Chương có nội dung bằng hình ảnh
Max dừng lại trên cầu thang, xem xét kỹ khuôn mặt của họ. Riftan có vẻ mặt rất khó chịu, trong khi người phụ nữ thì nở nụ cười mãn nguyện trên môi, như một con mèo được ăn no bụng.
Không rõ câu chuyện giữa hai người là gì, nhưng có vẻ Riftan không phải là người chiếm được ưu thế.
"Đi đường này."
Khi Elliot nhẹ nhàng đẩy nàng, Max thận trọng đi về phía đầu bàn. Đôi mắt của những người ngồi quanh bàn đồng loạt bay về phía nàng.
Max, người định vô thức lùi lại một bước, cố gắng đặt chân xuống sàn và ngẩng đầu lên. Rồi nàng đợi Elliot kéo ghế và ngồi xuống cạnh Riftan một cách tự nhiên nhất có thể. Và nàng nói với vẻ bận tâm.
“Em đã nghĩ chàng sẽ sớm lên phòng. Cưỡi ngựa cả ngày hẳn vất vả lắm... Chàng có nghỉ ngơi không đấy?”
Có lẽ cảm nhận được sự chỉ trích tinh vi trong lời nói của nàng, một nụ cười giễu cợt xuất hiện trên khóe môi của người phụ nữ khi cô ta lắc chiếc cốc vàng trên tay.
"Đừng lo. Chúng tôi đã có một thời gian khá vui vẻ. Phải không, Ngài Calypse?"
"Tôi rất vui vì Công chúa Bệ hạ dường như đã có một khoảng thời gian vui vẻ."
Riftan nói với giọng có vẻ như đang kìm nén sự tức giận của mình. Nhưng người phụ nữ không quan tâm.
"Chúng ta đã đi đến một thỏa thuận thân thiện để đạt được những gì chúng ta muốn từ nhau. Hay, có điều gì trong 'cuộc trò chuyện' của chúng ta khiến anh không hài lòng?"
Max cố nở nụ cười điềm tĩnh trên khóe môi cứng ngắc của mình. Nhưng bên trong nàng dường như đang phừng lửa. Một sự phiền toái kinh khủng ập đến khi công chúa ám chỉ rằng có điều gì đó bí mật đã xảy ra giữa hai người họ. Max cầm ly rượu đưa lên môi để che đi vẻ mặt nhăn nhó của mình. Đúng lúc đó, Riftan lấy chiếc ly từ tay nàng.
“Rượu mạnh đấy.”
Sau đó, chàng đặt một đĩa giăm bông cháy và bắp cải muối trước mặt nàng và nói.
"Trước tiên hãy ăn đi. Cả ngày nàng chỉ ăn thịt khô và vài lát bánh mì thôi."
Tâm trạng Max hơi dịu lại khi thấy chàng tự nhiên lo bữa ăn cho nàng, và nàng gửi ánh mắt đắc thắng của mình cho công chúa Dristan.
Sau đó, một nếp nhăn len lỏi trên đôi mày mịn của người phụ nữ. Công chúa nhìn chằm chằm vào nàng với vẻ mặt lo lắng, như thể trước khi chơi trò mèo vờn chuột, rồi gửi ánh mắt thân thiện đến Riftan. Sau đó cô ta ghé sát vào chàng và thở ra nhẹ nhàng.
“Sự quan tâm chăm sóc cho những người xung quanh của anh vẫn không thay đổi nhỉ. Ngay cả khi anh là người hộ tống của tôi, anh đã rất chú ý đến tôi. Tôi nhớ những ngày đó. Anh là một người hộ tống rất đặc biệt."
Trong giây lát, một sự im lặng ớn lạnh bao trùm đại sảnh rộng rãi. Khóe miệng Max co giật, nàng liếc cô ta như thể muốn đào sâu vào đôi mắt của cô ta. (tui chắc chắn cả phòng im lặng là sợ Max điên lên chứ hông phải vì con mẹ này đâu)
Người phụ nữ này cố tình làm vậy vì cô ta muốn phá hỏng tâm trạng của nàng. Là con gái của Công tước Croix, cô ta có ác cảm với nàng. Nhưng nàng không thể rũ bỏ ý nghĩ rằng cô ta không bám lấy Riftan chỉ vì lý do đó. Có lẽ nào hai người đã từng là người yêu của nhau trong quá khứ? Có lẽ Riftan đã cố tình dụ dỗ người phụ nữ này để lấy thông tin của Dristan.
Cảm thấy cổ họng bỏng rát, nàng cầm chiếc ly Riftan đã đặt ở xa lên và uống cạn một hơi. Riftan nao núng như muốn kiềm chế nàng lại, rồi lại hạ cánh tay xuống với vẻ mặt cứng đờ. Và chàng phun ra như một lời biện minh.
"Đã rất lâu rồi, nên tôi không nhớ gì cả."
“Còn tôi thì nhớ rõ. Đó là khi tôi đang trên đường trở về thủ đô sau 4 năm sau khi chồng tôi mất. Anh đã giúp chúng tôi trong một cuộc tấn công của quái vật, và tôi đã thuê anh làm người hộ tống ngay tại đó.”
Cô ta nói với vẻ mặt buồn bã như thể đang hồi tưởng về quá khứ.
"Và anh đã tử tế an ủi tôi khi tôi đau lòng."
Max chặt miếng thịt nguội dày bằng dao thái thịt. Riftan, người đang lườm người phụ nữ như thể điều đó thật nực cười, giật nảy vai và liếc nhìn nàng với vẻ mặt rụt rè. Max cười như không có chuyện gì xảy ra.
"Miếng thịt… Nó hơi cứng."
"Đưa đây. Ta sẽ cắt cho nàng.”
Max vả vào tay chàng. Và nàng nói nhẹ nhàng nhất có thể.
“Em không phiền và chàng hãy tiếp tục nói chuyện đi. Đã lâu hai người không gặp nhau... hẳn có nhiều chuyện để nói lắm."
"Ôi trời ơi, vợ anh thật hiểu chuyện."
Người phụ nữ thốt ra một lời thô lỗ. Max bắt đầu chặt miếng thịt bằng con dao, thậm chí không thèm liếc nhìn cô ta. Nàng cảm nhận được không chỉ Riftan, mà cả Uslyn ngồi đối diện và Elliot ngồi ngay bên cạnh quan sát nàng, nhưng nàng không bận tâm, tiếp tục cắt thịt thành từng miếng nhỏ bằng dao và đẩy thức ăn vào miệng một cách máy móc.
Nàng không biết đã bao lâu rồi nàng mới được ăn đồ nhiều dầu mỡ. Nhưng vì khẩu vị của nàng đã biến mất, nàng không thể nếm được bất cứ thứ gì.
“Thưa phu nhân, dùng cả cái này nữa. Nó không mạnh lắm."
(Elliot pov: chỉ huy ra hiệu cho Ell, làm ơn chăm sóc phu nhân dùm chứ chỉ huy rén quá rồi)
Elliott cẩn thận đưa ly rượu, có lẽ anh ta đang lo lắng cho việc ăn uống của nàng. Nàng thì thầm lời cảm ơn và làm ẩm đôi môi bằng rượu ấm. Vào lúc đó, Richt Bleston, người đang trò chuyện với cấp dưới của mình, nói với công chúa.
"Tôi có một câu hỏi cho công chúa."
Công chúa nhướn đôi mày cong duyên dáng như cánh chim hải âu, và hất cằm lên như thể cho phép anh ta. Richt dựa phần trên của mình lên bàn và chậm rãi nói.
“Tại sao em gái duy nhất của quốc vương lại ở một nơi hẻo lánh như vậy? Theo những gì tôi biết thì lãnh chúa của khu vực này là Bá tước Bernard…”
“Bernard đã chết cách đây một tháng. Bây giờ tôi kiểm soát mảnh đất này.”
Cô ta gắp một quả táo tàu tẩm mật ong và nhét vào miệng, cay đắng gật đầu.
"Thì, đó chỉ là nhiệm vụ tạm thời cho đến khi Bá tước mới được bổ nhiệm."
“Nhưng tôi không hiểu. Cho dù chỉ là tạm thời... Tại sao công chúa lại phải đích thân đến một khu vực nguy hiểm như vậy? Cũng không phải là không có quý tộc khác.”
“Tôi không muốn giải thích mọi thứ về việc nội bộ của Dristan cho người ngoài.”
Công chúa đáp lại có phần gay gắt. Nhưng sự thô lỗ của cô ta cũng không kém cạnh Richt Bleston. Anh ta nói một cách chậm rãi.
“Aha, có vẻ như có chuyện cô không thể kể. Có phải cô bị đuổi ra khỏi hoàng cung vì tai tiếng gì không?”
“Hãy hạn chế những lời thô lỗ.”
Công chúa nhìn chằm chằm những người phương Bắc với đôi mắt lạnh như băng.
"Nếu anh muốn tôi tiếp tục đối xử với anh như những vị khách, tốt hơn anh nên lịch sự."
Richt nhún vai như thể đó là một trò đùa nhẹ nhàng. Lần đầu tiên Max cảm thấy sảng khoái trước những lời nói và hành động khó chịu của người đàn ông hay cãi vã với bất kì ai. Nhưng nàng cố gắng không thể hiện ra bên ngoài, và chỉ nhấp một ngụm rượu.
Bữa tối được tiếp tục trong bầu không khí lạnh lẽo như vậy, sau một hồi lâu, các thánh kỵ sĩ ngồi ở cuối chiếc bàn dài lần lượt đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
"Chúng tôi sẽ đi trước."
Kuahel Leon lặng lẽ thở dài và bước ra khỏi sảnh mà không đợi câu trả lời. Max không bỏ lỡ cơ hội và đứng dậy. Nàng không muốn ép mình ngồi vào chiếc ghế khó chịu này nữa. Nàng lạnh lùng nói với công chúa mà không thèm liếc nhìn Riftan. =]]]] ôi anh tui
“Tôi xin lỗi, nhưng tôi nghĩ mình cần phải đi ngủ.”
“Cứ làm những gì cô thích."
Max nhẹ gật đầu, sau đó xoay người và bước ra khỏi đại sảnh. Khi nàng bước lên cầu thang, Riftan đi theo và nắm lấy tay nàng. Max nhìn chàng với ánh mắt cay đắng.
"Gì?"
“…Hãy đi cùng đi.”
“Chàng không cần phải làm vậy. Hai người có vẻ rất hiểu nhau, nên đừng để ý đến em và hai người cứ nói chuyện với nhau đi. Em chả thèm quan tâm đâu.”
Nàng bực bội bước lên cầu thang, kéo tay mình ra khỏi tay chàng. Riftan theo sát phía sau nàng và nói một cách bất an.
“Đừng hiểu lầm ta. Ta chưa bao giờ có quan hệ cá nhân với người phụ nữ đó. Tất cả những gì ta đã làm là hộ tống trong ba tháng vào mười năm trước.”
Max khịt mũi lớn và sải bước tới trước cửa. Nhưng Riftan bắt kịp nàng chỉ trong vài bước đi.
"Thật đấy!"
Chàng thì thầm gay gắt khi nhốt nàng ở giữa cánh cửa.
"Người phụ nữ đó… Đúng là cô ta có tỏ ra hứng thú với ta nhưng ta đã thẳng thừng từ chối rồi. Đó là lý do tại sao cô ta cố ý nói chuyện đầy ẩn ý, để khiến ta gặp rắc rối."
Max ngước nhìn chàng. Riftan không phải là người hay im lặng và bịa đặt câu chuyện. Nếu chàng đã khẳng định rằng không có chuyện gì xảy ra thì giữa họ thực sự không có gì cả. Nhưng Max cảm thấy bị xúc phạm bởi thực tế là có người phụ nữ khác đã cố gắng quyến rũ chàng.
"Dù sao đi nữa… thì cô ta đã thích chàng."
Riftan, người đang ngơ ngác nhìn nàng, lắc đầu như thể điều đó thật vô lý.
“Công chúa chỉ muốn trêu đùa với ta thôi. Nhưng cô ta vẫn làm vậy vì tức giận khi bị từ chội bởi một kẻ chẳng ra gì.”
Max nhìn chàng một cách hoảng loạn.
“Ri, Riftan không biết gì về trái tim phụ nữ cả. Nếu họ vẫn ghi nhớ những gì đã xảy ra mười năm trước…”
Max, người đang định nói rằng công chúa chắc chắn đã yêu chàng, đột nhiên ngậm miệng lại. Chẳng có gì hay ho khi để chồng mình biết tình cảm của người phụ nữ khác. Nàng nhìn xuống sàn với vẻ mặt ủ rũ và giận dữ lẩm bẩm.
"Dẫu sao thì… cái tên ngốc này.”
Vào lúc đó, nàng nghe thấy một âm thanh như tiếng gió ở trên đầu. Max ngẩng đầu, há hốc mồm không tin nổi khi thấy Riftan đang cười tận mang tai. Trong phút chốc, cơn giận bốc lên đến đỉnh đầu. Nàng dùng tay đấm vào ngực chàng.
"Sao, sao chàng còn cười!"
"Ngay cả khi nàng không ghen tị như vậy, nàng là duy nhất đối với ta."
Chàng ôm lấy nàng, người đang vùng vẫy, bằng một cánh tay và vui vẻ nói. Max đỏ cả mặt. Cách chàng nói chuyện, như thể đang xoa dịu người tình đang hờn dỗi, khiến nàng bực bội vô cùng. Khi người đàn ông này không thể hiểu được cảm giác ghen tuông của nàng, nàng chỉ thất vọng thôi, nhưng chàng lại trơ trẽn như vậy, và điều đó đã thổi bùng cơn giận dữ trong nàng.
Max lạnh lùng xô người chồng đang dụi môi vào má nàng rồi mở cửa ra và bước vào trong. Riftan đuổi theo nàng và không ngừng chọc ghẹo nàng.
Danh Sách Chương: