Chương có nội dung bằng hình ảnh
Cơn ác mộng ở Lâu đài Ethylene - PART 3
Chàng cau mày. Chàng không hiểu ông già đang nói gì cả. Cứ như thể có một tấm màng dày vô hình đã hình thành giữa chàng và thế giới. Như thể chàng đang chìm sâu dưới đáy biển, tất cả âm thanh đều nhỏ dần, và mọi thứ xung quanh dường như bị bao phủ trong một lớp sương mù.
Riftan nhìn chằm chằm vào đôi môi nhăn nheo, rồi lại hạ ánh mắt xuống giường. Tim chàng đập mạnh, và mồ hôi chảy ròng ròng trên lưng khi khuôn mặt trắng bệch như ma đập vào mắt chàng. Chàng không thể tin rằng những gì chàng đang nhìn thấy là sự thật.
Chàng đưa tay chạm vào khuôn mặt tái nhợt của nàng. Cảm giác như những đầu ngón tay của chàng bị đóng băng khi chạm vào làn da lạnh buốt.
Chàng sờ soạng má và gáy nàng, rồi luồn tay vào trong chăn. Đường viền váy ẩm ướt, lạnh lẽo bám vào ngón tay chàng như rong biển. Chỉ đến lúc đó, những lời nói của vị linh mục cấp cao mới vang vọng rõ trong tâm trí chàng.
Nàng đang chảy máu.
"Máu… mình cần cầm máu...”
Chàng lẩm bẩm trong hoảng loạn, rồi khẩn trương nhìn xung quanh. Máu phải ngừng chảy. Nhưng chàng không biết phải làm gì. Đường viền quần áo của nàng tiếp tục thấm đẫm chất lỏng ấm. Cảm giác như tất cả các dây thần kinh trong cơ thể chàng đang bị đốt cháy. Nếu không cầm máu, nàng sẽ chết. Nàng sẽ chết.
Riftan, người đang run rẩy toàn thân, nhảy lên và, như một kẻ điên, giật lấy bất kỳ tấm vải lanh nào trên giá. Và khi chàng bỏ chăn ra, chàng lưỡng lự khi nghĩ rằng nàng có thể bị lạnh.
Chàng không biết phải làm sao, chàng bối rối. Một lúc sau, khi thấy nàng run lẩy bẩy, chàng vội lấy chăn đắp cho nàng. Sau đó, chàng thò tay vào dưới chăn và sờ thấy đôi chân lạnh lẽo, ẩm ướt của nàng. Ga trải giường càng ướt, chàng càng thấy lạnh khi máu đang tuôn ra từ cơ thể nàng.
Chàng đặt chiếc khăn vào giữa hai chân nàng. Đó hoàn toàn là một hành động của bản năng. Chàng không thể nghĩ ra bất cứ điều gì ngoại trừ việc cầm máu.
Sau đó, một người nào đó đến phía sau chàng và nắm lấy cánh tay chàng như để can ngăn.
“Ngài Calypse, xin hãy dừng lại. Những gì ông ấy nói...”
Vào lúc đó, thứ gì đó thắt chặt trong chàng vỡ tung. Chàng hất mạnh bàn tay đang cản đường mình. Người đàn ông ngã ngửa ra sau và có tiếng đồ vật vỡ. Nghe thấy âm thanh, một số hiệp sĩ chạy vào doanh trại.
"Chỉ huy, ngài làm cái quái gì vậy...!”
Một giọng nói cộc cằn vang lên, và một bàn tay to lớn, man rợ nắm chặt lấy vai chàng và kéo chàng lại. Chàng bắt đầu chống trả quyết liệt với những kẻ muốn cướp nàng khỏi chàng. Từ đâu đó, chàng nghe thấy một âm thanh như tiếng thú tru. Đó là một âm thanh dường như vang vọng từ rất xa.
Một lúc sau, chàng nhận ra rằng tiếng ghê rợn đó đang phát ra từ miệng mình. Lại có người lao vào doanh trại và đè vai chàng xuống. Chàng vung tay một cách thô bạo, không biết tại sao mình lại vùng vẫy. Bốn đôi tay... có thể hơn thế nữa, hai tay chàng bị giữ lại như xiềng xích.
Như một con thú sập bẫy, chàng vùng chạy dữ dội hơn nữa. Âm thanh của đồ vật vỡ vụn và tiếng hét kinh ngạc xuyên qua màng nhĩ điếc của chàng, và những cánh tay nặng nề, mạnh mẽ ấn xuống cơ thể chàng một cách thô bạo.
Rồi chàng ngã xuống sàn, thở hổn hển như một con thú hoang. Người đàn ông đang ôm chặt chàng hét vào tai chàng.
"Chết tiệt! Ngài bình tĩnh lại đi! Phu nhân sẽ ổn thôi. Sẽ ổn thôi!”
Chàng mở to mắt nhìn quanh doanh trại đã trở thành một mớ hỗn độn, rồi chạm sàn đứng dậy. Sau đó, khi nhận ra bàn tay mình đẫm máu, chàng rùng mình.
Lúc đầu chàng nghĩ đó là máu của nàng. Chỉ đến khi nhìn thấy những dấu vết từ từ lan rộng trên tấm thảm, chàng mới nhận ra đó là máu của chính mình.
Chàng tiếp thêm sức mạnh cho tầm nhìn mờ ảo. Máu tiếp tục rỉ ra từ những đốt ngón tay xương xẩu, nhưng chàng không cảm thấy đau.
Như thể toàn bộ xương đã tách khỏi cơ thể. Chàng không cảm nhận được bất cứ thứ gì, không thể nghĩ về bất cứ điều gì. Ngay cả việc giữ cho cơ thể của chàng thẳng đứng cũng là việc bất khả thi. Chàng thở ra một hơi hổn hển.
Vào lúc đó, một giọng nói mỏng manh vang lên trong ý thức tê liệt của chàng.
“Rif, Riftan…”
Chàng ngẩng đầu lên và nhìn thấy đôi mắt xám lờ mờ, không tập trung. Chàng mạnh mẽ hất đôi tay đang ôm lấy mình và loạng choạng đi về phía nàng. Nàng thì thầm bằng một giọng quá nhỏ để có thể nghe được, trừ khi chàng nín thở và tập trung.
"Rif…tan…ở…đâu…”
"Ta ở đây."
Sau khi thốt ra một từ đó, chàng nắm lấy bàn tay lạnh lẽo như một con chim sắp chết với bàn tay run rẩy. Nàng nhăn mày. Nàng nhìn không rõ sao? Chàng nghiêng người như để cố lọt vào tầm nhìn của nàng và nói nhanh.
“Ta ở đây, Maxi. Ta ở đây này."
Mí mắt nàng run lên và nàng lẩm bẩm bằng giọng như một đứa trẻ đang trằn trọc trong giấc ngủ.
"Em…lạnh…quá..."
Cổ họng chàng nóng bừng như nuốt phải cục than. Chàng bật ra một âm thanh nức nở và kéo một mảnh vải ở bất cứ nơi nào chàng có thể tìm thấy và đắp lên cơ thể nàng.
"Xin lỗi, ta xin lỗi. Ta sẽ sưởi ấm cho nàng ngay…ta sẽ sớm...”
Nàng mệt mỏi nhắm mắt lại. Chàng khẩn trương nắm lấy tay nàng. Chàng mở miệng để cầu xin nàng hãy mở mắt ra một lần nữa và nhìn chàng, nhưng chỉ có tiếng rên rỉ kỳ lạ thoát ra từ cổ họng khô khốc của nàng. Chàng không hiểu tại sao việc này lại xảy ra.
Chỉ vài tháng trước, nàng vẫn đang khiêu vũ trên bãi cỏ với chiếc vương miện trên đầu. Nhưng bây giờ, nàng nằm đó, người đầy máu. Tại sao. Tại sao chứ.
Chuyện gì vậy?
Chàng đã sai từ đâu?
Chàng vén những sợi tóc dính trên mặt nàng và tuyệt vọng nhìn xuống khuôn mặt nhợt nhạt của nàng. Hai mắt trũng sâu, thái dương có vết bầm đỏ, đôi môi nứt nẻ… Đó là gương mặt chàng đã quá quen thuộc trong cuộc đời đầy gian nan của mình. Một khuôn mặt chìm trong bóng tối của cái chết.
Ngay lập tức, cổ họng chàng đau điếng. Cuộc sống đã luôn khắc nghiệt với chàng. Chàng không thể có được bất cứ thứ gì trừ khi chàng chiến đấu cho đến chết. Đó là cuộc sống của chàng.
Và không ai khác mà chính chàng là người đã lôi nàng vào cuộc sống mệt mỏi này.
Chàng ôm đầu như muốn gục ngã. Cho dù chàng bị phanh thây cũng không đau đớn như lúc này. Riftan, người đang run rẩy dữ dội như người lên cơn động kinh, lẩm bẩm điều gì đó với đôi môi mấp máy. Mãi một lúc sau, chàng mới nhận ra rằng đây là những lời cầu nguyện.
Chàng chưa bao giờ cầu xin Chúa về bất cứ điều gì. Chàng khinh thường biết bao những kẻ chỉ ngồi yên và chờ đợi điều kỳ diệu xảy ra. Nhưng bây giờ, chàng không thể ngừng van xin như thể nôn ra máu. Che đi đôi mắt nóng bừng như đang bốc cháy, Riftan lặp đi lặp lại không ngừng.
‘Ôi Chúa ơi.
Con xin dâng tất cả lời nguyện của đời con.
Xin đừng mang nàng rời xa con.’
***
Chàng không biết đã bao lâu trôi qua rồi. Chàng chỉ có thể mơ hồ nhận ra rằng bình minh đã qua, khi thấy xung quanh sáng bừng.
Ai đó nhẹ nhàng chạm vào vai chàng. Riftan ngước mắt lên. Sau vài giây, chàng có thể nhận ra chính xác khuôn mặt của người đối diện.
Ruth Serbel. Cậu ta đang mấp máy môi và nói điều gì đó.
“Máu đã ngừng chảy rồi. Sẽ ổn thôi. Vợ ngài sẽ bình phục.”
Khó khăn lắm giọng nói mới đi vào ý thức của chàng. Chỉ sau đó Riftan mới thở ra một hơi dài. Mãi cho đến khi hơi thở thoát ra khỏi phổi, chàng mới biết rằng, mình đã không thở được trong một thời gian dài. Chàng cảm thấy hơi chóng mặt và nhắm mắt lại.
“Ngài, Ngài Calypse…tôi nghĩ tôi nên thay quần áo cho phu nhân. Đồ, đồ ướt hết rồi...”
Chàng quay đầu về hướng phát ra âm thanh. Cô gái bắt gặp ánh mắt của chàng nao núng và co rúm người lại. Khi chàng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt đang run lên vì sợ hãi, chàng cảm thấy các giác quan trong cơ thể mình dần thức tỉnh.
Chàng rời mắt khỏi nữ tu trẻ, sang một nữ tư tế khác đang đợi ở một bên giường, đến Ruth lo lắng nhìn chàng từ xa, rồi thấy Hebaron quan sát chàng như đang trông chừng một thùng thuốc súng sắp nổ tung.
Bên trong doanh trại là một mớ hỗn độn, như thể một cơn bão đã đi qua. Những mãnh vụn của đồ đạc và đồ sành sứ bị đập vỡ vương vãi khắp nơi, cứ như một con thú đã nổi cơn thịnh nộ, và một đống khăn đẫm máu được chất đống bên cạnh giường.
Riftan nhìn xuống chúng như mình vừa trở về thực tại sau khi lang thang trong cơn ác mộng, và từ từ đứng dậy. Các khớp xương của chàng kêu răng rắc và phát ra những tiếng động lạ, do chàng đã ngồi bất động, cuộn tròn cạnh giường trong một thời gian dài.
Chàng nhìn vào khuôn mặt nhợt nhạt vẫn còn đang bất tỉnh của vợ mình, rồi không thể cưỡng lại sự thúc giục của nữ tư tế, chàng bước sang bên vài bước. Cô gái nhanh chóng phủ một tấm màn lên giường và đi vào trong, lấy một bình nước và quần áo mới.
“Tôi cũng sẽ chữa trị vết thương cho Lãnh chúa Calypse.”
Riftan quay đầu nhìn Ruth, người có khuôn mặt hốc hác. Lúc đầu, chàng không thể hiểu ý của cậu ta là gì. Chỉ khi nhấc một cánh tay lên, chàng mới nhìn thấy hai bàn tay bị dập nát của mình.
Chuyện đã xảy ra như thế nào? Khi chàng nheo mắt nhìn xuống chỗ khớp nơi lớp da tách ra và để lộ xương, chàng nghe thấy giọng nói của Ruth như đang kìm nén điều gì đó.
“Sau khi làm vậy… ngài thấy ổn hơn chưa?"
Nghe vậy, chàng nhận ra đó là vết thương do chính mình gây ra. Đột nhiên, một cơn mệt mỏi dữ dội ập đến với chàng. Chàng rũ vai và nhắm mắt lại. Sau vài phút, các nữ tu bỏ tấm màn ra và bước ra với quần áo và chăn đẫm máu.
"Tất cả… đã xong rồi."
Riftan hất tay Ruth ra và trở lại bên cạnh nàng. Chàng có thể cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng thoát ra từ giữa đôi môi nứt nẻ của nàng.
Chàng chạm vào bàn tay mềm nhũn trên giường với bàn tay run rẩy. Đôi tay gầy guộc nổi gân xanh đầy những vết sẹo lớn nhỏ. Đột nhiên, chàng nhớ lại mình đã liều lĩnh thế nào khi nắm lấy bàn tay này và rời khỏi Lâu đài Croix. Cho đến lúc đó, vẫn không có một vết chai sạn nào tì trên tay nàng.
Một tiếng cười rỗng tuếch thoát ra từ môi chàng. Chàng ôm trán và co vai. Chàng không thể ngừng cười khi nhớ lại mình đã hứa sẽ cho nàng một cuộc sống đàng hoàng.
Chàng thực sự nghĩ rằng chàng có thể làm được.
'Mình thật không biết mình đã sai từ đâu.'
Có lẽ là ngay từ giây phút chàng đưa người phụ nữ này vào cuộc đời xui xẻo của mình. Kể từ giây phút chàng nắm lấy bàn tay này... chàng đã sai.
Chàng nắm lấy tay nàng và vùi mặt xuống giường như thể gục ngã.
***
Khi màn đêm buông xuống, sắc thái dần dần trở lại trên khuôn mặt nàng. Chàng dựa lưng vào cột doanh trại và nhìn uống nàng. Các nữ tu sĩ vẫn làm công việc của họ một cách lặng lẽ với khuôn mặt sợ hãi khi thấy chàng như vậy.
Từng giây từng phút trôi qua thật đau đớn. Trong rất lâu, đôi mắt chàng vẫn dán chặt vào mí mắt không chớp, cho đến khi bình minh lại ló dạng.
Chàng nhìn vào lối vào doanh trại, nơi ánh sáng xanh bắt đầu chiếu vào. Hebaron, trang bị áo giáp hạng nặng, nhìn chàng với ánh mắt u ám khi anh ta cuộn tấm vải che doanh trại bằng một tay.
“Tôi đã tìm thấy nơi lũ quỷ chạy trốn. Xin hãy ra lệnh.”
Riftan, người chậm chạp chớp mắt, từ từ đứng dậy.
“Cho Talon sẵn sàng đi.”
“Ngay cả khi tôi lãnh đạo….”
"Cho Talon sẵn sàng."
Hebaron, người mấp máy môi như muốn nói gì đó, lập tức gật đầu. Chàng nhặt thanh kiếm mà chàng đã để ở một bên. Và chàng nhìn xuống nàng với đôi mắt trống rỗng. Chàng không thể bước chân đi một cách dễ dàng. Nhưng chàng biết. Sẽ tốt hơn cho nàng nếu chàng không ở đây.
Chàng lê bước ra khỏi doanh trại, bị ám ảnh bởi ý nghĩ mê tín rằng chàng nên tránh xa nàng. Một sự trống rỗng tràn ngập trái tim chàng, như thể chàng đã rời bỏ một nửa cơ thể của mình và bước ra ngoài. Nhưng chàng phải chiến đấu. Vì đó là tất cả những gì chàng có thể làm.
Khoảnh khắc ý nghĩ đó thoáng qua đầu chàng, mọi thứ trở nên rõ ràng.
Chàng cần đưa nàng đi thật xa, thật xa khỏi cuộc sống đầy trắc trở của chàng.
Nhưng, một việc như vậy, thực sự có thể sao?
Chàng nhìn lên bầu trời nơi ánh bình minh đang rực rỡ, rồi quay đầu lại trước cổng lâu đài. Các hiệp sĩ đang đợi chàng.
Chàng nhìn lại doanh trại lần cuối, rồi bước tới với gương mặt đanh lại.
Web novel (KR): Dưới gốc cây sồi | Under the oak tree
Tác giả: Kim Soo Ji
Dịch bởi: Jen
Đọc thêm về (Quá Khứ Của Riftan)
Danh Sách Chương: