• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm dài chầm chậm, hai người lăn lộn gần tới sáng sớm mới song song ôm chặt nhau ngủ.

Giờ Thìn một khắc vừa qua, Vân Ngạo Tuyết liền tỉnh, tiếp đón Cố Lan Tức rời giường , vội vàng kêu một chiếc xe ngựa đưa Cố Lan Tức đi ra ngoài.

Hết thảy đều dựa theo kế hoạch của nàng, sau khi tiễn Cố Lan Tức đi nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

Cùng một người nam nhân chung chăn chung gối một đêm còn chưa nói, còn nói dối trắng trợn như vậy , đây là chuyện dù đã hai đời nàng cũng chưa từng làm qua.

Nhưng mà cái ý niệm này cũng chỉ dừng ở trong đầu nàng một lát đã bị vứt sang một bên.

Việc cấp bách không thể làm khác, hơn nữa Cố Lan Tức lại là thân nhân của Cố Thư Yểu , Thất công chúa tuy rằng kiêu ngạo chút, nhưng nhân phẩm lại có thể bảo đảm, tục ngữ nói rất hay, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, nàng tin tưởng Cố Lan Tức không phải người xấu.

Trái lại người của Vân gia, từ đầu tới đuôi đều lấy danh nghĩa truy đuổi kẻ cắp để khi dễ nàng, thậm chí vì một ít tội danh có lẽ có xâm phạm riêng tư của nàng, nàng đã thất vọng tột đỉnh với cái gia đình này, đương nhiên cũng sẽ khuỷu tay xoay ra bên ngoài. [ bênh vực người ngoài ]

Sau khi trở về Vân Ngạo Tuyết cảm thấy có chút đói, liền mua hai cái bánh rán ở trêи chợ, nàng đã từ lâu muốn mua thứ này, tiếng rao hàng trêи chợ sáng của người bán rong hết đợt này đến đợt khác làm nàng có cảm giác không khí tưng bừng ở nhân gian, dù sao ra ngoài vừa lúc cần một cái lí do, vừa có thể no bụng vừa có thể miễn cho có người đặt nghi vấn, một công đôi việc.

Chuyện đêm qua phát sinh Vân Ẩn Nguyệt cũng nghe nói, vừa nghe Vân Ngạo Tuyết còn có thể toàn thân mà lui, lại còn lấy ra tin nguyệt kỳ làm cớ, đầy mặt khinh thường ăn cơm xong cùng Liễu Phạn Âm bản thân chán đến chết trở về, mới vừa nhấc mắt đã thấy Vân Ngạo Tuyết nghênh ngang vào cửa.

Tuy rằng biết nàng hiện tại có thể tùy ý xuất nhập Vân phủ, nhưng Vân Ẩn Nguyệt vẫn là nhịn không được muốn châm chọc nàng, “Ồ, đây không phải là Vân Ngạo Tuyết gần đây chạm tay vào liền bỏng sao, sáng tinh mơ mà đã đi ra ngoài có vẻ rất bận đây.”

Vân Ngạo Tuyết biết Vân Ẩn Nguyệt có oán hận với mình có , cho nên cũng không để ý, lập tức đi phía trước đi.

Phản kϊƈɦ trí mạng nhất chính là làm lơ.

Quả nhiên Vân Ẩn Nguyệt vừa thấy Vân Ngạo Tuyết căn bản là không có ý tứ phản ứng với mình, bị chọc giận đến điên rồi, thấy nàng cầm đồ trong tay, không nói hai lời một chưởng hất văng đi, “Thứ gì bóng nhẫy?”

Vân Ngạo Tuyết không nghĩ tới nàng ta vậy mà động thủ, giấy bao lấy bánh bị thấm dầu, sũng nước cũng là bình thường, mặc cho nàng nói như thế nào, bản thân Vân Ngạo Tuyết cũng không thèm để ý, nhưng không nghĩ tới nàng ta lại tăng thêm mức độ đắc tội.

“Vân Ẩn Nguyệt , mẹ ngươi có từng dạy ngươi , cày đồng đang buổi ban trưa, mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày, ai ơi bưng bát cơm đầy, dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần*? Lãng phí cái gì nhưng không được lãng phí lương thực hay không ?”

[ Bản gốc : cày đồng giữa ban trưa, mồ hôi thấm xuống đất, ai hay bát cơm đầy, từng hạt là vất vả? ]

Nàng không đầu không đuôi quát lên một cây, Vân Ẩn Nguyệt ngay từ đầu vẫn nghe không hiểu, “Ngươi đang nói cái gì?”

“Nhặt lên!”

“Cái gì?”

Vân Ẩn Nguyệt phát ngốc nhìn Vân Ngạo Tuyết, dùng ngữ khí khó có thể tin chỉ vào bánh chiên dầu trêи mặt đất, hỏi, “Ngươi là đang bảo ta đem cái thứ dơ bẩn này nhặt lên ? Vân Ngạo Tuyết ta thấy ngươi là điên rồi đi?”

Nàng chính là nữ nhi được sủng ái nhất Vân phủ, mẫu thân là chủ mẫu Vân phủ, chỉ cần nàng nguyện ý, có thể đem một cái phố quán bán bánh rán đều mua về, muốn nàng nhặt cái này, sao có thể!

Vân Ngạo Tuyết biết nàng sẽ không nhặt, nhướng mày chưa nói gì khom lưng tự mình nhặt.

Thấy nàng như vậy oán khí trong lòng Vân Ẩn Nguyệt mới coi như là tiêu tán chút, tự cho là đánh thắng trận, đang muốn thỏa thuê đắc ý rời đi, giây tiếp theo cổ tay vậy mà bị người giữ lại không thể động đậy.

Nàng quay đầu nhìn lại, vậy mà là Vân Ngạo Tuyết.

“Ngươi làm gì, buông ta ra!”

Lúc này Vân Ngạo Tuyết sao có thể để ý tới nàng, “Ta đã cho ngươi cơ hội, là chính ngươi không quý trọng.”

Không biết vì cái gì, trong lòng Vân Ẩn Nguyệt đột nhiên dâng lên một cổ dự cảm không tốt, sau đó cổ tay nàng có thể hoạt động, nhưng hàm dưới lại bị Vân Ngạo Tuyết nắm chặt, miệng cũng không tự chủ được mở ra.

Giây tiếp theo trong miệng nàng ta đã bị cưỡng ép nhét vào một khối thứ gì bóng nhẫy, còn mang theo cát sỏi, nháy mắt Vân Ẩn Nguyệt hiểu được đó là cái gì.

“ Ưm ưm…”

Nàng ta liều mạng vặn vẹo, bất đắc dĩ hàm dưới bị nắm miệng căn bản không khép được, nàng ta chỉ có thể để mặc bánh rán vừa rồi rơi xuống trêи mặt đất nhét đầy một miệng.

Sáng sớm màu môi tốt nhất không dễ dàng vẽ xong bị làm cho lung tung rối loạn không nói, ngay cả trêи quần áo mới may cũng đều bị bắn đầy dầu mỡ.

Vân Ẩn Nguyệt liều mạng muốn giãy giụa, đáng tiếc hết thảy đều là tốn công vô ích, Vân Ngạo Tuyết vẫn đem một cái bánh rán nguyên vẹn nhét toàn bộ vào trong miệng nàng ta sau đó mới buông tay.

“Khụ khụ khụ…” Vân Ẩn Nguyệt cảm giác dạ dày của mình giống như bị ngâm qua một chảo dầu, khó chịu, ngồi xổm ở cửa góc tường nôn ọe một hồi mới đem miếng bánh Vân Ngạo Tuyết vừa rồi nhét vào miệng nàng toàn bộ phun ra.

Cháo nhẹ mới uống qua buổi sáng cũng phun ra đầy đất.

“Vân Ngạo Tuyết đồ tiện nhân nhà ngươi, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Cũng đã chật vật như vậy , mà miệng ngoài Vân Ẩn Nguyệt lại nửa điểm cũng không muốn buông tha, hai mắt tựa hồ muốn bắn ra ánh lửa, giống như muốn đem nàng ăn tươi nuốt sống.

Chỉ là Vân Ngạo Tuyết một chút cũng không cảm thấy sinh khí, thậm chí còn có điểm muốn cười, nàng từ trêи cao nhìn xuống Vân Ẩn Nguyệt vẫn đỡ tường tiếp tục phun, ngữ khí nhàn nhạt, “Ngươi tới tìm ta, ta tùy thời phụng bồi, nhưng mà tiếp theo ta cũng sẽ không khách khí như vậy.”

Nhẹ nhàng nói ra mấy câu, sau đó nàng lập tức rời đi, dừng một chút nói, “ À đúng rồi, ngươi nếu cảm thấy không phục, còn có thể đi đến chỗ phụ thân cáo trạng, nhưng mà ta muốn thân thiện nhắc nhở ngươi một chút, ngày hôm qua trong phủ có kẻ cắp ghé vào, phụ thân hiểu lầm ta, dựa theo tính tình của phụ thân sẽ cảm thấy đối xử với ta có thua thiệt, sẽ nghĩ cách đền bù, hiện tại nếu như đi, chỉ sợ phụ thân cũng nghe không vào.”

Vân Ẩn Nguyệt bị nàng trách móc làm cho á khẩu không trả lời được, nàng ta vừa rồi thật là có nghĩ như vậy , nghĩ giống như trước đây đi cáo trạng, không nghĩ tới bị Vân Ngạo Tuyết một câu nhẹ nhàng hoàn toàn chặt đứt đường lui.

“Ta nếu là ngươi, nhất định sẽ ngoan ngoãn, cách ta xa một chút, không cần đến chỗ phụ thân tìm xúi quẩy.”

Nói xong câu này, Vân Ngạo Tuyết lại dùng ngón tay chỉ nàng, lại chỉ chỉ huyệt thái dương của mình, ý bảo nàng mọi việc phải dùng não nhiều vào, sau đó thật sự cũng không quay đầu lại đi rồi.

Lấy một tư thái của người thắng cuộc .

Vân Ẩn Nguyệt tức giận đến hàm răng đều cắn chặt, lại vẫn không thể làm gì được, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng đi xa.

Trở lại sân của mình, Vân Ngạo Tuyết liền bắt đầu lục tung tìm đồ.

Tuệ Nhi vừa thấy tiểu thư ăn mặc áo đơn không hề có hình tượng, vội vàng tiến lên hai bước đem Vân Ngạo Tuyết đang ngồi xổm trêи mặt đất kéo tới, nhân tiện đem áo choàng khoác lên trêи người nàng, “Tiểu thư ngài muốn tìm cái gì? Trời giá rét như thế cũng không mặc thêm nhiều một chút, nếu lại mắc phải phong hàn bị tội lại là ngài, lần trước phong hàn mới khỏi không đến mấy ngày, lại quên giáo huấn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK