• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không thể không thừa nhận tên dẫn đầu này phản ứng thực sự rất nhanh, hơn nữa hắn đã quyết định chủ ý, dự định cho Vân Ngạo Tuyết tới rút củi dưới đáy nồi.

Sở dĩ làm như vậy, là bởi vì chẳng may Vân Ngạo Tuyết thật sự là một tên đạo tặc, hắn sẽ lập cái công lớn, kể cả không phải đạo tặc, người này lai lịch không rõ, hắn thân là thân tín của ngự sử gia , làm rõ chân tướng thì cho dù trói sai người, thừa tướng biết chuyện cũng không thể làm gì hắn, quả thực một mũi tên trúng hai con chim.

Lúc này Vân Ngạo Tuyết cũng tiến thoái lưỡng nan, lệnh bài này là Vân Quân Niên tự mình cho nàng, hôm nay nàng lại là nữ giả nam trang, nếu muốn phủi sạch quan hệ với mình, chỉ có thể bại lộ thân phận.

Từ thời khắc nàng quyết định muốn xen vào việc của người khác, thân phận cũng đã giấu không được.

Vân Ngạo Tuyết còn đang suy xét tính khả thi của sự tình, đuôi mắt tam giác của tên dẫn đầu hơi hơi đảo qua, cũng đã thấy trêи người Vân Ngạo Tuyết treo một khối ngọc bội.

“Đây là cái gì?”

Vân Ngạo Tuyết nhìn theo hướng hắn chỉ bên hông vừa thấy, thầm chửi cmn.

Xong đời, vừa rồi lúc ra cửa chỉ là nghĩ nữ giả nam trang là xong, ngọc bội là vật nàng vẫn luôn đeo bên người , nàng quên bỏ xuống.

Nàng còn chưa nghĩ xong rốt cuộc có muốn cho thấy thân phận thật sự hay không, theo bản năng liền bưng kín ngọc bội.

Không nghĩ tới cái động tác này ngược lại làm những người này càng thêm nghi ngờ, tên dẫn đầu cảm thấy nàng càng thêm khả nghi, “Chẳng lẽ ngọc bội này ngươi cũng trộm?”

Thẩm Phong Miên ở một bên xem diễn dở khóc dở cười, mỗi lần khi hắn cảm thấy Vân Ngạo Tuyết thực thông minh, lại sẽ có một việc vừa lúc đánh mất cái nhìn của hắn.

Mấy người này tự cho là bắt được nhược điểm của Vân Ngạo Tuyết, thừa dịp nàng không chú ý, thế nhưng duỗi tay kéo ngọc bội đeo trêи dây lưng của nàng xuống, chỉ thấy dương chi bạch ngọc treo trêи dây đeo màu hồng phấn đã rơi vào trong tay tên cầm đầu, hắn lăn qua lộn lại mà nhìn một lần, vừa nhìn vừa đề phòng Vân Ngạo Tuyết.

Đột nhiên, ánh mắt hắn dừng ở trêи ngọc ngừng một cái chớp mắt, như là sợ nhìn lầm, hắn dứt khoát đem ngọc giơ lên đón ánh sáng để xem, trong miệng cũng không tự giác nói ra thành tiếng.

“Vân, Ngạo, Tuyết?”

Vân Ngạo Tuyết nhận mệnh mà nhắm hai mắt lại, cái này là thật xong rồi, vốn định cứu người, không nghĩ tới người không cứu được, ngược lại đem bản thân ném vào bên trong, kể từ đó chuyện mình nữ giả nam trang khẳng định sẽ bị Vân Quân Niên biết, phỏng chừng lại phải nghe quở trách.

Nhưng mà điều nàng cũng chưa nghĩ đến chính là, nàng đợi nửa ngày, biểu tình trêи mặt những người đó lại xuất sắc ngoạn mục, đặc biệt là người đang cầm ngọc bội của mình, khuôn mặt vặn vẹo, như là thấy cái gì cực kỳ đáng sợ.

Ngọc bội này có đáng sợ như vậy sao?

“Ngươi, ngươi quả thật là Vân Ngạo Tuyết?”

Không đợi Vân Ngạo Tuyết trả lời, người dẫn đầu thế nhưng rút ra đao, Vân Ngạo Tuyết phát ngốc, đây là muốn giết người diệt khẩu?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK