• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Show trình diễn của Augurit là bữa tiệc thời trang được tổ chức mỗi năm một lần, chuyên mời những người nổi tiếng đến từ khắp nơi trên thế giới, bởi vậy năm nào cũng sẽ xuất hiện tình trạng càn quét các bảng xếp hạng.

Năm nay Augurit tiến quân vào Trung Quốc, sự chú ý của người dân trong nước đối với buổi trình diễn thời trang này cũng đạt tới độ nóng chưa từng có.

Thậm chí còn có một số ngôi sao, người mẫu nhỏ thừa cơ hội bú fame, ám chỉ với người khác rằng cô ta cũng nhận được lời mời của Augurit, sau khi bị chế nhạo một tràng và trở nên nổi tiếng, người thì thanh minh, người thì đăng ảnh thư mời lên.

Tất nhiên, thư mời của vài người có lẽ là thật, và một số khác có lẽ là giả.

Ngưỡng tham gia buổi trình diễn thật ra không cao, nhưng chưa chắc đã có cơ hội nhận được thư mời, bởi vì có vài nghệ sĩ vì ké fame, tăng xác suất lộ mặt mà sẽ tham gia bằng “cửa sau”.

Hơn hai tiếng sau, máy bay của Giang Phóng hạ cánh tại sân bay thủ đô, anh và La Vĩ Kỳ không dùng lối ra VIP, ở nước ngoài không giống với trong nước, tỉ lệ tìm được mấy fan của anh rất thấp.

La Vĩ Kỳ nghĩ như vậy, không ngờ hai người vừa đi tới sảnh sân bay thì liền trông thấy ở nơi xa có một tấm biển được giơ cao.

Trên biển thình lình viết tên của Giang Phóng, chỉ là tên bị dán có hơi xiêu vẹo, nhìn qua giống như là được làm lâm thời.

“Không ngờ ở nước ngoài cũng có fan của cậu, còn chạy tới sân bay đón nữa.”

La Vĩ Kỳ nói với vẻ mặt đầy ngạc nhiên.

Giang Phóng không công khai quá nhiều lịch trình, người hâm mộ cũng đã quen với chuyện này từ lâu, không đón ở sân bay, không tiễn lên máy bay.

Vì vậy khi công bố lịch trình đến buổi trình diễn thời trang của Augurit, chẳng ai ngờ rằng sẽ có fan hâm mộ tới sân bay đón anh.

La Vĩ Kỳ hỏi Giang Phóng: “Có muốn qua đó không?”

Giang Phóng: “Qua xem một chút đi.”

Người hâm mộ tới sân bay đón cũng chỉ muốn thử vận may, không ngờ lại thật sự có thể mặt đối mặt với thần tượng, thấy Giang Phóng bước tới, hai fan phấn khích đến mức liên tục kéo quần áo của người kia.

“Các bạn tới đây du lịch à?” Giang Phóng đến gần rồi dừng lại ở nơi cách các cô một mét.

Cô gái tóc dài gật gật đầu: “Không phải.”

Giang Phóng: “…Vậy là phải là hay không phải?”

Cô gái tóc dài cũng nhận ra, nên vội vàng lắc đầu: “Không phải, chúng tôi là du học sinh, do cực kỳ thích anh, vừa hay biết tin anh định tới đây nên chúng tôi muốn tới nhìn anh một chút.”

Cô gái tóc ngắn lúc đầu có hơi ngượng ngùng, “Chúng tôi chỉ muốn đến thử vận may, không ngờ lại thật sự gặp được anh, anh có thể ký tên và chụp ảnh cùng với chúng tôi được không?”

“Ký tên thì được, nhưng chụp ảnh thì bỏ qua.” Giang Phóng không muốn tạo tiền lệ này.

Hai cô gái có hơi thất vọng, nhưng nghĩ lại thì ký tên cũng rất tốt rồi.

Bởi vì không nhiều fan có được ảnh ký tay của anh, các cô không chỉ có ảnh ký tên mà còn được nhìn thấy người thật, vậy là đã vô cùng may mắn.

Cô gái tóc ngắn lập tức lấy ảnh và bút ra.

Giang Phóng cứ tưởng chỉ cần ký hai tấm ảnh, nhưng không ngờ cô lại lấy ra tận mười tấm.

Nhìn thấy nụ cười của anh khi cầm bức ảnh, cô gái tóc ngắn đỏ mặt giải thích: “Trường chúng tôi có vài người là fan của anh, nghỉ hè bọn họ còn phải đi thực tập nên không có thời gian tới đây.”

Giang Phóng nhận bút, vừa ký vừa nói: “Các bạn không đi?”

Cô gái tóc ngắn: “Chúng tôi xin nghỉ để tới đây.”

Giang Phóng cười lắc đầu.

Chỉ trong chốc lát, mười bức ảnh đã được ký xong.

Giang Phóng trả ảnh và bút lại cho các cô, “Đi đây.”

Hai cô gái cũng không dám làm trễ nãi thời gian của anh, cho đến khi anh khuất bóng thì cô gái tóc dài mới cất đi chiếc điện thoại đang quay video.

“Má ơi, người thật còn đẹp trai hơn cả trong ống kính.” Cô gái tóc dài bấm mở video rồi xem lại từ đầu, trong giọng nói của cô khó nén được nỗi phấn khích.

Cô gái tóc ngắn cũng đang nhìn chữ ký của Giang Phóng, “Chữ viết cũng đẹp nữa, y như tui nghĩ, aaaa, anh ấy thật là hoàn mỹ quá trời quá đất!”

Chữ ký của Giang Phóng không phải được thiết kế riêng, bình thường viết tên mình như thế nào thì lúc ký cho fan hâm mộ anh cũng viết như thế đó, nét bút mạnh mẽ ưa nhìn.

Giang Phóng và La Vĩ Kỳ ra khỏi sân bay, không nghĩ tới lại nhìn thấy một biển có tên mình, nhưng lần này là một người nước ngoài.

Trông thấy bọn họ thì ánh mắt của người nước ngoài đó liền sáng lên, sau đó anh ta đi thẳng về phía hai người.

“Xin hỏi có phải là Mr. Giang hay không? Tôi được tổng giám đốc cử tới đón cậu, đây là giấy phép làm việc của tôi, tôi tên Adrien, cậu có thể xác nhận thông tin.”

Giang Phóng liền nhìn giấy phép làm việc của đối phương, xác định chính xác thì mới gật đầu, rồi cùng La Vĩ Kỳ lên xe của anh ta.

“Lễ nghĩa của Augurit chu đáo quá đi, lại còn cử người tới đón cậu nữa.” Trước khi đến thì La Vĩ Kỳ đã cố tình tìm hiểu, trong số những người nổi tiếng được mời các năm qua thì không có mấy ai nhận được đãi ngộ như vậy, “Tôi biết rồi.”

La Vĩ Kỳ chợt nghĩ tới.

“Có phải là do Trình tổng căn dặn hay không?”

Sáng nay Giang Phóng mới nói chuyện này với Trình Tứ, cũng có thể là hắn làm, “Chắc là vậy.”

Bọn họ đến khá sớm, ngày mai buổi trình diễn thời trang của Augurit mới bắt đầu, nửa giờ sau, Adrien đưa bọn họ đến một khách sạn xa hoa cách nơi tổ chức không xa.

Augurit không chỉ cho xe riêng tới đón bọn họ, mà thậm chí còn đặt phòng tổng thống trong khách sạn.

Nếu lúc trước chỉ là hoài nghi thì bây giờ đã có thể khẳng định, Augurit tiếp đãi Giang Phóng một cách tri kỷ như vậy, chắc chắn là đã được Trình Tứ căn dặn.

“Cậu Giang, nếu có chuyện gì khác thì cậu có thể tìm tôi bất cứ lúc nào, đây là danh thiếp của tôi.” Trước khi rời khỏi, Adrien đưa cho Giang Phóng một tấm danh thiếp của mình.

Giang Phóng nhìn danh thiếp, trên đó viết dòng chữ trợ lý tổng giám đốc bằng tiếng Anh, “Cảm ơn.”

Adrien khẽ mỉm cười, trước khi đến anh ta không hiểu tại sao tổng giám đốc lại để ý tới người phát ngôn ở khu vực Trung Quốc như thế, nhưng nếu đã có thể trở thành trợ lý tổng giám đốc, tất nhiên anh ta biết cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi, cho dù là vì nguyên nhân gì thì anh ta chỉ cần chu toàn việc lễ nghĩa là được.

Sau khi Adrien rời đi, La Vĩ Kỳ dặn dò Giang Phóng về những điều cần chú ý khi tham gia show thời trang, rồi cũng trở về phòng mình để nghỉ ngơi.

Tuy phòng tổng thống cũng có nhiều phòng, nhưng Augurit đã thuê một phòng ở tầng khác cho La Vĩ Kỳ.

La Vĩ Kỳ quyết định không lãng phí tấm lòng thành của Augurit và hưởng thụ cho trọn một ngày, chờ sau khi dặn dò mọi chuyện xong xuôi thì anh ta liền đi xem phòng của mình.

Sáng hôm sau, do đến chiều thì buổi trình diễn thời trang của Augurit mới bắt đầu, nên sau khi bù đắp sự chênh lệch giờ giấc xong, mới sáng sớm thì La Vĩ Kỳ liền đến tìm Giang Phóng đi dạo phố.

“Có phải tinh lực của anh có hơi dồi dào hay không?”

Giang Phóng cứ tưởng La Vĩ Kỳ đã hơn ba mươi, hẳn là sẽ không thích đi dạo phố cho lắm.

La Vĩ Kỳ bất đắc dĩ nói: “Tôi cũng không thích đi dạo phố, nhưng bà xã biết tôi ra nước ngoài, nên đã nhờ tôi mua rất nhiều thứ, người thân bạn bè của cậu không nhờ sao?”

Giang Phóng đang định nói không có, nhưng bỗng thấy trong nhóm có rất nhiều tin nhắn, tối qua anh ngủ sớm, buổi sáng quản lý lại tới tìm nên anh còn chưa đọc tin nhắn nhóm.

Anh xem sơ qua, tối qua sau khi lướt trúng lịch trình ra nước ngoài của anh, cái tên boy đu idol Triệu Anh Hoa liền vào nhóm tag anh ngay lập tức, rồi gửi một đống thứ nhờ anh mua giúp.

Bạch Thăng Thủy và Mạc Vũ Thu vốn còn đang do dự thì cũng bị cậu ta lây nhiễm, hai người liền gửi một tờ sớ lên, tất cả đều là đồ mà bọn họ muốn mua.

Giang Phóng: Các cậu định làm gì?

Tôi đẹp trai lai láng: Hiếm khi cậu mới ra nước ngoài, mua giúp tụi tôi một vài thứ thôi, hàng nước ngoài miễn thuế thì rẻ hơn hàng trong nước nhiều lắm.

Mưa lạnh biết thu sang: Phóng nhi~ Tôi thì mua cho Tiểu Ngải, giúp tôi một chút đi mà, chừng nào về nước tôi sẽ mời cậu ăn một bữa thịnh soạn mỗi người một ngàn tệ.

Mưa lạnh biết thu sang: Nửa tháng nữa là sinh nhật của cô ấy rồi, vì vậy tôi muốn tạo bất ngờ cho cô ấy.

Giang Phóng: Được rồi.

Mưa lạnh biết thu sang: Yêu cậu!

Bạch Thăng Thủy: Tôi không cần gì nhiều, chỉ cần đôi giày thể thao này mà thôi.

Giang Phóng: Thứ cậu muốn đúng là không nhiều, đôi giày thể thao này được sản xuất giới hạn trên toàn cầu, tôi biết đi đâu tìm cho cậu đây.

Bạch Thăng Thủy có một sở thích là sưu tập những đôi giày thể thao phiên bản giới hạn, nhưng có những đôi vốn không thể tìm thấy ở trong nước, nên dù cậu ta có tiền cũng không mua được.

Bạch Thăng Thủy: Tôi cũng đâu phải là lão Triệu, nếu không tìm được thì thôi, dù sao thì tôi chỉ có một sở thích như vậy.

Giang Phóng: Lão Triệu chỉ có thể chọn trong phạm vi năm món, nhiều hơn thì miễn bàn.

Tôi đẹp trai lai láng: Phóng nhi anh không yêu em nữa rồi.

Giang Phóng: Đúng thế.

Triệu Anh Hoa chỉ có thể nén đau loại bỏ những món không thiết yếu ra khỏi danh sách.

Giang Phóng ghi nhớ những món mà bọn họ cần.

Nhưng buổi sáng hai người vẫn không ra ngoài, bởi vì Giang Phóng phải đi làm tạo hình, sợ trễ nải thời gian.

Bình thường khi tham gia một show thời trang quan trọng như vậy, các minh tinh đều đang suy nghĩ nên khiến mọi người choáng ngợp bởi vẻ đẹp của mình trên thảm đỏ như thế nào, vì vậy đâu có ai còn tâm trạng chạy đi dạo phố.

Mười hai giờ rưỡi trưa, xe riêng của Augurit liền đến khách sạn đón Giang Phóng.

Giang Phóng thân là người phát ngôn của Augurit, nên phía họ còn chuẩn bị một bộ vest để anh mặc đi tham gia buổi trình diễn, khiến anh bỗng có cảm giác như đang ở nhà.

La Vĩ Kỳ vốn cũng mang theo vài bộ trang phục cho Giang Phóng, mặc dù trước khi đến, Augurit đã nói là bọn họ sẽ chuẩn bị mọi thứ, nhưng để tránh phát sinh sự cố mở cửa sổ (*), anh ta vẫn chuẩn bị phương án dự phòng. Kết quả thật sự không có đất dụng võ, người ta đã sắp xếp xong toàn bộ quá trình, việc anh ta có thể làm chỉ là nói ra vài câu cảm thán trên đường đi.

(*) Mở cửa sổ [开天窗]: Có hai nghĩa, một nghĩa chỉ hành vi “không làm việc đàng hoàng, lúc nước qua khỏi đầu thì không có gì để nộp”. Nghĩa thứ hai là cách báo chí phản đối việc kiểm duyệt tin tức. Ví dụ như trên trang bìa của tòa soạn bị ép phải gỡ xuống một tin tức nào đó, tòa soạn vừa muốn kháng nghị, vừa muốn để độc giả biết nên đã chừa nguyên ô trống trên trang bìa. Ô trống đó có hình như cửa sổ nên từ đó thuật ngữ “mở cửa sổ” được lưu hành rộng rãi.

Khi xe đến bên ngoài show thời trang của Augurit, Adrien còn chạy ra đón bọn họ vào trong.

Thân là trợ thủ đắc lực nhất của Mads, địa vị của Adrien tại Augurit đương nhiên là không tầm thường, ngay cả một vài lãnh đạo cấp cao cũng phải lấy lòng anh ta.

Nhân viên công tác và các nghệ sĩ, ngôi sao tới trước bỗng nhìn thấy Adrien nhiệt tình chào đón một người Trung Quốc như vậy, thì đều rất tò mò về thân phận của đối phương.

Nhưng điều khiến bọn họ khiếp sợ hơn còn chờ ở đằng sau.

Ngay khi Giang Phóng bước vào phòng hóa trang không bao lâu, tổng giám đốc Mads của Augurit cũng tới nơi.

Buổi trình diễn thời trang này là sự kiện lớn hằng năm của Augurit, Augurit đã có lịch sử cả trăm năm, trước khi Mads tiếp quản công ty, vị tổng giám đốc cũ và các cổ đông khác đều có xu hướng bảo thủ. Mặc dù có thể giữ vững địa vị thần thánh về dòng sản phẩm siêu xa xỉ của Augurit, nhưng cũng làm mất đi một bộ phận khách hàng trên thị trường.

Về sau đến phiên Mads tiếp quản, anh ta đã thay đổi sự bảo thủ trước đây của Augurit, sau khi chấn chỉnh công ty một cách quyết liệt, anh ta liền dùng một bữa tiệc thời trang hoành tráng để phá tan tình trạng giữ khư khư lề thói cũ sẵn có.

Sau khi Augurit hoàn thành quá trình thay đổi cả danh và lợi, Mads không chỉ không hủy bỏ show thời trang cực kỳ hao tiền này, mà hằng năm còn không tiếc chi rất nhiều tiền cho nó, trực tiếp phát triển buổi trình diễn ra toàn cầu. Mãi cho đến năm nay, nó đã trở thành một bữa tiệc thời trang mà vô số ngôi sao và người nổi tiếng hướng tới.

Mads không chỉ là tổng giám đốc của Augurit, mà còn là một quý tộc độc thân tay nắm nhiều quyền lực, trong số những người đàn ông độc thân vàng mà người ta muốn gả trên toàn thế giới, thì Mads có thể nằm trong top đầu.

Anh ta vừa xuất hiện liền thu hút sự chú ý của mọi người ngay lập tức.

Giang Phóng thay xong bộ vest mà stylist chọn cho mình, lúc bước ra liền phát hiện trong phòng hóa trang có thêm một anh chàng đẹp trai tóc vàng mắt xanh.

Anh nhìn về phía người nọ, đối phương cũng nhìn sang, trong mắt anh ta không hề che giấu vẻ kinh ngạc thán phục một chút nào.

Trước đây Mads chỉ xem ảnh của Giang Phóng, biết anh là một ngôi sao lớn có ngoại hình cực kỳ xuất sắc, nhưng không ngờ người thật còn đẹp hơn cả trên ảnh.

Stylist chọn cho anh mẫu vest may đo cao cấp mới nhất trong năm nay của Augurit, bộ may đo cao cấp này còn chưa tung ra thị trường, và nó đã được cắt may dựa theo số đo của Giang Phóng.

Lúc Augurit ký hợp đồng phát ngôn với Giang Phóng thì đã từng hỏi quản lý về số đo của anh, tuy không phải do nhà thiết kế tự đo, nhưng đồ vest được làm theo kích thước của anh lại hầu như không sai một li, phác hoạ ra dáng người vai rộng eo hẹp của Giang Phóng một cách vô cùng hoàn mỹ.

Khi người thanh niên nhìn sang đây, đôi mắt bình tĩnh lãnh đạm đó trong suốt giống như hạt pha lê vậy, nhưng đồng thời cũng tự phụ kiêu ngạo, ánh sáng trong đôi mắt ấy cứ như giọt nước rơi vào giữa mặt hồ yên tĩnh, tạo nên từng làn sóng gợn lăn tăn.

Mads chợt tỉnh táo lại, đột nhiên anh ta đã có chút hiểu ra vì sao Trình Tứ lại vừa ý chàng trai trẻ này, ở anh có một phẩm chất riêng biệt rất khó tả.

Nếu nhất định phải nói, thì nó tựa như đom đóm phát sáng trong đêm tối, thu hút những ai đang khao khát ánh sáng.

“Xin chào, tôi tên Mads, là tổng giám đốc của Augurit, rất hân hạnh được biết cậu, cậu còn đẹp hơn cả trong ảnh nữa.” Mads bước tới, nở nụ cười đặc trưng của một công tử ăn chơi và đưa tay về phía Giang Phóng.

Anh ta nói tiếng Trung, dù không chuẩn lắm nhưng vẫn có thể nghe hiểu được.

Sau khi khiến Augurit chuyển hình thành công, Mads vẫn luôn lên kế hoạch để Augurit tiến quân vào khu vực Trung Quốc. Hơn nữa vì người bạn thời đại học là người Trung Quốc, cho nên anh ta đã học tiếng Trung từ lâu, chỉ là không có mấy ai có thể khiến anh ta chủ động dùng tiếng Trung để trò chuyện.

Giang Phóng đưa tay ra khẽ bắt tay với đối phương, “Giang Phóng, tôi nghĩ anh có thể dùng từ “đẹp trai” để miêu tả tôi.”

Anh cảm thấy hẳn là mình không có quan hệ gì với từ xinh đẹp mới đúng.

Lời này khiến Mads bật cười, “Cậu rất dí dỏm hài hước, nếu không phải…”

Anh ta không nói tiếp nửa câu sau, có lẽ là vì nhận thấy Giang Phóng không phải là đối tượng mà mình có thể trêu chọc.

Sau khi dừng lại thì Mads liền đổi sang chủ đề khác, “Trình cũng sắp đến rồi, phía tôi còn có việc bận nên tạm thời không thể đi chơi với cậu được, chờ sau khi show thời trang kết thúc, xin hãy cho phép tôi mở tiệc tẩy trần cho cậu và Trình.”

Rất nhanh Mads lại rời đi, nhưng anh ta đích thân đến gặp Giang Phóng cũng đủ để chứng minh với nhân viên công tác rằng anh ta rất coi trọng vị khách này.

La Vĩ Kỳ có hơi bối rối: “Trình mà anh ta nói không phải là Trình tổng đó chứ? Trình tổng sẽ đến?”

Giang Phóng cũng mới biết được sự thật này.

Thảo nào anh nhắn tin cho Trình Tứ mà hắn không trả lời.

Từ thành phố Yến bay đến buổi trình diễn thời trang của Augurit phải mất mười mấy tiếng, cho dù đã đến thì chắc cũng vừa xuống máy bay không bao lâu.

Giang Phóng: “Nếu Trình mà anh ta nói là Trình trong Trình Tứ, thì hẳn là nó đó.”

La Vĩ Kỳ nuốt nước miếng một cái, kể từ khi biết thân phận của Trình Tứ thì anh ta liền hiểu ra một ít.

Người cầm quyền của tập đoàn Trình Gia này ngày thường luôn bận rộn trăm bề, trước nay chỉ xuất hiện trên các tờ báo tài chính kinh tế, không ngờ lần này hắn lại cố tình chạy tới đây.

La Vĩ Kỳ nghĩ đến việc Trình tổng tới vì Giang Phóng thì trong lòng liền có một cảm giác kỳ lạ không thể diễn tả được, Trình tổng đu idol cũng quá sát sao rồi.

“Nếu đã tới đây, cậu có muốn ra ngoài đi lòng vòng không?”

Giang Phóng đã ngồi xuống, “Anh muốn đi đâu thì đi, tôi ở đây chờ anh.”

La Vĩ Kỳ biết có lẽ anh không có hứng thú gì, nên cũng không ép buộc, “Vậy tôi đi ra xem hội trường rồi làm quen một chút.”

Lúc trước tuy Augurit còn chưa phát triển ở thị trường nội địa, nhưng cũng sẽ mời một số người mẫu nổi tiếng của Trung Quốc tới tham dự.

Vào thời gian này hằng năm, những người mẫu nổi tiếng đó sẽ chiếm một phần trên các trang bìa trong nước, bọn họ cũng sẽ cố gắng hết sức để tuyên truyền quảng bá, bởi vì đây là sự công nhận về độ thời thượng của bọn họ, hơn nữa còn là một chuyện cực kỳ nở mày nở mặt.

Giang Phóng mở Wechat lên, nhìn cửa sổ trò chuyện với Trình Tứ, nhưng cuối cùng anh vẫn không nhấp vào, nếu hắn đã muốn tạo bất ngờ cho mình, thì trước đó không nên nói huỵch toẹt ra sẽ tốt hơn.

Cùng lúc đó, Trình Tứ vẫn chưa biết thông tin mình tới đây đã bị Mads thuận miệng tiết lộ ra ngoài, khi hắn ra khỏi sân bay liền nhìn thấy xe của Augurit.

“Hello.” Tài xế quay đầu lại, chính là tổng giám đốc Mads của Augurit, giải quyết xong công việc trên tay thì anh ta liền lái xe chạy tới đây đón ngay.

Trình Tứ nhướng mày, “Sao cậu lại tới đây?”

Mads nói: “Bạn học cũ kiêm cổ đông lớn đến địa bàn của tôi, đương nhiên tôi phải đích thân đến đón cậu, à, tôi thấy người tình nhỏ của cậu rồi, người thật cực kỳ có cá tính.”

Trình Tứ nhíu mày lại: “Cậu ấy không phải là người tình nhỏ của tôi.”

Mads kinh ngạc, chẳng lẽ anh ta hiểu sai?

Trình Tứ: “Cậu ấy là bạn trai tôi.”

Trong lòng Mads càng ngạc nhiên hơn, anh ta nói người tình nhỏ vì cũng thật sự cho rằng bạn học cũ chỉ đang chơi đùa nhất thời. Hơn nữa với thân phận và địa vị của Trình Tứ, gia đình dòng họ của hắn hẳn sẽ không để hắn ở bên một người đàn ông. Nhưng cũng chính vì từng làm bạn học với Trình Tứ vài năm, cho nên anh ta biết rõ Trình Tứ rất ít khi nói đùa.

“OK, là tôi nói sai, là bạn trai của cậu, lần này cậu định ở bao lâu?”

Trình Tứ: “Cậu ấy ở mấy ngày, tôi liền ở mấy ngày.”

Trong lòng Mads đã hiểu.

Giang Phóng tham gia show thời trang này xong thì phía sau còn có mấy lịch trình, dù thế nào thì cũng phải ở lại từ hai đến ba ngày. Vốn dĩ anh ta còn lo rằng Trình Tứ tham gia xong thì sẽ đi về ngay, có lẽ anh ta thật sự nên xem xét lại địa vị của Giang Phóng ở trong lòng bạn học cũ một lần nữa.

Trình Tứ muốn hỏi Giang Phóng ở đâu, nhưng lại nghĩ chắc chắn Giang Phóng sẽ lập tức đoán ra được là hắn đã tới đây, nên liền nhờ Mads cho người hỏi thăm một chút.

“Cậu không tự hỏi cậu ấy sao?” Mads cảm thấy kỳ lạ.

Trình Tứ: “Tôi chưa báo với cậu ấy là mình đã tới.”

Biểu cảm của Mads lập tức trở nên rất lúng túng.

Trình Tứ nhìn anh ta chằm chằm, rồi nheo mắt lại: “Cậu nói?”

Mads cười xấu hổ và nói: “Tôi không biết là cậu không nói, hơn nữa một tiếng trước tôi đã nói với cậu ấy rồi.”

Lần này Trình Tứ không kiêng dè gì nữa, trực tiếp gửi tin tức hỏi anh ở đâu.

Giang Phóng trả lời rất nhanh, anh vẫn luôn nghỉ ngơi trong phòng hóa trang.

Nửa tiếng sau, Giang Phóng nghe thấy tiếng bước chân vững vàng mạnh mẽ từ bên ngoài phòng hóa trang, anh ngẩng đầu lên liền nhìn thấy bóng dáng cao lớn kiên cường của Trình Tứ xuất hiện ở cửa ra vào, sau lưng còn có Mads đi theo, anh ta đang vẫy tay với anh.

“Tôi không quấy rầy nữa, các cậu cứ trò chuyện thoải mái đi.”

Mads không vào chung, sau khi rời đi anh ta còn dặn dò nhân viên không được sử dụng phòng hóa trang này.

Giang Phóng đứng lên, nhìn Trình Tứ đang bước đến trước mặt mình, anh nói: “Tính thời gian, hình như chúng ta đã không gặp nhau hơn mười ngày.”

Trình Tứ đưa tay sờ gò má anh, cau mày nói, “Mới hơn mười ngày sao lại gầy đi rồi?”

Lòng bàn tay của hắn có vết chai, là do thường xuyên đến phòng tập thể hình và dùng viết ký tên quá nhiều lần, vết chai dày cứng cọ vào da mặt Giang Phóng khiến anh khẽ chau mày.

“Đại khái là vì không quen ăn đồ của nước ngoài, em thấy hình như anh cũng gầy đi một tí.”

Cùng với chuyện mệt nhọc bôn ba khắp nơi vì công việc, Giang Phóng không cần đặt lên cân cũng biết chắc rằng thể trọng của hắn đã nhẹ hơn một chút.

Trông thấy anh vất vả như vậy, không phải Trình Tứ chưa từng nghĩ sẽ nuôi anh, nhưng hắn biết Giang Phóng nhất định sẽ không đồng ý. Anh là một cá thể độc lập, năng lực còn tài giỏi hơn hầu hết mọi người, vì vậy anh nên đứng tỏa sáng trên một sân khấu cao hơn lớn hơn, đó mới là cuộc đời của Giang Phóng.

“Có lẽ là nhớ em đến hao gầy.”

Giang Phóng cười, anh dùng ngón tay chọc chọc khuôn ngực rắn chắc của hắn, “Có phải gần đây anh lại đọc bí quyết gì đó, nên mới biết nói lời ngon tiếng ngọt như vậy.”

Trình Tứ nắm lấy ngón tay của anh, “Không cần đọc bí quyết, sau khi quen em thì tự nhiên biết nói.”

Giang Phóng rút ngón tay ra, chủ động tới gần ôm lấy eo của hắn, anh ghé vào lỗ tai hắn thổi một hơi: “Vậy thưởng cho anh một nụ hôn nhé?”

Trình Tứ lập tức xoay đầu hôn anh.

Khoảng cách với nụ hôn trước đã trôi qua hơn mười ngày, hai người đàn ông trẻ tuổi tràn đầy tinh lực, khi gặp lại người kia lần nữa thì đã không nhịn nổi từ lâu. 

La Vĩ Kỳ đi dạo một vòng ở bên ngoài, trông thấy không ít ngôi sao đình đám, tất cả đều nổi tiếng khắp quốc tế, mọi người lần lượt có mặt. Còn có một số ngôi sao nhỏ, hoặc là mua thư mời từ truyền thông, hoặc là đạt được thỏa thuận đôi bên cùng có lợi với bọn họ nên được vào chung, trong lòng anh ta vô cùng cảm khái.

Trước khi ký hợp đồng với Giang Phóng, cho dù Giải Trí Huy Hoàng có ký với Giang Tề thì cũng không dám tưởng tượng rằng, có một ngày họ sẽ đạt đến độ cao như vậy, khi đó có lẽ bọn họ cũng giống như những ngôi sao nhỏ này.

Đi dạo xong anh ta liền quay về tìm Giang Phóng, nhìn thấy cánh cửa phòng hóa trang đóng chặt thì anh ta cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng khi mở ra mới phát hiện cửa đã bị khóa lại.

La Vĩ Kỳ hết hồn, còn tưởng Giang Phóng đã đi trước nên liền vội vàng gọi cho anh, nhưng tiếng chuông điện thoại lại truyền ra từ trong phòng.

Chẳng lẽ anh ngủ ở trong, sợ bị người khác quấy rầy nên mới khóa cửa lại?

La Vĩ Kỳ cúp máy, bước tới gõ cửa: “Giang Phóng, là tôi, cậu ngủ chưa? Buổi trình diễn thời trang sắp bắt đầu rồi.”

Thời gian thực sự để hoàn thành một show thời trang có lẽ chỉ có mười phút, nhưng show thời trang không chỉ là trình diễn trang phục, mà nó cũng là một sân khấu danh lợi khổng lồ. Ngoại trừ các chuyên gia và khách hàng VIP, những người khác đến tham gia buổi trình diễn thời trang đều vì để giao thiệp tạo quan hệ, những chuyện này cũng tốn không ít thời gian.

Một lát sau, cửa mở.

Giang Phóng bước ra từ bên trong, điều khiến La Vĩ Kỳ khiếp sợ là Trình Tứ đi theo phía sau.

“Trình, Trình tổng?”

Trình Tứ lên tiếng đầy lạnh nhạt, “Đến hội trường?”

Giang Phóng gật đầu: “Đi thôi.”

Khi Giang Phóng đi qua, La Vĩ Kỳ nhận ra dường như khóe miệng anh có hơi đỏ lên, nói đến chuyện này, lúc trước có một lần anh ta cũng thấy khóe miệng Giang Phóng bị rách, khi đó anh nói không sao nên anh ta cũng không hỏi thêm, hiện tại xem ra…

Sắc mặt La Vĩ Kỳ có hơi tái nhợt, anh ta có dự cảm không lành.

Anh ta liếc nhìn Giang Phóng và Trình Tứ đi ở đằng trước, trong lòng âm thầm cầu nguyện tốt nhất không phải như mình nghĩ.

Lúc bọn họ đến hội trường thì đã khá trễ, rất nhiều ngôi sao và người nổi tiếng đã đến từ sớm, đâu đâu cũng là cánh truyền thông, tiếng chụp ảnh không ngớt bên tai, trong đó có không ít cánh truyền thông đến từ Trung Quốc.

Ngoài việc mời Giang Phóng thì Augurit còn mời một sao nữ khác, đối phương cũng là người phát ngôn của Augurit.

Đi thảm đỏ không bao lâu, ở trong nước đã có tin độc quyền, fan hâm mộ đều đang kỳ vọng ở Giang Phóng, bởi đây không chỉ là lần đầu tiên Giang Phóng tham dự show diễn thời trang, mà cũng là lần đầu tiên anh đi thảm đỏ.

Trình Tứ không đi cùng Giang Phóng mà vào hội trường trước rồi chờ anh.

Giang Phóng thật sự không biết gì về việc đi thảm đỏ, khi đến lượt anh, những người khác còn sẽ dừng lại một chút, nhưng anh lại định bước thẳng qua luôn.

Kỳ lạ là, ở hiện trường lại có rất nhiều máy ảnh của giới truyền thông nhắm vào anh, cửa trập được ấn liên tục.

Truyền thông Trung Quốc chụp ảnh Giang Phóng là bởi vì anh là người cùng quốc gia, hơn nữa cũng rất nổi tiếng ở trong nước, nhưng ai cũng hiểu, người nước ngoài không biết các ngôi sao trong nước, và cũng không có khả năng chủ động chụp ảnh đối phương.

Thậm chí có một phóng viên nước ngoài còn gọi lại Giang Phóng đang đi ngang qua mình, bảo anh chờ một chút.

Khi Giang Phóng nhìn về phía người đó, đối phương nhanh chóng chụp hàng chục bức ảnh.

Cảnh này khiến các ký giả truyền thông của Trung Quốc không hiểu ra sao.

“Tôi biết nguyên nhân rồi.” Một phóng viên chạy đi hỏi thăm rồi quay về kể cho những người khác nghe, “Mọi người có biết bộ quần áo mà Giang Phóng vừa mặc là gì không? Đó là mẫu mới chưa ra mắt của Augurit, chỉ chuẩn bị tung ra thị trường thôi. Tiếp đó trợ lý tổng giám đốc của Augurit là Adrien còn chào hỏi trước với mấy người của giới truyền thông nước ngoài, đề nghị bọn họ chụp thêm nhiều ảnh của Giang Phóng khi cậu ấy đi thảm đỏ.”

Lời của Adrien chẳng phải đại biểu cho ý của tổng giám đốc Augurit hay sao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK