôi không biết." Ba chữ, từng từ nói ra, Tiêu Nhược Thiên thật sự là không nghĩ tới, Mộ Kiệt rõ ràng là không biết trượt băng, đây không phải là quá sáng tỏ rồi ư? Bất quá hai mắt nàng lóe lên, thật vừa vặn, để ta chỉ giáo nàng, thì thỉnh thoảng sẽ có tiếp xúc thân mật, Tiêu Nhược Thiên trong lòng tính toán chi li. Nàng kéo tay Mộ Kiệt, "Không sao, chị không biết em sẽ dạy chị, em có thể gọi là cao thủ đó." Hai người đổi giày xong, đeo dụng cụ bảo hộ, bắt đầu đi vào sân băng.
Hai người tiến vào, liền bị bầu không khí trong đây lây nhiễm. Những nam nữ trong kia như đang nhảy múa, khuôn mặt tươi cười đầy sắc xuân. Đây giống như một thế giới nhỏ, mỗi người trao đổi kỹ thuật lẫn nhau, khoe mẽ tất cả động tác. Tiêu Nhược Thiên cầm chặt tay Mộ Kiệt, từ từ dẫn Mộ Kiệt đi vào. Mộ Kiệt từng bước một di chuyển, giống như một tiểu hài tử mới tập đi cẩn thận từng bước một. Tiêu Nhược Thiên thấy Mộ Kiệt cẩn thận, cảm thấy một Mộ Kiệt bình thường luôn lạnh lùng, hiện tại rõ ràng là có chút ... đáng yêu? Thậm chí muốn thấy cảnh Mộ Kiệt té dập mông xuống đất, bộ dạng gào khóc. Tiêu Nhược Thiên lắc lắc đầu, đem cái tư tưởng tà ác này vứt đi. Nếu là chính mình dạy, vậy nhất định phải dạy thật tốt mới thôi.
Tiêu Nhược Thiên dùng tay nằm lấy tay Mộ Kiệt, kéo nàng dần dần trượt về phía trước. Một bên nói cho Mộ Kiệt cách để chân như thế nào để có thể giữ vững được thân thể. Mộ Kiệt nghe rất chăm chú, cái loại giải trí này, lúc Mộ Kiệt lúc nhỏ cơ hồ là không có. Những người kia chỉ dạy nàng cách giết người như thế nào, vẽ tranh như thế nào, còn có một chút khiêu vũ. Nếu không phải là phải tiếp xúc với nhiều loại người, thì thậm chí đến cơ hội học khiêu vũ cũng không có. Trượt băng? Trong cái thế giới của nàng, cho tới bây giờ vẫn không nghĩ đến những chuyện xa vời như vậy. Thấy Tiêu Nhược Thiên vịn tay của mình, lại để cho nàng nhớ đến những thiếu thốn lúc nhỏ.
Mộ Kiệt học rất nhanh, chỉ trong một chốc, đã có thể nắm được những kỹ thuật cơ bản. Hai người một trước một sau, theo những người khác trượt lên. Mộ Kiệt theo sau Tiêu Nhược Thiên, cảm thấy một động tác của Tiêu Nhược Thiên đều thật đẹp. Cho dù một động tác cực kỳ khó, nàng cũng có thể làm tự nhiên. Hai người nắm tay, nhìn ánh mắt lẫn nhau. Tiêu Nhược Thiên thấy ánh mắt lóng lánh hào quang của Mộ Kiệt, nàng biết hôm nay là đi đúng nơi rồi. Tiêu Nhược Thiên kề sát bên tai nàng nhẹ nhàng nói:
"Mộ Kiệt, em yêu chị."
Vừa dứt lời, Tiêu Nhược Thiên vốn là đứng yên chờ đợi câu trả lời của Mộ Kiệt. Đột nhiên cảm thấy thân thể bị cái gì đó va vào, thoáng cái đã bay ra ngoài. Tiêu Nhược Thiên từ lúc tới giờ, đây là lần thứ 2 nằm chỏng vó ra đất, nàng xoa xoa đầu, ngồi dậy. Thấy một tên nam nhân té vào người Mộ Kiệt, hơn nữa, tay còn đặt trên lưng Mộ Kiệt. Tiêu Nhược Thiên nhanh như tên chạy lên, nàng thoáng một phát đem tên nam nhân trên người Mộ Kiệt đẩy ra, ngồi xuống bên cạnh Mộ Kiệt.
"Này, chị không sao chứ, có bị đau chỗ nào không?"
Mộ Kiệt di chuyển một tí, thấy không có việc gì, liền chầm chậm đứng lên. "Không có việc gì."
Tiêu Nhược Thiên thấy Mộ Kiệt không có việc gì, mới bắt đầu truy cứu cái tên đầu xỏ gây ra. Nàng quay đầu lại dò xét tên nam nhân này, tóc đen ngắn vuốt keo. Tóc mái che khuất một mắt, lỗ tai đeo một chiếc bông tai kim cương màu đen. Mặc nguyên cả bộ đồ màu đen, nếu là bình thường thì Tiêu Nhược Thiên sẽ đặt hắn vào hàng trai đẹp.
Bất quá hiện tại, ánh mắt người nam nhân này đang nhìn chằm chằm vào Mộ Kiệt, Tiêu Nhược Thiên có thể thấy được, ánh mắt người nam nhân này một mực không có dời đi nơi khác. Cái này làm cho Tiêu Nhược Thiên rất không thoải mái, giống như là vợ mình bị đoạt đi vậy, kỳ thật không sai biệt lắm chính là như vậy. Tiêu Nhược Thiên đứng trước mặt nam nhân này, tuy thấp hơn nam nhân này một cái đầu, nhưng vẫn là khí thế bức người.
"Này, đụng người khác sao không xin lỗi?" Tôi như thế nào lại xui xẻo vậy đây, màn bộc bạch bị cắt ngang, rồi kết quả còn bị chổng 4 chân lên trời, còn vợ mình thì bị lợi dụng.
"Thực xin lỗi." Nam nhân hướng Tiêu Nhược Thiên xin lỗi, nhưng ánh mắt vẫn gắt gao nhìn Mộ Kiệt. Mộ Kiệt cũng có cảm giác không tốt, cảm thấy người nam nhân này không đơn giản, có lẽ người này biết rõ thân phận của mình, nàng muốn kéo Tiêu Nhược Thiên đi.
"Này, sao anh lại xin lỗi nàng?"
Từ xa một nữ nhân đi tới, tóc đen dài, áo khoác đen, bên trong là một cái áo lông đen, dưới là một cái quần da đen. Kiểu tóc hơi giống Tiêu Nhược Thiên, trên mặt đeo một cái kính râm, cằm có chút hất lên, đứng bên cạnh nam nhân kia, lộ ra khí thế đoạt người.
Tiêu Nhược Thiên nhìn nữ nhân này, câu nói vừa rồi thật sự làm cho nàng rất không thoải mái.Nhìn hai người kia, cả hai toàn thân đều là y phục đen, càng làm cho trong lòng nàng không thoải mái.
"A? Các người không xin lỗi? Chẳng lẽ muốn tôi xin lỗi các người?"
Tiêu Nhược Thiên cũng không cam chịu yếu thế. Vốn ban đầu, chỉ một người, hiện tại lại thêm một người... Hai người người kia đều dùng ánh mắt, dò xét? Ám muội? Dù sao cũng là dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn Mộ Kiệt. Mộ Kiệt tự nhiên cũng cảm nhận được đây không phải là ánh mắt thân thiện, nàng liền nắm lấy cánh tay của Tiêu Nhược Thiên, "Chúng ta đi thôi, đừng vì những người nhàm chán này làm phí thời gian." Tiêu Nhược Thiên cũng không muốn tại đây làm khó dễ, nàng không phải còn muốn thêm một cuộc hẹn hò khác sao? Thời gian là rất rất quý. Hơn nữa việc tỏ tình cũng chưa xong. Nên theo chân Mộ Kiệt hướng ngoài sân đi vòng quanh.
Hai người vừa đi một bước, tay Mộ Kiệt bị giữ lại, vừa quay đầu lại thì chính là nữ nhân vừa rồi, thấy khóe miệng nàng lộ ra một nụ cười khó hiểu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK