Một giọng nói không biết từ đâu đã kéo Max ra khỏi dòng suy nghĩ tiêu cực. Nàng quay người lại, thấy hai cậu bé, trong bộ áo đen dài từ đầu đến chân, đang tò mò nhìn về phía nàng. Trước cái nhìn ấy, nàng vội đứng thẳng người, nàng nhận ra đó là hai học viên mà mình từng gặp vài lần với Riftan trước đây. Hai cậu bé cúi đầu thay cho lời chào, tay họ tôn kính đặt lên trước ngực như những gì mọi người mường tượng về một hiệp sĩ tập sự. “Xin lỗi vì đã làm phu nhân bất ngờ. Chúng tôi lo phu nhân ở ngoài một mình, nên ra đây trò chuyện cùng người.” một cậu giải thích với vẻ mặt hối lỗi. “K-không sao đâu. C-cảm ơn đã…. quan tâm tôi, tôi…” Hai mắt nàng trốn tránh, Max khó nghĩ, không biết phải xưng hô thế nào với hai cậu nhóc trước mặt này. Một cậu, có mái tóc bạch kim tuyệt đẹp, nhanh chóng nhận ra điều này, cậu vội giới thiệu mình trước. “Xin lỗi vì đã không giới thiệu sớm hơn. Tôi là Yurixion Lobar. Chúng tôi là những hiệp sĩ đang trong kỳ huấn luyện, chờ được phong tước vào năm sau.” Cậu trai cao hơn, đứng cạnh cất lời, “Tôi là Garow Livacon. Tôi cũng sắp trở thành hiệp sĩ như người bạn này của mình.” Cậu chỉ sang chàng trai tóc bạc. Max sờ sờ hai tay mình, “Tôi, tôi là Max, Maximilian… Calypse.” Lời giới thiệu thật lắp bắp, xấu hổ. Dù đã biết nàng là ai, Yurixion vẫn nở một nụ cười thân thiện, như để trấn an nàng. “Phu nhân hẳn đang đi dạo một mình ạ.” Cậu tiếp tục, sau khi phần trao đổi tên tuổi kết thúc. “K,không…tôi đang đi tham quan các công trình ở phía trong,” nàng trả lời sau đôi lần do dự, lo sợ sẽ bị họ sẽ khiển trách. Khuôn mặt Yurixion nghiêm lại trước câu trả lời của nàng. “Dù chỉ ở trong lâu đài, nhưng việc Phu nhân đi lại một mình thế này vẫn không an toàn chút nào. Mà mấy ngày nay, hay có nhiều người ở bên ngoài lui tới, nếu bất chợt có sơ suất gì xảy ra-” “Sơ-sơ suất ư….?” nàng kinh ngạc hỏi lại, thấy tình huống khá căng thẳng. Cảm nhận được sự e ngại từ Lệnh bà, cậu hoảng sợ, vội nói thêm, “Tôi không có ý làm người sợ. Chỉ là tôi lo Phu nhân của điền trang….” Rồi cậu bỗng nảy ra một ý, “À, nếu phu nhân không phiền, có thể cho chúng tôi đi cùng người được không ạ?” Max vội từ chối, nàng mạnh mẽ lắc đầu, “Không, không. Tôi- tôi không thể làm lỡ th-thời gian quy-quý báu của hai cậu được….” “Xin đừng nói vậy! Với một người hiệp sĩ, được phục vụ Phu nhân quả là một niềm vinh dự. Tuy chúng tôi chưa được chính thức phong tước … nhưng bằng tất cả sinh mạng của mình, chúng tôi sẽ bảo vệ người khỏi mọi gian nguy.” Cậu bé mãnh liệt bày tỏ. Trước câu nói hùng hồn, đáng kinh ngạc của cậu, Max vô thức lùi lại. Thấy lệnh bà bị giật mình, cậu bé đứng cạnh liền thúc vào mạn sườn bạn mình, như để cảnh cáo. “Yuri, đừng có làm quá thế!” “Làm quá ư?! Tôi nghiêm túc thật, tôi thực sự sẽ…” Chắc nhận ra mình hơi lỗ mãng, cậu nhóc vội ngậm miệng lại trong sự bối rối, xấu hổ. Giây tiếp theo, cậu nhìn lên Max, bình tĩnh hơn. “Dù sao thì, người cũng không thể đi một mình được. Tôi sẽ gọi một người cảnh vệ đi theo nếu người thật sự không thích tôi phục vụ người.” Cậu nhẹ giọng nói. Nàng trân trọng sự nỗ lực của cậu, nhưng khuôn viên lâu đài an toàn mà lại có lính canh thì hơi quá. “Ch-chỉ là đi tr-trong lâu đài thôi…. C-có đi xa đâu….” “Phu nhân, không có gì đảm bảo lâu đài được an toàn! Nếu người gặp phải bất kỳ chuyện gì, thì khi Lãnh chúa Calypse trở về, tôi nào còn dám gặp ngài ấy nữa.” Càng nói, mặt cậu càng xanh lại, khi nghĩ đến cảnh chỉ huy đáng kính khinh miệt hai người. Nhìn nét mặt nhăn nhó như thế giới sắp sụp đổ của cậu, nàng vã cả mồ hôi. “À v-vậy, nếu cậu lo lắng nhiều đến vậy, thì cảm ơn nhé…” cuối cùng nàng cũng đồng ý. Nhận được sự chấp thuận từ nàng, khuôn mặt cậu bừng lên ngay lập tức. Nàng choáng trước khả năng biểu cảm thần sầu ấy. “Thưa phu nhân, tôi nên hộ tống người đi đâu đây ạ?” Để cắt đuôi hai người đi cùng, nàng nói khẽ, “T-tôi đang trên đường đ-đến chỗ thợ rèn…” “Thật là trùng hợp! Chúng tôi cũng đang trên đường đến lò rèn. Chúng tôi cùng người đến đó nhé.” Ngay sau đó, Yurixion đi trước với những bước đi tràn đầy năng lượng, còn Garow điềm tĩnh hơn, nhún vai một cái, rồi đi theo bạn. Chỉ sau một hồi do dự, Max mới bắt đầu đuổi theo họ. Nàng thấy vô cùng ngượng ngùng. Thái độ cuồng nhiệt của cậu nhóc là một điều gì đó mới mẻ đối với Max, một sự tương phản với vẻ mặt lầm lì, ít nói của chồng nàng, nó cũng khác với vẻ cộc cằn của Ruth, hay sự vô cảm từ những người hiệp sĩ dành cho nàng. “Cậu ấy chắc khoảng 16… 17 tuổi, nhỉ?” “Người đến lò rèn chắc có chuyện gì quan trọng lắm hả?” cậu bé kéo nàng về với thực tại. “Việc của t-tôi là… khi mùa đông đến… mấy người thương nhân nói, h-họ sẽ ít đến hơn nên…. T-tôi đang kiểm tra xem thợ rèn có cần g-gì không.” Mắt cậu bé sáng lên. “Tôi hiểu rồi! Tôi thì đang trên đến chỗ thợ rèn do tôi làm gãy kiếm trong lúc giao đấu,” cậu hớn hở chỉ vào lưỡi kiếm nhọn dắt trên eo mình. “Có hơi xấu hổ tí, nhưng đây là lần thứ hai nó bị gãy, chỉ riêng trong tháng này rồi. Tôi thường làm gãy nó lắm, đến nỗi cứ thấy mặt tôi là thợ rèn lại gào hết cả lên.” Một nụ cười nhẹ nở trên môi nàng. Nàng đoán chắc Yurixion đang thấy xấu hổ lắm vì trên má cậu có chút ửng hồng, khi cậu ngày càng thể hiện sự thân thiện bộc phát của mình, Max nhận ra đây là một cậu bé tốt bụng và dễ tính. “Không biết đến bao giờ tôi mới có khả năng chạm được đến mũi chân của Lãnh chúa Calypse nhỉ. Không, đúng hơn là nếu được Lãnh chúa để mắt đến, thì đó đã là điều mãn nguyện lắm rồi.” Cậu bé bên cậu im lặng nãy giờ bỗng cà khịa, “Chúng ta sẽ được gia nhập Hội hiệp sĩ Remdragon vào năm sau. Ước mơ của cậu không phải quá thấp sao?” “Garow, cậu vẫn không hiểu sự vĩ đại của Lãnh chúa Calypse ư.” Cậu nhóc đáp lại, khẽ lắc đầu. “Chỉ cần chạm được tới đầu mũi của đầu ngón chân của ngài ấy đã là hoành tráng lắm rồi. Nói gì đến việc chạm được đến cả ngón chân ngài ấy nữa!” “Ồ, thế à.” Cậu bé kia trả lời với một giọng điệu mệt mỏi cùng vẻ mặt hơi chán chường. Trong khi đó, Max lại bị cuốn hút trước sự tôn kính mù quáng của Yurixion dành cho Riftan, nàng không thể không tham gia cuộc trò chuyện của hai người. “Ri-Rifan… ch-chàng x-xuất sắc lắm à?”