Đây là đâu? Mình còn sống? Tường trắng? Quần áo trắng? Đau quá. . . Mộ Kiệt!?
"Đừng lộn xộn, để tôi chích thuốc cho em!" Ai? Là ai đang nói? Đẹp quá, tay thật mềm, hương vị thật thơm.
"Chị là thiên sứ sao?"
"Tiêu Nhược Thiên! Tên chết bằm này mau tỉnh cho tôi! Em là tên khốn kiếp! Vừa mới tỉnh đã trêu hoa ghẹo nguyệt!"
"Ah — đau quá! Làm sao vậy? Thiên sứ cũng biết đánh người sao?"
"Thiên sứ cái gì chứ? Em mở mắt chó em ra mà nhìn này, nhìn xem lão nương tôi là ai?" Tiêu Nhược Thiên mở to mắt, liền chứng kiến khuôn mặt đen lại của Hoa tỷ so với bao công còn đen hơn, hiện ra trước mặt mình.
"Ah — ? Hoa tỷ? Chị sao lại ở đây? Mộ Kiệt? Mộ Kiệt đâu?"
"Tôi thấy em là bị đánh đến đần rồi phải không? Còn hỏi tôi như thế ở đây? Tôi ngược lại phải hỏi em sao em như thế nào lại ở chỗ này mới phải? Vừa mới tỉnh dậy chỉ biết nhớ đến tiểu tình nhân kia. Mạng của mình cũng không thèm để ý phải không? Em biết không? Em phải cấp cứu tới 8 giờ, động mạch chủ bị cắt, mất hết một nửa số máu trong người, đến hô hấp còn không có! Em nói với tôi như thế nào đây? Tôi biết em suốt ngày không làm được chuyện gì tốt, thật khiến tôi lo lắng!". Hoa tỷ càng nói càng kích động, những giọt nước mắt theo hốc mắt mà chảy xuống.
"Hoa tỷ. . . thực xin lỗi. . . tôi . . ."
"Nói xin lỗi có ích gì? Tôi đã sớm nói với em, cách xa nữ nhân kia xa một chút, người kia đến cảnh sát còn không thể điều tra ra bối cảnh của nàng, em cho rằng người như thế chỉ đơn giản chỉ là một họa sĩ sao?"
"Hoa tỷ, cho dù nàng là mãnh thú hay nước lũ, tôi cả đời này cũng chỉ muốn nàng." ( ý nói dù là người như thế nào thì cũng yêu)
"Tốt, tôi thấy em là muốn tự tìm đường chết mà, cứ cách 2,3 ngày lại đến bệnh viện. Nếu trở về thành một tên Hoa Hồ Điệp không tim không phổi như trước thì có lẽ tốt hơn, ít nhất có thể làm tôi yên lòng hơn, chứ không phải mỗi ngày vì em mà lo lắng!"
"Hoa tỷ. . . Tôi biết rõ ta nợ chị rất nhiều, tôi. . . thực xin lỗi. . .". Hốc mắt Tiêu Nhược Thiên có chút đỏ, nàng biết rõ Hoa tỷ là lo lắng cho mình. Chỉ ngoài trừ từ thực xin lỗi, thật không biết nói gì hơn.
"Hoa tỷ, chị có thể nói cho tôi biết Mộ Kiệt như thế nào rồi? Nàng có khỏe không?". Hoa tỷ nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tiêu Nhược Thiên, cái cằm nhọn, bởi vì gần đây thường xuyên bị thương, thân thể không tốt như trước kia nữa, cả người đều gầy hơn.
"Em chỉ biết lo lắng cho tiểu tình nhân của em, em xem em đi. Một tháng đã vào bệnh viện mấy lần? Vừa mới ra viện được vài ngày đúng không? Lại vào tiếp? Còn tiểu tình nhân của em, mất tích rồi!"
"Cái gì mất tích? Sao lại như vậy?" Tiêu Nhược Thiên từ trên giường mà ngồi dậy, "Ti —!"
"Ài tôi đã nói em không nên kích động mà, đừng nói tôi không nói trước, nếu em còn lộn xộn đụng đến vết thương, thì sẽ lưu lại sẹo a."
"Là những người kia, nhất định là những người kia, mang nàng đi!"
"Những người kia? Người nào? Em đem toàn bộ sự việc nói rõ! Tôi sẽ giúp em điều tra thêm." Tiêu Nhược Thiên nhớ lại những chuyện của ngày hôm đó, đem toàn bộ sự việc nói hết cho Hoa tỷ.
"Sao? Có thể điều tra bọn họ là ai không?"
"Em mới vừa nói? Tên của bọn hắn đều liên quan tới màu sắc?"
"Ân, đúng vậy, còn có một người giống đại minh tinh, tên Tử Kỳ gì đó!". Tiêu Nhược Thiên nói xong muốn xuống giường, chưa kịp ngồi dậy, đã bị Hoa tỷ đè xuống.
"Em làm gì vậy? Vết thương của em còn chưa lành, lộn xộn cái gì, em muốn hiến cái mạng nhỏ này hả?"
"Hoa tỷ, Mộ Kiệt bị các nàng mang đi, nhất định rất nguy hiểm! Không được. . . Tôi phải cứu nàng! Mau báo cảnh sát! Những người kia có thể là sát thủ!"
"Chỉ với em? Em có thể đi lại được sao? Em có manh mối sao? Ha ha. . . Báo cảnh sát? Em biết không? Chuyện này căn bản cảnh sát không quản được, em cho rằng những tên sát thủ kia là người như thế nào? Bọn hắn đã dám ban ngày giết người, thì dĩ nhiên cũng không sợ cảnh sát."
Tiêu Nhược Thiên sững người nhìn Hoa tỷ, "Sao có thể như vậy? Nếu vậy thì làm sao bây giờ? Cứ như vậy nhìn Mộ Kiệt bị mang đi sao? Nàng bị gì thì sao? Vạn nhất những người kia tổn thương nàng thì sao!?". Tiêu Nhược Thiên không dám nghĩ tới cảnh bọn người kia sẽ đối xử như thế nào với Mộ Kiệt, nếu bọn hắn cứ như vậy giết Mộ Kiệt, thì mình sẽ làm sao? Đây là lần đầu tiên Tiêu Nhược Thiên cảm thấy mình vô dụng như vậy, nàng hận mình sao không thể lợi hại một chút? Như vậy có thể bảo hộ Mộ Kiệt rồi. . . vì cái gì. . . Hoa tỷ nhìn Tiêu Nhược Thiên bộ dạng thất hồn lạc phách, trong nội tâm cũng từng cơn co rút đau đớn, lấy trước kia một Tiêu Nhược Thiên chỉ biết tán gái uống rượu, cười đến không tim không phổi đã biến mất, mà biết thành một người trước mắt vết thương chồng chất. Ài. . . Sẽ giúp em một lần, hy vọng lần này tôi làm đúng.
"Được rồi, em đừng lo lắng, tôi sẽ giúp em điều tra rõ ràng. Em giờ hãy nghỉ ngơi thật tốt, cái gì cũng không cần quản. Nếu như bọn hắn muốn giết tiểu tình nhân của em, thì sớm đã giết, chứ không tốn sức đem người bắt về không phải sao? Cho nên tôi cho rằng Mộ Kiệt bây giờ rất an toàn, em an tâm dưỡng thương được chưa? Tôi cam đoan sẽ trả lại một tiểu tình nhân an toàn khỏe mạnh cho em được không?" Ngữ khí của Hoa tỷ giống như là đang hống một tiểu hài tử 3,4 tuổi bị mẹ ném đi, chỉ còn thiếu cầm que kẹo nhét vào trong miệng Tiêu Nhược Thiên mà thôi.
"Hoa tỷ. . . Cám ơn chị."
"Cảm ơn cái gì, ai bảo tôi là chị của em. Tôi phải đi, tôi đã gọi cho cha mẹ em, bọn họ chút sẽ tới."
"Cái gì? Chị sao lại đi nói cho bọn họ biết?" Tiêu Nhược Thiên lớn tiếng hô hào, không nghĩ đến động đến miệng vết thương, đau đến nỗi nằm trên giường muốn chửi thề.
"Em đúng là tên hỗn đản, lần trước tôi giúp em thu dọn cục diện đã rối lắm rồi, lần này tôi không muốn một lần nữa rơi xuống hố bùn. Tôi cũng không phải là bảo mẫu của em! Với lại, tôi cũng phải đi qua Mỹ có công chuyện không thể ngày nào cũng đến bệnh viện thăm em, đương nhiên phải gọi cha mẹ em đến chiếu cố em! Bất quá, tôi nói với cha mẹ em, em là lúc đang bắt phạm nhân bị đâm bị thương, chứ không phải là bị xã hội đen ám sát ah~!" Hoa tỷ cố ý đem chữ ah kéo thật dài, cái ý đồ kia, không cần nghĩ cũng biết.
"Hoa tỷ, chờ tôi khỏe, tôi nhất định sẽ mời cơm chị, chị yên tâm đi, từ đây về sau tôi sẽ không gây phiền toái cho chị nữa!" Tiêu Nhược Thiên dùng ánh mắt long lanh nhìn Hoa tỷ, một tay nắm chặt quần áo bệnh nhân, một tay khác nắm quyền đăt trên cằm. Khuôn mặt nhỏ tái nhợt không tý sắc huyết kia, làm người khác nhìn vào có chút đau lòng.
Hoa tỷ cũng không phản bác. "Vậy thì tốt, chờ em khỏe, tôi muốn em dẫn tôi đi ăn cơm trong một tuần."
"Ok, không thành vấn đề! Các ngày lẽ trong tuần!" Hoa tỷ thật sự cũng không muốn so đo vấn đề này, nàng cầm túi xách, lắc lư lắc lư rời đi. Vừa ra khỏi cửa, đã nhìn thấy Dạ Vi đang đứng trước của, "Nàng đã khỏe chưa?" Dạ Vi nhàn nhạt hỏi.
"Ân, sinh khí dồi dào, cùng cái người vừa chết đi sống lại kia không phải là một người, tôi mới đáng thương a, hơn nửa đêm còn phải chạy tới bệnh viện, kết quả tên kia vừa tỉnh dậy thì liền hỏi tiểu tình nhân của nàng. Em nói xem tôi có phải hay không kiếp trước thiếu nợ tên họ Tiêu kia? Tôi như thế nào lúc nào cũng phải thu dọn cục diện rối rắm của nàng a? Rồi tôi còn phải giúp nàng điều tra tung tích của tên tiểu tình nhân kia, ài. . . " Hoa tỷ ngửa mặt lên trời thét dài, ah~ trời bắt đầu đổ mưa! Đây đúng thật là bi trang! Dạ Vi nhìn bộ dạng buồn cười của Hoa tỷ, lộ ra một nụ cười tươi "Chỉ sợ chị tìm không được người!"
Tiêu Nhược Thiên không biết vì sao mình không ngủ được, nằm trên giường chỉ nghĩ tới Mộ Kiệt, nhớ đến từng điểm nhỏ, rồi từ từ tiến vào mộng. Giấc mộng này của nàng, lại gặp tiểu cô nương lần trước. Đầm trắng, mắt như hố đen không đáy. Tiểu cô nương kia đang chạy. Trong miệng hô to cái gì đấy, Tiêu Nhược Thiên đem hết toàn lực nghe, nhưng cái gì cũng không nghe được. Bỗng nhiên, tiểu cô nương kia ngừng lại, quay đầu lại nhìn nàng. Đôi mắt to tròn biến thành đôi mắt xếch nhỏ dài, khuôn mặt tròn trịa trở nên dài nhỏ, trên khuôn mặt tái nhợt loang lổ máu. Là ai? Rất quen thuộc? Là chị? — Mộ Kiệt! Nhìn trên người Mộ Kiệt toàn là máu, cô độc đứng ở đó. Tiêu Nhược Thiên muốn chạy tới ôm nàng! Nhưng thân ảnh của người kia càng ngày càng mờ nhạt, cuối cùng biến mất để lại một mảnh sương mù trắng xóa.
Tiêu Nhược Thiên hô hào tên của Mộ Kiệt rồi bật dậy, quần áo đều đã thấm đẫm mồ hôi, nàng ngẩng đầu, đối mặt với mình chính là Phó Lăng Giang ánh mắt như đang suy nghĩ điều gì. "Mẹ —!" Một tiếng mẹ cực kỳ không tình nguyện, làm cho Phó Lăng Giang khẽ nhíu mày. Tốt, tiểu khốn nạn nhà ngươi, có con dâu quên mẹ, ngay cả đến lúc bị thương nằm viện, trong mơ cũng gọi tên nữ nhân kia. Người ta thì không thèm đến thăm ngươi, ngươi ngược lại nằm ở đó mà nhung nhớ. Con gái của ta từ lúc nào trở nên như vậy. . . Cái gì kia . . . Tiện nghi?
"Mộ Kiệt thì không, nhưng mẹ của con thì có, thế nào, làm con thất vọng sao?" Phó Lăng Giang liền thay đổi cái thái độ thường ngày, lạnh lùng nói. Cái này liền làm Tiêu Nhược Thiên mới vừa tỉnh mộng kia rùng mình. Thế gian này đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, giống như Bạch tuyết thì sợ hoàng hậu độc ác. Hoàng hậu thì không thể không nghe lời lão phật gia. Nói như thế, thì Tiêu Nhược Thiên chính là hoàng hậu ác độc, còn Phó Lăng Giang chính là lão phật gia tội ác tày trời kia. Đối với Tiêu Nhược Thiên quả thực nữ vương như vậy thật sự có tồn tại, cho tới bây giờ, người có thể đối phó với khí tràng của Phó Lăng Giang, chỉ có một người. Người này chính là Mộ đại họa sĩ! Bất quá bây giờ Mộ đại họa sĩ không ở đây, Tiêu Nhược Thiên không có chỗ dựa, chỉ có thể biến thành một chú thỏ trắng mặc người chém giết, chỉ biết nghe lệnh nữ vương. Yếu ớt hỏi một câu: "Mẹ. . . con. . . ba của con đâu?"
Phó Lăng Giang thấy con gái mình nhìn mình như chuột sợ mèo, ngay cả nói chuyện cũng trở nên lắp bắp. Đã cảm thấy trong lồng ngực dần dần tuôn ra một cỗ khí. Nếu như không phải Tiêu Nhược Thiên bị thương, chính mình có thể tích tụ khí công hướng nàng đánh tới để nàng đi gặp Mao gia gia. Đều đã nói qua a, không được, chỉ có thể nhẫn nhịn, nhẫn nhịn. Phó Lăng Giang gọt táo, đưa cho Tiêu Nhược Thiên.
"Ba ba con hôm nay có lịch dạy, buổi tối sẽ tới thăm con. Nữ nhân kia đâu? Sao lại chưa tới? Không phải là người ta không thèm để ý tới con chứ?" Tiêu Nhược Thiên chết lặng gặm quả táo, nàng hiện tại ăn cũng không cảm nhận được mùi vì gì, không để ý tới lời nói ám chỉ trào phúng của mẹ mình.
"Mẹ, người nói vậy là có ý gì? Ai không để ý tới con?"
"Ah? Không phải con biết rõ sao? Con bị thương nghiêm trọng như vậy, nàng cũng không thèm tới thăm con, chính là trong lòng nàng con một chút trọng lượng cũng không có."
Phó Lăng Giang tiếp tục sự nghiệp trào phúng to lớn của mình, không chút nào phát hiện sự khác thường của Tiêu Nhược Thiên.
Ánh mắt Tiêu Nhược Thiên nhìn ra ngoài cửa sổ, nhớ tới những lời của Mộ Kiệt nói với mình. Tiêu Nhược Thiên, tôi sẽ không cười cho em xem, tôi không muốn bây giờ cười cho em xem, đợi khi nào vết thương của em lành lại, tôi sẽ mỗi ngày cười với em. Cùng em làm chuyện em muốn làm, em phải sống! Tôi xin em! Đừng rời bỏ tôi! Mỗi câu mỗi chữ, đều khắc thật sâu trong đầu mình, không thể nào quên được.
Mộ Kiệt, em đã làm được, em còn sống, thế nhưng. . . Chị đang ở đâu?.
Danh Sách Chương: