“K-Không phải như thế. Đây cũng là một quyết định rất khó khăn với t-ta cơ mà. Không phải… không phải là ta không quan tâm đâu.”
“Vậy thì…” Như thể đang kìm nén điều gì đó, anh ngừng nói trong giây lát. “Vậy thì nàng nên rời đi với ta đi.”
Max không thể ngăn dòng nước mắt tuôn rơi và lấy tay che mặt. Riftan ôm eo cô, anh nói một cách tuyệt vọng, cố thuyết phục cô.
“Nếu như nàng thật sự không muốn rời xa vòng tay ta, vậy thì hãy đi với ta đi. Đừng lo lắng về chuyện gì nữa hết! Ta sẽ cho nàng một toà lâu đài, và cả những người hầu trung thành với nàng nữa. Bây giờ thì, cuối cùng chúng ta cũng được ở bên nhau rồi… chúng ta không thể nào bị chia tách được nữa. Ta không có đủ sự tự tin để có thể chịu đựng lại những năm tháng ấy đâu!”
“Nhận một nhát dao vào trái tim của ta, ta còn không đau bằng việc nghe chàng nói những lời này nữa.” Cô đau đớn nhìn anh, trong khi đó, đôi mắt tối đen của anh run rẩy đầy đau đớn trong sự muộn phiền.
Mong muốn được làm những gì anh yêu cầu khiến cô cảm thấy mình như bị xé toạc ra làm hai phần vậy. Trái tim cô quyết liệt nói lời đồng ý, và lý trí của cô lại kiên quyết phủ nhận lời đề nghị của anh trong đầu. Quá rõ ràng, đâu mới là điều nên làm, lựa chọn nào mới là điều đúng đắn rồi. Khuôn mặt của Max nhăn lại khi cô bật khóc và cố gắng mở đôi môi run rẩy của mình.
“Ta… ta không thể làm như thế được. Cô nếm được vị đắng trong miệng mình, và cổ họng thì như muốn nứt ra khi cô cố nuốt xuống những tiếng nức nở tràn ra từ trong cổ họng. Cô thở ra một cách khó nhọc. “Ta đã lấy tất cả mọi thứ của chàng… Ta… ta… Làm cách nào mà ta có thể sống được với đầu của ta luôn ngẩng cao chứ? Kể từ khi chàng cưới ta… chẳng có chuyện gì tốt xảy đến với chàng cả… không có dù chỉ là một chuyện thôi… Chàng bị bắt phải đi những cuộc thám hiểm mà nó còn chẳng phải là trách nhiệm của chàng khi phải chịu đựng chuyện đấy… Chàng đã phải chịu đựng giới hạn của cái chết… và b-bây giờ, chàng sẽ phải rời đi mà bị tước đi tước vị, không còn lãnh thổ, không còn tài sản, không còn những người đồng đội… Chỉ-chỉ cần nghĩ đến chuyện mà chàng sẽ mất tất cả mọi thứ thôi… Làm sao mà ta có thể giả vờ không quan tâm đến chuyện đấy đây chứ!”
“Ta đã nói với nàng là ta không quan tâm đến những thứ ấy. Chuyện đó chẳng có gì quan trọng đối với ta cả! Ta đang nói rằng, chỉ cần ta có nàng ở bên cạnh, tất cả những thứ khác đều ổn cả.”
“Nhưng nó quan trọng đối với t-ta!” Những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên đôi gò má của cô. Max ôm lấy khuôn mặt và bật khóc nức nở. “Trong suốt cuộc đời của ta… T-Ta đã luôn nghĩ bản thân ta chính là một con người rất vô dụng. Ta không thể chịu đựng được điều đó, ta rất xấu hổ về bản thân mình. Đó là lý do tại sao… ta không thể cởi mở hay mở lòng với tất cả mọi người được… Ta thậm chí còn không thể nói cho mọi người biết sự thật về ta nữa… Ta đã xây dựng sự kiêu hãnh của bản thân trên phương châm chính của… sự dối trá… và luôn giả vờ rằng mình đang ổn…”
Max nhắm chặt đôi mắt. Cô không thể kiểm soát được dòng nước mắt chảy dài như không ngừng của bản thân. “T-Ta không muốn làm điều đó nữa. Không muốn như vậy nữa… Ta không muốn ta cứ mãi ghét bản thân như vậy nữa đâu.”
Trong đôi mắt ngập ngụa nước của cô, cô thấy mờ mờ hình ảnh khuôn mặt đầy bối rối của Riftan, cô nắm chặt lấy cánh tay của anh và hét lên cầu xin anh. “Ta không chỉ đi… vì chàng đâu… Ta muốn thay đổi. Ta muốn… được tự hào về bản thân ta. Nên là làm ơn… hãy cho ta đi đi mà…”
“… Ta không muốn thế. Ta không thể để nàng đi được.”
Khi cô đưa tay ra và tìm kiếm bàn tay của anh, Riftan từ chối cô cứ như thể anh chạm vào lửa vậy, và rồi anh lùi lại, kéo ra một khoảng cách đủ rộng với cô.
“C-Cho ta đi đi, làm ơn đấy. Chàng phải để cho… ta đi.”
“Ta đã nói là ta không muốn như thế!”
Riftan hét lên như một đứa trẻ vậy. Đôi vai rộng dường như có cảm giác rắn chắc như đá của anh run lên dữ dội, nhìn chằm chằm vào cô với đôi mắt ngấn nước, anh rời khỏi phòng như thể đang chạy trốn khỏi cô vậy. Max không thể đi theo anh, loạng choạng và ngồi ngay tại chỗ mà cô đã đứng từ nãy đến giờ. Cơ thể cô rung chuyển dữ dội như thể đang ở giữa một cơn bão. Cô ôm lấy cơ thể của mình và khóc lóc thảm thiết. Những giọt nước mắt nóng hổi tiếp tục chảy dài trên khuôn mặt cô, cô cảm thấy như thể một phần cơ thể mình đã bị cắt rời ra mất rồi.
“Mình thật sự phải làm như vậy sao? Mình có nên đi không, ngay cả khi chuyện ấy đau đớn và có thể khiến bọn mình cảm thấy đau lòng như vậy?”
Bị choáng ngợp bởi sự nghi ngờ và nỗi đau như xé lòng, cô lấy tay vòng quanh khuôn mặt nóng hổi của mình. Cô ghét tất cả những chuyện gì đã dẫn đến tình huống của ngày hôm nay. Và trong số tất thảy những thứ đó, có cả chính bản thân cô. Max nhắm chặt đôi mắt của mình lại.
Khi những giọt nước mắt đã ngừng rơi, sự căng thẳng và mệt mỏi tích tụ trong suốt mấy ngày qua đã lấn át cơ thể của cô. Với sự giúp đỡ của Rudis, cô tắm và mặc một bộ quần áo mới. Có phải là bởi vì cảm xúc dâng trào mà cô lại cảm thấy yếu đuối như vậy không? Cô không còn sức để đứng vững nữa. Vừa đặt lưng xuống giường, cô đã lập tức ngủ say.
Khi cô tỉnh dậy, ánh ban mai đang chiếu rạng qua ô cửa sổ. Cô ngồi dậy và nhìn chằm chằm vào ô cửa kính sáng lấp lánh ấy. Chỗ trên giường bên cạnh cô trống không. Dùng đầu ngón tay vuốt ve tấm ga trải giường mát lạnh, cô bước xuống giường và choàng một chiếc khăn choàng quanh vai. Cô cố gắng đi tìm anh, nhưng rồi lại thay đổi ý định và ngồi yên trên giường. Anh cần thời gian để suy nghĩ, và cô cũng cần thời gian để giải tỏa cảm xúc và lý trí của mình.
Cô đi đến trước lò sưởi, rửa mặt bằng chậu nước đã được đặt sẵn ở đó và chải tóc. Một lúc sau, Rudis mở cửa và bước vào.
“Người dậy rồi.” Cô cười một cách hiền hậu và bỏ đống củi trên tay mà cô ấy đã mang đến đây bên cạnh lò sưởi. “Người có muốn dùng bữa sáng ngay bây giờ luôn không? Đêm qua, Người đã thức cả đêm và còn chẳng chịu dùng bữa tối một cách đàng hoàng nữa.”
Dường như nhìn thấy khuôn mặt hiền hoà và từ tốn của người hầu gái ấy khiến cho trái tim cô cảm thấy thật yên bình. Giống như tiếng ếch kêu vậy, Max lẩm bẩm bằng một giọng gần như không thể nghe rõ.
“Vâng, l-làm ơn.”
“Hãy đợi tôi một chút nhé. Tôi sẽ chuẩn bị một bữa ăn thật ngon trong chốc lát thôi.”
Rudis bỏ đống củi vào ngọn lửa đang cháy chậm, thổi nó bằng một chiếc ống thổi, và cô hướng ra phía cửa. Max bỗng ngập ngừng và cất giọng hỏi.
“Nhân tiện thì… Lãnh chúa…”
Rudis khẽ dừng lại trong chốc lát, và trả lời cô bằng giọng nói hết sức thận trọng. “Có vẻ như là ngài ấy đang ở trong thư phòng đấy ạ. Người có muốn tôi gọi cho ngài ấy nếu như Người có cần cái gì không?”
Max lắc đầu với một nụ cười ngượng nghịu trên môi. Cô rất biết ơn Rudis vì đã giả vờ như cô ấy không hề biết gì, khi mà cô ấy chắc chắn là đã nghe về cuộc chiến của bọn họ rồi. Khi Rudis rời đi, cô ngồi trước lò sưởi, chìm đắm trong những dòng suy nghĩ.
Những con mèo xúm xít chui vào lòng cô, kêu “meo meo” và “gừ gừ”. Bên ngoài lâu đài, âm thanh của những người hầu đang bận rộn chặt gỗ lọt vào tai cô. Khi sự chú ý và tập trung đã dành cho những tiếng động thường ngày ở ngoài kia, thì cảm giác bị trôi dạt vô định như một con tàu bị đắm cũng dần dần lắng xuống. Cô nhìn những ngọn lửa đang bùng cháy và nhớ lại những ngày tháng trước khi hai người bọn họ gặp sóng gió như bây giờ.
Cô nghĩ về những ngày mà khi cô mới được Riftan đưa đến đó, không biết một chút gì về lãnh thổ, về việc trở thành Phu nhân của Lâu đài Calypse, và trang trí lại nó, giải quyết các sự cố và tai nạn đã xảy ra. Gặp được Ruth, Yulysion, Garrow và các Hiệp sĩ Remdragon. Từng chút một, thân thiết với bọn họ hơn và thậm chí còn có những cuộc cãi vã trong khi đang học về phép thuật nữa… Một nụ cười nhẹ khẽ nở trên miệng của cô.
Và rồi, cô còn hồi tưởng lại về những ngày khi mà cô đã phải trải qua một cuộc chiến rất kinh hoàng, khi cô cảm thấy phẫn uất vì sự liều lĩnh của mình, và thậm chí, cô đã làm mất đứa con của cả hai người bọn họ nữa. Nỗi buồn và sự tiếc nuối như dâng lên và ngập tràn trong lòng cô. Cô có cả trăm điều để hối hận, và khi nhớ ra rằng chính cô đã tự nguyện làm theo ý của cha, trong lòng cô tràn đầy sự xấu hổ và những suy nghĩ tiêu cực.
Vì vậy, tất cả những ký ức của những ngày tháng đó như chồng chất lên một cách đầy tuyệt vọng. Cô khẽ nhắm mắt lại: giờ cô phải từ bỏ tất cả những thứ mà cô đã quá quen thuộc, và bước đến một thế giới mà cô chưa hề biết gì về nó cả. Nỗi sợ hãi đã đeo bám cô đến tận xương tủy, nhưng bằng một cách nào đó, quyết định rằng cô sẽ rời đi đã được bản thân cô thiết lập một cách rất chắc chắn rồi.
Đột nhiên, cô nhận ra rằng, những lời mà cô đã hét lên với Riftan không phải chỉ để thuyết phục anh. Cô muốn ở bên anh mãi mãi, nhưng trong sâu thẳm trái tim của cô lại dấy lên một nỗi khao khát được thoát ra khỏi bóng hình của anh. Họ bị mắc kẹt trong thế giới của riêng mình, thế giới đang dần dần suy tàn, anh thậm chí còn không ngần ngại hủy hoại chính bản thân khi một chuyện nào đó có liên quan đến cô. Cô muốn trốn tránh thế giới và bám lấy anh mãi mãi, sự cám dỗ đó liên tục làm cô đau khổ, nhưng nếu họ cứ tiếp tục như vậy, cô sẽ nhấn chìm tương lai của anh trong bùn đất, và anh cũng sẽ bóp nghẹt cô trong vòng tay của mình. Họ sẽ hủy hoại lẫn nhau nhân danh thứ gọi là "tình yêu".
Cô bước đến bên cạnh cửa sổ và nhìn lên bầu trời mùa đông hơi nhợt nhạt. Cô có thể nhìn thấy những chú chim di cư đang nối đuôi nhau và bay về phía bầu trời xa xăm. Cô cảm thấy có thứ gì đó bên trong mình như đang trỗi dậy từ một nỗi đau rất mãnh liệt và dữ dội. Thật là đau đớn khi được gọi là hy vọng và lại quá yếu ớt để được gọi là quyết tâm. Max mở cửa sổ, không khí se lạnh tràn vào phổi và làn gió lạnh làm gương mặt cô thấy mát rượi. Như một thông báo rằng mùa đông đã kết thúc rồi, ánh nắng xuyên qua những đám mây mang một sắc vàng hết sức mờ ảo. Thế giới đang thức dậy một cách đẹp đẽ đến mức nó thật sự rất tàn nhẫn.
Ngày hôm sau, cô vẫn không nhận được tin tức gì từ Riftan cả. Max không đi tìm anh, cô muốn cho anh thời gian để bình tĩnh và suy nghĩ lại về hành động của mình. Tuy nhiên, khi cô không thể tìm thấy một dấu vết nào của anh vào ngày thứ tư từ khi họ trở lại lâu đài, cô đã lấy hết can đảm và đi đến thư phòng của anh, nhưng cuối cùng, khi cô cũng đã đứng trước cửa phòng của anh rồi, cô lại không thể điều khiển bản thân mình để mở chiếc tay nắm cửa kia.
“Mình còn làm trái tim của anh ấy tan vỡ thêm bao nhiêu lần nữa đây chứ?”
Cô thấy hơi hoảng loạn trước sự thật rằng, ngày hôm đó, cô dường như đã cầu xin anh hãy để cho cô đi đi. Cô lo lắng dùng tay vò vò vào chiếc gấu váy, sau đó, quay sang hướng khác đối diện với cánh cửa kia và nhìn vào hành lang tối thui, nơi mà cô có thể nhìn thấy ánh hoàng hôn. Trong khoảnh khắc đó, cô cảm thấy bản thân mình như đang được thôi thúc một cách mạnh mẽ để quay trở về căn phòng của cô bằng cách đó. Tuy nhiên, cô đã sớm hạ quyết tâm và một lần nữa tiến lại gần cánh cửa kia.
Sau khi do dự mất khoảng một lúc nữa, cô cẩn thận mở cửa và thấy anh đang ngủ trên chiếc ghế dài. Max im lặng bước vào, sau đó nhìn thấy một ly rượu trên sàn và lập tức dừng bước. Trên thảm có một vệt đỏ sẫm như thể anh đã làm đổ rượu lên đó vậy. Cô cẩn thận nâng ly lên, mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi. Max nhăn mũi và nhìn chai rượu rỗng bên cạnh chỗ anh đang nằm.
Rõ ràng là, tình trạng của anh bây giờ rất không phù hợp để nói chuyện cùng. Cô thở dài một tiếng, rồi cô cởi chiếc áo choàng trên người ra và đặt nó lên cơ thể của người đang nằm trên một chiếc ghế dài làm bằng nhung. Trong khi đang từ từ quay người để rời khỏi phòng, đúng lúc đó, cô nghe thấy giọng nói khàn khàn của Riftan vang lên.
“… người phụ nữ ấy… Cô ấy lúc nào cũng đến ngọn đồi đó và nhìn về hướng đường chân trời.” Max do dự một lát và quay lại. Riftan từ từ mở mắt và nhìn cô. Đôi mắt anh trũng sâu, đen hơn bao giờ hết. “Người phụ nữ đã sinh ra anh, bà ấy sẽ chải mái tóc của mình và đi lên ngọn đồi đó khi trời bắt đầu rạng đông. Ta biết rằng bà luôn trông ngóng, đợi chờ người đàn ông đã rời bỏ bà.”
Max hết sức căng thẳng khi cô nhận ra rằng, anh đang nói về chuyện quá khứ của bản thân, chuyện mà anh luôn rất miễn cưỡng mỗi khi nói về nó. Một giọng nói xen lẫn sự chế nhạo và không quan tâm vang vọng lên khắp căn phòng.
“Nàng có tin được không chứ? Bà đã tận tuỵ chờ đợi một người đàn ông trong suốt hơn một thập kỷ, người mà đã lợi dụng bà và rồi lại bỏ bà mà đi. Chắc hẳn ông ta cũng đã quên sạch những ký ức về người phụ nữ vô tội mà ông ta đã từng có một khoảng thời gian vui vẻ cùng luôn rồi.”
Tiếng cười giễu cợt lạnh lùng lan tỏa trong không khí. Max khom vai và bình tĩnh đến gần anh. Riftan tiếp tục nói với một thái độ thờ ơ, như thể anh không hề quan tâm đến chuyện, liệu rằng cô có đang nghe thấy anh đang nói cái gì hay không nữa.
“Bố dượng của ta là một người rất chậm chạp và lẩm cẩm. Ông ấy đã cưới một người phụ nữ, người mà còn chẳng thèm nhìn mặt ông trong suốt 12 năm trời. Trong khi đó, người phụ nữ ấy lại tiếp tục đợi chờ người đàn ông mà bà chỉ mới quen biết được có vài tháng, cứ như thể là ông ta quan trọng lắm vậy đó. Bà ấy cứ chờ và lại chờ… và khi bà nghe được tin rằng người đàn ông ấy tử trận trong một cuộc chiến, bà đã treo cổ tự vẫn.”
Max cố gắng nắm lấy tay của anh, nhưng anh lại rút cánh tay của mình lại ngay giữa không trung. Cô cảm thấy rất lạnh, lạnh cứ như thể phổi của cô đang chứa đầy nước đá vậy. Riftan nở một nụ cười lạnh lùng.
“Một ngày khi ta bước vào buồng ngủ, bà ấy đã treo cổ tự vẫn ở trên trần nhà rồi. Bà ấy thật sự là một người phụ nữ rất xinh đẹp… Đó quả là một cảnh tượng rất đau khổ.” Riftan nâng phần thân trên lên và hạ chân xuống sàn nhà. Sau đó, anh nhìn khuôn mặt tái nhợt đi vì ngạc nhiên với đôi mắt đẫm nước mắt của cô, anh lại nói tiếp. “Ta đã thề với bản thân rằng ta sẽ không bao giờ giống như thế cả, kể cả khi ta chết đi chăng nữa. Chuyện đó cũng không thể làm ta đau khổ đến mức đấy được…”
Max quỳ xuống và siết chặt lấy đôi bàn tay của anh. Khi cô nhận ra được những suy nghĩ mà anh đang bị ám ảnh, trái tim cô chìm trong một nỗi sợ hãi.
Danh Sách Chương: