• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Nhược Thiên nhìn xem Phó Lăng Giang vẫn còn thảnh thơi uống trà, nguyên bản bất an cũng theo đó mà giảm xuống.
"Mẹ! Con. . . " Tiêu Nhược Thiên không biết nên bắt đầu từ đâu, cái cần phải nói sớm đã nói ở bệnh viện rồi, là nàng không có khả năng từ bỏ Mộ Kiệt. Trải qua lần sinh ly tử biệt kia, từ trong cận kề cái chết trở về, cho đến sáng nay Mộ Kiệt về tới bên cạnh mình. Cùng Mộ Kiệt tách ra ba tháng này, Tiêu Nhược Thiên theo mỗi lần nhung nhớ tận xương đã minh bạch, cái tên Mộ Kiệt này đã khắc sâu trong lòng mình, Mộ Kiệt nữ nhân này, đã chân chân thật thật tiến nhập tánh mạng của nàng.
"Ta mặc kệ con muốn nói cái gì, ta tuyệt đối không tán thành hai nữ nhân các người ở cùng một chỗ. Thiên Thiên, con đã bị thương một lần, chẳng lẽ còn muốn lần thứ hai sao?"
"Mẹ, người căn bản không biết Mộ Kiệt, nàng không giống với người khác, nàng sẽ không làm vậy với con."
"Chuyện tương lai ai biết được hay không? Con hãy tin tưởng mẹ của con, lời của ta nói đều vì muốn tốt cho con, lúc trước con và nữ nhân kia cũng không phải yêu đến chết đi sống lại sao, kết quả thì sao? Người kia như thế nào? Nàng không để ý sự níu kéo của con, thậm chí lừa gạt con. Sau đó trốn ra nước ngoài để kết hôn, nàng cuối cùng vẫn lựa chọn một nam nhân không phải sao?"
"Mẹ! Nàng là nàng! Mộ Kiệt là Mộ Kiệt! Người có thể hay không đừng so sánh với việc con cùng nàng!?" Tiêu Nhược Thiên bởi vì kích động nên hơn lớn tiếng.
"Vậy sao? Trong mắt ta đều đồng dạng. Một nữ nhân căn bản không cách nào làm chỗ dựa cho con, hai người các con hiện tại ở cùng một chỗ, vậy sau này thì sao? Xã hội sẽ nhìn con như thế nào? Còn có, con đừng quên, con là cảnh sát, cục cảnh sát sẽ cho phép người như con tồn tại không? Con dám cam đoan tất cả mọi người sẽ tiếp nhận con sao? Thứ tình cảm của các người không thể phơi ra ánh sáng, không thể được người khác tán thành. Con cam tâm tình nguyện như vậy cả đời?"
"Người nói vấn đề, đối với con mà nói, không là vấn đề, xã hội con là không quan tâm, họ không biết con, con cũng không phải giải thích với họ. Đúng là con, con cùng Mộ Kiệt yêu không cần bọn họ tán thành, về phần cục cảnh sát, con nghĩ đây là vấn đề riêng của con, cùng công việc không có quan hệ."
"Ý của con là con có thể vì nàng mà bất chấp? Thậm chí đến cha mẹ của con sao?"
Tiêu Nhược Thiên sững sờ nhìn Phó Lăng Giang. "Mẹ? Người là có ý gì?"
"Ý của ta là, nếu con cùng nàng ở cùng một chỗ, ta sẽ đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với con, như vậy con còn muốn kiên trì không?". Trong phòng liền trở nên trầm mặc, hai người đều không nói gì. Phó Lăng Giang vẫn đang uống trà, mà Tiêu Nhược Thiên thì là cảm khái ngàn vạn. Chẳng lẽ tình yêu với tình thân không cách nào có thể sao? Tại sao lại bức mình đến bước này?
"Mẹ! Nếu như muốn con vì Mộ Kiệt, mà vứt bỏ đi những người đã  nuôi lớn con, con tuyệt đối sẽ không đồng ý."
Phó Lăng Giang nghe xong những lời của Tiêu Nhược Thiên, biểu hiện vẫn tỏ ra thờ ơ, nhưng là trong nội tâm rất cao hứng, cuối cùng thì con gái cũng chọn mình.
"Nhưng là, con cũng sẽ không buông bỏ Mộ Kiệt, người có lẽ không biết, mạng con cùng nàng đã sớm gắn kết chặt chẽ với nhau. Chúng con đã từng cùng nhau trải qua thập tử nhất sinh, cùng nhau trải qua trùng trùng điệp điệp khó khăn. Thử hỏi, trên thế giới này còn có gì tuyệt vọng hơn cái chết đây? Nếu như con và nàng cùng chết chung một chỗ, mẹ cho rằng chúng con còn có thể tách ra sao?"
Những lời nói của Tiêu Nhược Thiên làm Phó Lăng Giang dao động, ngẩng đầu, đối mắt với con gái mình. Đôi mắt này trước kia luôn mang theo tia vui vẻ, lúc này sao lại trở nên bi thương thế này? Là vì ta sao? Chính ta đã dồn con gái mình đến như thế này sao? Rõ ràng chỉ vì muốn tốt cho nàng, rõ ràng suy nghĩ vì nàng, vì cái gì ngược lại biến thành bức nàng? Phó Lăng Giang thở dài.
"Ài. . . Được rồi, ta chắc cũng không thể quản con nữa rồi, ta nghĩ là con cũng đã trưởng thành, hiểu được những việc làm của mình. Xem ra con rất yêu nàng, bất quá, con có thể cam đoan rằng nàng cũng yêu con như con yêu nàng sao? Thiên Thiên, ta không biết chuyện tình của hai người, bất quá, ta vẫn là có mắt nhìn người, đứa bé kia, nàng cũng không đơn giản."
Những lời nói của Phó Lăng Giang, lại chính là nỗi đau của Tiêu Nhược Thiên. Nàng có thể cam đoan Mộ Kiệt là yêu mình, nhưng nàng yêu mình đến mức độ nào đây? Nếu như, yêu không sâu, nàng có thể hay không một ngày nào đó sẽ buông bỏ mình? Con người luôn ích kỷ, đã yêu, thì luôn muốn được hồi đáp, Tiêu Nhược Thiên cũng như thế. Nếu như chỉ một người phải trả giá vì yêu, nhưng lại không nhận được hồi đáp, yêu như thế không phải quá mức tầm thường sao? Phó Lăng Giang nhìn bộ dạng trầm tư của con gái mình, lắc đầu, rồi đi vào phòng mình, lưu lại Tiêu Nhược Thiên một mình ở đó ngẩn người. Lúc gần bỏ đi buông xuống một câu "Cho dù ta không ngăn cản, thì đừng quên ông ngoại con."
Tiêu Nhược Thiên đương nhiên không có quên ông ngoại của nàng, người này cũng là người bảo thủ, bất quá hiện tại trước mắt có lẽ đã giải quyết được một vấn đề. Theo lời của Phó Lăng Giang, giống như một liều thuốc kích thích với Tiêu Nhược Thiên, Tiêu Nhược Thiên thoáng một phát nhảy dựng lên, chạy vào phòng của Phó Lăng Giang.
"Mẹ! Ý của người là người không phản đối nữa ?"
Phó Lăng Giang nhìn đứa con gái như mở cờ trong bụng của mình, ai cũng nói con gái gả đi như tát nước ra ngoài, nhưng đứa con này là không thể gả rồi, thôi cứ như vậy đi. Đừng nói đến vấn đề quà cưới hỏi, không chừng con gái nhà mình còn muốn đòi về ấy chứ! Phó Lăng Giang lại nhớ đến giữa trưa chứng kiến một màn, con gái mình bộ dạng nằm dưới nữ nhân khác thở gấp, thoáng cái liền đỏ mặt.
Ngẩng đầu, liền thấy được con mắt lấp lánh sao của Tiêu Nhược Thiên nhìn mình, cái biểu lộ kia, muốn bao nhiêu YD (dâm đãng) là có bấy nhiêu YD(dâm đãng)! "Đi đi đi! Đừng có ở đây làm phiền ta, ta nói ta không phản đối, nhưng cũng không phải là ủng hộ, vẫn là muốn hỏi lại cha con, chờ cha con đi công tác trở về, bàn bạc sau!" Tiêu Nhược Thiên thoáng cái ôm Phó Lăng Giang, "Ah! Con biết ngay mẹ là tốt nhất mà!"
Phó Lăng Giang hiện tại thầm nghĩ mong Tiêu Nhược Thiên nhanh nhanh biến ra ngoài, bởi vì hiện tại nàng chỉ cần nhìn thấy Tiêu Nhược Thiên, liền nhớ lại cái màn giữa trưa kia. Không thể nhịn được nữa, không cần! Phó Lăng Giang túm cổ áo Tiêu Nhược Thiên, thoáng cái đem cái người đang dính trên người mình kéo ra. Lại nhắc, chắc ai cũng nhớ bộ đồ Tiêu Nhược Thiên đang mặc lúc này, cái dây lưng của khăn tắm do hoạt động kịch liệt nãy giờ đã bị nới lỏng ra, nên cái khăn trên vai rơi xuống đất, lộ ra bả vai mượt mà, cùng khỏa tròn lớn trước ngực, những vết ô mai trên cổ phơi bày ra nắng, ngượng biết bao.
Phó Lăng Giang nhìn những chứng cứ trắng trợn trên người con gái mình, trong nội tâm nổi lên một cảm giác gọi là không cam lòng. Con gái của mình như thế nào lại bị áp đây? Đã thế còn bị một tiểu nha đầu thân thể gầy yếu gắt gao áp lấy? Đừng hỏi tại sao Phó Lăng Giang lại hiểu biết những vấn đề này. Chính là sau cái lần Tiêu Nhược Thiên thú nhận, mỗi ngày cơ hồ Phó Lăng Giang đều lên mạng tra tìm tư liệu về đồng tính. Đối với công thụ không xa lạ gì, và đối với sự tình trên giường, càng quen thuộc hơn. Đừng trách nàng, nữ nhân là yêu thích nhiều chuyện, nhất là cái loại người lúc nào cũng biểu lộ lạnh như băng, thật ra nữ nhân khó chịu như thế, nhiều chuyện chính là lương thực cho tinh thần. ( Phó Lăng Giang: Hiểu Bạo! Cô đáng chết, nói chuyện chú ý một chút, cái gì mà thật khó chịu? Cô mới khó chịu, cả nhà cô đều khó chịu! )
"Thiên Thiên! Con tới đây!" Tiêu Nhược Thiên sững sờ, ngơ ngác đi tới. Phó Lăng Giang mặt mũi tràn đầy hắc tuyến giúp Tiêu Nhược Thiên sửa sang lại quần áo, giả bộ như không để ý nói "Thiên Thiên ah! Ta hỏi con, hai người giữa trưa. . . cái kia. . ."
Tiêu Nhược Thiên nghe xong, mặt cũng vèo một cái đỏ lên. "Mẹ.. người... đều nhìn thấy?"
Phó Lăng Giang nhìn thấy bộ dạng bối rối của Tiêu Nhược Thiên, lập tức điều chính tốt trạng thái của mình, dù sao tại trước mặt con gái không thể bị mất mặt. "Con... con chẳng lẽ luôn là người bị áp?" Tiêu Nhược Thiên mặt càng đỏ như máu, nhưng cũng không quên phản bác: "Ai nói? Con chỉ là lúc đó bị áp, trước kia con đều là nằm trên!" Tiêu Nhược Thiên lúc nói mặt hất lên, thầm hạ quyết tâm, về sau không thể làm thụ, mình Tiêu Nhược Thiên sĩ khả sát bất khả nhục (giết thì giết đại đi đừng có mà làm nhục), sẽ không có lần thứ hai. Tuy nhiên có thể bị Mộ Kiệt yêu, có thể bị Mộ Kiệt chiếm hữu, nàng thật cao hứng. Nhưng là nàng càng ưa thích nhìn Mộ Kiệt dưới người mình thở gấp, tại dưới thân thể của mình vặn vẹo thân hình, bộ dạng đỏ mặt cầu xin tha thứ.
Nghĩ đến bộ dạng động tình của Mộ Kiệt, Tiêu Nhược Thiên liền cảm thấy đầu lưỡi khô đi, rồi nhanh chóng đi tắm rửa, vui vẻ cười cười đi vào trong phòng. Vừa vào cửa, liền thấy Mộ Kiệt đã nằm trên giường. Tiêu Nhược Thiên lón lén chuồn bò lên giường, ôm lấy thân thể gầy mảnh của Mộ Kiệt. Mộ Kiệt chỉ cảm thấy trên người mát lạnh, sau đó bị người ôm vào trong ngực. Lập tức cái hương bạc hà cùng hương vị vừa mới tắm rửa của Tiêu Nhược Thiên chui vào khoang mũi mình. Mộ Kiệt mở mắt ra, liền thấy Tiêu Nhược Thiên thâm tình nhìn mình. "Nói chuyện với mẹ em xong rồi à?"
"Ân."
"Ra sao rồi?"
"Mẹ của em nàng nói, không phản đối, nhưng là không ủng hộ, cần xem ý kiến của cha em."
"Ân."
Tiêu Nhược Thiên đối với lối đáp ngắn gọn không nhiều lời của Mộ Kiệt không thích tý nào, nàng biết rõ Mộ Kiệt bình thường luôn là cái bộ dáng này. Mà Mộ Kiệt ở bộ dáng khác, chỉ có mỗi mình biết, cũng chỉ có mỗi mình thấy. Tiêu Nhược Thiên mỗi lần nghĩ đến cái này, liền vô cùng tự hào. Cái tay hư hỏng trong chăn theo hướng lưng Mộ Kiệt chậm rãi hướng lên trên, vụng trộm chạm lên ngực no tròn của Mộ Kiệt. Tiêu Nhược Thiên giống như mèo thèm cá, thấy người trong ngực vẫn nhắm mắt, không cự tuyệt mình. Thì càng càn rỡ vuốt ve bóp nắn. "Ách. . ." Mộ Kiệt hít vào một mơi, trước ngực không ngừng truyền đến cảm giác kích thích, làm cho nàng không cách nào giả vờ chết được, như vậy. . . xác chết là phải vùng dậy rồi. Tục ngữ nói rất hay, bất tái trầm mặc trung bạo phát, tựu tại trầm mặc trung diệt vong (không thể bộc phát trong im lặng thì sẽ chết trong im lặng).
"Tiêu Nhược Thiên! Bỏ tay em ra!" Mộ Kiệt thấp giọng nói, trong giọng nói lộ ra lạnh như băng.
Nếu là lúc trước, Tiêu Nhược Thiên nhất định lập tức sẽ bị Mộ Kiệt hù chết, sau đó hảo hảo ngủ, bất quá nghĩ đến bộ dạng Mộ Kiệt dưới người mình cầu xin tha thứ từ trước đến nay. Mặc kệ chữ sắc trên đầu có đao hay không, cho dù là núi đao biển lửa, Tiêu Nhược Thiên đều cam tâm tình nguyện nhảy xuống. Sắc tâm sớm đã lấn át hết thảy, Tiêu Nhược Thiên không những lấy tay ra, ngược lại còn áp lên người Mộ Kiệt. Mộ Kiệt kinh ngạc nhìn Tiêu Nhược Thiên áp trên mình, ân. . Mình có một dự cảm bất thường. Tiêu Nhược Thiên cười cười xấu xa, sau đó hôn lên môi Mộ Kiệt. Quần áo lại một lần nữa bị vô tình vứt bỏ, giường lại bắt đầu bị giày vò. Không khí trong phòng lại một lần nữa trở nên mập mờ không thôi, cái đêm nay, nhất định là không tầm thường rồi. . .
Ở khu kiểm tra ở sân bay, xuất hiện một thân ảnh của một nữ nhân. Nàng mặc một âu phục màu trắng, quần tây đen, chân đi trên đôi giày cao gót, đốc đốc đốc những âm thanh thâm thúy chạm trên mặt đất. Trên mặt đeo một cái kính râm đen, tóc cột sau ót. Nếu như không nhìn thấy hai nam tử cao to đi theo sau lưng nàng, tuyệt đối tinh tưởng đây là thành phần tri thức. Trên tay nàng cầm tờ rơi quảng cáo tổ chức triển lãm ở thành phố A, khóe miệng hiện lên một nụ cười yếu ớt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK