• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương: Mới vào bách hoa yến.

Xem ra hôm nay tìm hiểu không được tin tức gì hữu dụng, bất quá, bách hoa yến thoạt nhìn không ra gì, nhưng nước trà cùng điểm tâm cũng ăn khá tốt, đắc biệt là có một mâm điểm tâm nho nhỏ giống như cánh hoa sen, mặt trên một tầng da giòn xốp, vào miệng là tan khiến Vân Ngạo Tuyết suýt chút nữa cắn rớt đầu lưỡi. Toàn bộ yến hội này, đại khái cũng chỉ có nàng ăn uống hết sức chuyên tâm.

Cứ như vậy, những con cái quan gia đó vốn dĩ không thích giờ càng xem thường nàng ếch ngồi đáy giếng, nữ nhân như nàng đúng là cùng lời đồn giống nhau, bên ngoài nạm ngọc bên trong thối rữa, nữ nhân như vậy sao có thể có uy hiếp gì với các nàng!

Xem đủ náo nhiệt, lại thấy Vân Ngạo Tuyết đích xác không có bản lĩnh gì, đám người liền tốp năm tốp ba tản đi, lại từng người trò chuyện.

" Là nàng?"

Bách hoa yến thực ra là yến hội ngầm của văn võ bá quan, cho nên không có nhiều lễ nghi phiền phức, chỗ ngồi cũng an bài tương đối tuỳ ý, ngươif tới trước ngồi trước, kẻ có chút mưu toan muốn mượn cơ hội thân cận bệ hạ đều tới rất sớm, vị trí tốt đều bị chiếm mất không sai biệt lắm.

Đương nhiên Cố Lan Tức cùng Cố Trì Phi càng không để bụng này lọ, tuỳ tiện một góc dựa vào rồi ngồi xuống. Bất quá vị trí này lại thành một đường chéo hoàn mỹ với chỗ ngồi của Vân Ngạo Tuyết, lúc vừa rồi nàng đang ăn khiến hai má phình phình như chú hamster nhỏ bị Cố Trì Phi nhìn thấy rõ ràng.

" Ngươi nhận thức nàng?" Cố Lan Tức cũng thấy nàng, chỉ là điệu ăn này thực bất nhã, hắn chỉ lướt qua liền thu hồi tầm mắt.

Cố Trì Phi khoé miệng hơi câu, lướt qua chút ý cười rồi dừng lại, cũng không nói thật:" không quen biết, nhìn lầm thôi ".

Cố Lan Tức vừa muốn nói cái gì thì một tiếng sắc nhọn vang lên:

" Hoàng thượng giá lâm."

Yến hội vừa rồi còn ồn ào láo nhiệt tức khắc trở lên lặng ngắt như tờ, toàn bộ đều đứng lên sửa sang lại y quan sau đó phủ phục quỳ xuống bái kiến.

" Ngô Hoàng vạn tuế." Mọi người bái lễ âm thanh vang lên tận trời. Lần này là lần đầu Vân Ngạo Tuyết chân chính nhìn thấy Hoàng đế tồn tại, mới mẻ không thôi.

" Quỳ xuống!" Liễu Phạn Âm cắn răng lôi kéo vạt áo Vân Ngạo Tuyết làm nàng quỳ xuống, trong lòng không nhịn được bắt đầu mắng, tiện nha đầu không biết làm sao, gần đây chỉ biết ăn, có phải ăn nhiều quá hay không khiến đầu óc không phát triển được, thấy bệ hạ còn đứng ở chỗ này thờ ơ.

Đối với thánh thượng mà làm hành động đại bất kính chính là tội chém đầu.

Vân Ngạo Tuyết lúc này mới hậu tri hậu giác quỳ xuống. Động tác của nàng hơi chậm một chút, Yến Đế liếc mắt đảo qua một chút liền thấy trong đám người đột ngột đứng một mình nàng, tầm mắt dừng lại nhiều hơn chốc lát.

Vân Quân Ngũ cũng thấy.

Hắn thình thịch ( tim đập)một chút liền quỳ gối xuống trước mặt bệ hạ thỉnh tội:" Bệ hạ, tiểu nữ không biết quy củ, mong bệ hạ bao dung ".

Yến Đế mặt không nhìn ra hỉ nộ, nhàn nhạt mà ừ một tiếng:" Nàng là Ngạo Tuyết đi? Đã lớn như vậy rồi, Ẩn Nguyệt hôm nay sao lại không thấy?"

Vừa nghe Yến đế nhắc tới, Vân Quân Ngũ cảm thấy trán tê rần, đầu cúi xuống càng thấp:" Hồi bẩm bệ hạ, Ẩn Nguyệt đêm qua chẳng may bị cảm phong hàn, thân thể không khoẻ đang ở biệt uyển nghỉ ngơi, sợ là không thể tới, xin bệ hạ thứ tội."

Đêm qua hắn bị Vân Ẩn Nguyệt làm tức giận đến hồ đồ, đem nàng cấm túc sau liền đi chính mình phòng phê duyệt công văn môt đêm, liền quên không cho người đến bẩm báo bệ hạ một tiếng. Phải biết bệ hạ trươc này đều đa nghi, trong triều sớm truyền tin tới phải tứ hôn cho Trấn Nam Vương, trong kinh thành, phàm là hào môn nữ tử có thể gọi tới, đều không được vô cớ mà vắng mặt, mà tuổi xấp xỉ đếm đi đếm lại cũng chỉ có mấy người.

Hôm nay, đích nữ Vân gia từ trước đến nay không lộ mặt tới, nhị tiểu thư luôn luôn được sủng ái không có tin tức, làm sao lại không khiến người nghĩ nhiều.

Hắn đột nhiên nháo như vậy một trò, vạn nhất bệ hạ thật muốn trách tội, hậu quả thực không dám tưởng tượng.Tuy hắn bên cạnh bệ hạ nhiều năm, cũng không thăm dò được bệ hạ tính tình., hôm nay có thể nói tiền trảm hậu tấu ( làm trước báo cáo sau), hắn cũng không năm chắc bệ hạ sẽ quyết định thế nào.

Không khí yên tĩnh khiến mọi người chỉ có thể nghe tiếng gió gào thét bên tai, Vân Quân Ngũ trên trán đã bắt đầu đổ mồ hôi.

" Ẩn Nguyệt nhiễm phong hàn? Tuyên thái y đếm xem qua sao?"

Vân Quân Ngũ cũng không nghĩ tới bệ hạ thế mà lại thực quan tâm bệnh tình của Ẩn Nguyệt, nhẹ nhàng thở ra, lại sợ bệ hạ quá mức quan tâm, đành hàm hồ trả lời:" Thái y đã xem qua, nói là thời tiết biến hoá dẫn đến, tĩnh dưỡng thêm mấy ngày sẽ không có việc gì."

" Ái khanh, ngươi cũng phải giữ gìn thân thể, Ngạo Tuyết cũng đã lớn, mang nàng ra ngoài nhìn việc đời nhiều hơn cũng tốt, trẫm rảnh rỗi lại đi thăm Ẩn Nguyệt, ngươi nhập toạ (ngồi) đi."

Vân Ngạo Tuyết là sát tinh cả nước đều biết, Vân Quân Ngũ chính là thực kiêng rè chuyện này, trước mặt mọi người chưa bao giờ mang theo Ngạo Tuyết, chính là yến hội lớn như vậy, vị đích nữ này hôm nay lại xuất hiện thật là khiến người ta hoài nghi động cơ của hắn. Yến Đế đột nhiên nói như vậy, ý tứ là gì, không cần nói cũng biết.

Vân Quân Ngũ nơi nào còn dám nói thêm, liên tục nói tạ ơn hoàng ân.

Sau đó Yến Đế mới lướt qua nhìn mọi người, xoay người ngồi vào vị trí cao thượng, tay nhẹ vung lên:" Ở bên ngoài không cần đa lễ, các vị ái khanh đứng dậy đi."

Hôm nay Yến Đế vốn dĩ thực sự muốn vì Trấn Nam Vương Cố Lan Tức tìm một hôn nhanh. Đích nữ Vân gia cũng chính xác nằm trong phạm vi của hắn, nhưng hôm nay Vân Quân Ngũ tựa hồ là đã sớm chuẩn bị, đem chính nữ nhi của mình cao ốm để đem cái nữ nhi mang danh "sát tinh " này đẩy đến trước mặt mọi người. Kế rút củi dưới đáy nồi này chơi đến hoàn mỹ, làm hắn không kịp đề phòng.

Hôm nay, người đến đây mỗi sợi lông đều so với khỉ còn tinh ( nhìn rõ), Yến Đế cũng không quá đánh trống khua chiêng tỏ rõ mục đích của mình, nhìn thấy Cố Lan Tức, cũng chỉ cho hắn một cái ánh mắt, cũng không nói gì thêm.

" Bệ hạ, có thể bắt đầu rồi ".

Bách Hoa yến này chỉ là một cái mánh lới( kiểu như phụ để thực hiện ý đồ, mánh khoé), săn thú tuyển chọn nhân tài mới là trọng điểm, quân cơ trọng thần bây giờ của Yến quốc đều là một tay Yến đế đề bạt. Những người tuổi trẻ tài cao muốn ở trên miếu đường có một vị trí nhỏ cũng có thể thông qua đại hội săn thú để bộc lộ tài hoa.

Theo lời thái giám, đại hội khen thưởng bắt đầu. Hai tên đệ nhất ( đứng đầu) có thể trực tiếp tiến vào binh bộ, đệ tam danh đến đệ năm tuy rằng không được làm chính trị nhưng cũng được ban thưởng phong phú, mọi người đều nhón chân mong chờ.

Thực nhanh muốn phát thưởng xong, sắc trời vẫn sớm, Yến Đế nhìn rất có hứng thú:

" Chư vị ái khanh, khó có được thời điểm nhàn nhã như vậy, để trẫm xem thuật cưỡi ngựa của các ngươi như thế nào."

Săn thú đại hội không thiếu nhất chính là ngựa, bệ hạ có mệnh, mọi người đều ma quyền xoa chưởng ( ma sát xoa nắm tay nắm đấm) nóng lòng muốn thử, có thể ở trong yến hội bộc lộ bản lĩnh, bọn họ cầu cũng không được.

Có bệ hạ chứng kiến, trong sân náo nhiệt không ít.

" Phụ hoàng, chuyện chơi tốt như vậy, người vì cái gì không gọi con đâu." Trên sân ồn ào lại phát ra một đạo thanh âm trong trẻo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK