• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch: Bơ Mặn.

Chương 25: Xem ra hai chúng ta cũng rất có duyên.

Sau khi biết idol lên hot search, Trình Tiêu Vũ liền mở Weibo rồi mới nhìn thấy tin nhắn mà Giang Tề gửi cho mình.

Bởi vì đang thi cuối kỳ, cộng thêm idol cũng không có tài khoản Weibo nên đã lâu rồi cô không vào ứng dụng này.

Trong tin nhắn cũng không còn nhiều người gửi như lúc đầu nữa.

—— Giang Tề: Tôi là em trai của Giang Phóng - Giang Tề, chúng ta có thể thêm bạn tốt Wechat không?    

Trình Tiêu Vũ biết tài khoản Weibo của Giang Tề, xác định là tài khoản thật, cô có chút do dự, cô muốn thêm bạn tốt Wechat với idol, nhưng hiện tại idol đã bị Trình Tứ chiếm lấy.

Nếu đã không thêm bạn với idol được, làm tròn lên một chút, thêm bạn với em trai của idol thì có phải sẽ kéo gần khoảng cách với idol hơn không nhỉ?


Trình Tứ cũng không nói rằng cô không thể kết bạn với Giang Tề.    

Dù sao anh ấy cũng không biết, cô lén thêm vào, chắc sẽ không có chuyện gì đâu.

Thế là Trình Tiêu Vũ gửi tài khoản Wechat của bản thân qua.

Giang Tề: Hửm, bạn đổi tài khoản Wechat rồi à?    

Tiểu Vũ Tiểu Vũ Phải Kiên Cường: À, đây là tài khoản phụ của tôi.

Trình Tiêu Vũ chột dạ, cô không dám nói cho đối phương biết rằng người idol thêm bạn là anh trai của mình.

Giang Tề không nghi ngờ gì, thời buổi này một người có hai tài khoản Wechat cũng rất bình thường.

Lần này, bên kia nhanh chóng chấp nhận lời mời kết bạn của cậu.    

Tài khoản Wechat của Trình Tiêu Vũ tên là Giọt Mưa Nhỏ, ảnh đại diện là một con heo màu hồng.

Giang Tề không khỏi cảm thấy đáng yêu, không khác những gì cậu nghĩ lắm, là một cô gái còn trẻ tuổi.    


Danh sách bạn bè của cô cũng tương tự những cô gái đu idol khác, hầu hết những bài viết trước đó đều liên quan đến anh trai cậu.

Nhưng kéo xuống dưới, cậu nhìn thấy vài bài viết khác.

—— Tôi luôn cảm thấy anh trai mình rất giống dân xã hội đen, tôi rất sợ anh ấy.

Có lẽ là ở dưới có người hỏi cô điều gì đó, cô liền trả lời rằng anh trai mình không chơi cái này nên cô không cần chặn anh ấy.

Giang Tề bật cười thành tiếng, em gái này thật thú vị.

Một bên khác, sau khi tắm rửa xong, Giang Phóng nằm trên giường trả lời tin nhắn của Triệu Anh Hoa, boy đu idol này cũng đang xem livestream, cảm giác của Trình Tứ không sai, bình luận trong mưa đạn lúc trước chính là do cậu ta gửi, thấy có người vu khống Giang Phóng, cậu ta tức muốn bốc khói.

Sau đó phát hiện bạn thân và nữ thần cùng lên hot search, cậu ta liền gửi tin nhắn cho Giang Phóng ngay lập tức.   


Tôi đẹp trai lai láng: Bây giờ cậu đã nổi tiếng rồi, chắc chắn có người muốn ‘làm thịt’ cậu, người dẫn nhịp trong phòng phát sóng trực tiếp lần này rất lộ liễu, đến tôi còn nhìn ra được.

Tôi đẹp trai lai láng: Kẻ chủ mưu đằng sau thật là quá thất đức, không hại được cậu ở chỗ khác thì liền muốn bôi đen rằng cậu và nữ thần đang hẹn hò à!   

Tôi đẹp trai lai láng: Nhìn hot search chắc là bị mua, tôi cảm thấy kẻ chủ mưu đang chơi chiêu lớn, giới giải trí thật là đáng sợ.   

Giang Phóng: Là do cậu quá ngọt ngào (*).   

(*) Do em quá ngọt ngào [你太甜了]: Ý nói một người nào đó quá ngây thơ, còn non, như một tấm chiếu mới.

Tôi đẹp trai lai láng: ??? Tôi ngọt chỗ nào???   
Tôi đẹp trai lai láng: Cậu thật là tởm lợm, sao cậu có thể nói như thế với một thằng trai rặc cao to như tôi chứ.

Giang Phóng: Tôi sai rồi.   

Giang Phóng: Cậu thật là ngốc nghếch, tôi không nên nói chuyện quá cao siêu với cậu.

Tôi đẹp trai lai láng: Công kích cá nhân là quá đáng lắm luôn á.

Tôi đẹp trai lai láng: Ấm ức.jpg   

Trong phòng ngủ, Triệu Anh Hoa la lên quác quác, Bạch Thăng Thủy đang viết luận văn, vì không thể nhịn được nữa nên liền ném cái gối vào người cậu ta.

Triệu Anh Hoa: “Nước Sôi, tôi quan tâm Phóng nhi quá trời, thế mà cậu ta lại mắng tôi ngốc nghếch, con người cậu ta thật là vô lương tâm!”    

Cả ngày hôm nay Bạch Thăng Thủy luôn bận làm luận văn, thông báo nhóm chat được tắt tạm thời, vừa nghe nói vậy thì cậu ta mới vào đọc lịch sử trò chuyện, sau đó không khỏi trợn mắt cạn lời: “Phóng nhi nói không sai, cậu đúng là rất ngốc, đừng hỏi tôi vì sao, hỏi chính là cậu đúng.”    
Triệu Anh Hoa: “Các cậu không còn yêu tôi nữa rồi.”    

Bạch Thăng Thủy: “Vốn dĩ chưa từng yêu.”    

Triệu Anh Hoa tiếp tục trả lời Giang Phóng.   

Tôi đẹp trai lai láng: Kệ đi, mặc dù cậu không yêu tôi, nhưng tôi vẫn luôn yêu thương cậu, tấm lòng tôi bao la rộng lớn, không so đo với cậu.   

Giang Phóng: Cảm ơn cậu rất nhiều.   

Tôi đẹp trai lai láng: Để chứng minh sự rộng lượng của mình, tôi không cần cậu xin ảnh có chữ ký giúp tôi nữa (Tiếng khóc trong mưa bão).    [ĐM/EDIT] Sau khi nổi tiếng, đại lão hào môn trở thành fan đầu tàu của tôi! - Chương 25
Tôi đẹp trai lai láng: Bây giờ cậu và Tần Khả Khả đang có scandal, nếu lúc này lại tìm cô ấy xin ảnh có chữ ký thì những người đó sẽ càng vui vẻ hơn.   

Giang Phóng: Hot search đã biến mất.   

Tôi đẹp trai lai láng: ????

Giang Phóng: Chẳng phải cậu đu idol à, vậy mà hot search của nữ thần biến mất lúc nào cũng không biết?    

Tôi đẹp trai lai láng: Còn không phải là vì tôi bận xem livestream của hai người à, để tôi đi hỏi thử xem, cậu chờ một chút.    

Chốc lát sau, Triệu Anh Hoa trở về.    

Tôi đẹp trai lai láng: Tôi hỏi rồi, hot search đúng là bị đẩy xuống, hơn nữa còn xuống rất nhanh, nghe nói vừa lên chưa đến mười phút thì đã biến mất luôn, người ta nói rằng là có người quyền lực ra tay, tôi nghi ngờ là do fan của nữ thần không nhịn được nữa.    
Trước khi trả lời tin nhắn của Triệu Anh Hoa, Giang Phóng rút chút thời gian để xem hot search, sau đó anh mới biết được rằng hot search đã không còn, anh vốn tưởng rằng là do tin không còn sốt dẻo nữa, ai ngờ là có người tác động vào nên có chút bất ngờ.

Giang Phóng: Cậu nghi ngờ khá đúng, có lẽ đó là sự thật.

Tôi đẹp trai lai láng: Hehe, cũng có thể là...    

Giang Phóng: Không thể.    

Tôi đẹp trai lai láng: Được rồi.

Tôi đẹp trai lai láng: Etou 👉👈.jpg    

Sáng sớm hôm sau, các khách mời không thể không rời giường đúng giờ quy định, hôm nay có một nhiệm vụ nhỏ, nếu muốn ăn sáng thì nhất định phải tham gia một trò chơi nhỏ.    

Giang Phóng vẫn là người dậy sớm nhất như cũ, nhưng lần này bữa sáng nên ăn lúc bảy giờ của anh lại bị nhiệm vụ kéo đến tám giờ, hơn nữa còn phải chơi xong mới được ăn.    
Tổng đạo diễn cầm loa nói: “Nhiệm vụ hôm nay rất đơn giản, mọi người hãy nhìn đằng trước, trên đất trống có một cái thùng, các khách mời lần lượt ném bóng vào trong thùng, nhóm nào ném trúng nhiều nhất thì sẽ nhận được nhiều thức ăn nhất, cứ vậy mà suy ra, mỗi người trong nhóm có mười quả bóng, hai nhóm nào chơi trước đây?”     

Các khách mời vừa tỉnh ngủ nên còn có hơi lơ mơ.    

Giang Phóng đứng lên: “Tôi chơi.”     

Thư Bác Duệ: “Tôi cũng chơi.”    

【 Tôi cảm thấy ván này Thư Bác Duệ sẽ thắng, phần thắng của Giang Phóng không lớn lắm.】   

【 Tại sao đằng trước lại khẳng định như vậy?】   

【 Thư Bác Duệ biết chơi bóng rổ, anh ấy đã từng nói trong một cuộc phỏng vấn trước đây, suýt chút nữa đã được vào đội của trường, vả lại ném rổ cũng cần độ chính xác cao.】   
【 Giang Phóng thường xuyên vận động nên chắc là cũng không tệ lắm, tôi cá là Giang Phóng thắng, cậu ấy có một loại khí chất khiến người ta cảm thấy rằng cậu ấy sẽ không thua trong bất cứ trò chơi nào.】   

【 Khả năng vận động không có liên quan trực tiếp đến độ chính xác khi ném bóng.】   

【 Trông Thư Bác Duệ tràn đầy tự tin, nếu không nắm chắc, tôi tin rằng anh ấy sẽ không đứng lên, tôi cá anh ấy sẽ thắng.】   

【 Làm sao mà mấy người biết rằng Giang Phóng chưa từng chơi bóng rổ?】    

Như khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp nói, nếu Thư Bác Duệ không tự tin thì gã cũng không dám ra mặt vào lúc này, gã muốn battle với Giang Phóng, vậy tất nhiên phải lựa chọn lĩnh vực mà bản thân am hiểu.

Gã thường chơi bóng rổ, ném rổ và ném bóng hẳn là không khác nhau mấy, nếu cẩn thận một chút thì chắc là gã có thể chiến thắng Giang Phóng.
Thùng ném bóng cũng tương tự như thùng nước bình thường, được đặt cách vạch vàng - nơi bọn họ đứng - năm mét, nói xa thì không xa, nói gần cũng không gần.   

Thư Bác Duệ nhìn về phía Giang Phóng: “Cậu trước hay tôi trước?”    

Giang Phóng: “Sao cũng được.”    

Thư Bác Duệ có ý đánh phủ đầu anh: “Vậy để tôi ném bóng trước.”    

Một khi gã ném được nhiều quả vào thùng, Giang Phóng chơi sau chắc chắn sẽ có áp lực và dễ phạm sai lầm hơn.   

Thư Bác Duệ tràn đầy tự tin, mấy quả bóng do ekip chương trình cung cấp có kích thước tương đương với quả bóng tennis, có trọng lượng nhẹ, không quá nặng và cũng không có độ đàn hồi, vậy nên không cần lo lắng về việc bóng sẽ bật khỏi thùng.

Quả bóng thứ nhất được gã ủ hơn mười giây mới ném ra ngoài và trót lọt vào thùng.
Trên mặt Thư Bác Duệ tràn đầy sự hưng phấn, gã liếc nhìn Giang Phóng với vẻ ngạo nghễ, nhưng Giang Phóng chỉ nở nụ cười lạnh nhạt, biểu cảm không có gì thay đổi.

Không thấy được phản ứng như mong muốn, Thư Bác Duệ chỉ nghĩ rằng đả kích mình mang đến cho đối phương chưa đủ mạnh, vì vậy gã càng cố gắng ném bóng, mười quả bóng, ném trúng bảy quả, xác suất ghi bàn cực kỳ cao.

Trước đó ekip chương trình đã từng thử nghiệm, bọn họ cử ra mười người, kết quả nhân viên công tác ném trúng nhiều nhất cũng chỉ có sáu quả bóng.   

Trên mặt Thư Bác Duệ là vẻ đắc thắng: “Đến lượt cậu.”    

Giang Phóng đút một tay vào túi, tay khác cầm một quả bóng lên, trên tay lót một miếng đệm, anh không có nhiều công tác chuẩn bị trước khi ném giống như Thư Bác Duệ, chỉ đứng ở trước vạch quy định rồi tiện tay ném bóng ra ngoài.
‘Bịch’ một tiếng.   

Quả bóng lăn vài vòng trong thùng gỗ rồi rơi xuống dưới đáy.   

Quả này đến quả khác, mỗi quả đều rơi vào trong thùng một cách chính xác khiến các khách mời và nhân viên công tác đều nhìn đến mức chết lặng.   

Không tới ba phút, mười quả bóng đã được ném xong, hơn nữa đều thành công vào thùng.

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đã không nói nên lời.

【 Mẹ hỏi tôi tại sao lại quỳ xem video.】   

【 A a a a, Giang Phóng!】   

【 Ba của mi tất nhiên vẫn là ba của mi.】   

【 Tôi cứ tưởng ít nhất cũng phải chia 5 - 5, ai dè lại là chia 2 - 8.】   

【 Đây mới là vương giả thật sự!】   

【 Tư thế ném bóng của Giang Phóng đẹp trai đến tôi (*)!】   

(*) Đẹp trai đến XXX [帅到xxx]: Một mẫu câu nổi tiếng trên mạng Trung Quốc, ý nói vẻ đẹp trai của một người nào đó khiến bạn ngạc nhiên, hoặc bạn muốn nói với người thứ ba rằng người đó rất đẹp trai.
【 Một tay đút túi, thứ tôi không thể cưỡng lại nhất chính là mấy anh chàng đẹp trai làm động tác này!】   

【 Tuyệt nhất ở chỗ, mỗi lần cậu ấy ném bóng đều rất bình thản, cứ như không quan tâm rằng có ném trúng hay không, nhưng tất cả đều vào thùng, điều này chứng minh cái gì, có nghĩa là ‘thánh’ vốn không dùng hết toàn lực!】   

【 Thư Bác Duệ hoàn toàn bị treo lên đánh (*).】   

(*) Treo lên đánh [吊打]: Nghĩa là khi hai bên giao chiến, một bên có ưu thế áp đảo, đánh cho đối thủ không có sức phản kháng, thường được sử dụng trong giới Esport và cộng đồng fan hâm mộ.

【 Không thể nói như thế, độ chính xác của Thư Bác Duệ thật ra cũng rất cao.】   

【 Với khoảng cách xa như vậy, đạt bảy trên mười đúng là không tệ, chỉ tiếc rằng anh ta tìm nhầm đối thủ battle (Đầu chó).】   
【 Tại sao ‘thánh’ lại là ‘thánh’, cũng là vì phàm nhân không thể sánh bằng!】

Thư Bác Duệ vừa nhìn là biết có rắc rối lớn, gã không thể ngờ rằng, độ chính xác của Giang Phóng lại cao ngất trời như vậy, không chỉ không thắng được người ta mà còn bị người ta hạ đo ván trên đất, nụ cười trên mặt gã càng ngày càng miễn cưỡng.   

Mọi khi, Tần Khả Khả thường nhảy ra làm sôi động bầu không khí, nhưng lần này cô cũng không mở miệng nói gì, chỉ có Giang Tề nhanh chóng lấy lại tinh thần, cậu hưng phấn vọt tới trước mặt Giang Phóng.   

“Anh hai, sao anh có thể ném chuẩn như thế, có phải anh đã từng tập luyện không, anh chỉ em với!”    

Các khách mời và nhân viên công tác, còn có khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đồng loạt vểnh tai lên, hầu hết mọi người đều cảm thấy chắc là anh đã từng tập luyện, nếu không sẽ không thể nào ném bóng chuẩn xác như vậy.
Giang Phóng: “Không có tập luyện bài bản, lúc nhỏ tôi thường lên núi tìm quả dại, có đôi khi vị trí của quả dại quá cao thì sẽ ném đá để chúng rơi xuống, dần dần sẽ có độ chính xác cao.”    

Giang Tề bỗng nhớ đến, lúc còn rất nhỏ thì anh cậu đã bị gửi lên chùa, ngôi chùa đó ở trên núi, cuộc sống hằng ngày hẳn là rất kham khổ, chỉ sợ anh cậu cũng đã chịu không ít khó khăn.    

Khi còn nhỏ thì cơ thể cậu cũng không khỏe mạnh, nhưng ít ra cậu được lớn lên bên cạnh ba mẹ, sau đó ba mẹ kinh doanh có chút phất lên, cậu muốn cái gì có cái đó, nếu so sánh thì cậu may mắn hơn anh trai rất nhiều.

Mọi người chợt hiểu ra, thảo nào anh lại ném bóng chuẩn như vậy, quả dại trên cây nhỏ hơn thùng gỗ rất nhiều, ngay cả quả dại mà anh cũng có thể ném trúng thì ném bóng vào thùng gỗ chẳng phải là dễ như ăn cháo.
Chu Đồng Lâm: “Đừng sợ, vẫn còn Giang Tề, lỡ như cậu ấy không ném trúng quả nào thì sao?”    

Tần Khả Khả nói: “Cho dù Giang Tề không ném trúng quả nào thì ít nhất nhóm của bọn họ cũng có mười quả, tỷ lệ vào thùng của chúng ta phải trên 50% thì mới thắng được.”    

Chu Đồng Lâm không cười nổi nữa: “Vậy thì xong đời rồi.”    

Vương Hạc: “Chỉ cần không phải hạng bét thì em đều có thể tiếp nhận.”    

Giang Tề bĩu môi: “Mọi người thật quá đáng, dám xem thường em như thế, nhất định em sẽ chứng minh cho mọi người coi!”    

Nói xong cậu liền cầm một quả bóng lên, người trẻ tuổi luôn có lòng háo thắng rất cao, hơn nữa cậu cũng không muốn thua Thư Bác Duệ, gã ném được bảy quả, dù thế nào cậu cũng phải vượt qua con số này.

Năm phút sau, Giang Tề kết thúc lượt ném, cậu ghi được sáu trên mười bàn thắng.  
Trước mắt, nhóm của Giang Phóng đang dẫn đầu với mười sáu quả bóng, điều này có nghĩa là hai nhóm còn lại chỉ có bốn lần ném trượt, về phần Đỗ Tử Minh buộc phải ném trúng chín quả thì mới có thể rơi vào thế hòa với bọn họ, còn nếu ném trúng cả mười quả thì coi như thắng.  

Vì quá coi trọng thắng thua, ngay từ đầu Đỗ Tử Minh đã ném trượt hai quả bóng, trực tiếp đánh mất tư cách cạnh tranh vị trí đầu bảng, có lẽ về sau áp lực được giảm bớt, cuối cùng cậu ta ném trúng bốn quả, giành vị trí thứ hai cho nhóm mình với tổng số mười một quả bóng.

Mà Chu Đồng Lâm, người cảm thấy bản thân không vào nổi năm quả, thật ra là đang khiêm tốn, anh ta và Thư Bác Duệ đều ném được bảy quả bóng.    

“Già rồi, nếu là lúc còn trẻ thì tỉ lệ ghi bàn của tôi có thể lên tới hơn 80%.”     
Vương Hạc cười nói: “Là hơn 95%, lúc trước anh rất thích chơi đầu hồ (*) với người khác ở phim trường, lần nào cũng ném trúng cả, khi đó không ai có thể đánh bại anh.”     

(*) Đầu hồ [投壶]: Là một trò chơi thể loại du hí của giới thượng lưu Đông Á, phổ biến ở Trung Quốc, Việt Nam, Hàn Quốc, Nhật Bản. “Đầu” nghĩa là ném, “hồ” nghĩa là bình, chơi Đầu hồ là ném phi tiêu hoặc mũi tên cho lọt vào trong miệng bình (Ai đã từng xem phim Minh Lan Truyện hẳn là biết trò chơi này).

Chu Đồng Lâm có hơi sửng sốt, không ngờ chuyện lâu như thế mà cô vẫn còn nhớ rõ, thậm chí còn biết cả tỷ lệ, trên mặt anh ta cũng không khỏi lộ ra vẻ hoài niệm.

“Em nhớ thật là kỹ, chính anh cũng sắp quên hết ráo rồi.”     

Vương Hạc bình tĩnh nói: “Em nhớ rõ mọi chuyện về anh mà.”     
Chu Đồng Lâm nhất thời không biết phải nói gì, đúng là như vậy, nhưng tại sao khoảng cách giữa hai người mỗi lúc một xa hơn.

Thành tích của Tần Khả Khả và Tần Viên Viên xếp cuối, trình độ của hai chị em kém hơn nhiều so với các khách mời khác, hai người cộng lại cũng chỉ ném được năm quả.

Đến giai đoạn chọn bữa sáng, vì có số điểm cao nhất, Giang Tề bước tới chọn món với vẻ ngạo nghễ, khi cậu vừa định chọn món Tây xa hoa nhất thì ở sau lưng vang lên giọng nói của anh trai Giang Phóng.

“Anh thích ăn món Trung.”     

Giang Tề không còn cách nào khác ngoài việc từ bỏ món Tây, miễn cưỡng lựa chọn món Trung.  

Đến lượt nhóm Thư Bác Duệ, gã nhìn về phía Vương Hạc và Chu Đồng Lâm: “Hai vị tiền bối thích món Trung hay món Tây?”     

Tuy hai người không phải lưu lượng, nhưng một người ở mảng truyền hình, người còn lại ở mảng điện ảnh, không chỉ giành được giải thưởng cao nhất trong lĩnh vực của bản thân, mà còn tích lũy được rất nhiều mối quan hệ, nếu có được sự ưu ái của bọn họ thì nói không chừng sẽ có lợi cho sự nghiệp sau này của gã.    
Sao Vương Hạc lại không nhìn ra dụng ý của gã, cô chỉ cười nói: “Cậu cứ tùy ý, chúng tôi ăn gì cũng được.”     

Thư Bác Duệ không ngờ rằng Vương Hạc sẽ từ chối mình, gã xấu hổ cười trừ, “Được, vậy chúng tôi sẽ chọn món Tây.”     

Sau khi ăn sáng, ekip chương trình không sắp xếp những nhiệm vụ khác, nhưng các khách mời phải tự tìm vật liệu để cải tạo lại ngôi nhà.

Tiếp theo, các khách mời không cần phải hành động cùng nhau, miễn là họ trở về trước giờ cơm tối là được.

Giang Tề bị Giang Phóng ép ở nhà học bài như thường lệ, chắc cũng đoán trước được chuyện này nên ekip chương trình còn mở cho Giang Tề một phòng trực tiếp riêng biệt, tiêu đề là ‘Hãy xem kẻ đội sổ học hành thống khổ như thế nào’.    

Lần này Giang Tề có điện thoại, cậu không kìm lòng được mà lướt lướt, lướt đến phòng phát sóng trực tiếp mới biết được ekip chương trình thất đức cỡ nào.    
Giang Tề tìm tổng đạo diễn lên án: “Mấy người thật là đáng ghét, cho dù mở phòng livestream học tập cho cháu thì sao lại đặt tiêu đề như thế này chứ?”     

Tổng đạo diễn vẫn bình chân như vại: “Khán giả rất thích, cậu phải hỏi bọn họ mới đúng.”    

【 Hì hì, tôi rất thích xem dáng vẻ học tập trong đau đớn của mấy người đội sổ.】  

【 Hehe, tôi thích xem bộ dạng vừa múa bút thành văn vừa cà khịa người khác của Tiểu Tề.】    

Trong mưa đạn trùng hợp bay qua một bình luận như vậy khiến Giang Tề tức đến mức trợn mắt.   

【 Tiểu Tề trợn mắt cũng thật đẹp trai.】   

【 Tiểu Tề ngoan ngoãn học bài, chờ anh hai trở về sẽ đút em ăn.】

【 Giang Tề cậu nhất phải nỗ lực hết mình đấy, sang năm thi đại học được điểm cao, tôi đã cá cược với người khác rằng cậu có thể làm được.】    
Ban đầu, ekip chương trình cũng lo lắng rằng nếu Giang Tề cứ luôn học tập mà không làm nhiệm vụ thì có khiến khán giả không hài lòng hay không, nhưng rồi họ phát hiện, dường như khán giả cũng rất thích loại phương pháp hệ dưỡng thành (*) như thế này, vì thế nên lúc Giang Phóng bảo cậu ở nhà học bài thì ekip chương trình cũng không nhúng tay can thiệp, ngôi sao cũng là con người, học tập là một phần trong cuộc sống của họ.

(*) Hệ dưỡng thành [养成系]: Có thể dùng cả trong game lẫn hiện thực. Trong trò chơi hệ dưỡng thành, người chơi phải dốc lòng bồi dưỡng, chờ nhân vật chính từ từ lớn lên và phát triển thành kiểu mà bản thân yêu thích. Còn trong cuộc sống hiện thực cũng có khái niệm thần tượng hệ dưỡng thành, ám chỉ việc fan hâm mộ chứng kiến thần tượng trưởng thành và thay đổi, ví dụ như TFBOYS.
Hơn nữa, Giang Tề còn là ngôi sao đầu tiên livestream học bài trong chương trình truyền hình thực tế, tuy vẫn có antifan nói cậu đang làm bộ làm tịch, nhưng chung quy đó vẫn là năng lượng tích cực, phần đông cư dân mạng đều đồng ý với hành vi này.

Phía bên kia, Giang Phóng hành động khác với mọi người, các khách mời định tìm những người dân sống gần đó để hỏi thăm tin tức, còn anh lại lựa chọn hướng đi không giống với số đông.

Thư Bác Duệ và Đỗ Tử Minh vốn quyết tâm đi theo Giang Phóng, bọn họ muốn biết Giang Phóng sẽ cải tạo lại ngôi nhà như thế nào rồi lấy chút kinh nghiệm cho bản thân.    

Lần này là tập quay cuối cùng của Đỗ Tử Minh, cậu ta bắt buộc phải thể hiện tốt thì mới có thể hút thêm fan hâm mộ.    

Cải tạo nhà ở là một cơ hội tốt, trong quá trình này, khán giả sẽ bình chọn cho ngôi nhà mà bọn họ đang tu sửa, số phiếu bầu đó cũng chiếm một phần điểm nhất định.
Nếu có thể nhận được sự công nhận của khán giả thì có lẽ cậu ta sẽ có thể khôi phục lại ấn tượng của mọi người như tập đầu tiên.

Có ngờ đâu, Giang Phóng lại muốn vào trong núi.    

Tuy tập trước cũng có núi nhưng khoảng cách lại khá xa, hơn nữa rừng cũng không quá rậm rạp.

Ngọn núi trong tập này tương đối dốc, nhìn từ xa đã thấy rừng rậm tươi tốt, cây cối bao phủ dày đặc, đường núi chắc chắn không dễ đi, người dân địa phương cũng hiếm khi lên núi.    

Ekip chương trình cũng không muốn khách mời gặp tai nạn nên không sắp xếp nhiệm vụ nào liên quan đến việc vào núi.

“Đừng lo lắng, ngọn núi dốc hơn nữa tôi cũng đã từng leo, vả lại các anh cứ yên tâm, tôi chỉ đi loanh quanh dưới chân núi thôi, sẽ không leo lên núi đâu.”     

Giang Phóng muốn đi, đội ngũ chương trình cũng không ngăn cản được, chỉ có thể sắp xếp để một hướng dẫn viên địa phương đi theo.
Đúng như lời đã nói, Giang Phóng thực sự không có ý định lên núi, lúc anh đi một mình thì vẫn có thể, nhưng bên cạnh còn có người quay phim và nhân viên công tác, anh cũng không định dắt bọn họ đi mạo hiểm với mình.  

Tầm nhìn dưới chân núi có hạn, ngẩng đầu nhìn lên thì bị mấy ngọn núi cao lớn che khuất tầm mắt, nhưng khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp lại xem rất thích thú.

【 Không khí ở nông thôn thật là tuyệt.】

【 Mùa hè hằng năm gia đình tôi thường về quê sống một thời gian, ở quê tôi cũng có một ngọn núi, khi trời vừa tối, cái nóng của ban ngày nhanh chóng giảm xuống, không khí rất mát mẻ, tôi xem mà muốn về quê ngay.】   

【 Lúc trước khi chơi đạp xe thể thao, tôi đã từng sống ở một ngôi làng nhỏ trên núi với bạn phượt của mình vài ngày, ở đó cũng có phong cảnh mỹ lệ như thế này, suýt chút nữa thì tôi đã muốn ở đó luôn rồi.】   
【 Dù cách màn hình nhưng hình như tôi đã ngửi được mùi cỏ xanh.】  

【 Huhu, tôi đã tăng ca hai tháng rồi, đột nhiên tôi cũng rất muốn được thư giãn một chút, muốn đến nông thôn và trải nghiệm nhịp sống chậm rãi như vậy.】   

【 Hình như Giang Phóng thật sự lớn lên ở trên núi, đi gần hai tiếng đồng hồ rồi mà cũng không thấy cậu ấy dừng lại, ngay cả chú hướng dẫn viên địa phương cũng không biểu hiện thư thái được như thế.】   

【 Lần duy nhất Giang Phóng nghỉ ngơi là khi cậu ấy nhìn thấy người quay phim mệt mỏi.】   

【 Có vẻ như Giang Phóng đang tìm hiểu địa hình thì phải.】    

Đang lúc khán giả nói chuyện, hình ảnh trong phòng phát sóng trực tiếp bỗng thay đổi, mọi người biến mất khỏi màn hình, thay vào đó là một thế giới rộng lớn, dưới bầu trời xanh mây trắng là một biển cỏ tươi tốt mọc cao đến eo, cơn gió nhẹ thổi qua, biển cỏ quyến luyến lay động như những cơn sóng.
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp xem đến mức sững sờ, nhìn từ xa, biển cỏ như nối cùng với bầu trời, sự rung động trong khoảnh khắc đó khiến nhiều khán giả hô to ‘đáng giá’.

Đoàn người ăn thức ăn mang theo ngay tại đó, sau khi nghỉ ngơi đầy đủ, bọn họ lại lên đường lần nữa.    

“Cậu Giang, có phải chúng ta nên quay về hay không?”     

Người quay phim cũng rất thích cảnh đẹp dưới chân núi, nhưng bọn họ đã đi ra ngoài rất lâu, hơn nữa còn phải cộng thêm thời gian đi về.

Giang Phóng không để anh ta khó xử, xoay người nói: “Vậy thì về thôi.”     

Trên đường trở về, Giang Phóng hái được một ít hoa, nhưng sau đó hái thêm hơi nhiều, một mình anh cầm không hết, hướng dẫn viên là một ông chú giúp đỡ rất nhiệt tình, ông còn khen rằng Giang Phóng không giống người sống trên núi chút nào, đi đường núi còn linh hoạt hơn cả ông.
“Lúc còn trẻ chắc hẳn chú đi còn thoải mái hơn con.”     

Một câu nói này thôi cũng đủ để khuôn mặt ông tươi roi rói, bắt đầu không ngừng nói về một số chuyện lý thú xảy ra khi ông còn trẻ, Giang Phóng còn ngẫu nhiên phụ hoạ vài câu, hai người nói chuyện suốt đường đi.

Khi Giang Phóng về đến ngôi nhà số hai, ông còn bảo Giang Phóng sau này có rảnh thì hãy đến nhà mình dùng cơm. 

Các khách mời khác nghe vậy thì trong lòng vô cùng ghen tị, bọn họ đi suốt một ngày trời, nhưng người dân nơi đây đều không quá muốn để ý đến bọn họ, chẳng những không thu hoạch được cái gì mà còn mệt lả người.

Vương Hạc bỗng chú ý đến số hoa mà anh chuyển từ trên xe xuống, “Giang Phóng, cậu lấy nhiều hoa như vậy từ đâu thế?”     

Giờ đây những người khác mới chú ý đến, bọn họ lập tức nghĩ ngay rằng những cành hoa này cũng có thể trở thành một phần tài liệu để sửa sang ngôi nhà, sao lúc trước bọn họ lại không nghĩ tới nhỉ, thì ra ‘lấy tài liệu ngay tại chỗ’ mà đạo diễn nói chính là thế này.
Giang Phóng: “Tôi hái trên đường về, ở dưới chân núi có rất nhiều.”     

Vương Hạc: “Có thể cho tôi một ít được không? Ngửi mùi thật là thơm.”     

Giang Phóng cũng không để trong lòng, anh chọn mấy đóa đẹp nhất đưa cho cô.

Chu Đồng Lâm nói với vẻ nửa đùa nửa thật: “Tặng hoa cho vợ ở trước mặt chồng như vậy thì có ổn không?”     

Giang Phóng đưa hoa cho anh ta: “Vậy ảnh đế Chu hãy tự tặng hoa cho vợ mình đi.”     

Chu Đồng Lâm khẽ sửng sốt, sau đó lập tức nhận hoa, đi đến trước mặt Vương Hạc: “Bà xã, anh nhớ là em vẫn luôn rất thích hoa cúc.”     

Vương Hạc bình tĩnh nhận hoa, “Ừm, nhớ được chuyện này thật là làm khó cho anh, chính em còn không nhớ rõ đã bao lâu rồi không ngửi được mùi hương này.”     

Lời này vừa như trần thuật, lại vừa như oán trách.    
Chu Đồng Lâm lập tức hứa hẹn: “Sau này mỗi ngày anh đều tặng hoa cho em, ngày mai anh sẽ đi hái ngay.”     

Buổi tối, Giang Phóng bắt đầu cắm số hoa vừa hái được, tay nghề anh cũng không tệ lắm, sau khi trải qua sự sắp xếp của anh thì có vẻ như trông càng đẹp mắt hơn, khoảng cách giữa hoa và lá được điểm xuyết một cách hoàn hảo, ngay khi anh đặt hoa ở trong góc của phòng khách, ngôi nhà lập tức trở nên không giống lúc trước.

【 Trước đó tôi cảm thấy ngôi nhà không có gì cả, ngay cả hơi người cũng không, nhưng khi đặt những đóa hoa này vào thì y như một bức tranh đen trắng bỗng có thêm chút màu sắc tươi sáng vậy.】   

【 Nhà ở nông thôn mà, đằng ấy không nên trông chờ vào một nhóm người chỉ cầu ấm no có thể trang trí nhà cho đẹp mắt được.】   

【 Nam thần đa tài đa nghệ, trong khi tôi thì bình thường, thật là không xứng.】    
Ngày hôm sau, Giang Phóng dậy sớm đi tìm chú hướng dẫn viên hôm qua để mượn một vài dụng cụ của ông, trên đường đi anh còn gặp phải Chu Đồng Lâm.    

Trước nay Chu Đồng Lâm chưa từng dậy sớm như vậy, bên cạnh anh ta ngoại trừ người quay phim thì còn có một người dẫn đường, nhìn thấy Giang Phóng, anh ta liền chủ động đi tới hỏi thăm xem anh hái hoa cúc ở đâu, anh ta định thực hiện lời hứa với Vương Hạc hôm qua.    

Chu Đồng Lâm: “Chuyện hôm qua tôi còn chưa kịp cảm ơn cậu.”     

Anh ta thật lòng cảm ơn Giang Phóng, nếu không thì anh ta đã không có được cơ hội này.   

Giang Phóng: “Không cần cám ơn, chỉ cần có lòng thì sớm muộn gì cũng có thể đổi lại một tấm chân tình.”     

Sau khi các khách mời khác thức dậy liền phát hiện trong sân của Giang Phóng có thay đổi, Tần Khả Khả là người phát hiện đầu tiên, cô đứng trước cửa sân của căn số hai, nhìn thấy một nửa phần đất trong sân đã bị lật lên, lộ ra lớp đất hơi ẩm ở dưới, khuôn mặt cô tràn đầy kinh ngạc.    
Chốc lát sau thì Vương Hạc cũng đến, cô không nhìn thấy chồng mình đâu, trong lòng cũng đoán là anh ta đang đi hái hoa cúc.    

Trong sân không có nhiều chỗ đặt chân nên hai người liền đứng ở cửa quan sát vào.    

Tuy bọn họ có ý muốn cải tạo sân nhưng chưa từng nghĩ tới việc động thổ, quá lắm là tìm vài chậu hoa về trang trí thêm một chút, đâu giống như Giang Phóng, chuyện này cũng không hẳn là một công trình nhỏ.  

Lúc này, Thư Bác Duệ và Đỗ Tử Minh cũng có mặt.    

Nhìn thấy hành động Giang Phóng đang làm, Thư Bác Duệ nói đùa: “Giang Phóng, cậu động thổ với diện tích lớn như thế thì đã xin phép chủ nhà hay chưa?”     

Giang Phóng: “Không cần xin phép, vì chủ đề của tập này là cải tạo nhà cửa nên chắc chắn ekip chương trình đã thương lượng với chủ nhà rồi, nếu không đồng ý thì bọn họ sẽ không ký hợp đồng.”    
【 Mới sáng sớm liền thấy Thư Bác Duệ khoe chỉ số IQ.】   

【 Có lời khen cho Đỗ Tử Minh, lần này câu ta không còn nói nhảm nữa.】   

【 Fan hâm mộ của Giang Phóng đừng có quá đáng, Bác Duệ chỉ thuận miệng hỏi một chút vậy thôi, sao lại suy diễn ác ý như thế chứ.】   

【 Thư Bác Duệ có thuận miệng nói hay không thì trong lòng mọi người đều biết rõ, không cần giải thích dùm chính chủ nhà bạn, bởi giải thích chính là che giấu.】   

【 Tôi vốn định nói rằng mình không phải là fan của Giang Phóng, nhưng nghĩ lại, làm fan của Giang Phóng hình như cũng không tệ lắm, không cần lo lắng cậu ấy sẽ bị vả mặt, chỉ có cậu ấy đi vả mặt người khác thôi, vô cùng sảng khoái.】   

【 Ha ha ha, vô cùng sảng khoái +1.】 

Sau khi bị nói bóng gió, Thư Bác Duệ rời khỏi với vẻ mặt cau có, bọn họ vốn định học trộm phương pháp của Giang Phóng, nhưng bây giờ có muốn học cũng không học được.    
Khoảng sân lớn như thế, chưa kể đến việc bọn họ không biết cuốc đất, mà cho dù biết thì cũng sẽ không trồng hoa trồng cỏ, nếu cứ bắt chước bừa, lỡ như biến thành Tứ Bất Tượng (*) thì cư dân mạng sẽ càng châm chọc chế giễu nhiều hơn.

(*) Tứ Bất Tượng [四不象]: Theo dân gian còn gọi là Kỳ Lân, là sự kết hợp đặc điểm của bốn Thánh thú Thanh Long, Chu Tước, Huyền Vũ và Bạch Hổ. Phần lớn Kỳ Lân được khắc họa là có sừng của loài Nai, mắt Quỷ, mũi Sư tử, tai Chó, trán Lạc đà, miệng rộng, có thân Ngựa, chân Hươu và đuôi Bò.

Nhưng thỉnh thoảng thì các khách mời vẫn đi qua xem tiến độ của Giang Phóng đến đâu, bọn họ phát hiện sau khi lật hết đất trong sân lên thì anh liền rời khỏi nhà.

Chờ đến lúc Giang Phóng trở về thì trời đã xế chiều, anh lái một chiếc xe tải kéo, sau xe chất đầy các loại hoa khác nhau.
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đã xem toàn bộ quá trình đều liên tục hét lên 666 (*).

(*) 666: Trong tiếng Trung, cụm số 666 được viết là 六 六六 và cách phát âm của từ này là /liùliùliù/. Cách đọc của số 666 lại có phần tương đồng với chữ 牛 phát âm là /Niú/, hàm ý của từ này là để khen ngợi một người quá giỏi và có khả năng cực kỳ “trâu bò”.   

【 Hôm qua cậu ấy thật sự đi nghiên cứu địa hình, tới hôm nay liền tìm chú dẫn đường để mượn xe, đào lên số hoa cỏ dại đã điều tra được hôm qua.】   

【 Tôi đã có thể hình dung ra bức tranh rực rỡ sắc màu trong sân, hẳn là sẽ rất mỹ lệ!】   

【 Chỉ có một mình tôi cảm thấy kỹ thuật của Giang Phóng quá chuyên nghiệp sao?】   

【 Bạn không cô đơn đâu, tôi cũng cảm thấy hình như cậu ấy hiểu rất rõ về những loài hoa này, lúc đào lên còn rất cẩn thận để tránh làm tổn thương đến gốc rễ.】    
Giang Tề đang livestream học bài ở phòng khách liền không nhịn được mà chạy ra ngoài, hò hét muốn phụ giúp anh trai, Giang Phóng liền bảo cậu chuyển hoa từ trên xe xuống.

Một xe hoa hiển nhiên là không đủ để phủ kín sân, anh lại chạy xe thêm hai lần, ngoại trừ hoa thì còn có một xe đầy cây xanh.

Mọi người đồng loạt nghĩ, nếu sáng dậy mà có thể nhìn thấy hoa cỏ đầy sân thế này thì chắc là tâm trạng của họ sẽ có thể vui vẻ suốt một ngày.

Khi sân của Giang Phóng còn chưa tu sửa xong thì ai cũng đã nghĩ anh sẽ giành chiến thắng.   

Hôm nay Trình Tứ khá bận rộn, ban ngày hắn không có thời gian xem livestream, buổi tối trở về nhà họ Trình, trong phòng khách chỉ có một mình Trình Tiêu Vũ, từ khi bị mẹ Trình lôi kéo xem livestream ở phòng khách mỗi ngày thì cô đã dần quen thuộc, không trốn về phòng như lúc trước nữa.
Nhìn thấy anh trai đi tới, Trình Tiêu Vũ giấu điện thoại ra sau lưng trong vô thức.    

Trình Tứ liếc nhìn máy tính bảng đang tối thui trên bàn, như là thuận miệng hỏi thăm: “Tối nay không xem phát sóng trực tiếp à?”     

Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, Trình Tiêu Vũ luôn cảm thấy hình như gần đây anh trai rất quan tâm đến mình, “Trực tiếp đã kết thúc rồi.”     

Trình Tứ nhíu mày lại, bây giờ còn chưa đến chín giờ, “Sớm như vậy?”     

Trình Tiêu Vũ: “Cũng không sớm lắm, dù sao hôm nay idol của em đã bận bịu cả một ngày, hẳn là anh ấy đã rất mệt mỏi.”     

Trình Tứ: “Cậu ấy bận cái gì?”     

Biểu cảm của Trình Tiêu Vũ khá bối rối, vì sao đề tài này còn chưa kết thúc chứ, cô thật sự không quá muốn trò chuyện với Trình Tứ, “Bận trồng hoa để cải tạo sân vườn, chắc là ngày mai vẫn còn tiếp tục bận rộn như vậy.”     
Trình Tứ đáp lại một tiếng rồi đi lên lầu.    

Trình Tiêu Vũ thở phào nhẹ nhõm, cô lấy điện thoại ra lần nữa, trên màn hình hiển thị nội dung trò chuyện giữa cô và Giang Tề, cô không thích nói chuyện với người khác cho lắm, nhưng cô có thể hỏi Giang Tề về tình hình của idol, vì vậy cô liền cố gắng tán gẫu vài câu, chỉ là không dám để Trình Tứ biết.

Cũng là ở phòng khách, Giang Tề nằm trên ghế sofa, ngón tay cậu chọc chọc vào điện thoại, nhìn về phía Giang Phóng vừa rửa trái cây xong.    

“Anh hai, fan đại gia của anh thật là thú vị, không ngờ cô ấy lại hỏi em về chuyện của anh.”     

Giang Phóng ngồi xếp bằng trên ghế sofa ở đối diện, anh cắn một miếng táo, nước táo lập tức bắn ra ở trong miệng: “Hỏi thăm anh làm cái gì?”     

Giang Tề: “Cũng không có gì, chỉ hỏi hôm nay anh có mệt hay không, nhắc anh chú ý sức khỏe, còn hỏi anh thích cái gì, cô ấy thật là bẽn lẽn, hai người đã thêm bạn tốt rồi mà cô ấy còn không dám chủ động hỏi anh.”     
Động tác của Giang Phóng bỗng ngừng một chút: “Bẽn lẽn?”     

Điện thoại Giang Phóng đột nhiên vang lên.    

Anh lấy ra xem, trùng hợp lại là do Trình Tứ gửi tới.   

.: Đã ngủ chưa?    

Giang Phóng: Vẫn chưa.   

.: Hôm nay cậu đã hoạt động suốt cả ngày rồi, sao không ngủ sớm một chút?    

Trình Tứ lên Weibo tìm hiểu thì mới biết được cả ngày hôm nay Giang Phóng đều đang sửa sang lại vườn cây, còn chạy đi chạy lại mấy chuyến xe, vừa nghe cũng biết là rất cực khổ. 

Giang Phóng: Anh nghĩ rằng thể lực của mình vẫn chấp nhận được, việc mệt hơn thế này anh cũng đã từng làm rồi.   

Giang Phóng: Em có biết cảm giác bị cắt điện cắt nước ở trên núi không?    

Giang Phóng: Anh xách một cái thùng gỗ, lên núi xuống núi mười mấy lần.
Giang Phóng: Em là con cưng của Trời (*), chắc là chưa từng trải qua.    

(*) Con cưng của Trời [天之骄子]: Ban đầu dùng để chỉ tộc người Hồ mạnh mẽ ở phía bắc Trung Quốc. sau đó được dùng để nói về những đứa con được ba mẹ chiều hư hay một người có tài năng thiên phú xuất chúng.

Đây là lần đầu tiên Trình Tứ nghe anh kể về tuổi thơ của mình, có phải là quan hệ giữa hai người đã tiến thêm một bước hay không, khóe miệng hắn bất giác cong thành hình vòng cung.

.: Lúc nhỏ, có một khoảng thời gian tôi từng sống một mình.

Giang Phóng: Vì sao? Chẳng phải nhà em rất khá giả sao. 

.: Lúc còn nhỏ thì em gái tôi bị lạc mất, ba mẹ liền đi khắp thế giới để tìm nó, quanh năm tôi cũng không gặp được bọn họ vài lần, mỗi lần bọn họ đều vội vàng trở về rồi lại vội vàng đi tiếp, sau đó tôi cũng tập thành thói quen. 
.: Tuy tôi chưa từng trải qua tháng ngày bị cắt điện cắt nước, nhưng tôi hiểu cảm giác sống một mình khó khăn như thế nào.

Trình Tứ chưa từng nói những lời này với ai, lúc nhỏ không có đối tượng để nói, sau khi lớn lên thì hắn đã không còn là thiếu niên khao khát tình thương của cha mẹ như năm đó, vì vậy hắn sẽ càng không nói những câu thế này.

Hôm nay nhìn thấy Giang Phóng nhắc chuyện quá khứ với mình, không hiểu tại sao hắn lại muốn nói ra.

Vẻ mặt bình tĩnh của Giang Phóng bỗng nghiêm túc hơn hai phần, hóa ra thật sự là một cô bé thiếu thốn tình cảm.    

Cùng chung hoàn cảnh ba mẹ không ở bên cạnh từ nhỏ, anh rất hiểu cảm xúc của đối phương.

Giang Phóng: Xem ra hai chúng ta cũng rất có duyên.   

Nhìn thấy câu này, trong mắt Trình Tứ lộ ra chút khó hiểu.    
Hắn đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên mình yêu cầu Từ Kiệt Lượng điều tra về nhà họ Giang.

Thông tin mà Từ Kiệt Lượng điều tra về Giang Tề rất dày, nhưng về Giang Phóng thì chưa đầy một trang giấy.  

Giang Phóng: Sau này có chuyện gì thì cứ trực tiếp hỏi anh, không cần làm trái ý bản thân mà đi hỏi người khác.   

Nể tình đoạn duyên phận này, anh không ngại tư vấn tâm lý cho cô một chút.    

Quá trình trưởng thành không có cha mẹ bên cạnh, anh vẫn có quyền lên tiếng.    

Trình Tứ nhếch môi, nếu không phải vì có chuyện quan trọng, hắn cũng không thích biết về Giang Phóng thông qua miệng người khác, nếu có thể, hắn càng muốn tự thân mình tìm hiểu hơn.    

Mặc dù không biết làm sao mà Giang Phóng đoán ra, nhưng hắn vẫn đáp một tiếng ‘được’.

Phía Giang Phóng chưa trả lời, bởi vì trong nhà bỗng có khách đến.   
Giang Tề đứng dậy mở cửa, cậu kinh ngạc nhìn người đứng bên ngoài.

“Chị Khả Khả, sao chị lại sang đây?”     

Giang Phóng xoay đầu lại, trông thấy Tần Khả Khả đứng ở cửa, anh nhướng mày.    

Tần Khả Khả cũng nhìn về phía anh: “Cậu có thể đi ra ngoài một chút không? Tôi có vài chuyện muốn nói với cậu.”     

Giang Phóng: “Vào nhà nói chuyện đi, Giang Tề, em lên lầu đánh răng rửa mặt trước.”     

Giang Tề cũng không biết hai người có chuyện gì để nói, nhưng lại không dám cãi lời anh trai: “Ồ, vậy em đi lên trước nhé.”     

Tần Khả Khả bước vào, trên người cô đã thay bằng áo ngủ, mái tóc được xõa xuống, giờ phút này, vẻ trưởng thành thướt tha của ban ngày đã bị suy yếu đến mức gần như không cảm nhận được gì, cứ như cô của tối nay mới thật sự là cô.
Giang Phóng: “Chị muốn nói chuyện gì với tôi?”     

Tần Khả Khả: “Chuyện của em gái tôi, cám ơn cậu.”     

Giang Phóng: “Chị tới đây để nói chuyện này? Chuyện của em gái chị không liên quan gì tới tôi.”     

Tần Khả Khả: “Còn chuyện hot search nữa, tôi vốn muốn gỡ xuống nhưng vẫn chậm một bước, nếu chuyện đó làm phiền đến cậu thì cho tôi xin lỗi.”     

Giang Phóng: “Nếu có một cơ hội làm lại thì chị vẫn sẽ làm như vậy thôi.”     

Tần Khả Khả sửng sốt, sau đó cười tự giễu: “Cậu nói không sai, ai cũng nói Tần Khả Khả tôi là diễn viên phái thực lực đã từng giành được cúp Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất của giải Hoa Lan Vàng, nhưng thực tế tôi đã diễn vai phụ suốt tám năm, thẳng cho đến năm nay thì tôi mới thắng được giải này, tôi chỉ là muốn đóng vai chính một lần mà thôi.”     
Giang Phóng: “Cho nên giữa hai con đường, chị chọn lăng xê?”     

Tần Khả Khả nói với vẻ tự ti: “Tôi làm rất lộ liễu sao?”     

Từ khi Giang Phóng có ý định giữ khoảng cách với mình cô đã mơ hồ đoán được.    

Giang Phóng không tỏ ý kiến, Tần Khả Khả cũng không thật sự muốn anh trả lời, trong lòng cô đã có đáp án rồi.

Tần Khả Khả: “Đó là cơ hội duy nhất mà tôi có thể nắm lấy, và cũng chỉ có thể làm như vậy thôi, lúc biết được chuyện hot search, tôi đã có suy nghĩ bất chấp tất cả, nhưng sau đó người đại diện nói với tôi rằng hot search đã nhanh chóng bị gỡ xuống.”     

Bình thường, một hot search bị mua sẽ không thể nào biến mất nhanh như thế, trừ phi là có người can thiệp.    

Nhưng ai sẽ can thiệp vào hot search của một nữ minh tinh và tài tử chứ.    
Người đại diện hoài nghi là fan đại gia nào đó của cô làm, hơn nữa còn nói rằng, rất có thể vị đại gia này thích cô, cho nên mới kêu người gỡ hot search xuống, nhắc nhở cô hãy trân trọng cơ hội này.   

Tần Khả Khả: “Tuy người đại diện của tôi bảo rằng người đó gỡ hot search là vì tôi, nhưng tôi nghĩ sự thật không phải như vậy, có lẽ người đó là fan của cậu.”     

Giang Phóng thấy cô nói một hồi lại nói đến mình thì ngắt lời hỏi: “Gỡ hot search rất đắt sao?”     

Tần Khả Khả: “...Đa phần thì đắt hơn việc lên hot search nữa.”     

Giang Phóng không nói gì.    

Tần Khả Khả đứng dậy: “Đó là tất cả những điều tôi muốn nói, sau này tôi sẽ không xào CP với cậu nữa đâu.”     

Một lát sau, Giang Tề tắm rửa xong rồi đi xuống: “Tần Khả Khả đi rồi? Chị ấy đến đây làm gì thế anh hai?”     
Giang Phóng đứng dậy đi lên lầu, “Có lẽ là đến tìm sự công nhận.”     

Giang Tề không hiểu mô tê gì.    

Hôm sau, Giang Phóng bắt đầu sửa sang lại sân vườn nhà mình, lúc đầu Giang Tề còn muốn phụ giúp, nhưng sau khi cậu suýt gϊếŧ chết đám hoa cỏ thì liền bị Giang Phóng đuổi đi.    

Trong tập này giữa các khách mời không có quá nhiều mâu thuẫn, nhưng chủ đề có xu hướng ấm áp nên lượng khán giả xem livestream đã vượt qua tập một.

Tối hôm đó, tập đầu tiên của chương trình giải trí《 Cuộc sống ngôi sao 》 cuối cùng đã được phát sóng trên đài Dứa.   

Nhà sản xuất vốn còn lo lắng rằng phòng livestream sẽ bị ảnh hưởng, không ngờ đến buổi tối, số người trong phòng livestream chẳng những không giảm xuống mà còn tăng lên, mà sau khi Giang Phóng xuất hiện không bao lâu, rating liền đột phá lên con số 2, đây là lần đầu tiên đài Dứa có chương trình giải trí vượt 2% trong vòng năm năm qua.  
Càng làm cho ông bất ngờ là vào lúc mười hai giờ đêm, Giang Phóng lại đột nhiên lên hot search, làm cho chương trình cũng nổi tiếng theo, lượt chiếu trên các nền tảng cũng từ từ tăng lên, chuyện vượt qua trailer trước đó cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Hôm nay La Vĩ Kỳ đã xem livestream, hơn nữa còn xem thêm tập một chiếu trên đài Dứa, từ tin tức nội bộ, anh ta biết được số liệu vô cùng tốt nên rất hài lòng.    

Ngay khi định tắt điện thoại, tiếng chuông gọi đến đột ngột vang lên.    

Anh ta cứ tưởng là trợ lý, nhìn lại mới biết là sếp mình nên liền bắt máy trong sự ngạc nhiên.

—— Tiểu La, chỉ cần cậu làm cho Giang Phóng ký hợp đồng với công ty của chúng ta, tôi không chỉ thưởng riêng cho cậu một triệu (khoảng 3,6 tỷ VND) mà còn tăng lương cho cậu nữa.
.

.

.

.

Bơ Mặn: Chương trước có 3k từ, chương này tác giả vào VIP nên tăng tới gần 9k từ =((((((((((( Ngồi gõ muốn lòi trix 😢

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK