• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lĩnh vực kinh doanh chính của tập đoàn Trình Gia là điều trị y tế và dược phẩm sinh học, nhưng có rất ít người biết, Trình Tứ có đầu tư một công ty dưới danh nghĩa cá nhân.

Người nắm quyền Augurit hiện tại chính là bạn thời đại học của Trình Tứ, tên Mads, lúc đó bọn họ cũng không liên lạc gì nhiều, về sau do tranh giành quyền lực trong nội bộ Augurit, cùng với việc thương hiệu xuất hiện khủng hoảng quan hệ công chúng, suýt chút nữa đã khiến thương hiệu xa xỉ có lịch sử gần một trăm hai mươi năm này biến mất hoàn toàn.

Trình Tứ rất coi trọng tiềm lực của Augurit, thế là hắn âm thầm cho người thu mua cổ phần của nó, lại đích thân giao dịch với Mads, sau đó trở thành cổ đông của Augurit, nhưng hắn cũng không tham gia vào các quyết sách kinh doanh của công ty này.

Cho đến nay, ngoại trừ người bạn thời đại học biết thân phận của hắn, thì ban lãnh đạo của Augurit chỉ biết rằng bọn họ có một cổ đông lớn là người châu Á, ngoài ra không biết gì thêm về danh tính của người đó.

Mấy năm gần đây hầu như Trình Tứ cũng không hỏi đến chuyện của Augurit, toàn là Mads chủ động tìm hắn, thỉnh thoảng sẽ nói với hắn một ít chuyện về sự phát triển của Augurit, có đôi khi là chuyển cổ tức cho hắn.

Mads đã quen với việc này từ lâu, cho nên khi Trình Tứ chủ động liên hệ mình, anh ta đã nghĩ rằng tài khoản của người bạn thời đại học này bị hack rồi.

"Trình, đây là lần đầu tiên cậu chủ động gọi cho tôi đó." Vì Trình Tứ mà Mads còn cố tình học tiếng Trung, mặc dù Trình Tứ biết nói tiếng Anh, nhưng anh ta vẫn quyết tâm đi học.

Trình Tứ không nói nhảm với anh ta, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, "Có phải Augurit định mở rộng thị trường tại Trung Quốc không?"

Mads cũng không ngạc nhiên khi hắn có thể đoán được chuyện này.

Trung Quốc sở hữu một thị trường tiêu thụ khổng lồ, những năm gần đây ngày càng có nhiều thương hiệu xa xỉ gia nhập vào thị trường châu Á.

Thật ra Mads đã coi trọng điều này từ lâu, và cũng có ý định phát triển ở Trung Quốc, nhưng Augurit vẫn còn có không ít phái bảo thủ, bọn họ cho rằng điều đó là không cần thiết và phản đối đến cùng.

Nhưng có Trình Tứ ủng hộ, anh ta vốn không sợ những lão già kia, chỉ cần số cổ phần của bọn họ cộng lại không nhiều bằng anh ta và Trình Tứ thì cho dù bọn họ có phản đối thế nào cũng không cản được anh ta.

Chỉ là Mads còn chưa nói chuyện này với Trình Tứ, không ngờ hắn lại là người hỏi trước.

"Đúng thế, tôi đã lên kế hoạch rồi, trước mắt Augurit đang tuyển chọn người đại ngôn cho khu vực Trung Quốc, Augurit tiến vào Trung Quốc khá trễ, tốt nhất nên tìm một ngôi sao lớn, đoàn đội của tôi đang cân nhắc một ngôi sao tên là Hạ Văn Bách, nghe nói là một ngôi sao lưu lượng, có rất nhiều fan hâm mộ, tôi đã phái người đi giao thiệp rồi."

Mads giải thích kế hoạch của mình từng chút một.

Trình Tứ: "Tôi có một ứng cử viên khác."

Trên mặt Mads lộ ra vẻ kinh ngạc, lập tức hiểu ngay đây là nguyên nhân chủ yếu mà Trình Tứ tìm mình: "Ứng cử viên mà cậu nói là ai?"

Trình Tứ: "Giang Phóng, một đỉnh lưu đời mới, danh tiếng và thực lực không hề yếu hơn Hạ Văn Bách, độ nhận diện quốc dân cũng cao hơn đối phương, trẻ em và người lớn tuổi đều rất thích cậu ấy."

Lần đầu tiên Mads nghe thấy Trình Tứ khen một người, vậy nên anh ta càng tò mò về Giang Phóng hơn, "Đây là lần đầu tiên cậu đưa ra yêu cầu, đương nhiên tôi sẽ không từ chối, vậy thì đổi thành cậu ấy thôi."

Nếu Giang Phóng có độ nổi tiếng quốc dân cao như hắn nói thì tất nhiên không có vấn đề gì, nhưng tốt nhất là người này cũng đủ phù hợp với thương hiệu Augurit, để khi anh ta thay người cũng không có áp lực quá lớn.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Mads cho người điều tra một chút về thông tin của Giang Phóng, thông tin của anh đều được công khai trên mạng, nên cấp dưới nhanh chóng điều tra ra ngay.

Một đỉnh lưu đời mới nổi tiếng không đến một tháng, Mads nhìn thấy dòng thông tin đầu tiên thì còn tưởng rằng đối phương dựa vào khuôn mặt của mình, nhưng sau khi xem xong hết, anh ta đã thay đổi suy nghĩ.

Trình Tứ không lừa anh ta, tuy ngôi sao tên Giang Phóng này chỉ vừa mới nổi lên, nhưng độ nổi tiếng quốc dân đã vượt qua Hạ Văn Bách, giới giải trí của Trung Quốc đúng là rất kỳ diệu.

Nhưng điều Mads tò mò hơn cả chính là mối quan hệ giữa Trình Tứ và Giang Phóng là như thế nào, nếu như nói chỉ là vì thưởng thức thì anh ta chắc chắn không tin.

Chẳng mấy chốc đã đến ngày diễn concert của Giang Tề, không biết là ai đã tung tin rằng Giang Phóng cũng sẽ đến, thế là giá vé vốn bị bọn đầu cơ tăng đến mười hai ngàn thì nay lại hét đến tận ba mươi ngàn.

Đây là do Triệu Anh Hoa kể, gần đây đã vào kỳ nghỉ hè, cậu ta đu nữ thần vô cùng chăm chỉ, thường xuyên chú ý đến vòng bạn bè của bọn đầu cơ rồi tình cờ lướt trúng, sau đó cứ liên tục nhắn vào nhóm rằng cậu ta đi làm mấy tháng cũng không kiếm được ba mươi ngàn.

Tôi đẹp trai lai láng: Trên tay của tôi đang cầm ba mươi ngàn tệ, nếu có thể đổi thành tiền thì tốt biết mấy.

Bạch Thăng Thủy: Vậy cậu đem bán đi.

Tôi đẹp trai lai láng: Phóng nhi sẽ giết tôi mất.

Bạch Thăng Thủy: Cậu ta sẽ không giết cậu, tin tôi đi, cậu ta chỉ block cậu vĩnh viễn thôi.

Tôi đẹp trai lai láng: Huhuhu, gần đây còn có mấy em gái khóa dưới tới hỏi tôi có vé không.

Bạch Thăng Thủy: Cũng có vài người đến hỏi tôi, nói là tình nguyện mua với giá của bọn đầu cơ, tôi sắp cảm động đến rơi nước mắt, nhưng nghĩ đến mục tiêu của các em ấy là Phóng nhi thì tôi liền đau thấu tâm can.

Bạch Thăng Thủy: @Giang Phóng vì hạnh phúc của các anh em, cậu còn vé không?

Giang Phóng: Hết rồi, nơi tổ chức concert của Giang Tề vốn đã nhỏ, đâu thể nào có nhiều vé như vậy, nữ thần của lão Triệu muốn mà cũng không có vé kìa.

Tôi đẹp trai lai láng: Aaaa, Nước Sôi, dâng hiến tấm vé của cậu ra đây có được không?

Bạch Thăng Thủy: Cút.

Concert của Giang Tề cố tình chọn vào ngày thứ bảy, tối hôm đó cũng là thời điểm tập ba của《 Cuộc sống ngôi sao 》 phát sóng trên tivi.

Giang Tề đã đến hội trường từ sớm, cậu phải diễn tập lại một lần trước khi bắt đầu, dù sao đây cũng là concert của cậu, nếu lần này đạt hiệu quả tốt thì chưa chắc là sau này không thể mở thêm lần nữa.

Giang Phóng phải chạy một thông báo (*), không chắc là lúc nào mới xong, còn Trình Tứ cũng đang đi làm ở công ty vì đã bỏ bê công việc một ngày lúc trước.

(*) Chạy thông báo [赶通告]: Bắt nguồn từ ngành công nghiệp giải trí của Đài Loan, nghĩa là tham gia vào các chương trình, các hoạt động công chúng khác nhau như ký tặng, talk show, các buổi tuyên truyền, các hoạt động đại ngôn, họp báo... để tăng độ lộ diện của nghệ sĩ trong một khoảng thời gian nhất định theo ý của công ty sản xuất hoặc công ty đầu tư. Nghệ sĩ không còn làm việc cố định tại trường quay hay phòng thu như mọi khi mà phải lao vào các chương trình giải trí.

Hai ngày gần đây, ngày càng có nhiều các thương hiệu tìm đến bọn họ để đại ngôn, nhưng La Vĩ Kỳ không vội nhận ngay, giá trị thương mại của Giang Phóng hiện tại đã tăng lên không ít so với trước đây, nhưng vẫn còn chưa cao lắm.

Những hợp đồng đã ký lúc trước thì không thay đổi được, nhưng giai đoạn sau, La Vĩ Kỳ định chờ sau khi đại ngôn Augurit được xác nhận rồi mới quyết định, đến lúc đó phí đại ngôn của Giang Phóng nhất định sẽ tăng thêm một đợt nữa.

Buổi quay chụp kéo dài đến hơn ba giờ chiều, lần này là đại ngôn quảng cáo cho một ứng dụng thể dục thể thao.

Biệt danh cao thủ chạy bộ của Giang Phóng đã được lan truyền rộng rãi trong nhóm người hâm mộ, hơn nữa bản thân anh cũng có bằng giáo dục thể chất, vậy nên đã được rất nhiều thương hiệu thể thao yêu thích, ngoại trừ ứng dụng này thì đã có một thương hiệu thể thao lớn tìm tới tận cửa, trước mắt hai bên đang bàn bạc với nhau.

Đợi khi chụp xong thì trán của Giang Phóng đã toát mồ hôi, La Vĩ Kỳ lập tức đưa cho anh một chai nước khoáng vừa mở nắp.

Sau khi chào tạm biệt đạo diễn và nhân viên của đoàn thì bọn họ liền rời khỏi.

Do hôm nay kết thúc công việc sớm, nên khi La Vĩ Kỳ lái xe đưa Giang Phóng trở lại tiểu khu thì vẫn còn dư hai tiếng.

Bảy giờ tối thì concert của Giang Tề mới bắt đầu.

"Đúng rồi, tôi đã từ chối La Hiển Chu, nhưng dường như anh ta có chút không cam lòng, còn gọi mấy cuộc điện thoại cho tôi, bảo tôi cho anh ta số của cậu, anh ta nói rằng muốn nói chuyện trực tiếp với cậu, nhưng tôi không cho."

Ngay từ đầu La Hiển Chu chưa từng nghĩ rằng Giang Phóng sẽ từ chối, hầu hết ngôi sao nào cũng sẽ săn đón một thương hiệu xa xỉ đỉnh cao như DADA, đối với Giang Phóng thì chỉ có lợi chứ không hại.

Thậm chí gã đã suy nghĩ kỹ, đến lúc đó gã sẽ đích thân ra trận chụp ảnh quảng cáo cho Giang Phóng, như vậy thì sẽ có thể tiếp xúc với anh nhiều hơn, ai mà ngờ thứ gã chờ đợi được lại là một lời từ chối khéo.

Giang Phóng vừa lau tóc, vừa xem tin tức trên điện thoại: "Không lấy được số điện thoại từ chỗ anh thì anh ta cũng có cách lấy được từ nguồn khác."

La Vĩ Kỳ nói: "Kệ đi, dù sao chờ đến khi thông tin cậu đại ngôn cho Augurit được tung ra thì anh ta sẽ biết thôi, à đúng rồi, sáng nay người của Augurit đã liên hệ với tôi, họ muốn thảo luận chuyện hợp đồng với tôi trong hôm nay, nhưng lịch trình của chúng ta hôm nay bận quá, thế nên tôi đã hẹn sang ngày mai, hiệu suất của Trình tổng thật sự là quá cao."

Giang Phóng mỉm cười nói: "Không phải là do hiệu suất của anh ấy cao, mà có lẽ là do ban lãnh đạo của Augurit vốn đã có ý định thâm nhập vào thị trường Trung Quốc."

La Vĩ Kỳ kinh ngạc: "Làm sao cậu biết?"

Giang Phóng: "Sau hôm đó, tôi liền điều tra tình hình của Augurit một chút, trong nội bộ của Augurit có hai phe, một phe là phe tiên tiến, còn lại là phe bảo thủ, mà tổng giám đốc hiện tại của Augurit là phe tiên tiến, anh ta đã có ý định mở cửa vào thị trường Trung Quốc từ lâu, chỉ là các giám đốc bên phe bảo thủ vẫn luôn phản đối, nhưng điều này không ngăn cản được quyết tâm của tổng giám đốc Augurit, trước đó bọn họ cũng đã chuẩn bị gần xong, việc còn lại chỉ là chọn lựa người đại ngôn mà thôi."

Nhưng trên mạng không có nhiều thông tin như thế này, cho dù có người nhìn thấy thì cũng chưa chắc có thể loan tin ra ngoài.

La Vĩ Kỳ không biết nhiều về thương hiệu này, tất nhiên cũng không biết chuyện đó, "Thì ra là vậy, tổng giám đốc Trình giới thiệu cậu với bọn họ, cho nên bọn họ liền thuận nước đẩy thuyền, giao vị trí người đại ngôn cho cậu, số cậu cũng đỏ quá đi mất."

Giang Phóng: "Vậy anh nghĩ xem, nếu trước đây người của Augurit đã ở trong nước, không có tôi, từ ban đầu bọn họ sẽ chọn ngôi sao nào để đại ngôn?"

La Vĩ Kỳ sửng sốt một chút, sau đó sắc mặt anh ta lập tức thay đổi, "Sẽ không phải là tìm Hạ Văn Bách chứ?"

Giang Phóng nhún vai: "Cũng có thể."

La Vĩ Kỳ: "Nhân tiện, gần đây vẫn không nghe nói Bàng Băng Xảo có động tĩnh gì, nói không chừng cô ta đang bận bàn bạc chuyện đại ngôn nên mới tạm thời không ra tay, không được, tôi phải gọi điện thoại để ông chủ đi hỏi thăm một chút, nếu thật sự có xảy ra chuyện gì thì cũng dễ phòng hờ hơn."

Bây giờ Vương Triệu Trung đã xem Giang Phóng như cây rụng tiền của mình, địa vị còn cao hơn cả Giang Tề, nghe nói việc này thì ông lập tức bày tỏ rằng cứ giao hết cho ông.

Sau khi cúp máy, La Vĩ Kỳ nhìn về phía Giang Phóng, đang định mở miệng nói chuyện thì thấy biểu cảm của anh khi xem điện thoại có hơi kỳ lạ, thế là anh ta thò lại gần rồi liếc nhìn, tức khắc liền giận sôi máu.

Màn hình điện thoại của Giang Phóng đang hiện giao diện tin nhắn Weibo, có người nhắn tin riêng cho anh một câu.

【 Giang Phóng, sao mày còn chưa chết vậy, đồ rác rưởi, mày đi chết lẹ một chút có được không?】

Đối phương cảm thấy một tin không đủ, nên lại gửi liên tục hơn mười tin nhắn có nội dung giống thế cho anh, còn gửi rất nhiều hình ảnh, nội dung ảnh là một người đang mổ bụng của một con mèo khi nó còn đang rít gào, trông cực kỳ máu me ghê rợn.

Trình Tứ vừa tan làm liền gửi tin nhắn cho Giang Phóng, biết anh đã về tiểu khu thì hắn liền chạy tới ngay, khi bước vào thì hắn phát hiện sắc mặt của La Vĩ Kỳ có hơi khó coi, còn Giang Phóng lại ngồi trên ghế sofa ăn táo với vẻ bình chân như vại.

Giang Phóng cắn một miếng táo rồi nói: "Anh đến rồi, tốc độ nhanh thật đấy, không bị kẹt xe à?"

Trình Tứ gật đầu: "Hôm nay khá may mắn, không bị kẹt xe quá lâu, sao vậy?"

Giang Phóng vừa định nói không có chuyện gì lớn, thì La Vĩ Kỳ liền tức giận nói: "Có người nhắn tin đe dọa Giang Phóng, còn gửi hơn mười tin rồi."

Trình Tứ cúi mặt xuống, đưa tay về phía Giang Phóng: "Đưa điện thoại cho tôi xem."

Giang Phóng không đưa cho hắn: "Nhìn xong thì anh phải rửa mắt."

Trình Tứ không nói nhảm với anh, trực tiếp bước lại gần để lấy.

Giang Phóng duỗi tay đưa điện thoại ra sau lưng, không cho hắn lấy, đôi chân dài của Trình Tứ vượt qua bàn trà một cách thẳng thừng, nửa thân trên chồm tới áp sát, đối mặt với anh ở khoảng cách gần, thừa dịp anh hơi khựng lại liền cầm lấy điện thoại.

Cơ thể cao lớn dày rộng của người đàn ông đè xu.ống từ trên cao, hơi thở sặc mùi hormone nam tính liền phả vào mặt anh.

Nơi chóp mũi của Giang Phóng vốn là mùi táo thơm dịu, nhưng trong nháy mắt đã bị luồng hơi thở này thay thế, vậy nên anh không khỏi có hơi sững sờ, tiếp đó điện thoại liền bị lấy đi.

Lấy lại tinh thần, Giang Phóng nhìn Trình Tứ đang xem điện thoại của mình, trêu chọc nói: "Bình thường anh tôn trọng tôi nhiều như thế, tôi nói sao thì anh nghe vậy, bây giờ mới có mấy ngày mà anh đã thay đổi rồi, có phải anh không còn coi tôi là thần tượng nữa hay không?"

Trình Tứ lướt xem tin nhắn mà người đó gửi, sắc mặt hắn dần dần trầm xuống.

La Vĩ Kỳ vốn đang cảm thấy có chỗ nào là lạ vì hai người đột nhiên dựa vào sát như vậy, nhưng anh ta còn chưa kịp nghĩ xa hơn thì liền bị Trình Tứ trong trạng thái tức giận làm cho kinh sợ.

Quả nhiên, Trình Tứ khi đối mặt với Giang Phóng mới là ảo giác của anh ta, còn người đàn ông với khuôn mặt tràn đầy âm u trước mắt mới thật sự là tổng giám đốc của Trình Gia.

Giang Phóng: "Tôi còn chưa giận thì anh giận cái gì, trên mạng có nhiều loại người như thế lắm, hơn nữa, cẩn thận với cái điện thoại của tôi, đừng có bóp hư."

Lúc này Trình Tứ mới thả lỏng ngón tay ra, hắn giật nhẹ chiếc cà vạt: "Loại người này nhất định phải cho một bài học nhớ đời, không thể chỉ vì gây sự qua mạng mà bỏ qua dễ dàng."

Giang Phóng gật đầu: "Anh nói đúng."

Trình Tứ: "Chờ gã gửi thêm một tin nữa."

Giang Phóng: "Vì sao?"

Trình Tứ: "Tôi đếm rồi, mới có chín mươi chín tin nhắn, đợi sau khi gom đủ một trăm thì tôi sẽ khiến gã phải hối hận về mỗi tin nhắn đe dọa mà gã đã gửi."

Giang Phóng xì cười một tiếng, "Vậy nhân tiện anh có muốn ném thêm chút tiền giấy không, để cho gã ra đi thanh thản hơn?"

Trình Tứ: "Cứ để người khác ném đi, gã không xứng để cậu đích thân ném."

Giang Phóng cười to.

La Vĩ Kỳ có hơi cạn lời, câu chuyện đã lệch sang hướng nào vậy chứ?

Người kia không phụ sự "tin tưởng" của Trình Tứ, rất nhanh đã gửi thêm mấy tấm ảnh đe dọa, không những góp đủ số lượng mà còn tặng thêm mười mấy tấm.

Giang Phóng nhận được chúng trên đường đến concert của Giang Tề.

Trình Tứ đang lái xe, trong lúc chờ đèn giao thông, hắn gọi điện thoại cho Khương Vân Chiêu, hỏi thăm anh ta về tiến độ của vụ án lần trước.

"Mọi chuyện đã được giải quyết gần xong rồi, tên Trương Vệ đó cũng không dám xuất hiện, tòa án đã đưa ra phán quyết đầu tiên, Trương Vệ vốn không có cửa, hơn nữa cục thuế cũng đang điều tra gã, căn cứ vào lời khai của gã trước đây, thì sẽ không thể nào thoát khỏi tội trốn thuế đâu."

"Đăng lên Weibo, xào thành hot search đi."

Trong lòng Khương Vân Chiêu khá kinh ngạc, nhưng ngoài miệng cũng đáp "được".

Nhưng thật ra không cần anh ta xào chủ đề, bởi vì thông tin vừa được đăng lên không bao lâu, liền bị fan của Giang Phóng chuyển tiếp, bình luận và nhấn like một đống lớn, nhưng cuối cùng anh ta vẫn mua một hot search.

Do chủ đề có liên quan tới việc dẫn dắt cư dân mạng bạo lực mạng người khác, cũng như chuyện trốn thuế, nên hot search vừa lên đã có thêm rất nhiều cuộc thảo luận, dù là vế nào thì cũng khiến công chúng không nhịn nổi, sau khi nhiệt độ bị châm ngòi nổ, ngày càng có nhiều người tham gia thảo luận chuyện này.

Cùng lúc đó, người tạo ra hot search đang tham dự concert của Giang Tề, trong hội trường chỉ có thể chứa năm ngàn người, nói nhiều thì không nhiều, nói ít cũng không ít, nhưng với lưu lượng hiện tại của Giang Tề thì vẫn là hơi ít.

Nhưng dù chỉ với con số này, thì trước đây công ty đã đoán rằng sẽ có một ít vé không bán được.

Khi Giang Phóng và Trình Tứ đi vào hậu trường thì ông chủ Vương đang cổ vũ Giang Tề, đây là concert đầu tiên của cậu, cũng là lần đầu tiên cậu hát ở trước mặt nhiều người như vậy, nói không căng thẳng là không thể nào.

"Anh hai, anh đến rồi." Giang Tề gượng cười, vừa nghĩ tới anh trai sẽ ngồi ở dưới nhìn mình hát và nhảy thì cậu lại càng căng thẳng hơn.

Giang Phóng gật đầu nói: "Làm sai cũng không sao, cố gắng hết sức là tốt rồi, ai mà không có lần đầu tiên, chờ khi em có kinh nghiệm thì sẽ dần ổn thôi."

Người khác đều bảo cậu cố gắng đừng làm sai, nếu không nhất định sẽ có người cười nhạo trên Weibo, Giang Tề nghe xong còn căng thẳng hơn, nhưng bây giờ nghe những lời mà anh trai nói, trong lòng cậu lại bớt lo lắng hơn rất nhiều.

Anh hai nói rất đúng, mắc lỗi thì mắc lỗi, cậu cũng không phải là Thánh Nhân, không thể vĩnh viễn không phạm sai lầm được.

Gần đến giờ khai mạc, Giang Phóng và Trình Tứ mới quay về chỗ ngồi VIP.

Đây là concert của Giang Tề, Giang Phóng đeo khẩu trang và đội nón lên, dưới ánh sáng lờ mờ như vậy, cho dù là bọn người Bạch Thăng Thủy cũng chưa chắc có thể nhận ra anh.

Giang Phóng nghĩ như vậy, nhưng kết quả sau khi anh ngồi xuống, liền phát hiện bên cạnh có cô gái đang nhìn mình chằm chằm.

"Có chuyện gì sao?" Giang Phóng nghiêng đầu đối mắt với cô.

Cô gái liền dời mắt sang chỗ khác một cái vèo.

Trình Tứ ở bên cạnh bình tĩnh nói: "Trình Tiêu Vũ."

Giang Phóng nhướng mày: "Thì ra cô bé là em gái anh."

Trình Tiêu Vũ do dự một chút rồi tháo khẩu trang xuống, cúi đầu gọi một tiếng: "Anh hai."

Giang Phóng nhìn chăm chú vào khuôn mặt của cô, đôi mắt anh đột nhiên sáng lên: "Anh nhớ ra em rồi, là cô bé ở làng XX có đúng không?"

Trình Tiêu Vũ bỗng ngẩng đầu, cô đã rất khác so với lúc mới trở về nhà họ Trình, làn da trở nên trắng trẻo, khuôn mặt và trên người cũng có thịt hơn, còn cao hơn ngày xưa một đoạn, cho dù đứng trước mặt ba mẹ nuôi thì bọn họ cũng chưa chắc đã nhận ra được.

Giang Phóng cảm thấy không thể tin nổi, "Em lại là em gái ruột của Trình Tứ."

Lần đầu tiên nhìn thấy cô thì anh đã cảm thấy cô bé này rất thông minh.

Khi cô hỏi anh chuyện về mắt một mí và mắt hai mí thì anh cũng không để tâm lắm, về sau lúc nhìn thấy ba mẹ của cô, anh lập tức hiểu ra ngay.

Một cô bé sẽ không vô duyên vô cớ mà hỏi những điều này, trừ phi ba mẹ đối xử với cô không tốt.

Khi đó anh cảm thấy có lẽ cô bé cần một đáp án khiến cô kiên định vững lòng, vậy nên thừa dịp ba mẹ cô không chú ý, anh đã lặng lẽ thì thầm vào tai cô câu nói đó.

Sáng hôm sau, anh liền nghe nói cô bé đã bỏ trốn, khi rời khỏi ngôi làng đó, anh còn nghe thấy ba mẹ cô đang đổ lỗi cho nhau, nói rằng cây rụng tiền đã trốn rồi, ai bảo ông - bà không không chịu canh chừng cho kỹ vân vân mây mây.

Nửa tháng sau, từ miệng của một đàn chị, anh đã biết được có rất nhiều người trong ngôi làng đó bị bắt và kết án.

Giang Phóng liền đoán ra nguyên nhân Trình Tiêu Vũ đập hai triệu đó ngay lập tức, đa phần chính là để trả ơn.

"Em xinh đẹp hơn rồi, vẫn là hiện tại dễ nhìn hơn lúc trước." Giang Phóng cười tít mắt nhìn cô, lúc mới biết cô bé bỏ trốn, thật ra anh có hơi hối hận, cứ sợ mình đã chỉ sai đường cho cô.

Hốc mắt Trình Tiêu Vũ chợt ẩm ướt, "Em, em vẫn chưa kịp nói một tiếng cảm ơn với anh."

Giang Phóng: "Không cần cảm ơn, thật ra trong lòng em đã có đáp án từ lâu rồi, cho dù anh không nói thì một ngày nào đó trong tương lai, em cũng sẽ đưa ra lựa chọn như vậy thôi."

Trình Tiêu Vũ thấp giọng nói: "Không giống nhau, nếu như không có anh, có lẽ bây giờ em vẫn còn ở trong ngôi làng đó, mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ rằng khi lớn lên sẽ bị bán cho một nhà khác, vậy nên điều em luôn lo sợ nhất chính là đủ tuổi."

Giang Phóng vươn tay muốn an ủi cô một chút, nhưng lại cảm thấy không thích hợp lắm: "Đã qua rồi, hiện tại em đã có cuộc sống mới, không cần phải sợ."

Trình Tiêu Vũ ngẩng đầu: "Em không sợ, nay em đã có tín ngưỡng mới, cám ơn anh vì trước đây đã tiếp thêm dũng khí cho em."

Đôi mắt Giang Phóng cong lên.

Mặt Trình Tứ không có biểu cảm gì: "Nói chuyện xong chưa? Nói xong thì tập trung xem concert, chúng ta đổi chỗ nhé?"

Câu cuối cùng là nói với Giang Phóng, Giang Phóng tưởng rằng hắn muốn nói chuyện với Trình Tiêu Vũ, dù sao giữa bọn họ hẳn là cũng có chuyện muốn nói, thế nên anh liền đồng ý.

Trình Tiêu Vũ cúi đầu xuống, mười ngón tay xoắn thành một cục, không chỉ cướp đi tư cách kết bạn Wechat giữa mình với idol, mà bây giờ còn tới cướp cơ hội để mình và idol ngồi chung, tại sao anh trai cô lại đáng ghét như thế chứ.

Trình Tiêu Vũ cố gắng hết sức để bản thân bình tĩnh lại, cô ngẩng đầu lên, nói với Trình Tứ bằng sự rụt rè: "Anh hai... Sau này anh có còn về nhà ở không?"

Trình Tứ: "Không về nữa."

Trình Tiêu Vũ: "Ồ."

Giang Phóng vuốt cằm thầm nghĩ, có hai người này để so sánh, anh đột nhiên cảm thấy mình đúng là một người anh trai tốt, còn Giang Tề cũng có thể coi là một đứa em trai hợp lệ.

Vào chín giờ rưỡi tối, concert của Giang Tề đã kết thúc một cách viên mãn, sau đó liền leo lên hot search ngay trong đêm.

Nhưng người mang theo Giang Tề lên hot search vẫn là Giang Phóng, độ nổi tiếng của Giang Phóng hiện tại còn cao hơn em trai anh rất nhiều, còn có người chuyên môn chụp ảnh của anh, khi chụp thì Trình Tứ ngồi bên cạnh cũng không thoát khỏi phận vào chung khung hình, điều này còn gây ra một trận thảo luận trong Super Topic của anh.

Hôm nay Trình tổng tan làm sớm, Từ Kiệt Lượng liền biết chắc là có liên quan đến Giang Phóng.

Đến tối khi nhìn thấy hot search của Giang Tề, cộng thêm những bức ảnh do truyền thông chụp có dính một nửa khuôn mặt của Trình tổng vào thì anh ta cũng không ngạc nhiên chút nào.

Bạn gái anh ta còn rất kinh ngạc nói, chẳng phải đây là ông chủ của anh sao?

Từ Kiệt Lượng "ừ" một tiếng, sau đó đi ra ngoài gọi điện thoại cho tổng giám đốc, hỏi xem hắn có muốn xóa những bức ảnh có lộ mặt của hắn trên Weibo hay không.

Trước khi bắt máy thì Trình Tứ đang xem những tấm ảnh này, tuy Giang Phóng đã đội nón và đeo khẩu trang, nhưng đây là bức ảnh đầu tiên mà hắn chụp chung với Giang Phóng, hắn trả lời một câu "không cần xóa" liền cúp máy.

Đám người Bạch Thăng Thủy và Mạc Vũ Thu tự lái xe tới, Giang Phóng nói chuyện với bọn họ xong liền đến tìm Trình Tứ, nhìn thấy hắn đang cầm điện thoại và gõ từng chữ một, động tác có hơi chậm, nhưng biểu cảm lại vô cùng nghiêm túc.

"Anh đang làm gì thế?"

Giang Phóng đến gần, liếc mắt nhìn màn hình điện thoại của hắn, phát hiện ra hắn đang soạn một bài Weibo, chỉ ghi có một câu.

【 Người tiếp theo @Cục cưng bé Hằng của tôi】

Cục cưng bé Hằng của tôi chính là người đã gửi tin nhắn đe dọa cho Giang Phóng.

Cùng lúc đó, Giải Trí Huy Hoàng cũng đăng một bài Weibo, sau khi gửi mấy tấm ảnh chụp màn hình lên thì bọn họ cũng nói là đã báo cảnh sát, sẽ truy cứu trách nhiệm pháp lý của gã.

Khi đó các fan của Giang Phóng mới biết idol của bọn họ lại bị người ta đe dọa, tuy nội dung ảnh đã được làm mờ, nhưng nghĩ cũng biết, chắc chắn không phải thứ gì tốt, nếu không thì công ty cũng đã không tốn công làm cho nhòe đi.

Còn có người nhận ra tài khoản này là fan của Kha Dĩ Hằng, bởi vì có một bộ phận fan mẹ gọi Kha Dĩ Hằng là bé Hằng.

Các fan tức muốn sôi máu, họ đều nói trước đây còn rất có hảo cảm với Kha Dĩ Hằng, bây giờ chỉ muốn từ fan biến thành anti, cũng may các fan lớn đã được La Vĩ Kỳ thông báo từ sớm, nhanh chóng xuất hiện trấn an những fan hâm mộ đang tức giận, không để bọn họ đi gây sự ở dưới Weibo của Kha Dĩ Hằng.

Trên Weibo có nhiều kẻ khoác da đen (*) như vậy, không phải tên Weibo có liên quan đến ngôi sao nào đó thì nhất định chính là fan của đối phương, cũng có khả năng là do đối thủ cố ý đổ tội.

(*) Khoác da đen [披皮黑]: Ý chỉ những anti giả làm fan rồi kéo thêm tai tiếng cho idol nào đó.

Phân tích một cách lý trí, chỉ cần đầu óc không bị chập mạch thì đều khó có thể dùng một tài khoản rõ ràng như vậy để đi bôi đen một ngôi sao khác, trừ phi là cố tình làm thế.

Lúc Giang Phóng trở về, điện thoại anh vẫn vang lên tít tít không ngừng.

Mở lên xem, tất cả đều là tin nhắn mà Kha Dĩ Hằng gửi cho anh.

Kha: Người đó chắc chắn không phải là fan của tôi, không có liên quan gì đến tôi hết.

Kha: Tôi không thể có một fan hâm mộ ngu ngốc như vậy.

Kha: Thoạt nhìn chính là kẻ khoác da đen muốn cho hai nhà chúng ta đánh nhau để ngồi ngư ông đắc lợi.

Kha: Trong giới giải trí có nhiều thủ đoạn như thế này lắm, lúc tôi vừa nổi tiếng, mỗi ngày đều có rất nhiều kẻ khoác da đen giả làm fan của tôi, thủ đoạn của bọn khoác da đen lúc đó còn cao tay hơn kẻ này rất nhiều.

Kha: Người này đúng là ngốc hết thuốc chữa.

Kha: Tôi nói vậy, cậu có tin không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK