Trợ lý Tiểu Đông có hơi ngơ ngác, người này là bạn của anh Phóng?
Một thân âu phục màu đen, khí thế thì quá mạnh, nhất là khi hắn khẽ nhíu mày, cứ có cảm giác giống như xã hội đen đến nhà đòi nợ, nhưng không có tên giang hồ nào đẹp trai như vậy cả, đến nỗi có thể debut luôn.
Giang Phóng đóng cửa lại, hỏi: "Có muốn uống gì hay không?"
Trình Tứ quét mắt nhìn bài trí trong phòng, "Hình như ở chỗ cậu cũng chỉ có nước lọc thôi."
Hắn hoàn toàn không nhìn thấy thứ gì khác ngoài nước, Giang Phóng rất ít khi sử dụng các loại đồ uống.
Giang Phóng cười nói: "Đúng, nhưng anh có hai lựa chọn."
Trong mắt Trình Tứ có thêm chút ý cười, "Hai lựa chọn gì?"
Giang Phóng: "Uống hoặc là không."
Trình Tứ cười, "Vậy tôi chọn cái thứ hai."
Giang Phóng nhún vai, đi trở về sofa rồi ngồi xuống: "Sao đột nhiên anh lại đến đây?"
"Đúng rồi, đây là trợ lý của Giang Tề - Tiểu Đông."
Đột nhiên bị gọi tên, Tiểu Đông liền căng thẳng mà khom lưng cúi chào Trình Tứ: "Xin chào anh!"
Trình Tứ tự nhiên bị cúi chào: "..."
Giang Phóng không nhịn được cười, anh nói với Tiểu Đông: "Anh ấy là bạn của tôi, cậu đừng căng thẳng, cũng không cần cúi chào."
Tiểu Đông xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng.
Trình Tứ nhìn thấy tài liệu để ở trên bàn, là thông tin về mấy căn hộ cho thuê mà Tiểu Đông vừa mang đến, "Cậu định chọn một trong số những căn này?"
Giang Phóng gật đầu: "Ừ, tốt nhất là có thể chuyển đến trong hôm nay."
Chuyện fan cuồng hôm qua đã bị người ta lan truyền lên trên mạng, đến bây giờ vẫn có người đang nói, tuy khách sạn có bảo vệ nhưng mỗi ngày có quá nhiều người ra vào, khó tránh khỏi sẽ có cá lọt lưới.
Trình Tứ suy nghĩ một chút, quyết định nói thẳng: "Cậu cảm thấy tiểu khu mà tôi ở như thế nào?"
Đại khái Giang Phóng đã biết hắn muốn nói gì, "Môi trường tốt, an ninh cũng rất nghiêm ngặt, là một nơi rất tốt, nhưng ông chủ của chúng tôi không thuê nổi, tiền thuê một tháng của tiểu khu anh ở dù thế nào cũng hơn một trăm ngàn."
Trình Tứ biết anh rất thông minh, thế là hắn nói: "Có một việc hẳn là tôi chưa nói cho cậu, tầng mà tôi ở có hai căn hộ, lúc ban đầu tôi đã mua cả hai căn rồi."
Giang Phóng quan sát hắn, trêu chọc nói: "Chẳng lẽ anh có thuật phân thân, mua hai căn là định ở chung với phân thân?"
Trình Tứ không nhịn được cười, "Không có, tôi không biết thuật phân thân, chỉ là không thích có người quấy rầy mà thôi, lúc mua thì nhà đã được sửa sang hoàn chỉnh, sau đó vẫn để trống cho đến bây giờ."
Giang Phóng cảm thán một tiếng, khi còn bé, anh từng có ước mơ chính là uống một bát sữa đậu nành thì có thể rót thêm một bát nữa, quả nhiên vẫn là do suy nghĩ có vấn đề, cuộc sống của người giàu có thật sự, hẳn là nên mua một căn để ở và một căn để chưng cho đẹp.
Trình Tứ nói nói với anh rằng có thể cho bọn họ thuê căn hộ để trống đó, mỗi tháng chỉ cần trả vài chục ngàn là được rồi.
"Nếu như cậu cảm thấy quá rẻ, sau này khi nấu cơm thì có thể nấu thêm phần của tôi, cậu nghĩ thế nào?"
Giang Phóng cong một chân lại, "Căn nhà đó thật sự là của anh, mà không phải là của người khác?"
Trình Tứ gật đầu: "Nếu cậu không tin, chờ khi qua đó tôi sẽ đưa giấy tờ nhà đất cho cậu xem, lần trước cậu đến đó, hẳn là cũng nhìn ra được, phía đối diện thật sự không có người ở."
Giang Phóng gật đầu: "Đúng vậy, tôi cũng chưa bao giờ làm chuyện lãng phí cơ hội kiếm tiền như thế này."
Đáy mắt Trình Tứ hiện lên ý cười, "Nhắc mới nhớ, tối qua tôi không mua được đại ngôn thực phẩm của cậu, tôi định học theo Trình Tiêu Vũ, trực tiếp đi tìm bộ phận chăm sóc khách hàng."
Tối qua Giang Phóng đã muốn hỏi: "Chẳng phải nghe nói là sau đó đã đem hết hàng tồn trong nửa đầu năm ra bán sao? Tại sao anh lại không mua được?"
Trình Tứ lắc đầu: "Tôi cũng không biết, trợ lý của tôi nói trong mỗi liên kết không có nhiều hàng tồn kho nên mua hoài vẫn không được, sửa rồi sửa, kết quả là đã bán hết hàng."
Giang Phóng: "Mạo muội hỏi một chút, anh mua số lượng bao nhiêu thế?"
Trình Tứ: "Vốn định mua mỗi liên kết mười ngàn sản phẩm, sau đó đổi thành năm ngàn, nhưng vẫn không mua được, lại giảm xuống một ngàn, cuối cùng biến thành một trăm."
Giang Phóng gác một tay đặt lên trên lưng ghế sofa, bị hắn chọc cười đến khom người, "Tội tình gì mà anh phải khổ như thế, ý tôi là, mua mỗi loại một cái không được sao?"
Trình Tứ dừng lại một chút, "Cuối cùng tôi cũng định mua mỗi loại một cái."
Nhưng đã giác ngộ quá trễ.
Giang Phóng suy nghĩ một chút liền biết vì sao người này tự nhiên lại nhắc đến chuyện tối qua, có tiền nhưng không có chỗ để xài, vậy nên trong lòng hắn đang bị ngột ngạt, nếu anh không đồng ý, nói không chừng đại ngôn tiếp theo hắn sẽ vung tiền như rác mất.
Giang Phóng đứng lên, nói với Tiểu Đông đang có chút sững sờ: "Thu dọn đồ đạc của Giang Tề đi."
Tiểu Đông: "Vâng ạ, em đi ngay đây."
Trình Tứ đi theo Giang Phóng, "Có cần tôi thu dọn giúp cậu không?"
Giang Phóng xua tay: "Không cần, anh ngồi chờ đi, sẽ xong nhanh thôi."
Hành lý của Giang Phóng rất ít, chỉ có quần áo mặc hàng ngày và thêm một cái máy tính, không lâu sau đã được thu dọn xong.
Giang Tề lại có khá nhiều đồ, mỹ phẩm dưỡng da, trang sức, phụ kiện và kính mát, còn đặc biệt xếp vào một chiếc vali riêng, ngoài ra cậu còn thích giày thể thao phiên bản giới hạn, trong khoảng thời gian này đã cho người gửi sáu, bảy đôi tới.
Tiểu Đông đã quen với chuyện này từ lâu, thời điểm cậu ta dọn dẹp chung cư cho Giang Tề thì đồ đạc còn lộn xộn hơn bây giờ, không đến một tiếng, cậu ta đã thu dọn thành năm chiếc vali.
Trình Tứ nhìn chiếc vali mà Giang Tề đặt ở cạnh cửa, lại nhìn năm cái vali lớn khác của cậu, "Những thứ này đều là của một mình Giang Tề?"
Giang Phóng cười gật đầu: "Tuổi càng nhỏ thì gánh nặng thần tượng sẽ càng lớn, thông cảm một chút."
Giang Phóng đi qua chuyển vali xuống cùng với Tiểu Đông, Trình Tứ cũng theo tới, mỗi người kéo hai chiếc vali, vừa khít.
Lúc đứng chờ thang máy, Trình Tứ nói: "Cậu mới hai mươi ba tuổi, cũng có thể mua tất cả những thứ mình thích giống như cậu ấy."
Mặc dù khi ở độ tuổi này thì hắn cũng không giống như Giang Tề, nhưng hắn lại hy vọng Giang Phóng có thể sống thoải mái tùy ý hơn một chút.
Giang Phóng cười tủm tỉm rồi nói: "Thứ mà tôi thích lại không thể mua được bằng tiền, anh có biết là cái gì không?"
Trình Tứ phối hợp hỏi: "Là cái gì?"
Giang Phóng: "Ước mơ."
Trình Tứ đối diện với ánh mắt có hơi tỏa sáng của anh, cũng cười theo: "Vậy thì đúng là ngàn vàng khó mua, ngoại trừ ước mơ, cậu còn thích thứ gì khác không?"
Giang Phóng chọc vào vành nón, "Nếu nhất định phải nói một thứ thì có lẽ là cái nón này, cái nón này là do bọn Triệu Anh Hoa tặng cho tôi, nói là rất đắt, tốn hơn mấy ngàn tệ của bọn họ, chưa kể chất lượng còn khá tốt, xài nhiều năm rồi mà vẫn không bị hư gì."
Khuôn mặt Trình Tứ lộ vẻ suy tư, rất đắt không phải là giá trị của cái nón này, mà là tấm lòng của bạn bè được ẩn sau nó.
Chiếc xe mà Giải Trí Huy Hoàng cấp cho Giang Phóng không thể nhét được nhiều vali như vậy, vừa nhét được ba cái thì cốp xe đã hết chỗ.
Trình Tứ kéo hai chiếc vali đặt vào sau chiếc xe mà mình lái đến.
Giang Phóng bảo Tiểu Đông đi theo sau xe của Trình Tứ, tiếp đó ngồi vào ghế lái phụ.
Đến tiểu khu, Trình Tứ cố ý hạ kính xe xuống rồi nói với bảo vệ rằng chiếc xe phía sau đi cùng với hắn.
Bảo vệ nhận ra Giang Phóng, hôm đó anh ta đã cảm thấy Giang Phóng khá quen, sau đó khi về nhà thì thấy ba mẹ đang xem một show giải trí tên là Cuộc Sống Ngôi Sao, anh ta liền thuận miệng nói "thì ra là một ngôi sao", kế đó anh ta liền bị ba mẹ rượt theo mắng, bảo rằng giọng điệu của anh ta không tốt lắm.
Bảo vệ vừa nghĩ tới hôm đó mình phải mất gần một tiếng mới khiến ba mẹ tin rằng mình không có ý coi thường Giang Phóng, thì trong lòng vô cùng xót xa.
Giang Phóng nhớ lại ánh mắt mà bảo vệ nhìn mình, "Anh có cảm thấy ánh mắt bảo vệ nhìn tôi vừa nãy có hơi là lạ không?"
Trình Tứ không có chú ý đến: "Là lạ như thế nào?"
Giang Phóng: "Cứ cảm thấy có chút giận hờn trong lòng."
Xe được lái vào trong ga-ra, lúc xuống xe lấy vali, Trình Tứ đột nhiên nghĩ tới một chuyện, hắn nói với Giang Phóng rằng bởi vì đã để trống khá lâu nên bây giờ căn hộ đó hẳn là tràn đầy tro bụi.
"Cứ để vali ở nhà tôi trước, tôi sẽ liên hệ với nhân viên dọn dẹp, chờ khi quét dọn sạch sẽ rồi lại chuyển qua có được không?"
Giang Phóng: "Nhà có lớn không, nếu không lớn thì cũng không cần liên hệ nhân viên dọn dẹp..."
Trình Tứ: "Bố cục bên trong giống như nhà của tôi, chẳng phải cậu không thích làm việc nhà sao? Khó khăn lắm mới được nghỉ một ngày, cậu nhất định phải đích thân quét dọn à?"
Giang Phóng: "Vậy thì thôi."
Kể từ khi bước vào tiểu khu thì Tiểu Đông vẫn nằm trong trạng thái rung động, cậu ta chỉ nhìn lướt qua tiểu khu này một lần khi tìm nhà, nghe nói không phải có tiền là có thể vào đây ở, chắc chắn những ai sống ở đây đều có bối cảnh màu đỏ.
Nghe nói có rất nhiều người giàu có muốn mua nhà trong tiểu khu này nhưng không có cách nào, người đàn ông mà anh Phóng quen biết lại có thể mua tận hai căn, vậy phải có bối cảnh lớn cỡ nào chứ.
Tiểu Đông có chút mất tự nhiên, cậu ta xếp chồng các vali, đặt ở ngoài sảnh ra vào rộng rãi rồi nói: "Anh Phóng, vậy em về trước nhé."
Giang Phóng nhận ra cậu ta không thoải mái, thế nên liền trả lời "được".
Giang Phóng đi đến ban công để kiểm tra tình hình sinh trưởng của đống thực vật, hầu hết cây xanh đều hấp thụ đầy đủ ánh sáng nên trạng thái cũng không tệ lắm, nhưng một số chậu hoa có hơi ủ rũ, cánh hoa cụp xuống vì thiếu sức sống.
Trình Tứ đi tới, nhìn thấy sự chú ý của anh rơi vào những chậu hoa đó, hắn nói với vẻ hơi lúng túng: "Trước đây tôi chưa từng trồng hoa, tôi có lên mạng tìm hiểu nhưng vẫn không biết nên làm như thế nào cho đúng"
Giang Phóng cười nói: "Không sao cả, sau này có tôi ở phía đối diện, nếu rảnh thì tôi liền qua giúp anh chăm sóc một chút."
Trình Tứ cười cong cả mắt, "Được."
Trình Tứ không đi làm, hắn giao hết việc cho trợ lý, chỉ khi có chuyện quan trọng thì mới giải quyết từ xa qua điện thoại hoặc video.
Cơm trưa là do Giang Phóng nấu, trong tủ lạnh có rất nguyên liệu tươi mới, mỗi sáng sớm Trình Tứ đều cho người đưa đến, ngày hôm sau lại thay hết đi, mục đích là để lần sau khi Giang Phóng đến, không cần đi mua thì vẫn có nguyên liệu để nấu ăn, không ngờ lại dùng tới nhanh như vậy.
Lúc ăn cơm, điện thoại mà Trình Tứ đặt ở bên cạnh vang lên, tên người gọi đến là Từ Kiệt Lượng.
Trình Tứ trực tiếp mở loa ngoài, "Có chuyện gì?"
Từ Kiệt Lượng: "Vừa rồi phu nhân có đến công ty tìm anh, tôi nói anh không có mặt, bà ấy không tin, nhất định phải vào văn phòng của anh để nhìn thử, phu nhân còn hỏi tôi là anh đi đâu, nhưng tôi không nói cho bà ấy biết."
Trình Tứ vốn tưởng rằng là chuyện công việc, nhưng nghe xong thì nụ cười trên mặt hắn liền vụt tắt: "Tôi biết rồi."
Giang Phóng nuốt miếng cơm trong miệng xuống, bình tĩnh nói: "Cãi nhau với mẹ anh?"
Trình Tứ điềm nhiên như không có việc gì: "Không phải chuyện lớn gì đâu."
Giang Phóng: "Hai người cãi nhau vào đêm hôm đó phải không, tối đó em gái anh liền tìm Giang Tề để tâm sự mọi chuyện, nói là anh trai và mẹ cãi nhau vì mình nên em ấy vẫn luôn tự trách bản thân."
Trình Tứ trầm mặc trong phút chốc: "Không liên quan gì đến nó, vậy là đêm đó cậu đã biết hết rồi?"
Giang Phóng: "Trước khi tìm anh thì không biết, nhưng sau đó khi anh bước ra khỏi phòng tắm thì tôi mới biết, cũng không tính là quá sớm."
Hôm đó, sau khi biết chuyện mà Giang Phóng vẫn không nhắc đến, thay vào đó anh còn bầu bạn ở bên cạnh mình đến mười giờ đêm, trong lòng Trình Tứ có chút cảm động, nếu như lúc đó Giang Phóng mở miệng hỏi thẳng mình thì hắn không biết phải nói gì với anh.
Trình Tứ nhìn anh: "Cậu không khuyên tôi à? Người bình thường đều sẽ nói giữa mẹ con không có thù hận gì sâu đậm."
Giang Phóng lại lộ vẻ nghi hoặc, "Anh là người trưởng thành, cũng không phải con nít tuổi nổi loạn, nếu anh nhỏ lại mười mấy tuổi, có lẽ tôi sẽ nói vài câu, cãi nhau với ba mẹ, điều kiện tiên quyết là phải có năng lực kinh tế, như thế thì mới có vốn liếng để trốn khỏi nhà, anh nói xem có đúng không?"
Sắc mặt căng thẳng của Trình Tứ đã bị phá vỡ trong vòng chưa đầy một giây.
Giang Phóng còn nói: "Hơn nữa câu "ba mẹ cũng là vì tốt cho con" đã lỗi thời từ lâu rồi, thánh nhân cũng sẽ phạm sai lầm, huống chi là ba mẹ, có một câu nói rất hay, không trải qua sự đau khổ của người khác, vậy thì đừng bắt người ta phải làm điều thiện, chuyện riêng của gia đình anh, chỉ có người trong cuộc mới có quyền quyết định, anh muốn tha thứ thì tha thứ, còn nếu không muốn tha thứ, vậy cứ không tha thứ thôi."
Trong lòng Trình Tứ đã bị nói đến nỗi mềm nhũn, tuy không nói ra, nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy rằng Giang Phóng sẽ hiểu mình.
Trái lại, những họ hàng của nhà họ Trình sẽ chỉ biết gọi điện thoại khuyên hắn không nên giận mẹ mình.
Rất nhiều người đều như vậy, tự cho là người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê, không biết rõ đầu đuôi câu chuyện, vừa vào mà đã đưa ra lời phán xét như đứng ở thị giác của Thượng Đế.
Không cần phải nói, làm như thế không những không khiến lòng người được xoa dịu, mà còn có thể khiến quan hệ giữa những người trong cuộc càng thêm xấu đi.
Trình Tứ rũ mắt nói: "Tôi cũng không muốn tha thứ cho bọn họ, những chuyện đó đã để lại dấu vết trong lòng tôi, không phải chỉ cần nói một câu tha thứ liền có thể xem như chưa từng có gì xảy ra."
Giang Phóng không hỏi là chuyện gì, nhưng xem xét thời gian và địa điểm mà bọn họ cãi nhau, cùng với tình trạng của Trình Tiêu Vũ, có nhiều thứ cũng không khó để đoán ra.
Sau khi hai người ăn cơm xong, trong lúc Trình Tứ đi rửa chén, Giang Phóng đi ra ban công gọi điện thoại cho Giang Tề.
Hôm nay Giang Tề không diễn tập, cậu đang tham gia một hoạt động thương mại, hiện tại trùng hợp là thời gian nghỉ ngơi.
Giang Phóng: "Em hỏi thăm Giọt Mưa Nhỏ giúp anh, sinh nhật anh trai của em ấy là khi nào."
Giang Tề tủi thân hỏi: "Anh hai, anh gọi điện thoại cho em chính là để hỏi sinh nhật của người khác? Vậy anh có còn nhớ sinh nhật của em là khi nào không?"
Giang Phóng nhớ lại một chút, "Chẳng phải lần trước em đã nói rồi à, ngày bảy tháng mười, còn sớm mà."
Trong lòng Giang Tề liền vui vẻ, "Được, em đi hỏi ngay."
*
Mùa hè này, ngoại trừ đu idol thì Trình Tiêu Vũ chỉ ở nhà học bù.
Trước đây cô không được đi học, để theo kịp tiến độ, ba mẹ Trình đã thuê gia sư của từng môn cho cô, vậy nên nhiệm vụ hàng ngày đều rất nặng nề.
Gần đây bởi vì anh trai và mẹ cãi nhau nên bầu không khí trong biệt phủ của nhà họ Trình vẫn luôn rất trầm trọng, người hầu sợ sờ trúng đầu mày (*) của nhà chủ nên cũng không dám nói gì.
(*) Sờ đầu mày [触眉头]: Khi A gặp chuyện không may, xui xẻo và không muốn nhắc đến. Nhưng B lại nhắc đến và khiến A tức giận thì gọi là sờ đầu mày, cũng có thể hiểu là "giẫm phải đuôi".
Trình Tiêu Vũ không biết nên làm thế nào để xoa dịu quan hệ giữa bọn họ, cô không có bạn bè, tuy trong Wechat có thêm rất nhiều bạn học, nhưng cô luôn cảm thấy mỗi khi những người đó trò chuyện với mình đều là bởi vì nhà họ Trình ở sau lưng cô, nói chuyện không được vài câu thì liền thăm dò về chuyện của nhà họ Trình.
Trình Tiêu Vũ không muốn nói chuyện với những người này, về sau cô vô tình tìm được Wechat của Giang Tề.
Kể từ sau bọn họ kết bạn Wechat, ngoại trừ lần đầu tiên Giang Tề chủ động trò chuyện với cô thì sau đó cậu không còn chủ động như thế nữa, vì để nghe ngóng thông tin về idol, ngày nào cô cũng tìm cớ nói chuyện với cậu.
Cô thật sự rất muốn tìm một người để tâm sự tất cả nỗi lòng, dù sao Giang Tề cũng không biết cô là ai, thế nên đêm hôm đó cô đã nói rất nhiều chuyện với cậu.
Có lẽ Giang Tề đang bận nên vẫn chưa trả lời, cô cũng không để tâm, cô chỉ muốn tìm người để nói chuyện, đối phương có đáp lời hay không cũng không quan trọng.
Cô vĩnh viễn nhớ kỹ một câu mà idol đã từng nói với mình.
Trở thành một người có nội tâm mạnh mẽ, thì mới có thể không sợ hãi điều gì.
Trên đời này không có ai để cô dựa vào mãi mãi, ngoại trừ chính mình.
Tối hôm đó, cô đã đưa ra một quyết định trọng đại, thừa dịp gia đình đã mua cô đang ngủ say, cô bỏ trốn khỏi căn nhà đó mà không do dự chút nào, chạy đến trong một thành phố ở nơi xa rồi báo cảnh sát, nói với cảnh sát rằng cô nghi ngờ bản thân không phải là con gái của gia đình đó.
Từ đó, cuộc đời cô đã thay đổi long trời lở đất.
Thì ra thoát khỏi sự trêu đùa của số phận lại đơn giản như vậy, chỉ cần cô có một ý nghĩ kiên định mà thôi.