Không đợi Cố Phi Trì trả lời, Vân Quân Niên vừa nghe thấy Vân Ngạo Tuyết ở trước mặt Cửu vương gia không hề có chút tôn ti lễ nghi , mở miệng quát lớn, “Tuyết Nhi chớ có vô lễ, Cửu vương gia đã chờ con cả ngày, sao lại nói chuyện thái độ này đối Vương gia ?”
Đợi nàng cả ngày?
Dựa theo canh giờ suy tính, chẳng phải là nàng chân trước vừa mới hồi phủ, Cố Phi Trì chân sau liền tới?
Bỗng chốc trong đầu Vân Ngạo Tuyết nhảy ra một cái ý nghĩ phi thường đáng sợ, nàng híp híp mắt, đi đến phía trước một bước, cách Cố Phi Trì một khoảng chỉ bằng ba đốt tay, dùng ngữ điệu chỉ có hai người mới có thể nghe thấy , lời nói gần như là gằn từ kẽ răng từng chữ một ra, “Ngươi theo dõi ta?”
Vân Ngạo Tuyết tức giận cực kỳ giống một tiểu lão hổ giương nanh múa vuốt, không giỏi che giấu cảm xúc ở trong mắt Cố Phi Trì nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu, làm hắn nhịn không được nghĩ muốn trêu nàng một chút.
Không nghĩ tới nàng vừa miệng, càng thêm bại lộ thân phận bản thân, không đánh đã khai thừa nhận chuyện ban ngày dịch dung chạy tới Vạn Bảo Phường .
Thực rõ ràng, Vân Ngạo Tuyết cũng hậu tri hậu giác phát hiện điểm này.
Muốn câm miệng đã chậm.
Vân Quân Niên ở bên cạnh đưa mắt ra hiệu cho nàng, nàng cũng ngoảnh mặt làm ngơ.
Cố Phi Trì cười, dùng giọng nói y hệt hồi đáp lại nàng, “Ngạo Tuyết nói gì thì là cái đó.”
Đây là thừa nhận!
Tiểu nhân vô sỉ!
Vân Ngạo Tuyết tức đến điên rồi, cố tình lại không thể biểu hiện ra trước mặt Vân Quân Niên.
Cố Phi Trì giống như không chơi đủ, nhìn về phía Vân Quân Niên,nhưng lời lại nói với Vân Ngạo Tuyết , “Ngạo Tuyết không cần khách khí, bổn vương lần này tới đây…” lời còn lại chưa nói ra, lại quay đầu nhìn về phía Vân Ngạo Tuyết, nhếch đôi lông mày lên, ý tứ không cần nói cũng biết.
Trêи mặt hắn đang vây kín hai chữ —— cầu ta.
Vân Ngạo Tuyết cũng không ngốc, vừa rồi chỉ là bị chọc tức hồ đồ, vừa rồi quýnh lên liền rơi xuống hạ phong, hiện tại nàng học thông minh, từ thái độ của Vân Quân Niên xem ra, Cố Phi Trì hẳn là còn chưa có đem chuyện nàng dịch dung đi ra ngoài nói ra.
Sự tình còn có thể xoay chuyển.
Đã biết hắn trêu đùa mình, Vân Ngạo Tuyết cũng không ngốc, đơn giản thử điểm mấu chốt của hắn, “Nếu Vương gia đợi ta lâu như vậy, có chuyện gì thì không ngại nói thẳng,phụ thân không phải người ngoài.”
Nàng đọc từng chữ rõ ràng, ánh mắt lóe sáng, nói rõ ràng ta đây sẽ cùng ngươi phân cao thấp.
Cố Phi Trì đã nhớ không rõ đến tột cùng có bao nhiêu lâu rồi, hắn chưa có gặp được một nữ tử thú vị như vậy , không nịnh nọt, đặt mình ngang hàng cùng nhau nói chuyện.
Nữ tử trước mặt khéo léo, ăn mặc quần áo bình thường , dung mạo cũng không phải đẹp xuất sắc, lại có thể dễ như trở bàn tay lay động suy nghĩ của hắn
Thú vị, thật sự là thú vị!
Nếu nàng đã nói đến công bằng, Cố Phi Trì cười đến ngày càng vui vẻ, bộ dáng kia phảng phất như một con hồ ly trộm được cá, hắn chậm rì rì móc từ trong ống tay áo ra một khối ngọc bội, cứ trơ trơ như vậy đặt ở trước mặt hai người, “Thật không dám giấu giếm, hôm nay chưởng quầy thuộc hạ của bổn vương nói thu được một khối ngọc bội chất liệu thượng đẳng, lại thấy trêи mặt có khắc khuê danh của đại tiểu thư Vân gia , không dám tự tiện làm chủ, cho nên cố ý đưa đến chỗ của bổn vương , còn mời Ngạo Tuyết cùng Vân thừa tướng nhìn xem, đây có phải đồ của Vân phủ hay không .”
Vẻ mặt của hắn thận trọng, giống như thật sự vì nghiệm chứng chủ nhân của ngọc bội mà đến.
Ngay một khắc hắn lấy ra ngọc bội, Vân Ngạo Tuyết liền hối hận, dù thế nào nàng cũng không nghĩ tới Cố Phi Trì thế nhưng chờ nàng ở chỗ này, ngọc bội chính là vừa rồi nàng đổi hoàng huyết thảo thế chấp ở chỗ hắn , nàng không phải nói sẽ phái người đi chuộc lại ngọc bội sao? Bây giờ mới qua bao lâu, hắn đã gấp không chờ nổi tìm tới?
Quả nhiên là chờ nàng ở chỗ này!
Người này ngay từ đầu đã biết thân phận của mình, lại đứng ở một bên nhìn mình ở nơi đó tự biên tự diễn!
Trong lòng Vân Ngạo Tuyết sốt ruột, lại không thể biểu hiện ra để ý dù chỉ một chút, nhưng sắc mặt cũng dần dần trở nên có chút khó coi.
Ngọc bội này chân chính là vật bên người của Vân gia đại tiểu thư Vân Ngạo Tuyết, nàng lúc ấy là thấy trêи ngọc bội này khắc dấu mấy cái hình dạng chữ phồn thể nhìn như nòng nọc, cổ nhân bình thường sẽ chỉ khắc họ lên trêи ngọc bội chứ rất ít khắc tên đầy đủ, cho nên nàng cũng không chú ý.
Chỉ sợ cũng chính lúc đó Cố Phi Trì đã biết nàng là nữ giả nam trang.
Cái tên tiểu nhân âm hiểm này , khó trách sao lại thản nhiên như thế , hoá ra là chờ nàng đưa ra át chủ bài sau đó một kϊƈɦ tất trúng!
Không đợi Vân Ngạo Tuyết tiếp nhận, Vân Quân Niên đã phản ứng trước, đoạt lại ngọc bội, đặt ở trong tay lật qua lật lại nhìn, trong miệng lẩm bẩm, “Không sai, đây đúng thật là ngọc bội của Ngạo Tuyết .”
Không rõ tình huống hắn thậm chí còn đem ngọc đặt trước mặt Cố Phi Trì , giới thiệu cực kỳ kỹ càng tỉ mỉ , “Vương gia ngài xem, trêи ngọc này chạm rỗng bông tuyết đúng là đánh dấu riêng biệt của khối ngọc bội, toàn Yến quốc tìm không thấy khối thứ hai, nó giống như tên của Ngạo Tuyết , cho nên mới lấy làm vật tùy thân.”
“Vương gia vừa rồi còn nói ngọc bội này xuất hiện ở bên ngoài cửa hàng của ngài?”
Vân Quân Niên có chút khó hiểu, quay đầu nhìn về phía Vân Ngạo Tuyết, “Ngạo tuyết, đây là có chuyện gì?”
Toàn bộ triều đình Yến quốc ai chả biết buôn bán dược liệu của Cửu vương gia phi thường lớn, dược phường kinh doanh ở kinh thành vô cùng có danh tiếng, nhưng mà Cố Phi Trì cũng không chỉ buôn bán mỗi dược phường, tiệm cầm đồ cũng làm đến hô mưa gọi gió, ngọc bội của Ngạo Tuyết xuất hiện ở nơi đó, đã giải thích tất cả.
Vân Quân Niên trực tiếp chất vấn, “Ngươi đem khối ngọc bội này cầm đi cầm đồ?”
Ngọc bội bên người có rất nhiều cấm kỵ, ngọc có thể chắn tai ương, cũng có thể coi như bùa hộ mệnh , đặc biệt là nữ tử quan gia càng thờ phụng cái này, nữ tử cập kê đều đem ngọc bội bên người làm tín vật, làm qua loa không được.
Vân Ngạo Tuyết nếu thật sự cầm đi tiệm cầm đồ đổi lấy bạc, bị đánh một trận đã là nhẹ.
Tuy là thái độ gần đây của Vân Quân Niên với Vân Ngạo Tuyết đã hòa hoãn vài phần, tuy vậy cũng sẽ không tùy ý để nàng hồ nháo, vừa rồi còn khoan kɧօáϊ sắc mặt tức khắc mây đen giăng đầy, nếu Vân Ngạo Tuyết không thể nói rõ vì cớ gì thì rất có thể ngay tại đây bị phạt theo gia pháp.
“Vân thừa tướng đừng vội, bổn vương hôm nay cũng vì thế sự mà đến.”
Lúc này Vân Ngạo Tuyết hận không thể đạp cho Cố Phi Trì môt chân, tiểu nhân âm hiềm dám ở sau lưng bẫy nàng, nàng còn đem hoàng huyết thảo miễn phí tặng cho hắn, hắn thế nhưng còn trả đũa.
Xoay người Vân Ngạo Tuyết thấy gương mặt
hắn tươi cười giả mù sa mưa, Vân Ngạo Tuyết nhịn rồi lại nhịn mới có thể nhịn xuống xúc động xé rách mặt hắn.
Dáng vẻ đắc ý này, phảng phất như nói với nàng vừa rồi nàng không có cầu hắn là hành động không sáng suốt cỡ nào.
Hừ, muốn cho nàng nhận mệnh như vậy ? Hắn cũng quá coi thường nàng đi?
Vân Ngạo Tuyết nhất định sẽ không thúc thủ chịu trói.