Đối với một ngôi sao lưu lượng còn trẻ và mới debut trong thời gian ngắn như Giang Tề, có thể nhận đại ngôn một thương hiệu rất xa xỉ ngay lúc này, cho dù chỉ là đại sứ nhưng cũng là một sự tiến bộ không nhỏ, giá trị thương mại của cậu sẽ được tăng dần trong tương lai.
"Bữa sáng anh để trên bàn trà rồi." La Vĩ Kỳ đến từ lúc bảy giờ, tiện đường mua thức ăn sáng cho hai người luôn, sau đó nói với Giang Phóng một tiếng trước khi rời khỏi.
Hôm nay Giang Phóng được nghỉ, sau khi ăn sáng xong, trước tiên anh liền chỉnh sửa một số tài liệu khoa học tự nhiên cho Giang Tề.
Thời gian này Giang Tề vẫn luôn tập trung làm toán và tiếng Anh, hầu như chưa đụng đến những môn khác trong chương trình học.
Chờ khi anh làm xong đã là hơn mười giờ, lúc đứng dậy mới phát hiện mười phút trước Bạch Thăng Thủy đã tag anh ở trong nhóm.
Bạch Thăng Thủy: @Giang Phóng Đã tìm được tài liệu rồi, tôi gửi phần của cậu qua trước.
Tài liệu học tập cấp ba của Giang Phóng đều để ở chùa Hương Sơn, không có mang về, nhưng trước đó đã có người chụp tài liệu học tập của anh rồi đăng lên diễn đàn, vậy nên tìm một hồi thì vẫn có thể tìm ra.
Giang Phóng nén hai file lại thành một, sau đó mở xem bằng máy tính, một cái toàn là hình ảnh, một cái là tài liệu dạng văn bản được quét bằng phần mềm, chỉ là gặp chút vấn đề về định dạng.
Giang Phóng trả lời: Biết rồi.
Bạch Thăng Thủy: Có nhiều chỗ quét không chính xác, cậu tự điều chỉnh nội dung nhé, phần của tôi thì lát nữa sẽ gửi qua.
Giang Phóng: Bạch đại thần, sao ngài không điều chỉnh cả hai phần cùng lúc?
Bạch Thăng Thủy: Hay quá ha, người còn chưa viết xong luận văn như tôi, có thể giúp cậu làm một phần là cũng tốt lắm rồi, cũng chỉ có tôi vừa đẹp trai vừa tốt bụng, cậu tìm đâu ra một người anh em tốt như tôi chứ.
Tôi đẹp trai lai láng: Tôi nè.
Giang Phóng: @Tôi đẹp trai lai láng Vậy cậu giúp tôi nhé?
Tôi đẹp trai lai láng: Cẩu Đản có chuyện tìm tôi, tôi thoát trước đây.
Mưa Lạnh Biết Thu Sang: Tôi có chuyện tìm cậu hồi nào?
Giang Phóng: Haizz, gần đây ngày nào tôi cũng chạy sự kiện ở ngoài đường, không có thời gian để nghỉ ngơi cho tốt, Giang Tề còn nói tôi ốm đi nhiều, bảo tôi hãy nghỉ cho khỏe, đừng làm mình kiệt sức.
Tôi đẹp trai lai láng: A, đúng là khổ thật, lịch trình đăng trên Super Topic của cậu dày đặc đến nỗi tôi nhìn vào còn bị hoa mắt chóng mặt.
Mưa Lạnh Biết Thu Sang: Bình thường Phóng nhi đối xử với cậu rất tốt, còn rủ cậu đánh Vương Giả nữa, lão Triệu, cậu không nên báo đáp cậu ấy một chút hay sao?
Tôi đẹp trai lai láng: Được rồi, tôi chỉnh sửa giúp cậu là được.
Giang Phóng: Cảm ơn Triệu gia.
Mưa Lạnh Biết Thu Sang: Triệu gia muôn năm.
Tôi đẹp trai lai láng: Hehe, gọi thêm hai lần nữa đi, nghe sướng lắm á!
Giang Phóng và Mạc Vũ Thu dứt khoát kêu thêm hai lần, tiếp đó Giang Phóng liền gửi tài liệu và ảnh chụp cho cậu ta một cách nhanh gọn lẹ.
Bạch Thăng Thủy:...Đồ ngốc.
Mười phút sau.
Tôi đẹp trai lai láng: @Giang Phóng Sao mà nhiều chữ vậy (Khóc thút thít.jpg)
Giang Phóng: Tất cả các môn, đương nhiên là nhiều, không sao cả, chỉ đối chiếu với ảnh chụp thôi, cậu chỉnh sửa cách sắp chữ và lỗi font một chút là được.
Mưa Lạnh Biết Thu Sang: Lão Triệu cậu nên thả lỏng rồi nghĩ đến Nước Sôi một chút đi, so sánh hai bên, có phải tài liệu của Phóng nhi đơn giản hơn không, như thế thì tâm trạng của cậu có tốt lên chút nào hay chưa?
Tôi đẹp trai lai láng: Có một chút.
Bạch Thăng Thủy:...
Giang Phóng: @Tôi đẹp trai lai láng cố gắng làm cho tốt, lần sau thương hiệu mà có tặng sản phẩm thì chắc chắn tôi sẽ nghĩ đến cậu trước tiên.
Tôi đẹp trai lai láng: Cảm ơn ba, con yêu ba! Con nhất định sẽ làm thật tốt!
Bạch Thăng Thủy: Hic.
Mấy ngày trước bọn họ nhận được mỹ phẩm dưỡng da của Giang Phóng, bởi vì dòng sản phẩm này của Đóa Lan còn chưa ra mắt nên bọn họ cũng không biết giá trị của nó, cuối cùng là do bạn gái Phương Ngải của Mạc Vũ Thu phát hiện ra.
Hôm đó cô còn cố tình gọi điện thoại cho bạn trai mình, hỏi xem cậu ta có biết giá trị của bộ mỹ phẩm dưỡng da này không, lúc đó bọn họ mới biết sản phẩm mà Giang Phóng đưa tặng lại có giá trị tận vài chục ngàn.
Nếu không phải biết đây đều là do thương hiệu tặng thì bọn họ sẽ không.... Thôi kệ, dù không phải do thương hiệu tặng, Giang Phóng cũng không có khả năng mua mỹ phẩm dưỡng da tặng cho bọn họ.
Vì rèn luyện từ nhỏ nên làn da của Giang Phóng vừa tốt vừa săn khít, trên mặt hầu như không nhìn thấy một lỗ chân lông nào, vậy nên xưa nay anh cũng không chủ động tìm hiểu về lĩnh vực này.
Điều kiện như vậy, đừng nói là con gái, cho dù là con trai như bọn họ nhìn cũng thấy ghen tị muốn chết, nếu anh đẹp theo kiểu dịu dàng ôn hòa thì cũng thôi, nhưng vẻ ngoài của anh hết lần này tới lần khác lại rạng rỡ sáng sửa như ánh mặt trời, từ xưa tới nay chưa có ai dám nói về mẹ anh, nếu có, thì chắc là mắt mù rồi.
Trong lúc bọn họ chỉnh sửa tài liệu, Giang Phóng đã dành thời gian để nghiên cứu tính năng xổ số trên Weibo, anh lấy phần tặng Bạch Thăng Thủy để sang một bên, và phần còn lại sẽ dành hết cho xổ số rút thưởng.
Đây là lần đầu tiên anh quay số, fan hâm mộ đều rất vui mừng, nhưng anh chưa hề nói là thương hiệu gì, chỉ bảo là quà của nhãn hàng tặng.
Để tăng xác suất trúng giải, không ít fan hâm mộ còn lấy tài khoản nuôi (*) của mình ra tham gia.
(*) Tài khoản nuôi [养号]: Là các tài khoản phụ mà fan tạo ra để tăng quyền hạn của tài khoản chính hoặc bình chọn trong các cuộc đua cho idol. Tài khoản nuôi phải nhắn tin, đăng bài, kết bạn,... như một tài khoản thực thì mới được nền tảng công nhận.
Ngay khi Giang Phóng chuẩn bị đóng lại thì liền phát hiện chín dấu chấm câu của Trình Tứ cũng xuất hiện ở bên dưới, hắn chỉ bình luận một câu "Tôi cũng muốn", hơn nữa còn có không ít người nhấn like.
Anh trả lời bình luận này: Anh muốn thì phải nói sớm, tôi sẽ chừa một phần cho anh, bây giờ đã hết, tôi quyết định số lượng xong cả rồi.
Tiên nữ nhỏ muốn ôm một cái: Đáng ghét, tôi cũng muốn được đối xử yêu chiều như thế, vì sao cùng là fan hâm mộ, có người lại có thể debut vị trí center chứ!
Nhân gian bất sách: Nếu cô có thể dọa blogger sợ đến nỗi xóa bài Weibo, thẳng thừng quỳ xuống nhận sai thì cô cũng có thể debut vị trí center.
Tiên nữ nhỏ muốn ôm một cái: Thôi bỏ đi, tôi không có năng lực này, tôi nhìn rõ thực tế mà ┭┮﹏┭┮
Mỗi lần đọc bình luận của bọn họ thì Giang Phóng đều bị chọc cười, những người này đúng là đáng yêu.
Trình Tứ trả lời anh: Có thể là do quá tự hiểu lấy mình.
Nụ cười của Giang Phóng càng sâu hơn, anh mở sang Wechat.
Giang Phóng: Anh nói thật hay giả?
.: Cái gì thật hay giả?
Giang Phóng: Mặc dù tôi không có nhiều tiền bằng anh, nhưng vẫn có thể mua quà được, nếu anh muốn, tôi sẽ mua cho anh.
"Trình tổng?" Từ Kiệt Lượng nhìn tổng giám đốc đột nhiên không nói lời nào, chỉ thấy hắn nhìn vào điện thoại với vẻ mặt phức tạp, có thể phân tâm ngay tại lúc này, anh ta không thể không hoài nghi rằng lại có liên quan đến Giang Phóng.
Trình Tứ ra hiệu cho anh ta tiếp tục, Từ Kiệt Lượng không thể làm gì khác hơn là nói tiếp dự án vừa nãy, dự án xảy ra vấn đề ở nước ngoài đã được giải quyết vào mấy ngày trước, bây giờ chính là số liệu phản hồi lại.
.: Cậu là người đầu tiên nói muốn mua quà cho tôi.
Giang Phóng: Đắt tiền thì tôi cũng không mua nổi, chỗ ở mà anh nói lúc trước có nhiều thực vật không? Nếu không có thì tôi sẽ chọn cho anh một ít.
Giang Phóng thích thực vật, đây là món quà duy nhất mà anh có thể nghĩ ra, vừa rẻ vừa đẹp, còn vừa có thể thanh lọc không khí.
.: Không nhiều, tôi rất cần.
Giang Phóng: Được, vậy tôi sẽ mua một ít cho anh, cho tôi địa chỉ đi.
Trình Tứ lập tức gửi địa chỉ cho anh, còn kèm theo mật khẩu cửa ra vào.
Từ Kiệt Lượng phát hiện dường như cả người Trình tổng đang tỏa ra một luồng ánh sáng ấm áp, chắc chắn trăm phần trăm người vừa trò chuyện trời đất với hắn chính là Giang Phóng, anh ta thầm nghĩ, đặt tất cả hỉ nộ ái ố của bản thân vào đối phương, nếu đây không phải là tình yêu thì anh ta cũng không nghĩ ra còn có thể là gì khác.
Hơn một giờ chiều, cuối cùng Bạch Thăng Thủy và Triệu Anh Hoa cũng gửi tài liệu đã được chỉnh sửa cho anh.
Giang Phóng xem qua không có vấn đề gì thì liền tải lên chỗ lưu trữ tập tin (tựa như cloud, drive,...) của Weibo, sau đó đăng đường link lên Weibo của chính mình.
Fan hâm mộ không ngờ anh lại chỉnh sửa xong nhanh như vậy, bọn họ vui vẻ đến nỗi gửi liên tục vài bình luận rồi chạy đi tải xuống ào ào.
Sau khi tắt Weibo thì Giang Phóng không chú ý đến nó nữa, nửa tiếng sau, Triệu Anh Hoa tag anh ở trong nhóm.
Tôi đẹp trai lai láng: @Giang Phóng Weibo của cậu gặp đại hồng thủy rồi, có rất nhiều người nói không vào đường link được, hình như là bởi vì có quá nhiều người tải xuống nên bị sập, nếu không thì cậu làm thêm mấy đường link đi, đừng để bọn họ vào một lần là tiêu luôn.
Tôi đẹp trai lai láng: Số liệu bài Weibo này của cậu trâu bò quá, hình như có rất nhiều người qua đường cũng chạy tới download, còn thuận tay nhấn like cho cậu.
Triệu Anh Hoa quan tâm đến số liệu, đáng sợ nhất là số lượt tải xuống của hai tài liệu, dường như mỗi người nhấn like đều tải xuống một lần, mặc kệ có phải là học sinh cấp ba hay không.
Có lẽ tâm lý của mọi người cảm thấy hiện tại không cần, nhưng có thể về sau sẽ dùng đến, lỡ như hàng xóm hoặc họ hàng có con nhỏ thì cũng có thể xài tới mà, dù sao thì tải xuống cũng không chiếm dung lượng gì nhiều, với suy nghĩ này, mỗi người bấm vào đường link đều sẽ tải xuống một bản.
Hot search mới trượt xuống hôm qua thì hôm nay lại trèo lên, hơn nữa còn bị đẩy lên hot search no.1, hot đến mức không thể hot hơn.
Sau khi Giang Phóng tạo thêm vài đường link gửi lên thì hành vi hùa theo của cư dân mạng vẫn chưa dừng lại.
Nhưng hơn một tiếng sau, lượt tải tài liệu học tập của Bạch Thăng Thủy bắt đầu vượt qua của Giang Phóng.
Dương Dương V: Tài liệu học tập của học thần quả nhiên chỉ có học bá mới có thể hiểu được, tôi chỉ thích hợp xem tài liệu của người tên Nước Sôi Để Nguội mà thôi. Tạm biệt.jpg
YYOS: Tôi thật sự rất muốn hiểu tài liệu học tập của học thần, làm sao tôi lại không phải là học bá chứ.
Bệ hạ giá lâm: Tôi khá yêu thích học thần.
Kẻ nghịch lý: Tôi cũng vậy, tài liệu học tập của học thần phù hợp với những học sinh đã có nền tảng rất vững chắc.
Vật trong tay: @Dương Dương V người ta không phải tên Nước Sôi Để Nguội, mà là Bạch Thăng Thủy.
Dương Dương V: Cảm giác không khác lắm, như nhau cả thôi.
Vật trong tay: Không giống nhau!!
Không lâu sau, nhóm nhỏ bốn người của bọn họ liền bị mấy chục từ "vì sao" của Bạch Thăng Thủy oanh tạc, Triệu Anh Hoa và Mạc Vũ Thu đều cười lăn cười bò.
Giang Phóng: Cậu hỏi tôi làm gì, vấn đề này hẳn nên hỏi ba mẹ cậu là thích hợp nhất, trước đây cứ đặt là Nước Sôi Để Nguội luôn thì tốt hơn.
Bạch Thăng Thủy: Mài dao.jpg
Tôi đẹp trai lai láng: Ha ha ha ha.
Mưa Lạnh Biết Thu Sang: Ha ha ha ha.
Trêu ghẹo bạn cùng phòng xong, Giang Phóng liền đi ra ngoài, hôm nay anh cần phải làm rất nhiều việc, anh định thuê nhà ở thành phố Yến, cứ ở khách sạn mãi cũng không được, chi phí đã xài những ngày qua đã đủ để thuê một phòng trọ xa hoa rộng một hoặc hai trăm mét vuông tại thành phố Yến.
Tâm trạng của Trình Tứ hôm nay không tệ, vậy nên hắn đã tan tầm sớm nửa tiếng.
Chưa đến tám giờ, nhà họ Trình đã náo nhiệt hẳn lên.
Cổng lớn được mẹ Trình căn dặn đã gắn lên rất nhiều đóa hoa nhỏ màu hồng phấn, tất cả đều là hoa hồng phấn rực rỡ lộng lẫy, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã vô cùng bắt mắt, ai không biết còn tưởng là lâu đài của nàng công chúa nào đó.
Trình Tứ trở về liền nhìn thấy mẹ Trình bận rộn bù đầu, hắn chưa nói cho bọn họ biết là mình đã về, từ ga-ra dưới tầng hầm đi lên lầu hai, chờ trong thư phòng hơn một giờ thì mới bị mẹ Trình phát hiện.
"Con về sao không nói, đây là sinh nhật đầu tiên của Hựu Hựu sau khi trở lại, mẹ với ba con bận sắp chết rồi đây này, sao con không xuống giúp đỡ một chút chứ?"
Trình Tứ đột nhiên hỏi: "Điều quan trọng mà mẹ nói sáng nay là chuyển nhượng cổ phần dưới tên ba mẹ cho Trình Tiêu Vũ?"
Mẹ Trình sững sờ: "Làm sao con biết?"
Trình Tứ: "Luật sư nói cho con biết."
Mẹ Trình nhíu mày, "Sao chuyện này mà luật sư cũng nói cho con vậy?"
Vẻ mặt Trình Tứ không có biểu cảm gì: "Vì sao không thể nói cho con biết chuyện này, nó mới trở về bao lâu mà ba mẹ đã chờ không nổi thế?"
Mẹ Trình nghe ra có gì không đúng trong câu này, "Cái gì gọi là Hựu Hựu mới trở về bao lâu, ba mẹ chờ không nổi cái gì, con đã có cổ phần mà ông nội cho rồi, mẹ với ba con cộng lại mới được bao nhiêu chứ, dù có cho Hựu Hựu thì cũng không ảnh hưởng gì đến con mà."
"Đây chính là lý giải của mẹ? Mẹ cảm thấy con sẽ làm gì? Hay là mẹ cho rằng con sẽ làm gì?" Ánh mắt Trình Tứ bỗng lạnh xuống.
Mẹ Trình khựng lại, liền vội vàng giải thích: "Mẹ không có ý này, chỉ là con đột ngột hỏi như vậy nên mẹ mới nói sai thôi."
Trình Tứ: "Mẹ không nói sai chút nào, qua nhiều năm như vậy, mỗi câu mỗi chữ mẹ nói đều xuất phát từ tận đáy lòng, con cũng nhớ rất rõ ràng, trước khi tìm về được Trình Tiêu Vũ, con đúng là không được tổ chức sinh nhật."
Trong đầu mẹ Trình giống như bất ngờ bị gõ một gậy, bà không ngờ cho đến bây giờ mà Trình Tứ vẫn nhớ một câu giận dỗi trong lúc mất kiểm soát của mình lúc trước.
Sắc mặt bà tái nhợt: "Mẹ... Mẹ thật sự không cố ý, khi đó Hựu Hựu vừa biến mất, con bé mới có mấy tháng tuổi, mẹ vừa nghĩ tới có thể nó sẽ bị bọn buôn người bắt đi bán cho mấy chỗ bậy bạ, thì mẹ liền mất lý trí..."
Trình Tứ không muốn nghe bà nói những lời này, trên thực tế hắn cũng không thể nghĩ ra điều gì khác hơn, hắn thẳng tay cầm áo khoác lên rồi bước ra ngoài, khi mở cửa, ngoài cửa chợt xuất hiện một người không ngờ tới.
Trình Tiêu Vũ đứng ở bên ngoài với vẻ hoảng sợ, không biết đã nghe được bao nhiêu, cô trực diện với khuôn mặt lạnh như băng của Trình Tứ, trái tim cũng đập rộn lên: "Anh hai, mẹ... Hai người đừng cãi nhau vì con có được hay không?"
"Sao thế?" Nhận ra động tĩnh trên lầu nên ba Trình đi tới, rất nhanh ông liền phát hiện bầu không khí có gì đó sai sai.
Trình Tứ không để ý đến bọn họ, nhưng trước khi rời đi, hắn vẫn nhắc nhở một câu: "Con khuyên hai người không nên tuyên bố chuyện chuyển nhượng cổ phần vào hôm nay, cho dù chỉ là 1% cổ phần của tập đoàn Trình Gia thì cũng là một miếng bánh thơm ngon, nếu như hai người không muốn Trình Tiêu Vũ trở thành mục tiêu của mấy kẻ có ác ý."
Nói xong hắn liền rời khỏi.
Trình Tứ rời đi cũng không quấy rầy đến khách mời trong đại sảnh, hắn tự mình lái xe, lặng yên không một tiếng động mà đi khỏi nhà họ Trình, chỉ là sau khi ra cổng, hắn bỗng nhiên không biết nên đi đâu.
Đúng lúc này, màn hình điện thoại chợt vang lên, là Giang Phóng gọi video cho hắn.
Hình ảnh vừa kết nối, khuôn mặt đẹp trai hết phần thiên hạ của Giang Phóng liền chiếm trọn màn hình, nhìn bối cảnh thì dường như anh đang ở bên ngoài, còn dùng giọng điệu cực kỳ sinh động để nói chuyện với hắn.
"Bạn hiền, căn hộ chỗ anh ở vốn không cho tôi vào, anh cho tôi mật khẩu thì có ích gì, cho dù tôi có thể xâm nhập hệ thống nhà anh thì cũng phải biết phép đi xuyên tường mới được, mà có lẽ đợi đến khi tôi về với đất mẹ thì cũng không làm được chuyện đó, vì vậy tôi nghĩ nên để người quản lý tài sản nhìn anh một cái thì sẽ nhanh hơn, nào, cười một cái đi."
Giang Phóng chuyển hướng máy ảnh điện thoại sang phía bảo an giữ cửa, để lộ ra vẻ hơi luống cuống của anh ta.
"Ngài Trình, tôi không biết đây là bạn của ngài, thật xin lỗi, tôi cho anh ấy vào ngay đây ạ."
Trình Tứ cúi đầu cười lên, tất cả tâm trạng phiền muộn đều bị quét sạch sành sanh, hắn nhìn về con đường tối đen như mực phía trước mà cứ cảm thấy đèn đường càng lúc càng sáng.
"Cậu vào trước đi, bây giờ tôi qua ngay."