• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đoàng…

Hứa Tri Ý bị tiếng súng đột ngột này làm cho thót tim, cô cúi gập người hai tay bịt chặt hai bên tai mình, cơ thể cô run lên liền được Khương Từ Diễn ôm lấy, anh đỡ cô đến sofa ngồi áp sát cô vào lòng mình, đôi mắt Khương Từ Diễn bừng đỏ lửa khi anh ngẩng đầu người đàn ông cũng hiên ngang đi vào, ông ta chính là Phùng Xảo là bố của Phùng Thiệu Hinh.

Ở Hiên Đô này chỉ có Hứa gia bọn họ mới có thể hiên ngang dùng súng bên ngoài nhưng không phải ai cũng được phép dùng súng trước mặt anh. Khương Từ Diễn khẽ nheo mắt nhìn ông ta, tên đàn ông tóc đã bạc nửa đầu bên má trái còn có một vết sẹo dài tầm 7 xăng ti mét, một bên mắt phải dùng đến miếng che, Khương Từ Diễn đã từng nghe Hứa Trù kể về ông ta, đây là lần đầu chạm mặt.

Khương Từ Diễn chưa vội màng đến sự xuất hiện của Phùng Xảo, bây giờ anh phải trấn an Hứa Tri Ý trước, nằm trong lòng anh rồi cơ thể cô vẫn còn có chút run sợ, vài gây sau Hứa Tri Ý mới lấy lại thần hồn, cô quay đầu nhìn đến Phùng Xảo, ông ta vẫn giống hệt như năm năm trước, không có gì thay đổi đôi mắt khi nhìn cô vẫn vậy, không có chút thiện cảm.

Hứa Tri Ý kiềm một hơi rồi cất giọng.

“ Bác rể, bác muốn làm gì? “

Phùng Xảo không trả lời cô, ông ta đi thẳng về phía con trai mình nhìn qua một lượt rồi dí súng vào bên đầu Á Siêu, bên này một tay Á Niên giữ lấy Phùng Thiệu Hinh tay kia cũng rút súng ra khỏi người, ánh mắt ông ta dữ tợn nhưng hai người bọn họ cũng không hề sợ hãi hay rụt rè, Á Siêu chợt cười khẩy một tiếng rồi buông tay khỏi Phùng Thiệu Hinh, quay người để khẩu súng ông ta chĩa thẳng vào chính diện, từ trong người hắn cũng lấy ra khẩu súng chĩa ngược lại vào mặt ông ta.

Khương Từ Diễn ngồi ở đây cười tà.

Hứa Tri Ý nhìn thấy cục diện này cô lại có chút kinh sợ, không muốn có án mạng càng không muốn bọn họ vì chuyện của gia đình mình mà xảy ra chuyện, Hứa Tri Ý đứng phốc dậy.

“ Bác rể, bác đừng làm càn ở nhà tôi “

“ Thả con trai tao ra nếu không ta bắt chết bọn chúng “

Khương Từ Diễn ngã lưng ra sau, anh gác chân này lên chân kia, một tay đặt lên sofa, cười khẩy một tiếng, giọng lành lạnh.

“ Gan phải lớn cỡ nào mới dám dùng súng trước mặt tôi “

Nói xong anh hấc đầu một cái, bên này Á Niên nhấn Phùng Thiệu Hinh quỳ rạp xuống, khẩu súng trên tay dí sát vào sau đầu hắn ta, khiến Phùng Thiệu Hinh thót tim gương mặt hắn tái mét lại đưa mắt nhìn lên bố mình.

Phùng Xảo không do dự lập tức nổ thêm một phát súng nhưng ông ta không ngờ Á Siêu lại có thể tránh được viên đạn đó của mình, ông ta kinh ngạc đến trợn trắng hai mắt với một khoảng cách gần như thế sẽ không có ai có khả năng né được đạn vậy mà Á Siêu lại có thể, bây giờ ông ta còn lầm tưởng Á Siêu không phải người bình thường.

Bên cạnh với tiếng súng Khương Từ Diễn cũng không quên bảo vệ lấy cô nhóc của mình, anh có thể đoán được thời gian viên đạn được bắn ra mà kéo lấy cô vào lòng, bịt chặt hai bên tai cho cô.

“ Ông làm ơn đừng gây chuyện nữa, làm ơn đây là cháu gái của tôi, đây là nhà của em trai tôi “

“ Im miệng, con đàn bà vô dụng “: Phùng Xảo gào lên

Ông ta lại một lần nữa nổ súng, Phùng Xảo không tin Á Siêu có thể tránh được hết lần này đến lần khác nhưng sự thật vẫn là vậy, đạn của ông ta hoàn toàn không nhanh bằng hắn. Á Siêu nhìn tên đàn ông đang nghi ngờ chính mình đó mà bật cười, người của Khương Từ Diễn rõ ràng là người bình thường như khả năng tự vệ lại không như người thường đây chính là kết quả của việc được Khương Từ Diễn huấn luyện nghiêm ngặt, nhiều lần chết đi sống lại.

“ Bác rể, đủ rồi. Tôi còn gọi ông hai từ ‘ bác rể ‘ là vẫn còn coi trọng ông nếu ông dám làm loạn nữa tôi sẽ không nể mặt “

Hứa Tri Ý cũng tức giận mà gào lên, hai mắt cô ửng đỏ, cô vừa dứt câu thì khẩu súng của ông ta chĩa về phía cô, chính điều này đã khiến Khương Từ Diễn không thể ngồi yên được nữa, cuối cùng anh rút súng của mình. Khương Từ Diễn bước ra trước cô nhóc chắn cho cô, khẩu súng của Khương Từ Diễn có màu xanh đen khác lạ trọng lượng của nó cũng nặng hơn những khẩu súng khác, chỉ cần nhìn thấy khẩu súng Phùng Xảo liền thông minh đoán được, người đàn ông trước mặt ông ta đây hoàn toàn không tầm thường.

Phùng Xảo có chút kiên dè nhưng ông ta vẫn giữ chặt khẩu súng trên tay, từ bên ngoài đám người của Khương Từ Diễn lũ lượt chạy vào bao vây ông ta, Phùng Xảo lúc đến đây cũng có mang theo không ít người nhưng dường như bọn họ đều đã bị người của Khương Từ Diễn hạ bệ hết cả, Phùng Xảo lúc này mới hiện ra sự run rẩy.

“ Mày là ai? dám dùng súng ở Hiên Đô “

“ Vậy mày là cái thá gì? Dám chĩa súng vào người phụ nữ của tao “.

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu |||||

“ A Diễn, đừng kích động…”: Hứa Tri Ý khẽ nắm lấy cánh tay nói khẽ vào tai anh, giọng cô run run.

Cô rõ hơn ai hết một khi Khương Từ Diễn đã kích hoạt cơn thịnh nộ sẽ trở nên đáng sợ thế nào, như một trận đại hồng thủy phá hủy mọi thứ chỉ trong giây lát.

Khương Từ Diễn chỉ khi ngoảnh đầu về phía cô anh mới nở nụ cười ấm áp.

“ Đừng lo lắng “

Sau đó lại là dáng vẻ dữ tợn vốn có của mình. Khương Từ Diễn thoang thoáng đổi hướng của khẩu sủng về phía Phùng Thiệu Hinh, anh nhếch cong khóe miệng rồi bắn một phát vào cánh tay hắn, Khương Từ Diễn chỉ dùng một tay để cầm súng tay kia anh đưa ra sau ra hiệu cho Hứa Tri Ý nép chặt mặt vào tấm lưng cao lớn của mình, hạn chế nghe thấy tiếng súng, sau đó lại thêm một phát vào chân trái của hắn.

“ Ban nãy ông bắn tổng cổng hai viên, bây giờ tôi sẽ trả lợi gấp đôi “

Nói xong không để Phùng Xảo có cơ hội chuẩn bị, anh nhanh như gió nổ súng vào bàn tay khiến ông ta lập tức thả súng, còn chưa để Phùng Xảo định hình Khương Từ Diễn lại nổ thêm một phát vào chân trái ông ta, anh lúc nào cũng vậy lúc nào cũng thích ra tay với bên trái trước.

“ Đây không phải nơi bọn mày muốn làm gì thì làm. Cô ấy càng không phải người mà bọn mày muốn bặt nạt là bắt nạt. “

“ Ông ơi, ông không sao chứ? “

Nhìn thấy bác hai mình lo lắng cho Phùng Xảo còn bị ông ta lạnh nhạt đẩy ra, khiến tim Hứa Tri Ý thắt lại cô đi đến đỡ lấy bà ấy đứng dậy nhưng rồi bà ấy cũng phớt lờ cô.

Bà ấy cho dù có bị chồng và con trai đối xử tệ thế nào cũng sẽ không bỏ mặt hay quay lưng với bọn họ. Bà ta bị Phùng Xảo đẩy ngã ra đất, ông ta nhìn lên Khương Từ Diễn nghiến răng, có vẻ như Khương Từ Diễn còn chưa muốn dừng lại khi anh định bước lên thì bị Hứa Tri Ý ngăn lại, cô là vì không nỡ nhìn thấy bác hai của mình đau lòng nên mới không muốn lớn chuyện nữa.

“ Đủ rồi A Diễn…”

“ Đưa người đi “: Khương Từ Diễn một tay giữ lấy eo cô, tay kia cất lại khẩu súng của mình.

Cả gia đình của Phùng Thiệu Hinh bị người của anh lôi ra khỏi biệt thự Hứa gia, khi anh nghiêng đầu mới phát hiện ra sắc mặt của Hứa Tri Ý thay đổi, khiến anh có chút khẩn trương.

“ Sao thế nhóc con? Đau ở đâu rồi sao? “

Hứa Tri Ý nhíu mày, cô nhìn anh lắc lắc đầu nhưng sắc mặt thật sự có chút thay đổi, cô từ từ ngồi xuống ghế không nói lời nào chỉ cúi đầu đặt một tay lên trước bụng mình, cô không thấy đau chỉ có chút nhoi nhói nhẹ, vài giây sau mới ngẩng đầu.

“ A Diễn, em đói “

***

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK