"Cô... cô đến cùng là muốn gì?" Trong tầng hầm âm u, một tiếng rống đầy phẫn nộ vang lên kèm theo tiếng thở dốc. Chỉ thấy trên ghế salon, một người sắc mặt tái nhợt, con ngươi đỏ bừng. Nếu như người này không phải vô cùng xấu xí, thì rất có thể sẽ bị cho rằng là Ma cà rông cao quý trong truyền thuyết.
"Mộ tiên sinh đang nói cái gì? Tôi có chút không hiểu." Một giọng nữ ôn nhu vang lên. "Thẩm Diệp Mân! Đừng cho rằng tôi không biết cô tại sau lưng tôi làm chuyện gì! Cô biết rất rõ tôi cần tài chính để chế tạo thuốc ADAI, nhưng cô bỗng nhiên ngưng lại tất cả tài chính của tôi! Cô đến cùng là có mục đích gì!"
Thẩm Diệp Mân cười, cười đến vũ mị, nụ cười đến hoàn mỹ như thế nhưng ánh mắt lạnh như băng lại bán rẻ nụ cười đó của nàng. "Ông phải chăng đã quên mất thân phận của chính mình? Dám nói như vậy với tôi! Ông cho rằng ông đoạt lại Mặc Long Bang thì rất lợi hại phải không? Ông cho rằng ông bây giờ có thể cùng tôi đàm phán? Mộ Thiên thân mến, tôi hy vọng bây giờ ông có thể tìm một cái gương rồi tự soi bộ dạng hiện giờ của ông, đừng có mà quên mất mình là ai!"
Hai tay Mộ Thiên gắt gao xiết chặt lại ghế salon, đầu ngón tay xuyên thẳng xuống bề mặt da của ghế, để lại trên ghế 5 lỗ ngón tay. "Thực xin lỗi, Thẩm tiểu thư, là ngữ khí của tôi không đúng. Tôi chỉ hi vọng cô có thể ủng hộ đầy đủ tài chính cho tôi thôi."
"Ha ha ha. . ." Thẩm Diệp Mân khoa trương cười. "Đầy đủ tài chính? Ủng hộ ông tạo nên những quái vật sao? Mộ Thiên, tôi thật sự không nghĩ ông lại ngu ngốc đến mức này, cũng không nghĩ tới ông sẽ tự tiêm vào mình cái loại thuốc này. Nếu như có thể, tôi thật sự không muốn nhìn đến cái bộ dạng buồn nôn này của ông."
"Hiện tại ông đã nhận được những gì ông muốn, tôi hi vọng ông có thể tuân thủ đúng hợp đồng của chúng ta, tôi cần nhận được một thứ gì đó." Thẩm Diệp Mân nói xong, không đợi Mộ Thiên trả lời, liền đi ra ngoài, nàng tuyệt nhiên không muốn nhìn cái sinh vật gớm ghiếc kia thêm lần nào nữa. Mộ Thiên nhìn theo bóng lưng rời đi của Thẩm Diệp Mân, ánh mắt tràn ngập sát ý. Thẩm Diệp Mân, một ngày nào đó tôi sẽ để cô quỳ xuống trước mặt tôi.
Mộ Thiên cắn chặt răng, cố gắng kiềm chế cái dục vọng khát máu. Hắn run rẩy lấy điện thoại ra, bấm một dãy số.
"Vâng thưa bang chủ, có gì phân phó?"
"Đem những người kia thả ra!"
"Bang chủ, người có chắc không? Nếu đem những người kia thả ra, rất có thể làm cho dân chúng khủng hoảng!"
"Mày nên phân biệt ai mới là bang chủ!"
"Thực xin lỗi, tôi lập tức đi thực hiện."
Mộ Thiên cười cúp máy, Thẩm Diệp Mân, muốn cùng tôi đấu, cô còn chưa đủ tư cách!
Thành phố A sắp tới sẽ lâm vào một trận khủng hoảng, lần này đến lần khác nhiều vụ giết người liên tiếp không ngừng phát sinh. Người chết hoàn toàn không bất cứ dấu hiệu nào liên quan, hung thủ cũng không để lại bất cứ dấu vết gì. Duy nhất chỉ có một điểm giống nhau là thủ pháp của hung thủ cực kỳ tàn nhẫn, cơ hồ nạn nhân đều bị một lực rất lớn xé nát mà chết.
Pháp y quanh năm phải nhìn thấy thi thể nhưng nay nhìn đến một màn tràng đầy máu thế này, cũng không nhịn được buồn nôn. Cục cảnh sát thành phố A ra một chỉ thị. "Những dân chúng thuộc thành phố A, không được ra ngoài sau 9 giờ tối, mặc cho có chuyện gì, nếu muốn cũng phải có người đi cùng."
Mà trước mắt, trải qua nhiều đợt cảnh sát điều tra, cơ bản có thể xác nhận được một số chi tiết. Thứ nhất, hung thủ không thể nào là cùng một người. Thứ hai, hung thủ là người rất mạnh. Thứ ba, hung thủ chỉ hành sự vào ban đêm.
Tiêu Nhược Thiên thở dài tắt TV, ngẩng đầu liền thấy những khuôn mặt của những người kia đều cùng một sắc thái im lặng. "Hẳn là người biến dị, chỉ có bọn hắn mới có thể tay không xé toạt một người." Hồng Mị một bên nghịch tóc Tử Kỳ một bên nói.
"Thế nhưng những kẻ biến dị này là từ đâu xuất hiện? Tại sao lại giết người? Còn có, theo số lượng người chết cùng thời gian, thì số người biến dị tuyệt đối không ít." Nghe lời Diệp Nhiễm nói xong, những khuôn mặt đang âm trầm dần chuyển sang trắng bệch.
"Nếu như, tôi nói là nếu như. Những người biến dị này là do Mộ Thiên khống chế, như vậy mục đích của hắn là gì?" Hắc Khôi hỏi. "Cái này cũng là điều tôi thắc mắc, Mộ Thiên làm như vậy đến cùng là vì mục đích gì, theo lý thuyết, hắn đã đoạt được Mặc Long Bang, còn Mộ Kiệt mấy người đã bị cảnh sát truy nã. Không phải mục đích của hắn đều đã đạt được? Vậy tại sao hắn còn muốn thể những người biến dị này ra, đây không phải là tự chuốc lấy phiền toái?"
"Tiểu Kỳ, tôi nghĩ mục đích của hăn không chỉ đơn giản như vậy, hơn nữa, Mộ Kiệt mấy người chỉ là bị truy nã, cũng chưa bắt được. Nhưng mà tôi thấy chuyện này không phải là đối phó Mộ Kiệt, rất có thể là. . . "
"Nội chiến?" Tiêu Nhược Thiên cắt ngang lời nói của Hồng Mị.
"Đúng vậy, rất có thể là nội chiến!" Hồng Mị không để ý Tiêu Nhược Thiên cắt ngang lời mình, tiếp tục nói.
"Giống như Game, người kia có lẽ là người đứng sau lưng chống đỡ cho Mộ Thiên, rất có thể Mộ Thiên cùng kẻ đó đã đạt được một hiệp nghị nào đó, nhưng mà Mộ Thiên làm trái với quy tắc cuộc chơi, cho nên, tên boss lớn sau lưng kia muốn trừng phạt hắn?"
"Này, Hắc Khôi, không nghĩ tới cái óc heo anh hôm nay lại có thể được việc đấy!" Tử Kỳ nghe xong lời nói của Hắc Khôi, liền nói một câu châm chọc.
"Mộ Thiên là có hai mục đích." Âm thanh lạnh lùng của Mộ Kiệt vang lên, mấy người đều đồng thời quay đầu nhìn Mộ Kiệt vẫn im lặng nãy giờ. "Hai mục đích?" Mọi người trăm miệng một lời. Mộ Kiệt không vì mấy người nhìn chằm chằm mà mất tự nhiên, chậm rãi lấy tách trà trên bàn, im lặng uống. Qua một lúc, mới chậm rãi nói.
"Một trong hai mục đích, đó là dẫn dụ tôi hiện thân, bởi vì hắn biết rõ, tôi không có khả năng cứ thế mà buông tha hắn, không tìm hắn báo thù. Cho nên có tình thả người biến dị ra mục đích chính là khiêu khích để tôi hiện thân, rồi sau đó diệt trừ tôi, dù sao, sự hiện hữu của tôi, với hắn mà nói, giống như là một cây ghim trong ngực hắn."
"Mà một nguyên nhân khác, cũng có thể giống như lời nói của anh. Hắn cùng người sau lưng hắn phát sinh mâu thuẫn. Cho nên hắn muốn thông qua cách này, khống chế hoặc là thoát ly khống chế của kẻ kia." Tiêu Nhược Thiên ngồi một bên, nhìn bộ dáng lúc nói chuyện của Mộ Kiệt, khuôn mặt tái nhợt, sóng mũi cao, còn có hai bờ môi mỏng. Tiêu Nhược Thiên cơ hồ không chế được ý nghĩ muốn hôn lên.
Nhưng mà Tiêu Nhược Thiên cũng không phải lúc nào cũng ở trong trại thái động dục mê gái, càng không muốn trước mặt mấy người kia mà diễn đông cung đồ. Nàng phải ngăn chặng dục vọng trong lòng, do đó từ hôn môi chuyển qua thành một cái ôm. Cảm thấy Tiêu Nhược Thiên càng ngày càng ngồi gần vào, Mộ Kiệt vô thức nhích người ra hướng khác. Lại không nghĩ tới, mình vừa khẽ động, đã bị Tiêu Nhược Thiên một tay kéo về, lập tức hình thành một cái ôm chặt. Mộ Kiệt cảm nhận được nhiệt độ dị thường trên người Tiêu Nhược Thiên, cùng hơi thở trầm dốc. Bất đắc dĩ quay đầu lại, buổi tối mấy ngày nay, người này đều không ngừng yêu mình, thẳng đến khi hai người không còn một tia khí lực, mới ôm nhau ngủ thiếp đi.
Tuy, đúng là làm công mệt a, nhưng làm thụ cũng không dễ dàng. Kết quả của việc túng dục quá độ sẽ lập tức biểu hiện ra bên ngoài. Buổi sáng hôm nay khi rời giường, nàng liền phát hiện hai chân mình tựa như vô lực, eo cũng đau nhức lợi hại. Quay đầu nhìn lại Tiêu Nhược Thiên, người này. .. giống như không có phản ứng gì? Mộ Kiệt thực sự muốn biết, Tiêu Nhược Thiên quái thai như thế nào lại có thể lực tốt như vậy.
Bề ngoài, Mộ Kiệt hoàn toàn là suy nghĩ trong đầu, bởi vì công phu mặt lạnh của nàng đã đạt đỉnh cao nên không có người nào có thể phát hiện được vẻ dị thường của nàng. Sống ở đâu thì theo phong tục nơi ấy, Mộ Kiệt cũng an ổn dựa vào lòng Tiêu Nhược Thiên, hưởng thụ ghế thịt miễn phí phía sau lưng. Tuy nhiên chỉ là cái ghế thịt này thật không thành thật chút nào, luôn muốn tìm mọi biện pháp ăn đậu hủ của mình. . .
"Gần đây, chúng ta phải cẩn thật hơn, tôi sợ Mộ Thiên sẽ nhanh chóng bị dồn ép, làm ra một số chuyện cá chết rách lưới." Mộ Kiệt sắc mặt ngưng trọng nói. "Được rồi, tóm lại mọi người lúc ra ngoài nhất định phải cẩn thận, nhất là Nhiễm, Thiên Thiên còn có Mộ Kiệt ba người các người." Hoa tỷ nhìn đồng hồ đã điểm 11h, ngáp nói.
Lúc này mấy người mới chú ý tới, chỉ mới nói mấy câu, đã 11h tối. Liền ai nấy kéo một nửa của mình lên lâu, cười nói vui vẻ.
Tắm rửa xong, Tiêu Nhược Thiên cùng Mộ Kiệt nằm trên giường. "Thiên Thiên. . . Sáng sớm mai, hai người chúng ta nên đến đón mẹ của em." Tiêu Nhược Thiên khó hiiểu nhìn Mộ Kiệt.
"Đón mẹ của em? Vì sao?"
"Cái chết của phụ thân em, rất có thể là do Mộ Thiên vì hãm hại tôi mà làm. Nếu như là như vậy, hắn tất nhiên cũng biết mối quan hệ của tôi và em. Mộ Thiên hiện tại, tôi thật không biết hắn sẽ làm chuyện gì. Cho nên có thể mẹ của em sẽ gặp nguy hiểm, vẫn sớm chút đón lấy."
Mộ Kiệt nói xong chờ Tiêu Nhược Thiên trả lời, qua một lúc vẫn không thấy Tiêu Nhược Thiên nói gì. Mộ Kiệt ngẩng đầu nhìn về hướng Tiêu Nhược Thiên, đáp lại là khuôn mặt bình tĩnh của nàng. "Em. .. làm sao vậy?" Mộ Kiệt khó hiểu hỏi, chẳng lẽ đề nghị của mình có gì sai? Không đợi Mộ Kiệt nghĩ thêm, Tiêu Nhược Thiên bỗng đứng dậy, đặt trên người Mộ Kiệt.
Nụ hôn nóng bỏng như một con sóng lớn nhanh chóng ập tới, Mộ Kiệt nhìn người vẫn chưa nói lời nào Tiêu Nhược Thiên. "Ân. . . A. . . Em. . . em sao vậy?" Tiêu Nhược Thiên không để ý đến Mộ Kiệt, lại thêm một ngón tay, rất nhanh đưa đẩy. "Chị vừa nói, nói mẹ em cái gì?"
Mộ Kiệt nghe câu nói của Tiêu Nhược Thiên, nhớ lại những gì mình đã nói. "Ngày mai nên đến đón mẹ của em." Mộ Kiệt bừng tỉnh đại ngộ, không nghĩ tới Tiêu Nhược Thiên vì những lời này mà sinh khí. "Tôi đây. . . nên. . .gọi. . . gọi là gì?" Lúc đã lên đỉnh, Mộ Kiệt mới hổn hển nói.
Tiêu Nhược Thiên ôn nhu ôm Mộ Kiệt đang lả đi nằm trên giường, đau lòng lau mồ hôi tích trên trán nàng. "Mẹ của em không phải là mẹ vợ của chị sao? Chị là vợ của em, dĩ nhiên phải cùng em gọi là mẹ! Hiểu không?" Mộ Kiệt nghe được tiếng mẹ này, thậm chí trong nháy mắt còn thất thần, nàng sững sờ nhìn khuôn mặt cười như không cười của Tiêu Nhược Thiên.
Mẹ, cái xưng hô lạ lẫm này, mình đã bao lâu rồi không có kêu? Hình như đã 20 năm a? Từ ngày đó mẹ rời khỏi mình, mình biến thành một cô nhi, không còn có cơ hội kêu thêm một lần nào nữa, nhưng là, Tiêu Nhược Thiên đã cho mình cơ hội này, để cho mình có thể một lần nữa kêu lên. Mộ Kiệt vùi mặt vào sâu trong cổ Tiêu Nhược Thiên, dùng âm thanh nhỏ nhất nói: "Thiên Thiên, cảm ơn em." Tiêu Nhược Thiên sủng nịch vuốt ve đầu Mộ Kiệt, cười nói: "Đồ ngốc!"
Sáng hôm sau hai người dậy rất sớm. Vì không muốn quấy rấy người khác, hai người lẳng lặng lái xe ra khỏi biệt thự. Biệt thự của "Giản" nằm ở vị trí cực kỳ kín đáo, lúc trước vì muốn tránh địch nhân truy kích, cố ý xây trên núi. Cho nên muốn ra ngoài, cũng phải phí không ít thời gian.
Hai người gần hai giờ lái xe mới tới được trước nhà Phó Lăng Giang. Phó Lăng Giang bởi vì Tiêu Quốc Bình chết cho nên gần đây không có đi làm, vào lúc này, có lẽ vẫn ở trong nhà. Tiêu Nhược Thiên kéo Mộ Kiệt xuống xe liền bấm chuông cửa. Đợi một hồi vẫn không có người ra mở.
Sắc mặt Mộ Kiệt ngày càng ngưng trọng, nàng kéo người còn đang có ý định bấm chuông ra phía cửa sau. "Sao lại đi cửa sau?" Tiêu Nhược Thiên nhìn Mộ Kiệt nghi hoặc hỏi. Mộ Kiệt vẫn mặt lạnh, nhìn bức tường cao ước chừng 2m. "Không có người mở cửa rồi, từ nơi này vào thôi."
Đến lúc này, Tiêu Nhược Thiên sao còn lại không biết, rất có thể đã xảy ra chuyện. Hai người tuy là nữ nhân, nhưng chiều cao không thấp, huống chi một người là cảnh sát, một người lại là đại tỷ xã hội đen, làm sao có thể vì một bức nhỏ mà cản trở? Mộ Kiệt đưa tay lên đỉnh bức tường, thả người nhảy lên liền vào được trong, lập tức Tiêu Nhược Thiên cũng hành động.
Mộ Kiệt lấy súng trong áo ra, kéo theo Tiêu Nhược Thiên dần dần tiến vào cửa. Thấy lầu một trống rỗng, Tiêu Nhược Thiên cùng Mộ Kiệt vội vàng xông lên lầu hai. Hai người sững sờ nhìn những vết máu lốm đốm trên sàn nhà, tâm đều trầm xuống nhanh. Hai người ăn ý đẩy cửa phòng ngủ của Phó Lăng Giang. . .
Danh Sách Chương: