Những năm gần đây đều là như thế, Phong Ẩn cũng sớm đã thăm dò quy luật của hắn, trong vương phủ không có người hầu, phòng của Vương gia đều là Phong Ẩn thu dọn, quần áo hôn nay Vương gia mặc trở về đương nhiên cũng không giữ lại, Phong Ẩn đang muốn tìm một chỗ thần không biết quỷ không hay đem mấy thứ quần áo này đem đi xử lí, lại ở lúc đang dọn dẹp lại nhặt được một thứ khó lường.
Thứ này thực sự làm Phong Ẩn cảm thấy có chút khó xử, hắn nghĩ tới nghĩ lui, chỉ phải cho hết vào một cái bao đem đến thư phòng để Vương gia tự mình định đoạt.
“Vương gia…” Phong Ẩn muốn nói lại thôi.
Cố Lan Tức đôi mắt không chớp chăm chú nhìn sách vở trong tay, tay trái cầm sách, tay phải bưng trà nhấm nháp, hắn nhẹ nhàng thổi thổi lá trà trôi nổi trong chén trà, “Có cái gì cứ việc nói thẳng.”
Hắn vẫn là khó có thể mở miệng, chỉ phải đem bọc đồ trong lòng ngực đặt tới trước mặt Cố Lan Tức , “Ngài vẫn nên tự mình xem đi.”
Cố Lan Tức lúc này mới đưa mắt nhìn về phía Phong Ẩn, thấy bộ dáng muốn nói lại thôi của hắn, lại liếc nhìn túi đồ trêи bàn một cái, nháy mắt đã hiểu là chuyện gì xảy ra, hắn nuốt một chút nước miếng, sắc mặt có chút mất tự nhiên, “Đã biết, thứ này để ta tự mình xử lý đi.”
Cái củ khoai lang bỏng tay này Phong Ẩn đang lo không biết phải làm như thế nào cho phải, lúc này thấy Vương gia nói như vậy, tức khắc cảm thấy thở phảo nhẹ nhõm, “Vậy thuộc hạ cáo lui trước.”
Hắn rời đi dùng tốc độ hỏa tốc giống như phía sau bị chó đuổi , Cố Lan Tức buông sách xuống, ngón tay cốt cách rõ ràng lật lật bao bọc đồ, quần áo này là một mối họa, sáng nay lúc Vân Ngạo Tuyết đưa hắn ra cửa nhiều lần mệnh lệnh và giảng giải nói quần áo này phải tiêu hủy, việc nhỏ như vậy bình thường Phong Ẩn sẽ xử lý sạch sẽ, hôm nay vì sao lại ngượng ngùng như vậy ?
Đang lúc nghi hoặc, tầm mắt của hắn đột nhiên quét tới một cái dây áo màu phấn hồng tận cùng bên trong.
Quần áo tỳ nữ Vân phủ đều là màu hồng nhạt, thứ này màu sắc cũng giống vậy, cho nên lúc bị lẫn vào cũng không phát hiện.
Ngón tay của Cố Lan Tức theo cái dây áo vòng vài vòng, giống như còn khá dài, kéo một cái, thuận thế đều kéo hết ra.
Tạo hình thực kỳ lạ.
Hai thứ đồ tròn tròn dùng một cái dây mảnh nối vào với nhau , hai tay Cố Lan Tức cầm lên nhìn, rốt cuộc cũng biết đây là cái gì.
Đây còn không phải là yếm sao?
Chỉ là vải dệt ngắn gọn hơn.
Hắn nhớ rõ quần áo này Vân Ngạo Tuyết đích thân lấy ra từ trong tủ quần áo , hắn xác định bản thân không có mặc thứ linh tinh này, chẳng lẽ, là trong lúc vô ý treo ở trêи người?
Cố Lan Tức cảm thấy gân xanh huyệt Thái Dương của mình bang bang nhảy lên thực vui sướиɠ.
Trong thư phòng có sẵn chậu than, hắn đem bộ quần áo kia toàn bộ ném vào, ngọn lửa nhanh chóng bùng lên, chỉ chốc lát đã thiêu hết chỉ còn lại một đống tro tàn.
Mà cái yếm kia, lại êm đẹp đặt ở trêи bàn sách của Cố Lan Tức …
Nguyên Hóa năm thứ 6,ngày 2 tháng 11, là sinh nhật Yến Đế.
Dưới sự kiến nghị của Tinh tượng đại sư, Yến Đế quyết định sinh nhật năm nay xử lý bốn phía một chút, gần đây thân thể của Cố Thư Yểu sau khi bị thương ở bách hoa yến đã khôi phục gần như hoàn toàn, thứ hai đại hội săn thú những thanh niên tài tú được khen ngợi đều chưa tiến cung tạ ơn
Mấy năm gần đây các quốc gia trêи đại lục chỉ có Yến quốc phát triển tốt nhất, chỉ là địa hình đặc thù, những ngày tháng không tốt lắm bị lang hổ nhòm ngó đã qua, Yến Đế tổ chức yến tiệc sinh nhật cũng có dụng ý thể hiện quốc lực răn đe các nước láng giềng.
Từ trước đến nay trong cung tổ chức yến hội đều là các tiểu thư quan gia tranh nhau khoe tài khoe sắc khắp nơi.
Từ khi nhận được thông tri trước nửa tháng, nhóm quan lớn quý nhân trong kinh đều phải vội đến điên rồi.
Sinh nhật bệ hạ, lại tổ chức long trọng như vậy, hạ lễ chuẩn bị cho sinh nhật bệ hạ là một chuyện vô cùng đau đầu.
Vân Quân Niên đã nhiều ngày đi sớm về muộn vẫn luôn không thấy bóng người, chủ mẫu Vân gia Liễu Phạn Âm lại vì có thể để nữ nhi của mình ở trong tiệc sinh nhật ăn mặc khéo léo mà vò đầu bứt tai cũng bận đến tối mặt tối mày.
Ngay cả Vân Ẩn Nguyệt luôn luôn bát tự không hợp với Vân Ngạo Tuyết ngày nào cũng bận việc thử son thử phấn không làm phiền tới nàng.
Cứ như vậy, người nhàn nhã nhất Vân phủ vậy mà thành Vân Ngạo Tuyết.
Không ai tìm nàng phiền toái, dược thảo cần đều luyện không sai biệt lắm, Liễu Phạn Âm được Vân Quân Niên phân phó, đem một ít đồ ăn ngon mặc đẹp đều đem vào trong viện của nàng, ngắn ngủn không đến nửa tháng , Vân Ngạo Tuyết cảm giác bản thân béo thêm một vòng, trêи eo đã phì ra hai cân mỡ béo.
“Tiểu thư, ăn cơm.”
Nghe thấy Tuệ Nhi kêu to, Vân Ngạo Tuyết vươn cái eo lười, chậm rì rì đi qua, vừa thấy trêи thức ăn trêи bàn bãi rực rỡ muôn màu , Vân Ngạo Tuyết đột nhiên hết muốn ăn.
“Sao lại là những thứ này.” Sơn hào hải vị ăn nhiều cũng ngấy, huống chi là ngày nào cũng ăn.
Tuệ Nhi biết Vân Ngạo Tuyết suy nghĩ cái gì, “Tiểu thư, ngài nếu ăn không quen chúng ta có thể đổi sang thứ khác, không ăn không thể được, chẳng may đói lả…”
Tuệ Nhi nói làm Vân Ngạo Tuyết dở khóc dở cười, nhìn tiêu chuẩn thức ăn hiện tại nàng sao có thể gầy, chỉ đồ ăn này ngày nào cũng ăn nàng thực sự cũng thấy sợ, Vân Ngạo Tuyết cầm chiếc đũa gẩy gẩy hai cái, hoàn toàn hết muốn ăn.
Thấy nàng là thật sự ăn không vào, Tuệ Nhi đột nhiên nhanh trí, “Tiểu thư, người cảm thấy đồ ăn không hợp khẩu sao, thật ra nô tỳ biết một chỗ, người có thể đi.”
Vân Ngạo Tuyết đang lo tìm không thấy lý do đi ra ngoài, vừa nghe Tuệ Nhi nói như vậy nháy mắt hứng thú, “Thật sao? Ở nơi nào?”
“ Ở Hoằng Pháp Tự chỗ ngoại ô cách kinh thành không xa, nơi đó có cơm chay ăn vô cùng ngon, đầu tháng hàng tháng đều mở ra cho dân chúng, nô tỳ cũng may mắn ăn qua vài lần, so với ngự yến trong cung còn ngon hơn.”
Nghĩ đến đây trong mắt Tuệ Nhi toàn là mê say.
Vốn dĩ Vân Ngạo Tuyết không tin có cái gì thực sự ăn ngon đến không gì sánh được, hơn nữa còn là cơm chay chùa, nhưng mà xem phân thượng Tuệ Nhi tích cực đề cử như vậy lại nghĩ cũng đang nhàn rỗi, chi bằng miễn cưỡng đi thử một lần.
“Còn thần kỳ như vậy sao?”
Vốn dĩ ăn cơm chay vào cảm thấy ăn ngon chẳng qua là giống như nàng hiện tại , ăn nhiều sơn hào hải vị nên ngẫu nhiên ăn cháo trắng rau xào cải thiện một chút khẩu vị mà thôi, nói ra thì như vô cùng kì diệu.
Nhưng mà Tuệ Nhi lại không cảm thấy như vậy , “Tiểu thư người nhất định phải đi ăn, ăn xong liền biết nô tỳ nói là sự thật.”
Bị Tuệ Nhi nói làm tâm ngứa ngáy, Vân Ngạo Tuyết suy nghĩ rồi nói, “ Chọn ngày không bằng hợp ngày, vậy hôm nay đi một chuyến đi.”
Trêи xe ngựa Tuệ Nhi muốn nói lại thôi.
Từ lúc ra cửa Tuệ Nhi đã dùng biểu tình bị táo bón nhìn nàng.
“Muốn nói cái gì?”