• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bảo bối Hoàng Huyết Thảo vừa rồi hắn hứng thú dạt dào muốn tranh đoạt cùng Vân Ngạo Tuyết bây giờ lại bị hắn tùy tay đặt ở trêи khán đài, mọi người xung quanh đã đi hết rồi, chỉ còn mình hắn ánh mắt lạnh nhạt, như đi vào cõi thần tiên .

Lúc này hộ vệ Cố Hành Chu đi tới, lặng yên không một tiếng động tới gần hắn, thanh âm nhẹ nhàng chậm chạp, “Vương gia, nàng đã ra khỏi cửa lớn của Vạn Bảo Phường .”

Thấy Cố Phi Trì không có động tĩnh, hộ vệ nhìn thoáng qua Hoàng Huyết Thảo ở bên cạnh, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc nói, “Vương gia, hoàng huyết thảo này vì sao cuối cùng nàng lại chỉ cần vài mảnh lá cây? Dược liệu này chính là bảo bối khó gặp a!”

Cố Phi Trì không nói gì, nhưng tai hắn nghe rành mạch, tay lặng lẽ duỗi vào trong tay áo, đem khối ngọc bạch dương thượng đẳng đặt ở trong tay nhẹ nhàng vuốt ve, lòng bàn tay nhẹ nhàng chà xát xúc cảm mềm mại ấm áp giống như đúc cảm xúc vừa rồi chạm vào da thịt nàng, làm người lưu luyến quên đường về.

Bàn tay nhẹ nhàng vân vê các góc của khối ngọc bài, lại cầm lấy tới đặt ở trước mắt nhìn xuyên qua ánh nến, huyễn ảnh mờ ảo từng chút phản chiếu ngược lại trong đồng tử của Cố Phi Trì hình thành một cái vòng sáng, càng lúc càng lớn, càng ngày càng nóng rực…

“Đem tin tức thả ra ngoài, nói rằng bệ hạ cố ý đem Vân đại tiểu thư Vân phủ đính hôn cho bổn vương.” Nhìn đủ rồi, Cố Phi Trì đem mỹ ngọc một lần nữa bỏ vào trong ống tay áo , nói một câu long trời lở đất như vậy .

Hộ vệ sửng sốt, một bộ dáng giống như bị sét đánh, hoảng sợ đầy mặt, “Vương gia!”

Cố Phi Trì trừng mắt trừng mắt nhìn hắn một cái, “ Lời Bổn vương nói ngươi có ý kiến?”

Hộ vệ Cố Hành Chu từ khi có trí nhớ đã đi theo bên người Cố Phi Trì , chủ tớ hai người tình nghĩa sớm đã cao hơn so với người khác có thể nghĩ, tên tuổi sát tinh của Vân Ngạo Tuyết vang vọng khắp kinh thành, Cố Hành Chu tự nhiên cũng nghe nhiều nên thuộc.

Cố Hành Chu vội vàng quỳ một gối thỉnh tội, “Vương gia thứ tội, thuộc hạ không dám.”

Không dám thì không dám, nhưng mà kẻ trong cuộc thì u mê, kẻ ngoài cuộc thì tỉnh táo, Cố Hành Chu vẫn không thể nhìn Vương gia càng lún càng sâu, phải biết rằng biểu hiện hôm nay của Vương cùng sự chú ý với nữ tử này, đã sớm vượt qua sự thật tình với bất kể người nào trước đây.

“Vương gia, người mang Hoàng Huyết Thảo ra chính là ngài, ngài vì nàng đem bảo bối lấy ra ngoài cũng liền thôi, ngài có biết hôm nay Hoàng Huyết Thảo hiện thế sẽ gây ra bao gợn sóng lớn hay không ? Sao ngài còn muốn dính líu với nàng? Người của Vân phủ không phải toàn là kẻ đèn cạn dầu, đặc biệt là Vân Quân Niên kia…”

Cố Hành Chu bùm bùm nói một đống lớn.

Từ một khắc Vân Ngạo Tuyết bước ra khỏi cổng Vân phủ đến khi bước vào đây đã bị Cố Phi Trì tính kế, bao gồm cả hoàng huyết thảo cũng là hắn cố ý để cho Vân Ngạo Tuyết thấy, mục đích chính là muốn thử xem nàng rốt cuộc đối với dược liệu hiểu biết nhiều hay ít, cũng muốn thăm dò nàng nông sâu thế nào.

Trước là Cố Phi Trì, sau thì đến tiểu nhị lấy thảo dược, toàn bộ đều là diễn kịch, chỉ có một mình Vân Ngạo Tuyết ngây ngô không biết gì.

Đây là điển hình cho việc đem bán Vân Ngạo Tuyết , nàng giúp đỡ mình đếm tiền.

Cố Phi Trì đem hoàng huyết thảo đưa cho Cố Hành Chu để hắn đem bảo bối cất đi, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve tua rua khối ngọc bội, ‘ừm" một tiếng nhợt nhạt, “Nha đầu này thông minh hơn nhiều so với chúng ta tưởng tượng, nàng có thể nhìn ra hoàng huyết thảo, chứng tỏ nàng có hiểu biết thật, nàng đã nhìn ra lại không có lòng tham, càng là khó được, bổn vương đang thiếu chính là nội công đức độ như nàng.” [vợ hiền tài đức ]

Cố Hành Chu bị Cố Phi Trì mấy chữ ‘ nội công đức độ chấn kinh đến mức da đầu có chút tê dại.

Hắn biết Vương gia luôn vô cùng có chủ kiến, từ trong miệng hắn nói ra thì chắc chắn là ván đã đóng thuyền.

“Biết bổn vương vì sao chọn nàng không ? Thất phu vô tội hoài bích có tội [ câu ẩn dụ bản thân vô tội nhưng tài năng tiền bạc vật quanh thân lại có tội ] , đổi lại là bất kì người nào, có một cái bảo bối đặt ở trước mặt mình như vậy rất khó không động tâm, nhưng nàng tuổi còn nhỏ lại biết bản thân nếu cầm cái bảo bối này, khẳng định sẽ mất nhiều hơn được , đến lúc đó phiền toái không ngừng, nàng không có biện pháp loại bỏ tận gốc, thay vì một cái bảo bối mất nhiều hơn được, nàng chỉ cần lấy đủ thứ mình yêu cầu, phần nhiều hơn sẽ trả lại cho bổn vương, đến lúc đó cho dù có người tra được nàng là ai, nàng không lấy bảo bối, những kẻ đó đương nhiên sẽ không tìm nàng.”

Cố Hành Chu mơ hồ có chút hiểu ra, “Chẳng lẽ nàng đã sớm biết đây là bố cục Vương gia đã bày ra sẵn ?”

Cố Phi Trì lắc đầu phủ nhận, “Ngược lại chưa chắc, nàng chỉ là họa thủy đông dẫn [ dẫn tội lỗi cho kẻ khác để kẻ khác chịu thay ] , để bổn vương ứng phó với những kẻ muốn đánh chủ ý lên hoàng huyết thảo thôi, thật là một đứa bé lanh lợi.”

“Tin tức sẽ bị người có tâm thả ra, Vân Ngạo Tuyết không lấy, mới là lựa chọn cực kỳ sáng suốt, đã hiểu chưa?”

Cố Hành Chu bừng tỉnh đại ngộ.

“Như vậy chẳng phải nàng là tìm phiền toái cho Vương gia ngài ?”

Nghe vậy Cố Phi Trì cười, “Dùng một chút phiền toái nhỏ để thấy rõ một người, vụ buôn bán này quá có lời, huống hồ, bổn vương chưa bao giờ sợ phiền toái.”

“Nhìn một người, nhìn xem nàng có phải hạng nịnh nọt coi tài như mạng hay không , vừa rồi bổn vương tự tiết lộ thân phận nhưng thái độ của nàng so với lúc trước cũng không có gì khác biệt, ngay cả khi mua cây hoàng huyết thảo này, nàng cũng là dùng ngọc bội để trao đổi cùng với bổn vương , có tiện nghi lại không chiếm, có thể thấy rằng nhân phẩm xác thật không tồi.”

Nhưng mà Cố Hành Chu vẫn có băn khoăn riêng, “Nhưng ngài cũng không cần thiết phải hi sinh bản thân như thế, cột chung vào với sát tinh , Vương gia ngài thật sự muốn…”

Không nghĩ tới Cố Phi Trì nghe thấy lời hắn nói trực tiếp cười lên tiếng, “Sát tinh? Vừa rồi ngươi có thấy bổn vương từng gặp chuyện gì xui xẻo? Miệng nhiều người xói chảy vàng tích hủy tiêu cốt, chưa chứng minh được lời nói là đúng, miệng mọc ở trêи người người khác , người khác nói như thế nào há lại dễ tin?”

[ Miệng nhiều người xơi chảy vàng tích hủy tiêu cốt : từ gốc Hán dùng để chỉ việc gì cũng bị dư luận chê trách, dù cứng như đá cũng tan, phỉ báng không ngớt, làm cho người không thể sống được. Miệng dư luận có tác dụng rất lớn, trăm miệng một lời thi giả cũng thành thật, có thể đảo ngược đúng sai.]

Cố Phi Trì khẽ day day huyệt Thái Dương, nói với Cố Hành Chu, “Ngươi a, mọi việc đều động đầu óc thêm nhiều một chút.”

Càng nói ý cười trong mắt Cố Phi Trì càng sâu, “Ngược lại là nàng, khiến bổn vương chân chính hiểu được cái gì gọi là cực kì thông minh.”

Hắn thở dài một hơi, “Nhưng thứ khiến bổn vương vui vẻ nhất chính là còn có thu hoạch khác, cái sát tinh này kỳ thật một chút cũng không ngốc, thậm chí có sự phân tích cùng sức phán đoán riêng, bổn vương chỉ là có chút kỳ quái, rốt cuộc là bởi vì nguyên nhân gì, lại để nàng giả ngốc mười sáu năm .”

“Giả ngu?” Cố Hành Chu nghe không rõ.

“Ngươi còn nhìn không ra sao? Nàng nếu thực sự nghiêm túc, chỉ sợ vị Vân gia nhị tiểu thư kia sớm đã có chuyện.” Ý cười bên môi Cố Phi Trì càng thêm hấp dẫn.

Nhìn bộ dáng vẻ mặt mờ mịt của Cố Hành Chu, Cố Phi Trì đôi mắt mị mị thở dài một hơi, “Đổi một góc độ khác, có lẽ việc này đối với bệ hạ cũng đáng vui mừng, bổn vương hiện giờ cùng nàng có chút quan hệ dính dáng đến nhau, thứ nhất có thể giải quyết việc gấp trước mắt của bệ hạ, thứ hai, bổn vương cũng coi như là cứu nàng đang trong tình cảnh như nước với lửa.”

Vố dĩ Cố Hành Chu có băn khoăn đều là bởi vì sự tình liên quan Vương gia, chuyện tới hiện giờ hắn vẫn là không muốn tin tưởng, “ Vân Quân Niên thật sự lòng muông dạ thú đến như vậy ? Hắn không có đích tử, dù có dã tâm thì cũng thế nào, còn không phải không có người nối nghiệp .”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK