Lại một lần nữa nhìn về phía đồng hồ, còn 10 phút nữa là đến 9 giờ. Phó Lăng Giang yên tĩnh ngồi ở trên ghế salon, có trời biết, nàng đã ngồi ngơ ngơ ngác ngác ở chỗ này gần 9 tiếng. Lại nghĩ đến cái màn buổi trưa kia, Phó Lăng Giang thà rằng mình chưa về nhà, để không phải chứng kiến cái màn hít thở không thông kia. Vừa mới đẩy cửa ra, đã nghe thấy tiếng rên khe khẽ, không hề nghi ngờ, đây chính là do con gái mình phát ra. Cảm thấy trầm xuống, Phó Lăng Giang là người từng trải, làm sao mà không biết đó làm thứ âm thanh gì. Nhìn thấy cánh cửa khép hờ kia, Phó Lăng Giang cố lấy dũng khí đi tới. Lúc đi tới cửa, âm thanh trong phòng dần lớn lên, tiếng thở dốc pha lẫn với tiếng rên liên tiếp không ngừng nghỉ rơi vào trong lỗ tai Phó Lăng Giang.
Phó Lăng Giang tựa hồ dùng hết tất cả dũng khí cả đời này, nhìn vào trong phòng. Tuy đã chuẩn bị kỹ, nhưng khi thấy con gái của mình dưới thân nữ nhân khác mà không ngừng chuyển động, trong miệng không ngừng phát ra những tiếng hoan ái cùng hơi thở gấp rút. Tâm Phó Lăng Giang thoáng phát chìm xuống đấy cốc, nàng thà hy vọng con gái mình mang về là một nam nhân, cũng không hy vọng chứng kiến được cái màn hôm nay. Mãnh liệt kiềm chế xông vào, ngồi ở ghế salon thở gấp. Toàn bộ buổi chiều, Phó Lăng Giang một mực tự hỏi, chẳng lẽ là do giáo dục của mình có vấn đề? Có phải do chuyện gì đó tạo ra ám ảnh tâm lý cho Tiêu Nhược Thiên? Vì cái gì con gái mình lại đi thích nữ nhân? Hồi tưởng lại Tiêu Nhược Thiên lần đầu tiên thừa nhận mình yêu thích nữ nhân, chính mình không do dự tát nàng một bạt tay, đó là lúc Tiêu Nhược Thiên 17 tuổi. Con gái mình đang thích một nữ nhân? Nữ nhân kia là một sinh viên tốt nghiệp đại học hơn nàng 7 tuổi.
Vào ngày hôm đó, Phó Lăng Giang đã giảng giải rất nhiều về vấn đề nam nữ cho Tiêu Nhược Thiên, nói cho nàng biết, tại xã hội này, đồng tính luyến ái là không được tiếp nhận, và đó càng lại là một hành vi biến thái, rồi để cho Tiêu Nhược Thiên cùng người kia tranh thủ thời gian tách ra. Nhưng là Tiêu Nhược Thiên vẫn đang cùng nữ nhân kia dây dưa một chỗ, đem lời nói của mình gió thoảng qua tai. Phó Lăng Giang không cách nào ngăn cản được Tiêu Nhược Thiên, nàng đi tìm nữ nhân kia. Dù sao người kia đối với con mình cũng đã trưởng thành hơn nhiều, nhưng cuối cùng cũng nhận được đáp án giống Tiêu Nhược Thiên — không có khả năng. Phó Lăng Giang căn bản không cách nào lý giải, hai nữ nhân yêu nhau như thế nào. Và trong một thời gian ngắn, mối quan hệ trong nhà của Tiêu Nhược Thiên, cơ hồ hạ xuống điểm thấp nhất, còn mối quan hệ này dây dưa cho đến lúc nữ nhân kia kết hôn. Phó Lăng Giang cho rằng con gái mình qua việc lần này, sẽ không đụng tới nữ nhân nữa, minh bạch hai nữ nhân yêu nhau nhất định là không có kết quả. Cho rằng Tiêu Nhược Thiên sẽ tìm một người nam nhân, kết hôn, sinh con, trải qua sinh hoạt của một nữ nhân bình thường.
Kết quả rõ ràng, Tiêu Nhược Thiên chẳng những không có đi theo con đường lý tưởng của Phó Lăng Giang, mà thậm chí còn đi ngược lại. Tiêu Nhược Thiên cơ hồ mỗi ngày đều quan hệ với những nữ nhân khác, Tiêu Nhược Thiên bị tổn thương, nên Tiêu Nhược Thiên làm đau vô số nữ nhân khác. Những điều này Phó Lăng Giang đều không biết, cho nên Phó Lăng Giang cho rằng là Mộ Kiệt chính là người lần nữa đẩy con gái mình rơi vào hố sâu ( Mộ Kiệt : Ta mới chính là người bị hại đây này!). Phó Lăng Giang biết Tiêu Nhược Thiên rất yêu nữ nhân tên gọi Mộ Kiệt này, chính là vì nàng biết rõ, cho nên nàng mới cảm thấy một nỗi sợ trước đây chưa từng có, nàng tuyệt đối không cách nào dễ dàng tha thứ cho con gái mình cùng nữ nhân khác dây dưa cùng một chỗ.
Phó Lăng Giang cứ như vậy ngồi ở trên ghế sa lon, nghe tiếng thở dốc trong phòng không ngừng truyền đến, còn có một tiếng hoan ái, là tiếng của con gái mình, cũng có tiếng của người kia. Phó Lăng Giang bình tĩnh nghe, nương theo âm thanh, cứ như vậy đã ngồi hết một buổi chiều, không thể không nói, đây thật sự là một nữ vương rất cường đại, ngồi nghe mà trong lòng vẫn không loạn, cũng không làm bất cứ gì.
Ánh sáng mờ nhạt, làm cho giang phòng càng lộ ra mập mờ, quần áo của hai người, kể cả nội y, đều rơi đầy ra đất. Trong phòng chỉ còn lại hai người thỏa mãn sau kích tình, bầu không khí đều uể oải không chịu nổi.
Tiêu Nhược Thiên mở mắt, liền thấy được khuôn mặt trắng nõn của Mộ Kiệt. Ngủ say ôm trong lòng ngực mình, bả vai gầy, đến một ít thịt cũng không có. Bởi vì hoạt động kịch liệt lúc sáng, hai người trên người đều đổ đầy mồ hôi, cơn sốt của Mộ Kiệt đều đã giảm bớt. Tiêu Nhược Thiên vùi đầu vào cổ Mộ Kiệt, dùng lưỡi nhẹ nhàng liếm láp cổ của Mộ Kiệt. Người trong ngực có lẽ quá mệt mỏi, chỉ vặn vẹo uốn éo thân thể, rồi lại dần thiếp đi. Hai người mỗi lần làm xong, đều là Tiêu Nhược Thiên tỉnh trước, có lẽ thể lực của Tiêu Nhược Thiên so với Mộ Kiệt tốt hơn. Ôm thật chặt người này, giờ khắc này vuốt ve an ủi, tựa hồ toàn bộ thế giới đều không hề trọng yếu.
Kỳ thật, trong nội tâm Tiêu Nhược Thiên có rất nhiều nghi vấn, ví dụ như những người kia tại sao phải giết Mộ Kiệt? Còn có ba tháng này nàng đã ở nơi nào? Vết sẹo trên người làm sao mà có? Còn có cha mẹ của nàng chết như thế nào? Còn có vấn đề trọng yếu nhất, Mộ Kiệt chị rốt cuộc là ai? Đây hết thảy vấn đề, đều đặt ở trong nội tâm Tiêu Nhược Thiên, làm cho nàng thở không nổi. Nàng đã từng nghĩ tới, gặp lại Mộ Kiệt, nhất định phải làm cho tự miệng nói với mình. Tiêu Nhược Thiên không có cười nhạo sự bất lực của mình, mà là trong nội tâm đang cảm khái, chẳng lẽ mình yêu người này đến vậy sao? Mặc kệ nàng ai, mặc kệ nàng có mục đích gì, chỉ cần nàng là Mộ Kiệt là được rồi sao? Ân, đúng vậy, mình yêu nàng, là được rồi.
Tiêu Nhược Thiên quyết định đem tất cả nghi vấn đều nén xuống đấy lòng, đây là trốn tránh a? Tiêu Nhược Thiên muốn. Hãy để mình nhu nhược một lần, hãy để mình ích kỷ một lần, chỉ cần yêu, còn những thứ khác? Cứ mặc chúng! Nhìn nhìn đồng hồ, đã hơn 9h tối, hai người rõ ràng ngủ lâu như vậy, xem ra sau này vẫn là nên khống chế một chút. Tiêu Nhược Thiên hồi tưởng lại bộ dạng buổi sáng Mộ Kiệt van nài mình đừng tiếp tục nữa, vui vẻ hiện lên mặt không thế giấu được. Mộ Kiệt cái dạng kia, thật sự là làm cho người khác muốn thử cái cảm giác hung hăn áp dưới thân thể giày vò. Nghĩ đến bộ dạng chật vật sáng nay của Mộ Kiệt, hẳn là chưa ăn cơm? Rõ ràng là gầy đến như vậy, lại còn biếng ăn. Tiêu Nhược Thiên ngậm lấy vành tai Mộ Kiệt, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp.
"Ân. . ." Mộ Kiệt bỗng nhiên cảm giác bên tai bị một cỗ âm ấm vây quanh, cảm giác trơn ướt hướng chính mình đánh úp lại. Không cần mở mắt, cũng biết rõ tên sói đói lại bắt đầu quấy phá.
"Em làm gì thế?" Âm thanh lạnh lùng của Mộ Kiệt truyền đến.
"A. . .? Em ăn lỗ tai! Sao vậy? Đánh thức chị?"
"Không được ăn lỗ tai tôi, muốn ăn thì ăn của em đi" Mộ Kiệt đẩy đầu Tiêu Nhược Thiên ra, dùng tay xoa xoa lên chỗ bị cắn. Tiêu Nhược Thiên bĩu môi, lại nghĩ tới bộ dạng Mộ Kiệt nằm trong ngực mình tùy ý mình muốn gì được nấy, quả nhiên, Mộ Kiệt lúc ấy đáng yêu hơn.
Nhìn ngoài cửa sổ trời đã một mảnh đen kịt, Mộ Kiệt xoay người xuống giường. Vừa đứng lên liền phát hiện hai chân đã nhuyễn hết, thoáng cái ngồi lại trên giường. Tiêu Nhược Thiên nhìn xem bộ dạng chật vật của Mộ Kiệt, phì một tiếng bật cười. "Ha ha. . . Làm sao vậy? Chân nhuyễn sao? Có muốn hay không em ôm chị?" Tiêu Nhược Thiên hiển nhiên không phát hiện khuôn mắt tối sầm của Mộ Kiệt, nằm trên giường cười đến không kiềm chế được. Mộ Kiệt ngồi ở trên giường ngẩn người, nghe tiếng cười của Tiêu Nhược Thiên, như thế nào cũng cảm thấy thật mất mặt, nhưng lại không tìm được điểm phản bác. Chỉ ngồi yên trên giường làm cái xác khô, tôi hiện tại bảo trì trầm mặc, những điều em làm bây giờ, tôi sẽ lưu trong sổ đen, về sau lúc trả thù còn có bằng chứng đưa lên.
Lúc Mộ Kiệt vẫn đang ngẩn người, bỗng nhiên cảm giác được thân thể chợt nhẹ, sau đó thấy mông mình đã rời giường, cả người bị ôm trên không. "Lão bà đại nhân, phải hay không muốn tắm rửa a? Em sẽ hầu hạ chị, ai bảo em không cẩn thận làm chị mệt mỏi đây? Cứ để đấy cho em a."
Mộ Kiệt quay đầu lại liền thấy được Tiêu Nhược Thiên thập phần, ah. . . không! Là sói chính hiệu, nụ cười gian đến không còn gì gian hơn được. Tiêu Nhược Thiên ôm Mộ Kiệt đi vào phía phòng tắm, vừa ra của thì liền thấy. . . Oa. . . Bao Chửng? Bao Thanh Thiên? Không! Là mẫu thân đại nhân yêu dấu, là băng sơn đại nữ vương của bệnh viện! Một mình Phó Lăng Giang trương khuôn mặt còn đen hơn Bao Thanh Thiên ngồi ở ghế salon.
Tiêu Nhược Thiên liền hóa đá tại chỗ, đầu hoạt động hết công suất. Hiển nhiên, đối với tình huống như vậy giải thích thế nào đều vô dụng, bằng chứng nhân chứng đều đầy đủ. Hiện tại Tiêu Nhược Thiên cùng Mộ Kiệt hai người chỉ mặc một kiện áo tắm, những vết ô mai trên cổ cứ như thế mà quang minh chính đại bại lộ trước mắt. Cả tư thế cũng mập mờ vô cùng. Hơn nữa Tiêu Nhược Thiên rất tin tưởng, lúc mình cùng Mộ Kiệt ôm nhau ngủ cùng một chỗ cũng đã bị thấy rồi. Kỳ thật, hai ngươi làm việc gì cũng đã bị thấy hết rồi. "Mẹ? Người về khi nào?" Vừa nói xong, Tiêu Nhược Thiên liền ý thức được, lời mình nói đúng thật sai lầm. Quả nhiên, Phó Lăng Giang một đạo ánh mắt lăng lệ ác liệt sưu sưu sưu liền bay tới.
"Không có gì, buổi trưa ta phát hiện ta quên một số văn bản tài liệu, nên trở về lấy mà thôi."
Bất quá, thứ ta không muốn thấy cũng đã thấy. Một quả bom rơi xuống, không, phải là một trận bom rơi xuống, chỉ một tiếng làm đầu Tiêu Nhược Thiên nổ tung. Cái gì? Giữa trưa? Chính là, lúc mình bị áp? Bị nhìn thấy? Bị nhìn thấy. . . bị nhìn thấy. . . bị nhìn thấy. . . Ba chữ kia cứ vang vọng không ngừng trong đầu Tiêu Nhược Thiên! Ông trời! Sao người có thể đối với con như vậy? Lần đầu con bị áp đã bị nhìn thấy! Như thế nào không phải là lúc con nằm trên a?! (Ách. . . Mình là coi trọng điểm này?) Tiêu Nhược Thiên lúc này thật muốn mình vô hình đi, hoặc biến thành một con kiến, một hạt bụi, lập tức biến mất khỏi nơi này.
Phó Lăng Giang thấy mặt con gái mình như muốn hóa tro, trong nội tâm khó hiểu. Thẹn thùng sao? Có gan làm không có gan nhận? Hiện tại mới nghĩ tới thẹn thùng, không kịp nữa rồi a? Cái này chính là một cái giáo huấn, biết chưa? Về sau muốn làm việc gì thì phải đóng cửa! Ánh mắt của Phó Lăng Giang chuyển từ Tiêu Nhược Thiên qua tới Mộ Kiệt, quả nhiên là nữ nhân này. Mộ Kiệt cảm nhận được ánh mắt của Phó Lăng Giang, cũng không thèm quay đầu lại đối mặt với nàng. Trong lòng Mộ Kiệt hiện tại chỉ nghĩ đến một thứ, tới chừng nào mình mới được tắm, trải qua buổi vận động kịch liệt lúc sáng, trên người toàn là mồ hôi, tuy không có mùi gì, nhưng chính là bản thân thấy không thoải mái. Thế mà hết lần này đến lần khác đứng ở chỗ này lãng phí thời gian, Mộ Kiệt trên cơ bản lại muốn một lần nữa tảng lờ nữ vương, xem xét hoàn tất.
Mộ Kiệt từ trong ngực Tiêu Nhược Thiên giãy dụa đi ra, miễn cưỡng nhấc hai chân, hướng phòng tắm đi đến. Phó Lăng Giang trợn mắt há hốc mồm nhìn Mộ Kiệt! Đây cũng không phải là lần đầu tiên, nữ nhân này rõ ràng là không coi ai ra gì, đối với mình cũng chẳng thèm ngó tới, bộ xem đây là nàng của mình sao? Vừa định ngăn người kia lại, đã bị Tiêu Nhược Thiên nói chặn lại. "Mẹ, chúng ta cần nói chuyện." Phó Lăng Giang nhìn bộ dạng nghiêm túc của Tiêu Nhược Thiên, chậm trãi uống trà trong tay, chuẩn bị lắng nghe. . .
Danh Sách Chương: