• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộ Kiệt lạnh lùng nhìn họng súng tối om đang chĩa vào mình, tâm bình tĩnh dị thường. Khóe miệng có chút nhếch lên, tạo ra một độ cong hoàn mĩ. Rõ ràng là mỉm cười, lại làm cho tất cả mọi người không rét mà run. Mộ Thiên híp mắt nhìn một bên mặt Mộ Kiệt, chất nữ tốt của ta, cho ta xem xem ngươi bây giờ đến cùng làm được cái gì !.
"Két —-két!". Nhà kho vang lên tiếng vọng của âm thanh chốt cửa bị kéo ra, mọi người đều là một bộ dáng xem kịch vui chờ trận thịnh yến khát máu này. Những người ở đây, thành công của bọn hắn không có chỗ nào là không dẫm lên vô số cổ thi thể, dính vô số máu tươi mà đoạt được. Trong mắt bọn họ, mạng người như là một trò đùa. Một ít lão giả hắc đạo nhao nhao lắc đầu, bọn hắn vô cùng tán thưởng bản lĩnh của Mộ Kiệt, càng tán thưởng hơn khi Mộ Kiệt đứng trước núi Thái Sơn sụp đổ mà bất động thanh sắc. Nhưng đúng là vẫn còn quá trẻ tuổi, một chút cũng không hiểu được sai lầm của bản thân, cô bé này nếu đợi thêm mười năm nữa, tất thành châu báu, nhưng lại phải tại chỗ này đem mệnh vứt bỏ rồi.
Hồng Vũ nhìn đoàn người của Mộ Kiệt, bọn họ không dùng bất cứ biện pháp nào để xoay sở, chỉ là lẳng lặng đứng yên tại chỗ. Đại đa số người có lẽ sẽ cho là bọn họ đầu hàng, chỉ có Hồng Vũ gần bọn họ nhất mới có thể nhìn rõ, trong ánh mắt của bọn họ không có sự sợ hãi của người sắp chết, cũng không có sự ảm đạm vứt bỏ hy vọng. Trong mắt bọn hắn tràn đầy sự khinh bỉ đối với mình !.
Hồng Vũ nhìn ánh mắt khinh thường lạnh như băng của Mộ Kiệt, tay cầm chặt súng của hắn không tự chủ mà phát run. Hắn biết rõ, nếu mình nổ súng thì sẽ có hậu quả gì. Không phải tha thiết cái ước mơ địa vị lão đại, lại càng không phải là cuộc sống cẩm y ngọc thực xa hoa, những cái kia chính là ác mộng kinh khủng nhất, Hồng Vũ nghĩ buông bỏ, nhưng sự tình bây giờ như tên đã lên dây, không thể không bắn.
Ngay trong nháy mắt Hồng Vũ sẽ phải nổ súng. "Chờ một chút" một thanh âm lạnh như băng vang lên, khiến hắn đình chỉ động tác trên tay. "Hồng tiên sinh, nếu như thật sự muốn nổ súng, đợi tôi nói xong điều này đã". Mộ Kiệt ngữ khí bình thản nói, không hề có chút cảm khác cầu khẩn, lại như là mệnh lệnh.
Hồng Vũ nuốt một ngụm nước bọt, hoảng sợ phát hiện ra, chỉ vừa mới bị Mộ Kiệt nhìn chằm chằm vài phút, mồ hôi đã tuôn thấm đẫm y phục đang mặc. Nhưng hắn là lão đại, hiện tại là người có địa vị nhất trong 100 người, hắn không thể mất mặt, càng không thể để những bang phái khác chế giễu. "Mộ tiểu thư, có chuyện gì mời nói" Hồng Vũ ra vẻ trấn định nói.
Mộ Kiệt đương nhiên nhận ra Hồng Vũ trước khi nổ súng còn do dự đấu tranh, đã như thế, tại sao không cho hắn một lối thoát ? "Hồng tiên sinh, thê tử ngài tại Anh đang mang thai sắp sanh ? Còn có mẫu thân đã nhiều tuổi của ngài, tại viện dưỡng lão tựa hồ vẫn rất hảo đúng không ? Đến hội nghị lần này, tôi cũng đã sớm nghe qua đại danh của Hồng tiên sinh. Vẫn muốn thăm hỏi lại không có cơ hội, vừa vặn mấy ngày trước, tôi đã sai thủ hạ đi thăm hỏi, không biết Hồng tiên sinh đã nhận được lễ vật của tôi chưa ?".
Ngắn ngủi mấy câu, lại giống như quả bom trong đám người phát nổ. Hồng Vũ chỉ cảm thấy da đầu run lên, hai chân như nhũn ra, một cái lảo đảo, ngã ngồi dưới đất, súng trên tay cũng rơi cạnh chân Mộ Kiệt. Không chỉ có Hồng Vũ, mọi người trong kho hàng đang chờ xem kịch vui, cũng lộ ra vẻ hoảng sợ.
Bọn hắn không thể không bội phục thủ đoạn của tiểu nha đẩu trẻ tuổi này, còn có nhân lực, tài lực cực lớn của "Giản". Ngay cả Hồng Vũ chỉ là tiểu nhân vật, bọn hắn đã cũng bố trí người ở bên cạnh, huống chi là chính mình ? Nhất lời lòng người bàng hoàng, nhao nhao nghị luận.
Mộ Kiệt mỉm cười, hiển nhiên mục đích đã đạt được: "Tôi muốn nói cho các vị đang ngồi biết. tuy là ác ma giết người không chớp mắt, nhưng đối mọi người đều rất kính trọng a. Tất cả mọi người đều là hắc đạo tiền bối, mỗi người đều là thần tượng tôi sùng bái, nghĩ đây là lần đầu gặp mặt, tôi sẽ không đối đãi kém với các vị thúc thúc."
Đây là cái gì ? Trắng trợn uy hiếp sao? Một lão nhân tóc hoa râm, mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn đứng dậy nổi giận gầm lên một tiếng: "Cô chỉ là một tiểu nha đầu, vậy mà dám tại chỗ này uy hiếp ta ! Có tin hay không ta một phát liền xử bắn cô ?!" Thuận theo vị lão giả kịch liệt lên án, những người vẫn còn đang suy tư đều đồng loạt rút súng ra, bọn hắn dù sao cũng là lão đại của hắc đạo, hôm nay lại bị một nữ nhân hơn 20 tuổi chơi đùa. Nói bọn hắn không tức giận, chính là nói dối...
Trong chốc lát, toàn bộ các bang phái đồng loạt dùng súng nhắm vào Mộ Kiệt cùng đám người Diệp Nhiễm. Tin chắc rằng tất cả bọn hắn vừa nổ súng, đám người Mộ Kiệt liền sẽ trở thành một cái tổ ong vò vẽ, toàn thân không hề có chỗ nào lành lặn, biểu hiện trên mặt Mộ Kiệt vẫn thủy chung không hề thay đổi, không hề sợ hãi.
Hồng Vũ chật vật đứng lên, nhìn khẩu súng bên cạnh chân Mộ Kiệt, chậm rãi thối lui ra đằng sau thủ hạ. Tử Kỳ cố nén xúc động muốn cười, bởi vì nàng cảm thấy nếu như cười bây giờ, thật sự là đối với những người đang cầm súng chĩa vào mình kia thật là không lễ phép. Hồng Mị nhìn bộ dạng nén cười của Tử Kỳ, sủng nịnh hôn lên trán nàng.
Hiển nhiên cử động nhỏ kia đều lọt vào mắt mọi người. Thử hỏi có mấy người tại cái thời điểm bị mấy vạn khẩu súng chĩa vào người còn có thể bình thản hôn người yêu của mình ? Mà người yêu kia lại đồng dạng như mình là một nữ nhân ? Trong mắt mọi người đều lộ ra phản ứng bất đồng, có kinh ngạc, có khinh bỉ, có hoang mang, có khinh thường, có tán thưởng. Đủ loại, thiên hình vạn trạng, nếu đây là một cái đại quan viên, thì Mộ Kiệt có lẽ là người tỉnh táo nhất trong tất cả mọi người.
Mộ Kiệt quét mắt một vòng, kể cả Mộ Thiên trong đám người cũng dùng súng chĩa về mình. Mộ Kiệt trong lòng cười lạnh, quả nhiên, nàng đi bước này cũng không sai. "Các vị thúc thúc, tôi biết rõ các vị nổi giận, nhưng tôi hy vọng mọi người không nên quá xúc động, xin bình tĩnh để nghe tôi nói hết".
Nghe lời nói của Mộ Kiệt, những người kia biểu tình cũng buông lỏng, hạ súng xuống. Mộ Kiệt liếc mắt về phía Mộ Thiên, thấy Mộ Thiên vẫn đang chĩa súng thẳng vào mình. Mộ Thiên, xem qua ngươi cũng quá nôn nóng đi ? Mộ Kiệt hít sâu một hơi, rốt cuộc cũng có thê nói ra tất cả hành vi phạm tội của Mộ Thiên.
"Điều tôi sắp nói, tất cả đều là sự thật, dù tin hay không. hy vọng hãy để tôi nói hết, rồi hãy định đoạt. Tôi nghĩ tại hắc đạo này, không có thị phi đen trắng, cũng không có gì gọi là lòng nhân ái. Nhưng lại có một điểm không thể không tuân thủ, chính là nghĩa khí, tôi nghĩ các vị đến đây hôm nay, không vì địa vị, cũng không phải bởi vì tiền tài vô dụng kia, mà là vì tất cả mọi người đều coi trọng nghĩa khí".
"Nhưng mà tại đây lại có một người vi phạm hai chữ này, người đó chính là hắn – Mộ Thiên !". Mộ Kiệt dùng ngón tay chỉ vào Mộ Thiên, trong mắt ngập tràn hận ý.
"Ha ha ha ha!". Mộ Thiên vừa cười lớn vừa nói: "Chất nữ tốt nhất của ta, nói chuyện phải có chứng cứ, ta đã làm gì ? Cháu sao lại nói như vậy với thúc thúc nha, thật là làm trái tim ta băng giá a". (nổi da gà (>____<") ).
Mộ Kiệt nghe Mộ Thiên nói đến cái từ "thúc thúc", chỉ cảm thấy buồn cười, đối với cái quan hệ chú cháu này, mỗi lần nghe được, Mộ Kiệt đều cảm thấy toàn thân như có mấy vạn con kiến bò, thập phần khó chịu. "Mộ Thiên, ông muốn chứng cứ sao, vậy tôi sẽ đưa cho ông chứng cứ". Mộ Kiệt vừa nói xong, cửa nhà kho lại một lần nữa bị mở ra. Đi vào là một đám lão giả mặc vét đen, tóc của bọn hắn cũng đã hoa râm, vào lúc này mặc y phục màu đen, lại khiến người ta cảm thấy một loại tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn.
Những người này đã từng là những trưởng lão cao cấp của Mặc Long Bang. Khi Mộ Thành chết, bọn hắn bị Mộ Thiên chèn ép, xa lánh, rồi bị đuổi khỏi Mặc Long Bang, hiển nhiên, bọn hắn đối với Mộ Thiên tràn đầy hận ý. Lão giả cầm đầu nhìn Mộ Thiên, chậm rãi mở miệng: "Mộ Thiên, ông sẽ phải trả giá thật nhiều vì đã sát hại Mộ Thành cùng việc áp bức bọn tôi. Hôm nay, sẽ là ngày tử của ông".
Một câu, tuy thanh âm không lớn, nhưng chữ chữ âm vang, lộ ra uy nghiêm không thể kháng cự. Mộ Kiệt nhìn nét mặt Mộ Thiên có chút trầm xuống, nội tâm đã có chút phần thắng. Rèn sắt khi còn nóng, Mộ Kiệt nói tiếp: "Mộ Thiên, hai mươi năm trước, ông lừa gạt tất cả mọi người, nghiên cứu thuốc phát điên, làm ra người biến dị, giết hại phụ mẫu tôi, cướp đoạt Mặc Long Bang, nếu ông nói những điều này ông không hề làm, vậy ông còn có thể làm gì ?".
Lúc này trong kho hàng, những người cầm súng vẫn không hề buông ra, bất đồng chính là, những họng súng vừa rồi còn nhắm ngay Mộ Kiệt, toàn bộ đã chuyển hướng sang Mộ Thiên. Cho dù bọn họ không biết sự tình sau lưng Mặc Long Bang, nhưng những thủ đoạn mà Mộ Kiệt mới nói ra, đã đủ để bọn hắn đứng về phía Mộ Kiệt. Con người chính là như vậy, tại thời điểm này muốn đạt được lợi ích, vĩnh viễn đều chọn bên mạnh hơn, có thể mang về cho mình lợi ích. Mộ Kiệt lấy ra súng ngắn trong ngực, nhắm vào đầu Mộ Thiên. Rốt cuộc, vào thời khắc này, tâm Mộ Kiệt lại nhảy rất nhanh, chỉ cần giết hắn, hết thảy đều được giải quyết, Thiên Thiên...chờ tôi, tất cả mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp.
Ngay tại thời điểm Mộ Kiệt sắp nổ súng, cửa nhà kho lại một lần nữa bị đẩy ra. Một đám cảnh sát chen chúc xông vào, vây quanh tất cả mọi người ở đây. Nhìn đội hình cường đại của cảnh sát, vẻ mặt tất cả mọi người đều lộ ra sắc thái nặng nề, lần này cảnh sát điều động đội hình, một chút cũng không hề thua kém cái lần tiêu diệt Mặc Long Bang hai mươi năm về trước.
Có người từng nói rằng, những người yêu nhau đều có một mối ràng buộc riêng biệt, chỉ cần trong nội tâm hai người đều yêu đối phương, cho dù chìm lẫn trong vạn người, vẫn chỉ có thể nhìn thấy cái người duy nhất chỉ thuộc về mình kia, Tiêu Nhược Thiên cùng Mộ Kiệt cũng như thế. Mộ Kiệt kinh ngạc nhìn duy nhất cái người đằng sau đám người đó, nàng như thế nào cũng không thể nghĩ đến cảnh sát sẽ đến, Tiêu Nhược Thiên sẽ đến...
Nhìn thấy khuôn mặt Tiêu Nhược Thiên tràn ngập nước mắt, tâm Mộ Kiệt như bị kiếm đâm xuyên qua. Nàng là đang trách mình sao ? Mãnh liệt đau lòng lại làm cho Mộ Kiệt quên nổ súng, quên cả việc thời điểm bây giờ một chút cũng không được chủ quan. Theo Mộ Thiên một hồi gọi, mặt đất trong nhà kho bắt đầu rung chuyển kịch liệt, dần dần nứt ra những hốc sâu to lớn.
Mà những thứ dưới đó, lọt vào tầm mắt khiến ai cũng phát hoảng. Trần Tiến nhìn hàng nghìn người trong kho hàng, ngôn từ chính nghĩa giả tạo nói: "Các vị hắc bang lão đại vừa vặn thăm viếng ? Thiên tiểu đệ tôi đặc biệt đến thăm hỏi đấy". Lời vừa dứt, Trần Tiến liền bị một lực cực lớn đánh ngã, gục một bên. Tất cả mọi người đều không thể tin một màn này trước mắt.
Theo vết nứt dưới mặt đất, chui lên một đám người khổng lồ, thân thể cùng mắt chằng chịt huyết hồng. Mộ Kiệt nhìn một mảnh màu đỏ, cảm thấy dị thường buồn nôn. Số lượng khổng lồ như vậy, Mộ Thiên, đến cùng ông đã hại bao nhiêu người ? Những người biến dị kia không hề phân biệt được địch hay ta bắt đầu hướng mọi người tấn công, mỗi lần tấn công chỉ cần một quyền có thể đem người đánh chết.
Đám người bắt đầu rối loạn, Hồng Mị liền gọi tới 1000 người tạo thành một đội ngũ tinh luyện. Trong hỗn loạn Mộ Kiệt chạy đến trước mặt Tiêu Nhược Thiên, mình không hề lừa gạt nàng, cũng không hề lừa gạt nàng làm gì, nhưng thanh âm như nghẹn lại trong cổ họng, bất kể cố gàng gào thét như thế nào, một câu đều không thể nói nên lời.
"Thiên Thiên..." Mộ Kiệt ôm Tiêu Nhược Thiên, cảm giác được thân thể người kia run nhè nhẹ, lòng đau nhói. Chỉ có thể không ngừng vuốt ve tấm lưng gầy kia. Chờ đợi, dường như là như vậy vĩnh viễn dài dằng dặc, hai người cùng đứng ở một góc yên tĩnh, lẳng lặng ôm chặt lấy nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK