Sau mấy tiếng làm việc Hứa Tri Ý cảm thấy lúc đói ăn là ngon miệng nhất, cô ăn lấy ăn để bây giờ mới hiểu được cảm giác của dân công sở trước đây cô không nghĩ cô sẽ có lúc để bụng đói đến mức lên tiếng mới ăn, đã đi làm thì dù có đói thế nào cũng phải đợi đến lúc nghỉ ngơi mới có thể ăn, cô được nuông chiều từ nhỏ khi đối mặt với chuyện này cũng không nửa lời than trách, thấy dáng vẻ này của cô nhóc trong lòng Khương Từ Diễn lại bất giác dẫy sóng, anh cảm thấy bản thân dường như đã đưa ra một quyết định không đúng lắm, không biết có nên suy nghĩ lại vấn đề để cô đến đây chịu khổ hay không.
“ Chú, ngon thật đó. Chú ơi, mọi người mấy giờ là có thể tan làm “
“ 6 giờ tối là tan làm “
Khương Từ Diễn vừa nói vừa gắp cho cô một miếng trứng chiên thịt cua, vừa bỏ vào chén Hứa Tri Ý đã nhận lấy bỏ vào miệng mình, cô không biết Á Siêu có phải đã dành rất nhiều thời gian để học nấu ăn hay không chỉ là cảm thấy tò mò tại sao những món hắn làm ra đều ngon đến thế có thể so sánh với đầu bếp năm sao của nhà hàng. Hứa Tri Ý vừa nhai vừa gật gật đầu, bọn họ làm việc từ 7 giờ sáng đến 6 giờ tối được nghỉ trưa một tiếng rưỡi chưa kể còn được nghỉ giải lao bốn lăm phút xem ra cũng không tệ, đây là những điều cô được nghe nói lại từ Á Khanh đó là thời gian của một nhân viên bình thường còn nếu là quản lí hay giám đốc người có chức vị cao hơn thì thời gian nghỉ ngơi sẽ dài thêm năm, mười phút nữa có nghĩa là một lát cô đến thời gian trở lại làm việc thì Khương Từ Diễn vẫn có thể được nghỉ ngơi thêm một chút.
Hứa Tri Ý nhìn anh cười phì khiến anh khó hiểu.
“ Sao em lại cười? “
Anh nuông chiều, dùng giấy ăn lau miệng cho cô, Hứa Tri Ý lắc lắc đầu sau khi ăn xong Khương Từ Diễn mở tủ lạnh lấy ra một chai nước cam đưa đến trước mặt Hứa Tri Ý, trước đây anh không quan tâm đến chuyện ăn uống nên tủ lạnh cũng rất hiếm khi có mấy thứ này có khi cả ngày anh còn không mở nó ra nhưng từ hôm qua sau khi quyết định để cô đến đây làm việc anh đã bảo Á Niên đi siêu thị mua rất nhiều loại nước ép, có cả trái cây, đồ ăn vặt và sữa chỉ để dành riêng cho cô nhóc của mìn, cô vui vẻ nhận lấy uống liền hai ngụm sau đó nhìn anh chớp chớp mắt.
“ Chú ơi, em có cảm giác như mình đang đi nhà trẻ vậy, sao chú chăm sóc em nhiệt tình thế? “
Khương Từ Diễn cười khẽ anh vuốt mái tóc cô nhóc của mình, nuông chiều siết lấy eo nhỏ kéo cô lại gần hơn.
“ Nhóc con của tôi vất vả thế tôi phải chăm sóc thật kỹ nếu để em sụt cân nào tôi sẽ đau lòng chết mất “
Hứa Tri Ý cười vui sướng ngã đầu vào ngực anh, cô không ngờ người đàn ông này còn có lúc dẻo miệng như thế, ngọt ngào như thế từ trước đến nay sự dịu dàng của anh cô đã đều chứng kiến còn dáng vẻ này là lần đầu tiên cô thấy, Hứa Tri Ý càng lúc càng tin bản thân mình đã chọn đúng người, mặc cho tuổi tác có cản trở bọn họ nhưng tình yêu thì không có bất cứ rào cản nào có thể ngăn lại được.
Người đàn ông này yêu cô nên mới cưng chiều, dịu dàng với cô nếu không anh đã không làm cho cô nhiều thứ như thế, đối với cô tốt như thế, thật may cô đã gặp được Khương Từ Diễn trước khi anh rung động với người phụ nữ khác, cũng thật may vì đã để anh yêu cô xem ra ông trời cũng rất ủng hộ tình yêu của hai người.
Hứa Tri Ý choàng tay ra sau cổ anh, bốn mắt nhìn nhau dấy lên tia dục vọng, người đàn ông bất giác mất khống chế anh kéo cô lại hôn lấy môi cô, cả hai hôn nhau say đắm, Hứa Tri Ý mặc cho người đàn ông đang mớn trớn cơ thể mình hai tay cô cũng vò lấy tóc anh điên cuồng mà hôn, từ lúc nào Khương Từ Diễn đã đặt cô ngồi lên đùi mình, một bên áo cũng bị người đàn ông vén lên, Khương Từ Diễn từ trước đến nay đứng trước mặt cô vẫn luôn cố gắng kiềm nén dục vọng nhưng một khi cả hai đã hôn lấy nhau thì đầu óc anh hoàn toàn không tỉnh táo được nửa, như một người mất hồn chỉ biết điên điên dại dại.
Khóa áo lót của Hứa Tri Ý bị cởi bỏ, bàn tay người đàn ông đã trực tiếp chạm vào nơi mềm mại, ngón tay anh nghịch ngợm chơi đùa đầu một bên đầu ti, cùng với những tiếng rên khe khẽ của Hứa Tri Ý khiến người đàn ông càng thêm mê muội, mặc kệ nơi đây có là văn phòng làm việc đi nữa, Hứa Tri Ý lúc đầu còn e ngại nhưng càng về sau cô lại càng bị anh dẫn dắt mà mất hết lí trí, đầu óc bây giờ trống rỗng không nghĩ ngợi được gì nữa.
Cốc…Cốc…Cốc
“ Khương gia…tất cả thông tin anh cần đã có rồi “
“ Chú…”
“ Đừng sợ…tôi không cho phép, cậu ta sẽ không vào đâu “
Hứa Tri Ý giật bắn mình nép chặt cơ thể nửa kín nửa hở vào anh, gương mặt cô đỏ ửng lên còn nóng bừng như thể sắp nổ tung, trái tim đập nhanh đến nổi cảm giác như sắp bay khỏi lồng ngực nhưng sau khi được anh trấn an cô đã dần lấy lại bình tĩnh. Khương Từ Diễn cong khóe môi nhìn dáng vẻ khiêu gợi này của cô nhóc anh thật sự không muốn dừng lại nhưng đành phải tạm dừng ở đây, anh nhẹ nhàng xoay lưng cô về phía mình giúp cô gài lại áo lót, giúp cô chỉnh lại quần áo, tóc tai chỉnh tề, nhìn Hứa Tri Ý cúi gầm mặt vì xấu hổ, anh bật cười nuông chiều hôn lên đôi môi cô một cách luyến tiếc, sau khi đã chỉnh đốn lại chỗ ngồi anh mới cất giọng cho phép Á Khanh đi vào.
Hắn vào phòng đã nhìn thấy hiện trượng ngượng ngùng của hai người đã đoán ra được chuyện gì vừa xảy ra nhưng gương mặt vẫn không biến sắc vì đối với hắn những chuyện đời tư của Khương Từ Diễn không đến lượt hắn có suy nghĩ.
“ Khương gia, thông tin đều ở đây, chỉ cần anh hạ lệnh tôi sẽ cho người đến Hiên Đô xử lí bọn chúng “
Hứa Tri Ý nghe đến Hiên Đô, ánh mắt cô cũng nhanh nhẹn nhìn sang Khương Từ Diễn, chuyện mà bọn họ nói có phải có liên quan đến cái chết của bố cô không, có phải đã có thông tin của bọn người đêm đó đã tìm đến nhà sát hại bố cô, Hứa Tri Ý thậm chí còn khẩn trương hơn cả Khương Từ Diễn, anh nhận ra ánh mắt đó của cô cũng khẽ nắm lấy tay cô trấn an.
“ Được rồi, chuyện này để A Minh giải quyết đi “
“ Tôi biết rồi Khương gia “
Nhìn bóng lưng Á Khanh đi xa rồi cô mới nhích đến gần anh hơn, khẩn trươngm vội vã.
“ Chú là chuyện của bố em đúng không? “
“ ừm,…đừng lo lắng, tôi đã nói tôi sẽ giải quyết chuyện này, yên tâm tôi khiến bọn chúng trả giá thật đắc “
“ Em muốn tự tay giết chết người đã giết bố em “
“ Nhóc con, đừng có suy nghĩ đó nếu em giết bọn chúng thì em cũng sẽ trở thành như bọn chúng, em không thể vì đó mà trở thành kẻ giết người “
Hứa Tri Ý uẩn khúc hai mắt cô đỏ hoe nước mắt đã tràn li, hai tay cô khẽ run lên liền được người đàn ông nắm lấy, anh đau lòng nhẹ nhàng lau qua khóe mi rồi dùng nụ hôn cùng hơi ấm của mình để an ủi Hứa Tri Ý.
“ Nhóc con, không có gì phải khóc hết, là bọn chúng có lỗi với em người nên khóc phải là bọn chúng “
***