Khi hay tin Max muốn hủy gần hết các đơn hàng, Aderon mang vẻ mặt lo lắng, cố thuyết phục nàng bằng tài ăn nói trơn tru của mình. Nàng suýt thì bị thuyết phục, nhưng nhớ lại ánh mắt của Ruth cũng như việc anh coi nàng như một người phụ nữ hoang phí ra sao, Max đã giữ lại được chủ kiến của mình. Nhận ra mình chẳng thể làm gì được nữa, Aderon thở dài và đưa ra một bản kê khai mới. Max cố ước lượng trong đầu số chi phí mà Aderon đã viết là bao nhiêu. Tưởng tượng những xu vàng, xu bạc mà Ruth cho nàng xem trong một đống ấy… nàng hiểu được cái giá mà mình phải trả không bao giờ là một số tiền nhỏ. Nàng sốt sắng ký vào tờ giấy và rời phòng. Khi nàng nói với anh rằng mọi thứ đã xong, Ruth hơi nhíu mày. “Phu nhân có thể cho tôi xem bản kê khai được không?” Nàng đưa nó ra. “Chà, cái ông này cũng không hoàn toàn vô lương tâm lắm.” nhìn từ đầu đến cuối trang giấy, người pháp sư cuối cùng cũng lên tiếng. “Ô-ông ấy c-có thể c-cố chào hàng nhưng ông ấy kh-không phải người x-xấu.” “Chẳng ai lộ vẻ xấu xa trước mặt con tốt thí của họ cả.” Anh phun ra một lời nói lạnh lùng trái ngược với khuôn mặt nhẹ nhàng, thân thiện của mình. Trừ cái tính nói nhiều và tọc mạch ra, thì cách nhìn vặn vẹo, méo mó về mọi thứ của anh chàng có phần giống với Riftan. “Tôi sẽ xem qua nó. Người hãy thử viết vào sổ cái đi. ” “Đ-được…” Nàng cứ thế đặt bút viết, không thắc mắc sao anh ta giám sát nàng tự nhiên thế. “Đấy, lại tính sai rồi.” “Ôi, t-tôi xin lỗi.” Anh nhìn vào các con số của nàng, rồi gõ vào một góc của tờ giấy da lần nữa, xoa xoa ấn đường. Nàng vội vàng sửa lại lỗi của mình. Sau đó anh chàng chỉ vào phần bên dưới. “Đây, đơn vị sai này.” “T-tôi x-…” “Viết chi tiết báo cáo sẽ có ích lắm đấy. Làm vậy thì sau này kiểm tra sổ sách, phu nhân có thể tránh được bất kỳ sự sai sót nào.” “Đ-được thôi…” “Đây, người làm sai này. Đây sẽ là văn thư truyền lại cho đời sau, nên xin người hãy hạn chế viết nguệch ngoạc.” Gia sư cha nàng thuê cũng không nghiêm khắc đến thế. Ông ta cũng chẳng kiên nhẫn dạy, nên kết quả là như bây giờ này. Nàng viết từng chữ một cách rõ ràng, sợ anh sẽ lại chỉ vào lần nữa. Sau khi nàng làm xong, Ruth kiểm tra cuốn sổ cái như đang kiểm tra bài tập về nhà. “Thế này là được rồi.” anh chàng ngạo mạn nói, rồi đóng cuốn sổ lại. Khuôn mặt trông dãn ra. “Vậy là đã xong mọi vấn đề. Giờ tôi sẽ rất cảm kích nếu phu nhân ngừng đến thư viện và không làm phiền giấc ngủ của tôi.” Max tròn cả mắt. Cậu ấy nghĩ sẽ tiếp tục ngủ ở đây sao? Rõ ràng Riftan nói người đàn ông này đang sử dụng tòa tháp ở sân sau mà… Không, nàng không phải can thiệp vào chuyện đó. Sau khi suy nghĩ một hồi, nàng chậm rãi mở miệng. “M-mọi người đã q-quyết định m-mùa xu-xuân năm sau sẽ s-sửa sang lại kh-khu vườn…” “…” Mặt Ruth nhăn như khỉ ăn ớt. Max quên sạch sự xấu hổ, cầu xin anh. Cảnh tượng dành cả tiếng đồng hồ làm những việc mình chưa từng tự động đến trước đây cứ như vụt qua trước mắt nàng. Nàng không muốn mình lại phải ngồi cào cào tóc, đờ người ra vì không biết phải bắt đầu từ đâu. Đã rối lắm rồi, nên nàng nghĩ có nhờ giúp nữa cũng chẳng sao. “V-và tu-tu sửa các tòa tháp phụ nữa….” “…” Ruth ôm đầu trong uất hận. *** Sau ngày hôm đó, Ruth chính thức trở thành phụ tá của Max trong việc chỉnh sửa cuốn sổ cái. Khi nàng lặng lẽ đánh thức Ruth trong lúc anh đang ngủ trên sàn thư viện, anh tỉnh dậy, lầm bầm rằng mình thấy hối hận thế nào khi lúc đầu lại đi giúp đỡ nàng, nhưng anh vẫn xem xét rất kỹ lưỡng cuốn sổ. Chưa kể, anh còn đưa ra lời khuyên cho nàng trong việc sắm sửa đồ dùng trong lâu đài. Mặc dù nghe giống lời cằn nhằn hơn là lời khuyên, nhưng đó đều là những lời nói có giá trị. Kể từ đó, Max bắt đầu hỏi ý kiến anh ngay cả vấn đề nhỏ nhặt nhất. “Tôi nghĩ người hầu sẽ bị đuổi việc nếu người bắt họ chặt cái cây sồi gần vọng lâu,” Ruth nói như vậy, sau khi nghe hết kế hoạch cải tạo lại khu vườn của nàng. Max nghiêng đầu sang một bên. “N-nó chết r-rồi m-mà cũng ch-chẳng còn ra l-lá đ-được nữa.” “Người dân Anatol tin rằng cây cối là nơi trú ngụ của các linh hồn. Họ không bỏ cây ngay cả khi nó đã chết, họ cũng coi việc khai thác, sử dụng gỗ là một công việc thiêng liêng. Người hầu sẽ sốc lắm khi người hạ lệnh chặt cây chỉ vì trông nó chướng mắt.” “Nh-nhưng…” Max bối rối. Cô chưa từng nghe kể về một phong tục như vậy khi còn ở lâu đài Croix. “N-nếu chúng ta n-nói c-cái c-cây sẽ đ-được d-dùng làm c-củi đốt, thì li-liệu họ c-có ch-chấp nhận không? Ý-ý tôi là, trông nó tr-trơ trụi…” “Chắc họ đồng ý đấy.” Anh vuốt cằm, chau mày. “Nhưng vấn đề là cái cây gần vọng lâu kia lại là cây sồi.” “Ca-cây s-sồi thì s-sao?” “Người dân nơi đây vô cùng tin vào truyền thuyết, về vị hiệp sĩ đầu tiên cưỡi rồng bay lên trời. Ngọn đồi nơi Uigru cưỡi rồng chính là ngọn đồi đằng đó.”