• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngồi trên máy bay trở về nước, tâm tình của mọi người, ai cũng có một ít áp lực. Về nước, sẽ phải đối diện với bao nhiêu sự tình, đã không thể trốn tránh, cũng không thể lùi bước. Cùng thời điểm đến bất đồng, lúc đến, là Tiêu Nhược Thiên tựa ở trên vai Mộ Kiệt , mà lúc này, Mộ Kiệt thì là tựa trong ngực Tiêu Nhược Thiên.
Tiêu Nhược Thiên ngửi mùi thơm trên tóc Mộ Kiệt, càng ngày càng say mê. "Mộ Kiệt, thật muốn cùng chị cứ như vậy sống chung một chỗ cả đời, đợi đến lúc em già rồi, chị vẫn là nằm ở trong ngực em, thật là tốt biết bao." Tiêu Nhược Thiên thì thào mà nói.
"Sẽ được, đợi đến lúc sự tình đều làm tốt về sau, chúng ta tự ly khai nơi này, tìm một nơi nào đó không ồn ào, hảo hảo sinh hoạt." Mộ Kiệt nói.
"Mộ Kiệt, em có thể giúp chị không?"
"Ân?"
"Em muốn giúp chị! Dù cho năng lực của em có hạn, nhưng là chỉ cần có thể giúp được chị, em nhất định sẽ hết sức, chị cho em giúp chị được không?" Mộ Kiệt nghe xong lời nói của Tiêu Nhược Thiên, thân thể cứng đờ. Nàng từ trong ngực Tiêu Nhược Thiên ngồi xuống, con mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Nhược Thiên.
"Thiên Thiên, em biết rõ, tôi không muốn liên lụy tới em. Em có biết chuyện này nguy hiểm như thế nào không? Không nói là có thể sẽ gặp người biến dị lần trước, mà những sát thủ kia lúc nào cũng có thể xuất hiện, tôi làm sao có thể yên tâm cho em cũng gia nhập chuyện này?"
"Chẳng lẽ chị muốn lại để cho em lo lắng cho chị? Nhìn xem chị bị thương, nhìn xem chị cùng những quái vật kia chiến tranh, còn mình thì cái gì cũng không làm được sao? Em không phải người khác, em là bạn gái của chị, em là người cùng với chị vượt qua cả đời người! Nếu như cả chuyện đó cũng không thể cùng chị chia sẻ, thì em sẽ có ích gì?" Tiêu Nhược Thiên lớn tiếng hô hào, làm cho mọi người tò mò nhìn lại. Mộ Kiệt hiển nhiên là thật không ngờ Tiêu Nhược Thiên sẽ kích động như vậy, trong khoảng thời gian ngắn, đúng là bị chắn không ra được lời nào.
Mộ Kiệt vì trấn an cảm xúc của Tiêu Nhược Thiên, không thể thẳng thắng từ chối. "Thiên Thiên. . Em biết rõ tôi không phải có ý kia, tôi chỉ là, chỉ là không muốn làm cho em vì tôi mà phải giết người, phải làm chuyện mà em không muốn. Hai tay của tôi đã dính đầy máu tanh, tôi biết rõ cái loại cảm giác này rất khó chịu, rất thống khổ. Cho nên tôi không muốn làm cho em cũng phải chịu loại thống khổ này, tôi chỉ hi vọng em vĩnh viễn đều là Tiêu Nhược Thiên mà tôi lúc đầu nhận thức."
Lúc này, đến phiên Tiêu Nhược Thiên á khẩu không trả lời được, nàng không nghĩ tới Mộ Kiệt suy nghị tới chuyện này, kỳ thật, mình đã quyết định. Từ lúc biết rõ thân phận Mộ Kiệt, Tiêu Nhược Thiên cũng đã quyết định. Mặc kệ con đường này là đúng hay sai, mình cũng sẽ cùng Mộ Kiệt đi tới cùng. Dù cho sẽ thương tổn rất nhiều người, cũng có khả năng sẽ mất tất cả, thất bại thảm hại, thậm chí sẽ mất luôn cả tính mạng, nhưng là chỉ cần có thể cùng người kia cùng một chỗ, chết thì có làm sao? Tiêu Nhược Thiên lúc này mới minh bạch, như câu nói của cổ nhân:
"Tuy không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng nguyện cầu được chết cùng ngày cùng tháng cùng năm."
Mộ Kiệt nhìn Tiêu Nhược Thiên thần sắc ngây người, người này rốt cục minh bạch khổ tâm của mình? Đang lúc Mộ Kiệt nhẹ nhàng thở ra, Tiêu Nhược Thiên lại một lần nữa để cho tâm Mộ Kiệt treo lên.
Tiêu Nhược Thiên nhẹ nhàng ôm chầm Mộ Kiệt, dùng nàng tay của mình nắm chặt cách tay hơi lạnh của Mộ Kiệt. "Mộ Kiệt, em đáp ứng chị, em sẽ không giết người, sẽ không giết bất cứ người vô tội nào. Nhưng là, cũng thỉnh chị đáp ứng em, hãy để cho em giúp chị, mặc kệ là chuyện gì, dù là chỉ là giúp chị làm một ít việc nhỏ không có ý nghĩa, em đều rất thỏa mãn."
"Thiên Thiên. . . Em. . ." Không đợi Mộ Kiệt nói xong, miệng của nàng cũng đã không thể phát ra được thanh âm nào rồi. Đây là cái gì tình huống? Mộ Kiệt sững sờ nhìn xem khuôn mặt bỗng dưng xuất hiện trước mặt mình, còn có cảm giác trên môi, do đầu lưỡi của đối phương khiêu khích. Hoa tỷ, Diệp Nhiễm, Dạ Vi cũng giật mình khi thấy một màn này.
Từ lúc Tiêu Nhược Thiên nói lớn tiếng, ba người vẫn chú ý đến hai người này. Sợ hai người kia lại xảy ra chuyện, dẫn xuất phiền toái. Kết quả, liền chứng kiến được một màn hôn nồng nhiệt hoa lệ này, tuy nhiên bây giờ là trên máy bay, nhưng là cũng có người mà? Phải chú ý đừng làm ảnh hưởng tới người khác chứ? Cảnh sát! Cảnh sát! Mau tới tảo hoàng (càn quét tệ nạn)!
Hai người hôn đến khó bỏ khó phân, cuối cùng vẫn là bởi vì không chịu nổi âm thanh ồn ào xung quanh, nên mới ngừng lại. Tiêu Nhược Thiên cùng Mộ Kiệt ngẩng đầu xem nhìn đối phương, trong mắt bao hàm thâm tình. Không có chút nào thèm quan tâm đến những lời ồn ào xung quanh, cùng ánh mắt kinh ngạc, biểu lộ khó có thể tin. Tiêu Nhược Thiên không chút nào để ý nhún nhún vai, lại một lần nữa đem Mộ Kiệt ôm trong ngực. Quả nhiên, hai người kia cùng một chỗ cũng đừng có trông cậy vào các nàng biết thế nào xấu hổ cắm mặt vào đất. Một người thì không sợ người khác nhìn, một người thì không quan tâm đến sự hiện diện của người khác, xấu hổ ư, đã thành một từ xa xỉ.
"Mộ Kiệt. . Hãy để em giúp chị đi dò thám."
"Ân? Cái gì?" Mộ Kiệt bị câu nói đột ngột của Tiêu Nhược Thiên làm cho chút khó hiểu.
"Không phải chị nói, người giết hại nhạc mẫu của em là cảnh sát sao? Em giúp chị tìm ra hắn được không? Em là cảnh sát, dễ dàng tiếp cận được những hồ sơ kia, vừa vặn cũng có thể giúp chị nghe ngóng hướng đi. Làm như vậy, đã sẽ không giết người, cũng có thể giúp chị giải quyết một cái vấn đề lớn, vẹn toàn đôi bên không phải sao?"
Mộ Kiệt trong lòng tự nghĩ đến lời Tiêu Nhược Thiên, hoàn toàn chính xác, Tiêu Nhược Thiên đề nghị rất không tồi. Mộ Kiệt trước kia cũng đã mua chuộc một người nằm vùng ở trạm cảnh sát, kêu hắn hỗ trợ điều tra hồ sơ bản án của vụ Mặc Long Bang. Nhưng đã điều tra thật lâu, nhưng lại không thấy một chút manh mối gì, trực giác Mộ Kiệt mách bảo, một là tên cảnh sát kia bao che người kia, hai là hồ sơ của vụ án đã được chính phủ bảo mật.
Sự kiện kế tiếp, càng chứng minh suy đoán của Mộ Kiệt. Mộ Kiệt đã mua chuộc được gã cảnh sát trưởng hiện giờ của thành phố A, tên cục trưởng họ Trần nói cho nàng biết. Thời điểm sự kiện của Mộ Thành phát sinh, hắn chỉ là một tên cảnh sát quèn. Nhưng là hắn lại biết, chính phủ cố ý che giấu tất cả hồ sơ liên quan đến sự kiện kia, cùng tên của những người quan trọng trong sự kiện đó. Có lẽ so với để cho Tiêu Nhược Thiên đi theo mình vào "Giản", thì ngược lại là đi cục cảnh sát làm chuyện này an toàn hơn nhiều.
Mộ Kiệt nhìn ánh mắt kiên định của Tiêu Nhược Thiên, vuốt mặt của nàng nói: "Thiên Thiên. . . Em chỉ điểm cho tôi thì được rồi, không nên gây xích mích với những người trong cục cảnh sát kia, nếu có người hoài nghi em, em phải lập tức thu tay lại, tôi không muốn em có bất kỳ nguy hiểm nào.
"Ân! Tốt, hết thảy đều nghe lão bà!"
Mộ Kiệt nghe Tiêu Nhược Thiên kỳ quái làn điệu, nhìn xem người kia không có hảo ý cười. Nhớ lại lời vừa nói, Mộ Kiệt mặt mũi tràn đầy hắc tuyến. Người này, cũng sẽ chỉ nói chuyện ở bên trên chiếm được một ít tiện nghi rồi. (mọi người: ah? Vậy sao? Trên giường tiện nghi cũng không ít chiếm ah! )
Bên này, Tiêu Nhược Thiên cùng Mộ Kiệt dỗ ngon dỗ ngọt xong, bên kia, Hoa tỷ cùng Dạ Vi tựa hồ không còn hài hòa như trước. Hoa tỷ cùng Dạ Vi hai người cùng một chỗ 2 năm, lúc mới bắt đầu, rất nhiều người nói Hoa tỷ cùng Dạ Vi không hợp, nói tình cảm các nàng nhiều lắm cũng được một tháng mà thôi. Nhưng là sự thật chứng minh hết thảy. Hai người cùng một chỗ 2 năm, cảm tình lại cực kỳ tốt, hai người ở nơi nào đều như keo như sơn, thậm chí chưa bao giờ cãi nhau.
Nhưng lần đi Pháp này, quan hệ của hai người, tựa hồ xuất hiện ngăn cách, cảm giác bằng mặt không bằng lòng, ai cũng có thể nhìn ra. Hoa tỷ biết rõ, chính mình lạnh nhạt Dạ Vi, mỗi lần Dạ Vi muốn cùng mình thân cận, chính mình luôn tìm các loại lý do trốn tránh, có đôi khi nói không thoải mái, có đôi khi nói là quá mệt mỏi, nhưng lý do thật sự, cũng chỉ có Hoa tỷ tự mình biết.
Tình cảm có thể gạt người, nhưng thân thể lại không thể gạt người. Tâm thay đổi, tình cũng không thề tồn tại. Không thể chịu đựng được Tiểu Vi đối với chính mình thân cận, đến giờ phút này, Hoa tỷ đã có thể hoàn toàn xác định, mình là thích Diệp Nhiễm, thích một nữ nhân đã yêu người khác. Vì nàng đau lòng, vì nàng không đáng, thậm chí vì nàng sinh khí. Có đôi khi, Hoa tỷ rất chán ghét chính mình, tại sao lại thay lòng đổi dạ? Vì cái gì đã có Tiểu Vi lại thích Diệp Nhiễm?
Hoa tỷ đang giãy giụa, đồng dạng, Dạ Vi trong nội tâm cũng không dễ dàng. Sáng sớm hôm nay, Dạ Vi thức dậy rất sớm, liền muốn ra ngoài dạo một chút. Không nghĩ tới vừa ra cửa, đã bị một người ôm vào lòng. Dạ Vi trong lòng cả kinh, ở đây cũng có người ngoài trà trộn vào được ư? Người này tại sao lại ôm mình? Thẳng đến khi ngửi được mùi hương quen thuộc, Dạ Vi mới được người này là ai.
Thẩm Diệp Mân một tay cởi bỏ quần áo của Dạ Vi, tay kia trói chặt 2 tay của Dạ Vi, đem Dạ Vi kéo vào nhất nơi hẻo lánh trong phòng. Dạ Vi biết rõ Thẩm Diệp Mân mạnh hơn mình rất nhiều, bất kể giãy giụa thế nào, đều không thể thoát được cái tay kia. Nếu như lúc này mà hô lên, lại nhất định sẽ bại lộ thân phận của mình, chỉ có thể để cho Thẩm Diệp Mân muốn làm gì thì làm.
Vừa tiến vào phòng, Thẩm Diệp Mân liền đem Dạ Vi ném lên trên giường, không đợi Dạ Vi kịp phản ứng, liền đè lên. "Thẩm Diệp Mân, chị! A...!" Dạ Vi trừng mắt nhìn Thẩm Diệp Mân đang áp trên người mình, nàng như thế nào có thể? Thẩm Diệp Mân dùng sức hôn lên đôi môi đỏ hồng kia, liều lĩnh xé lấy quần áo Dạ Vi. Đến khi quần áo, nội y đều bị cởi bỏ, Thẩm Diệp Mân mới đình chỉ trận hung ác này.
Nàng từ trên nhìn xuống khuôn mặt ửng hồng của Dạ Vi, vừa rồi hôn nồng nhiệt, còn có cởi quần áo ma sát lúc có lúc không. Dưới thân Dạ Vi đã có chút phản ứng, Thẩm Diệp Mân dùng tay xoa nhẹ thân dưới của Dạ Vi, dùng tay vuốt ve điểm ấm áp giữa hai chân Dạ Vi.
"Tiểu Vi, tôi rất nhớ em, lập tức phải trở về nước, muốn cùng như vậy ở cùng một chỗ cũng rất khó khăn a, em. . có nhớ tôi không?" Thẩm Diệp Mân nói xong, rút ngón tay đang ở trong Dạ Vi ra, rồi liếm lấy. Dạ Vi nhìn động tác yêu mị của Thẩm Diệp Mân, cảm giác khô nóng dưới bụng dần dần biến thành một cỗ nhiệt lưu, từ trong cơ thể mãnh liệt chảy ra. "Chị. . . Ah ——!" Thẩm Diệp Mân bỗng đưa hai ngón tay tiến vào cơ thể của Dạ Vi, kích thích đột nhiên xuất hiện làm cho Dạ Vi không cầm được mà rên lên một tiếng. Thẩm Diệp Mân liên tục ra vào bên dưới của Dạ Vi, rồi lại tại mỗi lần Dạ Vi sắp đến đỉnh thì dừng lại. [ít có ác]
Thẩm Diệp Mân mang theo nụ cười nhạo nhìn khuôn mặt đầy sự thống khổ của Dạ Vi.
"Khó chịu sao? Rất khó chịu đúng không? Bị cừu nhân giết cha đặt ở trên người, bị cừu nhân giết cha làm có phải hay không có cảm giác? Em xem bộ dạng của em nha? Em có phải hay không rất muốn? Muốn liền cầu tôi! Chỉ cần em cầu tôi làm em, tôi liền cho em!"
Dạ Vi không ngừng nói những lời vũ nhục mình, cảm thụ được hạ thân không ngừng truyền đến cảm giác trống rỗng. Mỗi lần Thẩm Diệp Mân đều như vậy đối với chính mình, tại trên người của mình không ngừng mà nhắc nhở quan hệ của mình với nàng, không ngừng mà bóc trần vết sẹo của Dạ Vi. Có lẽ nàng thật sự rất đê tiện, người này giết cha mẹ mình, đem mình nhốt tại bên cạnh nàng, biến mình thành một con cẩu mà đối xử, chính mình lại càng ngày càng hận nàng. Dạ Vi cười, nước mắt lại chảy xuống. Chẳng lẽ xem tôi hướng chị cúi đầu, chị sẽ cao hứng sao? Đã như vậy. . . Tôi sẽ thỏa mãn chị.
Dạ Vi dùng ánh mắt mê hồn nhìn người đang ở trên người mìn, bờ môi hé mở. "Thẩm. . Thẩm Diệp Mân. . Tôi muốn, cho tôi." Theo tiếng nói rơi xuống đất, ngón tay Thẩm Diệp Mân lại một lần nữa dưới thân của Dạ Vi mà không ngừng ra vào, mỗi lần đều thẳng đến điểm trong cùng, Dạ Vi không bị khống chế thân không ngừng rên rỉ, nước mắt dần dần thấm ướt ga giường. Thẩm Diệp Mân, mặc kệ tôi như thế nào làm, quan hệ của tôi và người, chỉ là kẻ thù của nhau. Ngoài ra, cái gì cũng không phải. . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK