• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong nháy mắt, một năm lại qua đi, Tiêu Nhược Thiên nằm ở trên giường hồi tưởng, không hề nghi ngờ, là không bình thường. Nhìn cái người đang ngủ say trong ngực, trong nội tâm cảm thấy vô cùng an ổn. Nhớ tới cái lần đầu gặp nhau, rồi cái va chạm kia, chính là đã định trước hai người xa lạ sẽ đến với nhau. Duyên phận sao? Lần đầu tiên rơi vào lưới tình, ngây thơ cho rằng đây chính là duyên phận, cường ngạnh đem những thứ tất cả thuộc về người kia đều nói là duyên phận. Là duyên phận để cho nàng cùng nàng ấy gặp nhau, yêu nhau. Khi lúc người kia bỏ đi, chỉ một câu trách người vô duyên. Từ đó Tiêu Nhược Thiên không bao giờ còn tin chữ duyên phận này nữa, tại nàng cảm thấy người kia chỉ lấy bừa một cái cớ để rời bỏ mình mà thôi. Hiện tại hết thảy, Tiêu Nhược Thiên không muốn nói đây là duyên phận, rồi tự tìm một từ hoàn mỹ nhất để nói — mệnh trung chú định. Không phải duyên phận, chỉ là mệnh trung chú định thế thôi.
"Ân. . . " Cảm thấy người trong ngực hơi động, Tiêu Nhược Thiên nhẹ giọng hỏi: "Đã tỉnh?" Mộ Kiệt dụi dụi mắt, trong nội tâm cảm thấy rất kỳ quái. Chính mình luôn luôn ngủ không sâu, chỉ cần một chút động tĩnh sẽ tỉnh, vì cái gì mà nằm trong ngực nàng có thể ngủ an ổn như vậy. Xoa nhẹ cái eo đau nhức, vừa định đứng dậy thì người đã bị đè xuống một lần nữa, cảm thấy môi mình bị bưng kín. Nhìn khuôn mặt trước mắt phóng đại, đây là tình huống gì? Mới sáng sớm đã bắt đầu bị cường hôn?
"Tiêu Nhược Thiên, đừng làm rộn, buổi tối hôm qua nháo còn chưa đủ sao?" Nhớ tới đêm qua Mộ Kiệt nổi lên một trận ác hàn. Mình vừa mới nằm xuống, đã bị một tên động dục áp lên, còn chưa kịp phản ứng thì đồ trên người đã bị cởi ra hết. Kết quả Chính là buổi sáng liền đau lưng.
Tiêu Nhược Thiên hôn đến khi hai người hô hấp không thông, mới lưu luyến ly khai. "Chị rất ngọt, em cả đời cũng không đủ." Nói xong một lần nữa hôn tiếp, tay cũng thuận thế trượt đến giữa hai chân Mộ Kiệt.
"Hôm nay không phải là về nhà em sao? Em còn có thời gian làm việc này?" Mộ Kiệt đẩy Tiêu Nhược Thiên ra, trực tiếp đi về hướng phòng tắm. Tiêu Nhược Thiên nhìn sau lưng Mộ Kiệt đầy dấu hôn, ngồi trên giường cười đến không ngậm miệng được. Nhớ tới hôm nay Mộ Kiệt sẽ cùng mình về nhà gặp cha mẹ, trong nội tâm liền nổi lên một hồi ngọt ngào, cười đến YD (dâm đãng). Mộ Kiệt vừa đi ra khỏi phòng tắm, đã thấy tên Tiêu mỗ kia ngồi trên giường bày ra khuôn mặt mê gái, liền biết trong đầu người kia không nghĩ được cái gì tốt đẹp.
"Này, hồi hồn a. Tranh thủ thời gian tắm rửa thay quần áo, không phải còn phải mua lễ vật cho cha mẹ em sao?"
Tiêu Nhược Thiên vò vò mái tóc xoăn rối bời, từ trên giường nhảy xuống, ngay bên tai Mộ Kiệt mập mờ nói: "Không phải cha mẹ em, cũng là cha mẹ chị sao?!" Không đợi Mộ Kiệt phản bác, vèo một cái chạy vào phòng tắm.
Tiêu Nhược Thiên tắm xong, Tiêu Nhược Thiên quấn một cái khăn ra tìm quần áo. Mộ Kiệt nhìn Tiêu Nhược Thiên đứng trước tủ quần áo đổi tới đổi lui, sau đó lại đem thêm mấy bộ quần áo ướm thử trên người mình. Mộ Kiệt giống như một con búp bê, nhường Tiêu Nhược Thiên trước mặt mình giở trò. Sau khi mặc quần áo tử tế, Tiêu Nhược Thiên ngẩng đầu xem thành quả của chính mình. Hai mắt không khỏi tỏa sáng, Mộ Kiệt mặc một cái áo len trắng, bên ngoài khoác một cái áo dạ. Bên dưới mặc một cái váy ngắn quá gối, tất da đen bao lấy bắp chân gầy, chân mang đôi giày ống da. Gần đây đã quen với cách ăn mặc mạnh mẽ của Mộ Kiệt, đây là lần đầu tiên thấy nàng mặc váy, Tiêu Nhược Thiên tự kỷ cảm thấy mắt nhìn của mình không tệ. Mộ Kiệt luôn thích mặc đồ mạnh mẽ hơn, nhưng là Tiêu Nhược Thiên cảm thấy Mộ Kiệt phải thường xuyên mặc như thế này mới tốt. Trong xinh đẹp còn có một tia gợi cảm, gợi cảm mang theo một tia cuồng dã, ân ân . . . Tiêu đại cảnh sát rất hài lòng, hoàn toàn thỏa mãn . . .
"Honey chị thật đẹp." Tiêu Nhược Thiên hận không thể hiện tại đem Mộ Kiệt đè xuống, bất quá là lý trí đã thắng dục vọng.
"Em sao lại muốn tôi ăn mặc thế này?" Mộ Kiệt nhìn mình trước gương, cũng là thấy không được tự nhiên, mình cũng không phải là chán ghét mặc váy, chỉ cảm thấy mặc như vậy hành động sẽ bất tiện mà thôi.
"Hôm nay đi gặp cha mẹ em, không ăn mặc như thục nữ sao được? Đúng không? Lão bà? Em đi thay quần áo, chị chờ em."
Mộ Kiệt ngồi ở trước gương đeo thêm một số đồ trang sức trang nhã, sau đó đứng ngay cửa ra vào đợi Tiêu Nhược Thiên. Tiêu Nhược Thiên cũng thay đổi phong cách khoe khoang hằng ngày, cũng ăn mặc rất thục nữ, một bộ váy liền áo màu đen, chân mang đôi giày cao gót 12cm, lộ ra 10 phần mỹ nhân.
"Em sao lại đi đôi giày cao như vây?" Mộ Kiệt lúc biết được Tiêu Nhược Thiên, Tiêu Nhược Thiên cao nhất cũng đi đôi giày 10cm, hiện tại đi đâu cũng mang giày 10cm.
"Ngốc, em không phải là vì muốn xứng với chị sao, ai bảo chị cao như vậy." Tiêu Nhược Thiên trong nội tâm cực kỳ bất bình, dáng người chị so với em đẹp hơn coi như xong, nhiều tiền hơn em, đến cả chiều cao cũng chèn ép em, đứng cạnh một cái cột điện, không sợ chó đực đứng bên tè sao?
Tiêu Nhược Thiên quyết định sẽ tranh thủ học tập nấu ăn một phát, ý định là muốn đem Mộ Kiệt vỗ béo. Hai người ăn mặc đẹp, tay trong tay đi xuống dưới lầu, lại làm cho bảo vệ ngay cửa ra vào hai mắt tỏa sáng.
"Tiêu Nhược Thiên, muốn mua gì cho cha mẹ em?" Tiêu Nhược Thiên cau mày, cái này đúng thật, nên mua gì cho hai lão nhân đây? Mình là từ trước tới giờ chưa mua quà cho cha mẹ, đây đúng thật là một vấn đề khó khăn. Bất quá hiện tại có một chuyện quan trọng hơn, Tiêu Nhược Thiên vươn tay ra ôm Mộ Kiệt.
"Honey, chị sao lúc nào cũng kêu đầy đủ họ tên em?"
Tiêu Nhược Thiên nhướng mày, làm nũng nói: "Ah? Em hy vọng chị gọi là lão công..." Mộ Kiệt một hồi ác hàn, cảm giác lạnh từ đầu tới chân. "Đổi thành cái khác được không?" "Vậy thì... bảo bối, honey, Thiên Thiên, Tiểu Thiên Thiên, đều có thể nha. . ."
Mộ Kiệt nghe xong những tên gọi này, chỉ cần tưởng tượng từ miệng mình kêu ra đã cảm thấy buồn nôn, chứ đừng nói kêu thật. Mộ Kiệt nhìn về phía ngoài cửa sổ, không để ý tới Tiêu Nhược Thiên. Làm cho Tiêu Nhược Thiên hơi thất vọng, nhìn một bên mặt của Mộ Kiệt, khó chịu nói không nên lời. "Tôi kêu em là Nhược Thiên được không?"
"A? Cái gì?"
"Tôi nói tôi kêu em là Nhược Thiên được không?" Lần này Tiêu Nhược Thiên nghe rành mạch, vốn đang muốn bất mãn về cách xưng hô không thân mật này. Nhưng thấy mặt Mộ Kiệt có chút đỏ, cũng liền thỏa hiệp, được rồi, xưng hô gì đó đều như mây bay.
Tiêu Nhược Thiên vươn ra một tay, nắm chặt tay Mộ Kiệt, xe trở nên yên tĩnh. "Tiêu Nhược. . . Nhược Thiên, đừng làm rộn, hảo hảo lái xe." Nghe Mộ Kiệt kêu tên của mình, trong nội tâm Tiêu Nhược Thiên giống như là ăn được đường, thật ngọt ngào. Xốp xốp giòn nàng nói: "Tốt."
Mộ Kiệt nhìn bộ dạng Tiêu Nhược Thiên, mắt phượng nhắm lại, trong đầu suy nghĩ. May mắn mình là nữ nhân, nêu không Tiêu Nhược Thiên trinh tiết là khó giữ rồi.
"Mộ Kiệt, em phát hiện gần đây hai chúng ta đặc biệt gây chú ý ánh mắt của người khác."
"Có ý gì?" Mộ Kiệt bị Tiêu Nhược Thiên nói một câu không hề trước liền không hiểu gì.
"Chị nói đi?" Tiêu Nhược Thiên liếc mắt nhìn về kính chiếu hậu.
"Ha ha, hoàn toàn chính xác, gần đây luôn có một đám chuột ưa thích bám theo sau chúng ta."
"Chị giữ vững, em sẽ bỏ xa bọn hắn."
"Ân, cẩn thận một chút."
Tiêu Nhược Thiên tuy bình thường không tham gia những bản án lớn, bất quá nàng ưa thích chơi, chỉ cần có liên quan đến chơi, Tiêu Nhược Thiên đều sẽ thử một lần. Đương nhiên kể cả đua xe, nhớ tới cuộc sống nhàm chán của mình trước kia, Tiêu Nhược Thiên thật sự rất cảm tạ Mộ Kiệt. Là nhờ Mộ Kiệt mà mình có thể một lần nữa yêu thêm một người, làm cho mình thức tỉnh. Tiêu Nhược Thiên liền giẫm mạnh chân ga, liên tục vượt qua mấy chiếc xe. Tốc độ xe đã vượt qua 180, nhưng chiếc xa đằng sau vẫn đuổi theo không bỏ. Tiêu Nhược Thiên ra khỏi đường lớn, tiến vào một con đường nhỏ quanh co, chiếc xe sau lưng biến mất một lúc, bất quá lập tức lại đuổi kịp.
"Hừ, kỹ thuật không tồi."
Tiêu Nhược Thiên trong miệng tán dương, nhưng khóe miệng mang theo tia giễu cợt. Mộ Kiệt nhìn chiếc xe đằng sau, là kính phản, hoàn toàn không thể nhìn thấy được người bên trong. Trực giác nói cho nàng biết, đám người này có thể là đến truy sát mình, chạm vào cây súng vắt bên eo, trong nội tâm một mảnh hờ hững. Tiêu Nhược Thiên cho rằng Mộ Kiệt sợ, dùng âm thanh ôn nhu nói: "Đừng sợ, có em ở đây." Mộ Kiệt nhìn bên mặt nghiêm túc của Tiêu Nhược Thiên, bỗng nhiên có loại cảm giác muốn khóc, ân. . . Cùng một chỗ.
"Này, Hắc Khôi, anh chạy thế nào vậy, còn không đuổi theo, có lầm hay không, tôi đã bảo là để tôi lái." Tử Kỳ ngồi ở ghế kế bên hô hào.
"Em cho tôi an tĩnh chút, người lái xe kia không đơn giản."
"Thôi đi, chứ không phải anh kỹ thuật quá kém, nếu như anh để con mồi này chạy thoát, chúng tôi sẽ không tha cho anh."
"Được, được."
"Này, bọn hắn quẹo vào đường nhỏ rồi, đi qua trái, chặn trước bọn hắn." Tử Kỳ ở bên cạnh chỉ huy.
"Ân." Hắc Khôi rất nhanh thay đổi tay lái.
"Bỏ được rồi à?" Mộ Kiệt nhìn bên kính chiếu hậu, thấy không còn chiếc xe nào.
"Không, hẳn là đi đường khác, bọn chúng muốn chặn đầu chúng ta, chúng ta đường cũ lái về." Tiêu Nhược Thiên thay đổi đầu xe, quay ngược về đường cũ. Chạy được một lúc, không thấy có xe đuổi theo.
"Haha, cái đám ngu ngốc kia, có thể dễ dàng vứt bỏ như vậy." Vừa dứt lời, liền thấy chiếc xe màu đen xuất hiện trong kính chiếu hậu.
"Kao, bọn hắn làm sao tìm được đến đây?" Mộ Kiệt vuốt lưng Tiêu Nhược Thiên. "Đừng gấp, có thể bọn hắn đặt vào xe thiết bị truy tìm, chúng ta tìm một chỗ xuống xe." Tiêu Nhược Thiên gật gật đầu nói: "Ân, tốt, phía trước có một cửa hàng lớn, chúng ta theo hẻm nhỏ đi."
"Này, Hắc Khôi, phía trước là một cửa hàng lớn, làm sao bây giờ?" Tử Kỳ vuốt vuốt một trường đao trong tay, không nói gì cả, tựa như một chút cũng không lo lắng.
"Ài, phiền chết, còn có thể làm sao? Hồng Mị, giao cho chị rồi." Hắc Khôi nói xong, ấn một cái nút trên tay lái, phía trên nóc xe mở ra một ô cửa hình vuông, vừa đủ một người leo ra.
"Nói sớm thì tốt rồi." Hồng Mị cầm lấy cái súng ngắm bên chân, nữa người leo ra ngoài xe, đem súng đặt trên nóc xe.
"Này, Hồng Mị, bắn thủng lốp thôi, đừng có mà đem người bắn chết ah!"
"Đã biết, em câm miệng a." Hướng gió xác định, ngay góc 45 độ, khoảng cách 80m, xác suất trúng 100%. "Phanh" một tiếng, xe phía trước phát ra một tiếng chói tai, lập tức thẳng tắp đụng phải phía bên đường.
"Này, Hồng Mị, không phải nói là để người sống sao? Chị sao vậy?" Tử Kỳ hô to.
"Cái kia không phải lỗi của tôi a? Bọn hắn lái xe quá nhanh, không có dừng lại, từ mình chuốc lấy."
"Được rồi, xuống xe nhìn xem con mồi có chết hay chưa." Hắc Khôi rất nhanh xuống xe.
Tiêu Nhược Thiên xoa xoa cái đầu bị đụng đau, phát hiện chỉ đụng phải một cái bao, những thứ khác không có việc gì. Thấy Mộ Kiệt cũng không có chuyện gì, nhưng là dáng vẻ có chút chật vật, tóc rối tung trên mặt, có điểm giống hồn ma lúc nửa đêm. Hai người vừa mới đạp cửa xe bò ra, liền thấy có ba người đang đi tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK