• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiện tại Tuệ Nhi đặc biệt nghe lời Vân Ngạo Tuyết nói, tự mình tìm chút khăn tay đa dạng ngồi thêu trêи ghế đá, một bên trông cửa một bên chờ Vân Ngạo Tuyết.

Vân Ngạo Tuyết mới vừa đi vào không bao lâu, cửa đã bị gõ vang lên, Tuệ Nhi kéo cửa ra nhìn, thế mà lại là tiểu nhị phụng dưỡng bên người thừa tướng .

“Các ngươi tới nơi này làm cái gì?”

Tuệ Nhi tưởng lại có người tới gây sự, trêи mặt tràn đầy hoảng sợ cùng đề phòng nhìn bọn họ.

Bọn tiểu nhị đã sớm nghe nói tác phong của đại tiểu thư mấy ngày gần đây , vừa khiển trách mama hồi môn bên người chủ mẫu , lại vừa cứu Thất công chúa, trong lòng đã sớm sinh ra vài phần kính sợ, thế nên nào dám lỗ mãng ngay lúc này, nhìn Tuệ Nhi co rúm lại, bọn họ càng là khách khí chắp tay với nàng, “Tuệ Nhi cô nương, làm phiền ngài chuyển lời với đại tiểu thư một tiếng, lão gia nói có khách quý tới chơi, bảo nàng đi ra ngoài một lát.”

Tuệ Nhi chẳng qua chỉ là một tiểu nha đầu, hôm nay bị thuộc hạ của lão gia tôn xưng một tiếng cô nương, vậy mà nhất thời chưa kịp thích ứng, sửng sốt một lát mới nói, “Các ngươi trở về nói với lão gia, bảo tiểu thư đang bận chuyện riêng, bận xong rồi sẽ tự đi gặp người.”

Cũng không đợi người tới bẩm báo kịp phản ứng, nàng luống cuống tay chân đóng cửa lại, dựa vào phía sau cửa thở dốc thật mạnh.

Hù chết nàng.

Mấy hôm nay Tuệ Nhi cứ cảm thấy bản thân như đang nằm mơ, thủ hạ của thừa tướng đại nhân ra cửa đều rất hùng hổ, ngay cả thời điểm đối mặt với chủ mẫu cũng vênh váo tự đắc, đã bao giờ từng dùng vẻ mặt ôn hoà nói chuyện qua với nàng, nói trắng ra tất cả chuyện này đều là một mình đại tiểu thư đoạt lấy về.

Nghĩ đến đây trong lòng Tuệ Nhi tự cổ vũ cho chính mình, nàng không thể để cho đại tiểu thư mất mặt, nhất định phải làm thật tốt chức trách nha hoàn!

Lúc trước đại tiểu thư đã nói với nàng, gặp chuyện gì cũng phải vững vàng bình tĩnh không thể hoảng hốt.

Tuệ Nhi thật đúng là một nha hoàn tuổi nhỏ dễ dạy , sau đó tùy tùng bên người Vân thừa tướng lại tới thúc giục vài lần, đều bị nàng lấy cớ đại tiểu thư có việc bận xong lại nói lý do này lọ qua loa cho có lệ.

Càng làm cho nàng cảm thấy không thể ngờ được chính là, bọn họ thế nhưng tính tình còn rất tốt cái gì cũng không nói!

Cứ như vậy mãi cho đến mặt trời lặn xuống Tây Sơn, Vân Ngạo Tuyết mới vác khuôn mặt đen nhánh toàn thân giống như lăn lộn ba vòng trong bùn đất chui từ hậu viện ra.

Tuệ Nhi vừa thấy nàng ra tới vội vàng đi lên đón, rút ra khăn tay bên hông chà lau tinh tế cho Vân Ngạo Tuyết , trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm, “Tiểu thư ngài đây là đi làm khách trong nhà thổ địa công công sao? Sao mà toàn thân dơ bẩn thế này, nhanh đi tẩy rửa.”

Vân Ngạo Tuyết nhưng không có yếu ớt như vậy , thảo dược yêu cầu chế biến, nơi này lại không có công nghệ cao,hoàn toàn dựa vào nhân lực, hỏa lực nắm giữ không tốt làm bản thân bị bẩn là không thể tránh được.

Nhưng mà cũng may công phu không phụ lòng người, hoàng huyết thảo đã luyện chế thành thuốc viên

Một viên thuốc nhỏ tốn nhiều công sức như vậy , Vân Ngạo Tuyết coi như trân bảo nhanh chóng dùng hộp cất giữ tốt, vừa rồi lúc Tuệ Nhi vội vàng tiến lên sửa sang lại xiêm y cho mình nàng nhìn thấy trêи trán Tuệ Nhi thấm ra một tầng mồ hôi tinh mịn.

Kỳ quái, đây là mùa đông, hôm nay ánh mặt trời vừa đủ , ngồi ở bên ngoài phơi ánh nắng rất là thích hợp, Tuệ Nhi sao lại toàn thân đổ mồ hôi?

Trong đầu Vân Ngạo Tuyết đột nhiên nhớ tới cành tượng đêm đó Tuệ Nhi bị khi dễ , bắt lấy cánh tay của nàng, trong thanh âm có thêm vài phần khẩn trương, “Vừa rồi có phải người của Liễu Phạn Âm lại tới đây bắt nạt ngươi hay không ? ”

Ở trước mặt người một nhà Vân Ngạo Tuyết từ trước đến nay đều gọi tên đầy đủ của Liễu Phạn Âm , từ đầu Tuệ Nhi còn giúp nàng sửa cho đúng, sau lại thấy đại tiểu thư không có ý tứ muốn sửa miệng, nàng cũng kệ tùy ý nàng đi.

Nhìn thần sắc khẩn trương của đại tiểu thư, Tuệ Nhi nghĩ đến bản thân là một thị nữ mạng như như cỏ rác có tài đức gì có thể làm đại tiểu thư lo lắng như thế, trong lòng cảm kϊƈɦ hốc mắt cũng nóng lên, lại sợ đại tiểu thư hiểu lầm, vội vàng lắc đầu giải thích, “Không phải, vừa rồi ngài đi hậu viện, phân phó không được bất luận kẻ nào quấy rầy, không khéo chính là thừa tướng phái người tới đây nói rất nhiều lần, nhưng mà đều bị nô tỳ ngăn lại, mồ hôi này cũng là bị dọa đến, ngài nếu là lại không ra, nô tỳ cũng thật sự không biết làm thế nào.”

“Thật sự không có việc gì?” Vân Ngạo Tuyết chính là sợ Tuệ Nhi tính tình mềm yếu, bị người khác khi dễ nhưng vẫn cố nhịn .

“Yên tâm đi tiểu thư, có ngài ở đây, kẻ nào không có mắt dám khi dễ nô tỳ?” Tuệ Nhi trong lòng tràn đầy cảm động, nàng có tài đức gì có thể làm đại tiểu thư quan tâm như thế.

Vân Ngạo Tuyết là người hiện đại, chú ý nhất là mọi người đều bình đẳng, nhất là không nghe quen Tuệ Nhi trái một câu ‘ tiểu nhân ’, phải một câu ‘ nô tỳ ’, Vân Ngạo Tuyết cố sửa cho đúng không biết bao nhiêu lần, Tuệ Nhi nhất định không chịu đổi miệng.

Không sửa thì cũng liền thôi, đạo lý còn có một đống lớn, nói cái gì tôn ti có khác không thể mất quy củ, tuổi còn nhỏ miệng lưỡi cũng thực sắc bén, dần dà Vân Ngạo Tuyết cũng coi như sợ nàng, cũng để tùy nàng đi.

Xác định Tuệ Nhi là thật sự không có việc gì, Vân Ngạo Tuyết lúc này mới nói, “Vừa rồi ngươi nói tùy tùng của phụ thân tới vài lần? Thế có nói là chuyện gì không ?”

Tuệ Nhi lắc đầu, “Cũng không nói rõ ràng, chỉ nói bảo ngài rảnh rỗi thì đến tiền viện, lão gia có việc muốn nói cùng ngài.”

“Tiền viện?” Vân Ngạo Tuyết càng thêm giống hòa thượng không sờ được tóc trêи đầu.

Dường như bắt đầu từ sau khi kết thúc bách hoa yến, thái độ của Vân Quân Niên đối cái vị đích nữ Vân Ngạo Tuyết thay đổi không ít, nàng mới vừa vừa trở về đã cho nàng lệnh bài tùy ý ra vào không nói, bây giờ lại nhiều lần sai người tới mời nàng.

Phải biết rằng Vân Quân Niên ở Vân phủ là người có quyền lực tuyệt đối, đã nhiều ngày mỗi ngày đều ở trước mặt nàng biểu hiện càng ngày càng giống một phụ thân hiền từ, rõ ràng có thể trực tiếp hạ mệnh lệnh xông vào đây, nhưng cố tình muốn phải đợi nàng làm xong chuyện của mình, đây coi như là dung túng đi?

Nghĩ đến đó Vân Ngạo Tuyết cũng cảm thấy buồn cười, ngày thường nói tới hai chữ ‘ dung túng ’ chỉ có khả năng phát sinh ở trêи Vân Ẩn Nguyệt , bây giờ phong vân thay đổi, nàng cũng được hưởng thụ đãi ngộ như vậy .

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, mọi việc dị thường tất có biến, ở trong trí nhớ Vân Ngạo Tuyết , vị phụ thân này của nàng cũng không phải là loại người lương thiện gì, bây giờ lại biểu hiện ra bộ dáng từ phụ [ cha hiền] , đây không phải điển hình của chuyện cáo đến nhà gà chúc tết không có ý tốt hay sao !

Lại nói nơi tiền viện Vân phủ kia, đừng nói nàng một cái đích nữ không được sủng ái , kể cả là Vân gia chủ mẫu Liễu Phạn Âm, không có lệnh cũng không được tùy ý ra vào, bởi vì đó là nơi thừa tướng gặp mặt khách nhân , nếu tự tiện xông vào chưa nói đến sẽ chọc thừa tướng giận dữ , không chừng còn sẽ chuốc lấy tội tự tiện xông vào rồi bị nhốt lại.

Hôm nay lại nhiều lần sai người tới mời, lại không nói rõ mục đích chính, Vân Ngạo Tuyết thật đúng là bị gợi lên lòng hiếu kỳ.

“Được rồi, dù sao cũng không có việc gì, đi tiền viện nhìn cũng được .”

Tiền viện kỳ hoa dị thảo cũng rất nhiều, thời điểm lần trước nàng đi ăn cơm cũng chưa nhận ra hết, hiện tại vừa lúc đi nhìn cho rõ ràng

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK