Nửa tháng trước đã bắt đầu bàn bạc, chỉ là thời gian này Giang Phóng vẫn luôn bề bộn công việc, tiếp đó lại phải vào đoàn phim nên mới đẩy đến tận bây giờ, hơn nữa sau khi ghi hình xong thì anh còn phải đến tham gia sự kiện của một thương hiệu khác.
Sáng nay khi đã ra khỏi nhà, La Vĩ Kỳ trực tiếp đưa Giang Phóng đến địa điểm ghi hình.
Lúc đến nơi, nhân viên công tác lập tức đưa lưu đồ của talkshow cho bọn họ, trên đó còn ghi những câu sẽ được hỏi sau khi chương trình bắt đầu.
Những điều này phải được trao đổi kỹ từ trước, để tránh hỏi trúng vấn đề mà khách mời không tiện trả lời.
《 Cuộc sống ngôi sao 》 còn chưa ghi hình xong, đài Dứa cũng sẽ không tự tìm phiền phức cho mình. Hơn nữa hiện tại Giang Phóng đã nổi đình nổi đám, đây cũng là talkshow đầu tiên của anh, chờ sau khi chương trình phát sóng, rating mười phần chắc chín là sẽ phá kỷ lục.
“Thế nào, có thể trả lời hết hay không?” Trước đó La Vĩ Kỳ đã xem qua mấy câu hỏi này rồi.
Lúc trước Giang Tề cũng từng tham gia một talkshow tương tự, khi ấy anh ta còn liệt kê đáp án cho từng câu hỏi, bảo Giang Tề cứ trả lời theo những gì được ghi trên giấy.
Giang Phóng khác với Giang Tề, suy nghĩ của anh còn chín chắn hơn cả La Vĩ Kỳ, hơn nữa anh ta cũng không hiểu rõ một vài khía cạnh của Giang Phóng.
Giang Phóng xem xong liền gật đầu: “Có thể.”
Người dẫn chương trình tên Vương Tĩnh Dư, là một người phụ nữ có sức hấp dẫn và trình độ học vấn rất cao, đồng thời đã hoạt động trong nghề hơn hai mươi năm. Nụ cười trên mặt cô dễ dàng lan tỏa sang các khách mời, giúp xoa dịu tâm trạng căng thẳng của họ khi tham gia chương trình.
Sau khi bắt đầu ghi hình thì cũng không phải là kiểu hỏi và đáp theo công thức có sẵn.
Vương Tĩnh Dư hẳn là đã tìm hiểu kỹ về mỗi khách mời từ trước, ngoài ra cô còn biết được những việc họ đã làm gần đây.
Ví dụ như Vương Tĩnh Dư biết hôm qua Giang Phóng vừa đóng máy ở đoàn phim Phượng Lan Truyện, nên liền bắt đầu từ lĩnh vực quay phim, rồi từ từ chuyển sang các khía cạnh khác, chẳng hạn như công việc, cuộc sống và tình cảm.
“Chúng ta đều biết Giang Phóng là học thần của đại học Yến, rất nhiều sinh viên của trường đều sùng bái cậu, vậy bình thường ở trường cậu có gặp phải phiền nhiễu như khi làm ngôi sao hay không? Dù sao thì cậu cũng đẹp trai như thế.”
Sự hài hước của Vương Tĩnh Dư lập tức nhận được sự cổ vũ nồng nhiệt từ khán giả.
Giang Phóng đặt một tay lên trên tay vịn của ghế sofa, cười nói: “Lúc học năm nhất thì sẽ có một chút, nhưng vẫn ổn, vì sinh viên trường chúng tôi đều sẽ biết điểm dừng.”
Vương Tĩnh Dư: “Đúng thế, những sinh viên có thể thi đậu vào đại học Yến đều cực kỳ ưu tú, vậy khi cậu gia nhập vào giới giải trí thì giảng viên của cậu không nói gì sao?”
Giang Phóng: “Lúc đầu thì có nói, nhưng thầy ấy biết tôi luôn có chủ kiến của mình, nên sau đó liền thuận theo ý tôi.”
Vương Tĩnh Dư: “Woww, có vẻ như quan hệ giữa cậu và giảng viên không chỉ là tình thầy trò, mà giống như vừa là thầy vừa là bạn hơn.”
Giang Phóng gật đầu: “Giảng viên luôn đối xử rất tốt với tôi, mặc dù đôi khi rất nghiêm khắc, nhưng tôi vô cùng kính trọng thầy ấy.”
Thời gian Giang Phóng tiến quân vào giới giải trí không dài, về công việc của anh thì mọi người đều biết, nhưng chuyện ở trường học thì lại khá bí ẩn. Cộng thêm việc đại học Yến là nơi giáo dục cao cấp nhất của Trung Quốc, khiến khán giả càng muốn hiểu rõ khía cạnh này hơn.
Do đó, hầu hết các câu được hỏi trong chương trình đều nghiêng về chuyện này.
Vương Tĩnh Dư: “Gần đây cậu bận rộn như vậy, chẳng phải sẽ không có thời gian học tập sao?”
Giang Phóng: “Vẫn ổn ạ, tôi có thể đọc sách trên đường đi làm, hoặc khi ngồi máy bay mất hai đến ba tiếng thì cũng có thể tận dụng thời gian, thế nên mỗi ngày trôi qua đều vô cùng đặc sắc.”
Vương Tĩnh Dư: “Cậu bận như thế mà vẫn dành thời gian để đọc sách, vậy cậu có thể chia sẻ về những đầu sách mà mình đã đọc hay không?”
Giang Phóng: “Gần đây tôi không đọc sách mà chủ yếu xem một số bài luận văn, ví dụ như luận văn của Merckx, những bài mà ông ấy phát biểu tại CA rất có tính dẫn dắt đối với tôi.”
Mặc dù Vương Tĩnh Dư chưa từng đọc luận văn mà anh nói, nhưng cô có biết đến danh tiếng của Merckx. Ông là một chuyên gia rất tài giỏi trong lĩnh vực sinh học, chuyên về mảng y dược, và quan trọng nhất, ông còn là một Hoa kiều.
“À, tôi nhớ lúc trước hình như đã từng nhìn thấy tin tức ông ấy trở về Trung Quốc, khi ấy còn có rất nhiều người đưa tin. Ông ấy quả thực là một nhà khoa học vô cùng đáng kính, cậu có thể nói một chút rằng đó là loại luận văn nào không?”
Giang Phóng gật đầu: “Đương nhiên là được, tôi đã đọc hết các bài luận văn mà ông ấy từng phát biểu, một tháng trước, tại CA ông ấy đã phát biểu một bài luận văn về vấn đề chiến thắng bệnh ung thư…”
Bàn về chủ đề có liên quan đến chuyên ngành, Giang Phóng nói chuyện cũng trở nên thoải mái hơn.
Tuy khán giả nghe không hiểu, nhưng có một câu nói rất hay, đàn ông khi nghiêm túc là đẹp trai nhất, đặc biệt là người đàn ông này đã đẹp trai sẵn rồi.
Sau khi anh thể hiện ra học thức vừa uyên bác vừa chuyên nghiệp, những người xung quanh lại càng khuất phục dưới sức hấp dẫn của anh nhanh hơn bao giờ hết.
Quản lý cấp cao của đài Dứa cố tình đến tận nơi xem quá trình ghi hình và cực kỳ hài lòng đối với hiệu quả này.
Các fan và những người khác chưa từng nhìn thấy khía cạnh ấy của Giang Phóng, chờ sau khi phát sóng thì nhất định có thể thu hút nhiều khán giả hơn nữa.
Quá trình ghi hình diễn ra suôn sẻ, rất nhanh đã đến giai đoạn cuối.
“Sau khi tìm hiểu về công việc và cuộc sống của Giang Phóng, tôi tin chắc là mọi người cũng cảm thấy rất hứng thú đối với đời sống tình cảm của cậu ấy có đúng không? Xin hỏi cậu có yêu cầu gì với nửa kia của mình hay không? Hoặc là cậu thích mẫu người như thế nào?”
Giang Phóng đã đọc kịch bản phỏng vấn, nghe vậy anh liền cười nói: “Tôi không có yêu cầu gì đối với nửa kia, cũng chưa từng nghĩ mẫu người tôi thích là gì. Bởi vì tôi cảm thấy, một khi tôi đã thích anh ấy, thì dù anh ấy như thế nào, tôi cũng sẽ thích như thế đấy.”
Vương Tĩnh Dư “wow” một tiếng, nhẹ nhàng vỗ tay: “Cậu thật sự là sinh viên ngành khoa học tự nhiên sao, cũng quá lãng mạn rồi đó.”
Giang Phóng mỉm cười không nói.
Kết thúc ghi hình, sau khi chào hỏi với mọi người của đài Dứa, La Vĩ Kỳ liền vội vã đưa Giang Phóng tới hoạt động của thương hiệu tiếp theo.
Trước kia Giang Phóng đã từng tham gia hoạt động của một thương hiệu khác nên rất quen thuộc với quy trình.
Hoạt động thương hiệu được tổ chức tại một trung tâm thương mại cỡ lớn của thành phố Hải, còn chưa tới giờ mà nơi đây đã bị bao vây chật như nêm cối, thậm chí có rất nhiều người đã đến từ sáng sớm để dành một vị trí quay chụp thuận lợi.
Người dẫn chương trình là một nữ MC tốt nghiệp tại Học Viện Phát Thanh của thành phố Hải, cô sở hữu trình độ kỹ năng và kiến thức chuyên môn cực kỳ cao.
Cảm giác mà đối phương mang đến cho Giang Phóng cũng khá giống với Vương Tĩnh Dư, họ đều là những người phụ nữ rất tài giỏi.
Sau khi hoạt động kết thúc thì đã hơn chín giờ tối, La Vĩ Kỳ chở Giang Phóng trở về khu nhà Lê Viên.
Giang Phóng về được nửa tiếng thì Giang Tề cũng về tới nhà, hôm nay cậu đi ghi hình một show giải trí thường trú (*) có liên quan đến vũ đạo, hôm nào về sớm thường là khá suôn sẻ.
(*) Show giải trí thường trú: Nghĩa là làm khách mời hoặc MC cố định của chương trình nào đó, luôn có mặt trong các tập của chương trình.
Còn chưa bước vào cửa thì đã nghe thấy giọng nói đầy phấn khích của Giang Tề, “Thật vậy ư, cô ta thật sự đăng Weibo à?”
Tiếp đó là âm thanh của Tiểu Đông.
Hai người vừa vào cửa liền nhìn thấy Giang Phóng, Giang Tề mừng rỡ vọt tới trước mặt anh, còn định ôm lấy anh: “Anh hai anh biết không, Hứa Thanh Thanh đăng Weibo rồi!”
Giang Phóng mới tắm xong, do ngửi được mùi mồ hôi trên người Giang Tề nên liền dùng một tay chặn cậu lại, “Đứng nói chuyện đàng hoàng.”
Giang Tề “ồ” một tiếng, nhưng vẫn có chút phấn khích như cũ: “Em biết rồi! Lúc trước Hứa Thanh Thanh này rất kỳ quặc, cậy việc gia đình có tiền nên liền xâm phạm đời sống của ngôi sao ở tất cả mọi nơi, cô ta chính là fan cuồng mà các minh tinh chán ghét nhất. Lần này không biết vì sao cô ta lại đột nhiên đăng Weibo, tuyên bố về sau không làm fan cuồng nữa, thậm chí còn thề độc luôn.”
Chỉ có La Vĩ Kỳ và Tiểu Đông biết việc Giang Phóng từng đe dọa Hứa Thanh Thanh.
Hai người bọn họ không ngờ mới qua một ngày mà Hứa Thanh Thanh lại nhận thua nhanh như vậy.
Giang Phóng biết Trình Tứ đã ra tay, nhưng cũng không nghĩ tới hiệu suất của hắn lại nhanh như vậy, “Anh biết, là anh yêu cầu cô ta đăng Weibo.”
Giang Tề sửng sốt: “Anh? Nhưng cô ta cứng cựa lắm, năm ngoái lúc tông vào xe của Kha Dĩ Hằng, sau khi bị bắt thì cô ta vẫn không hề hé môi nửa lời.”
Giang Phóng: “Đánh rắn phải đánh bảy tấc, Kha Dĩ Hằng không nắm được điểm yếu của cô ta, đương nhiên cô ta sẽ không sợ.”
Đang nói thì điện thoại Giang Phóng bỗng vang lên.
Giang Tề nhìn thoáng qua màn hình điện thoại trong vô thức, phát hiện đó là một dãy số không có ghi chú.
Giang Phóng bắt máy, bên trong liền phát ra giọng nói kìm nén cơn giận nhưng cũng đầy sợ hãi của Hứa Thanh Thanh.
“Tôi đã đăng Weibo hứa sau này sẽ không làm fan cuồng theo lời anh rồi, anh có thể bảo người ta đừng nhắm vào công ty nhà tôi nữa có được không!”
Giang Phóng ném khăn lau tóc sang một bên, đút một tay vào túi: “Người nhắm vào công ty nhà cô không phải là tôi, nhưng nếu công ty nhà cô phá sản, chẳng phải sẽ rất tốt đối với cô sao? Ba mẹ cô không còn tập trung vào công việc, nên sẽ có nhiều thời gian để quan tâm và chăm sóc cho cô hơn.”
Người ở đầu dây bên kia im lặng hai giây, “Tôi xin lỗi anh còn không được sao? Tôi thật sự biết lỗi rồi, tôi bảo đảm về sau chắc chắn sẽ không làm fan cuồng nữa.”
“Người cô nên xin lỗi không phải là tôi, trước đây khi hại người khác gặp tai nạn giao thông, cô đã không xin lỗi một lần nào.”
“Rốt cuộc anh muốn như thế nào?”
“Không phải tôi muốn thế nào, mà là cô nghĩ mình mình nên làm như thế nào.”
Giang Tề không nghe được âm thanh từ đầu kia của điện thoại, nhưng dựa theo lời Giang Phóng nói thì cũng biết là không thích hợp, “Anh hai, là ai thế?”
“Hứa Thanh Thanh.” Giang Phóng cũng không ngạc nhiên khi cô ta có thể tìm được số điện thoại của mình.
“Cái gì?” Giang Tề sợ hết hồn, cậu bỗng phản ứng lại, “Cái đệch, sao cô ta còn dám tìm đến anh chứ.”
Sự thật chứng minh cư dân mạng cũng rất biết tìm hiểu cẩn thận, Hứa Thanh Thanh vừa tái xuất giang hồ liền quấn lấy Giang Phóng mới nổi tiếng, ai ngờ hít drama chưa tới hai ngày thì Hứa Thanh Thanh lại tuyên bố rút lui.
Nếu nói không liên quan đến Giang Phóng thì cư dân mạng không tin lắm, có người còn điều tra ra chuyện công ty nhà Hứa Thanh Thanh đang gặp vài vấn đề.
Cư dân mạng thắc mắc liệu có phải vì nguyên nhân này mà Hứa Thanh Thanh mới đột ngột nhận thua hay không.
Nhưng cho dù gia đình có xảy ra chuyện thì cô ta cũng không có lý do gì để đăng Weibo thông báo với mọi người, trừ phi có người yêu cầu cô ta làm vậy.
Thế là liền có cư dân mạng hoài nghi về phía Giang Phóng, nhưng gia cảnh của anh trong sạch, nhà họ Giang cũng làm kinh doanh nhỏ, thậm chí còn không lớn bằng công ty Đông Lai nhà Hứa Thanh Thanh.
Giang Tề thì trực tiếp hơn nhiều, cậu nhớ lại biểu cảm không hề ngạc nhiên của Tiểu Đông và anh La. Sau khi truy hỏi thì mới biết đúng là anh trai mình đã làm, về phần người ra tay, không cần suy nghĩ, chắc chắn là Trình tổng.
Giang Tề lại muốn xông tới ôm Giang Phóng, nhưng bị anh đẩy ra lần nữa, “Chưa tắm thì đừng tới gần anh.”
Việc này lên men cho đến sáng hôm sau, tới chiều Hứa Thanh Thanh lại đăng một bài Weibo nữa, lần này là một video, trong video Hứa Thanh Thanh đã trịnh trọng xin lỗi những người từng bị cô ta quấy rối và làm tổn thương trước đây, chuyện này khiến mọi người vô cùng sửng sốt.
Mặc dù Hứa Thanh Thanh đã đeo khẩu trang, nhưng ai từng trông thấy cô ta đều nhận ra được, con người này đã thật sự đổi tính.
Cư dân mạng dồn dập phỏng đoán rằng có phải Hứa Thanh Thanh đã gặp kích thích gì hay không.
Khi nhận được tin nhắn của Kha Dĩ Hằng thì Giang Phóng đang ngồi trên xe trò chuyện cùng Trình Tứ.
“Anh đã làm gì vậy, cô ta đầu hàng còn nhanh hơn em dự đoán.”
Trình Tứ vừa họp xong, do công việc dồn lại từ mấy ngày trước quá nhiều, nên từ lúc trở về hắn vẫn luôn bận bù đầu, phải mất một lúc hắn mới phản ứng được là đang nói đến Hứa Thanh Thanh.
“Cũng không làm gì cả, chỉ là cho người điều tra tình hình trốn thuế của công ty Đông Lai, sẵn tiện nói với ba mẹ cô ta rằng con gái của bọn họ đã chọc phải người không nên chọc.”
Hứa Thanh Thanh hiểu rất rõ rằng vốn liếng để cô ta “phá làng phá xóm” đến từ công ty của ba mẹ, một khi công ty không còn, cô ta sẽ lập tức mất đi cuộc sống tốt đẹp này.
Có thể thấy, về bản chất thì Hứa Thanh Thanh còn là một người ích kỷ.
“Nếu cô ta đã xin lỗi như lời em nói, vậy anh sẽ không để các nhà cung ứng nhắm vào công ty Đông Lai nữa.”
Còn về vấn đề trốn Thuế, cục thuế đã vào cuộc điều tra, nên sẽ không ngừng lại chỉ vì một câu nói của hắn.
Trình Tứ: “Khi nào em trở về?”
Mới xa nhau chưa tới hai ngày mà nằm mơ hắn cũng nghĩ về anh.
Giang Phóng: “Ngày mai em phải ra nước ngoài ghi hình chương trình, có lẽ phải chờ một thời gian ngắn nữa.”
Trình Tứ: “Cuộc sống ngôi sao? Tại sao lại phải ra nước ngoài ghi hình?”
Giang Phóng: “Ừm, nghe nói hai tập kế tiếp sẽ làm khác biệt một chút, cho nên thời gian cũng sẽ khá dài. Chờ em trở về thành phố Yến thì chúng ta lại ăn ớt.”
Trình Tứ: “Ớt?”
Giang Phóng liếc mắt nhìn La Vĩ Kỳ đang lái xe đằng trước, rồi hạ thấp giọng vừa cười vừa nói một câu.
Tòa nhà Trình Gia.
Từ Kiệt Lượng đang đi thì phát hiện Trình tổng đột nhiên dừng lại, vẻ mặt của hắn như đang che giấu điều gì đó, “Trình tổng?”
Trình Tứ hít sâu một hơi, còn tận mười ngày nữa, hắn vốn đã nôn nóng muốn gặp anh, bây giờ còn bị anh trêu chọc như vậy, hắn chỉ hận không thể bay đến mười ngày sau ngay lập tức.
Giang Phóng nghe thấy tiếng nói của trợ lý ở đầu dây bên kia, biết là Trình Tứ vẫn đang bận nên liền không chiếm quá nhiều thời gian của hắn, anh chủ động kết thúc cuộc gọi, “Trái ớt lớn, em chờ anh nhé.”
Trước giờ Từ Kiệt Lượng chưa từng nhìn thấy Trình Tứ lộ ra vẻ muốn ăn thịt người như thế này, mặc dù trước đây hắn rất nghiêm túc, nhưng biểu cảm cũng hiếm khi nào phong phú như vậy.
Tuy không trông thấy vẻ mặt của Trình Tứ, nhưng Giang Phóng gần như có thể đoán ra được, anh không khỏi cười khẽ một tiếng.
“Sao vậy?” Nghe thấy tiếng cười nên La Vĩ Kỳ hỏi.
“Không có gì.”
Giang Phóng mở tin nhắn mà Kha Dĩ Hằng gửi cho mình, không có gì ngạc nhiên, anh ta nhắn để hỏi về Hứa Thanh Thanh.
Kha Dĩ Hằng: Chuyện của Hứa Thanh Thanh là do cậu làm?
Giang Phóng: Ai nói tôi làm?
Kha Dĩ Hằng: Ngoại trừ cậu thì còn có thể là ai.
Kha Dĩ Hằng: Giang Phóng mà tôi biết rất nhỏ nhen, còn ăn miếng trả miếng, nếu Hứa Thanh Thanh chọc tới cậu, với tính cách của cậu thì tuyệt đối sẽ khiến cô ta đẹp mặt.
Giang Phóng: Tôi nào có năng lực lớn như vậy, anh đề cao tôi quá rồi.
Kha Dĩ Hằng: Tuy tôi không biết cậu đã dùng biện pháp gì, nhưng tôi cảm thấy chắc chắn là cậu làm, cậu cũng thật là ghê gớm. Trước đây khi làm fan cuồng của tôi, những người bên cạnh tôi đều không thể làm gì cô ta. Con người này mềm không được mà cứng cũng không xong, đã vậy gia đình còn giàu có.
Giang Phóng: Anh tìm tôi chỉ là để tâng bốc tôi sao?
Kha Dĩ Hằng: …Tạm biệt.
Giang Phóng mỉm cười cất điện thoại đi, nhưng nhớ tới một chuyện, anh lại mở tài khoản Wechat của Bạch Thăng Thủy lên.
Giang Phóng: Ngày mai tôi phải ra nước ngoài quay chương trình, thời gian tới cũng không ở trong nước, tôi có gửi một số tài liệu về đại học Yến, cậu nhớ nhận rồi giao cho giảng viên giúp tôi.
Bạch Thăng Thủy: Ok, cậu vào giới giải trí chưa đầy hai tháng mà đã muốn giải nghệ rồi à?
Giang Phóng: Không nhanh như vậy, nhưng sau này sẽ tập trung vào dự án là chính.
Bạch Thăng Thủy: Nếu có giảng viên hướng dẫn hỗ trợ xin dự án thì vấn đề cũng không lớn, nhưng sau khi được phê duyệt phòng thí nghiệm, vấn đề kinh phí chắc chắn không thể chỉ dựa vào một mình cậu kiếm tiền chứ.
Phòng thí nghiệm được nhà nước phê duyệt rất nghiêm ngặt, Giang Phóng vẫn chưa tốt nghiệp nên việc trực thuộc nhà trường là tốt nhất.
Nhưng dù giảng viên của anh chịu hỗ trợ xin dự án, trường học đồng ý phê duyệt, thì trình độ ủng hộ nâng đỡ cũng sẽ không quá lớn, bởi vì trường học vẫn muốn nhìn thấy hiệu quả và lợi ích kinh tế hơn.
Một nghiên cứu sinh còn chưa tốt nghiệp như Giang Phóng, trong thời gian ngắn không biết liệu anh có thể tạo ra thành quả nghiên cứu hay không.
Bạch Thăng Thủy biết chắc là Giang Phóng không muốn sử dụng kinh phí nghiên cứu khoa học của giảng viên, vậy nên biện pháp tốt nhất chính là tìm một công ty đầu tư.
Giang Phóng: Xin trước đã, sau đó tôi sẽ nghĩ cách.
Bạch Thăng Thủy: Được, xem trong nhóm đi, lão Triệu đang gọi cậu kìa.
Giang Phóng thoát ra, nhìn thấy Triệu Anh Hoa đang gửi meme trong nhóm.
Giang Phóng: Có gì không?
Tôi đẹp trai lai láng: Phóng nhi, chừng nào cậu quay về trường vậy, tôi mời cậu ăn cơm!
Giang Phóng: Nói thật đi, Triệu gia trở nên hào phóng như thế từ khi nào, còn còn biết mời người khác ăn cơm nữa?
Tôi đẹp trai lai láng: Vậy cậu học cách làm việc tốt không để lại tên từ khi nào, nếu nữ thần không nói thì tôi còn không biết đấy. Nhưng lần sau nếu cậu lại đề cử vài vai diễn tốt hơn cho nữ thần thì tôi có thể mời cậu ăn cơm mỗi tuần luôn, bất ngờ chưa?
Giang Phóng: Cho cậu một ánh mắt rồi tự cảm nhận đi.jpg
Giang Phóng: Có cần tôi đề cử vai nữ chính cho cô ấy hay không?
Tôi đẹp trai lai láng: Vậy thì quá tuyệt luôn.
Giang Phóng: Giữa ban ngày ban mặt mà mơ cái gì.
Tôi đẹp trai lai láng: Hehee.
Giang Phóng: Chờ tôi ghi hình chương trình xong thì sẽ trở về.
Tôi đẹp trai lai láng: Nhân tiện, cậu và người trong lòng ra sao rồi? Khi nào có thời gian thì cũng nên dẫn tới để mấy anh đây nhìn một chút chứ nhỉ?
Giang Phóng: Ở bên nhau rồi.
Câu nói này lập tức nổ văng ra Bạch Thăng Thủy và Mạc Vũ Thu vốn đang im lặng đọc tin nhắn.
Lúc trước Giang Phóng nói là đã có người trong lòng, nhưng không đề cập đến việc ở bên nhau nên bọn họ đoán có lẽ là anh còn đang theo đuổi người ta, nhưng đến giờ mới trôi qua bao lâu chứ.
Mưa lạnh biết thu sang: Chẳng lẽ là người trong làng giải trí? Gần đây cậu dành hơn phân nửa thời gian ở đoàn phim, sau đó lại bận công tác, làm sao có thời gian tiếp xúc với nhau.
Bạch Thăng Thủy: Nếu lúc trước cậu không nói là nam thì tôi đã hoài nghi người đó là Tần Khả Khả rồi.
Tôi đẹp trai lai láng: Nước Sôi Để Nguội cậu muốn chết à, nữ thần của tôi há lại là người mà Phóng nhi có thể nhúng chàm.
Mưa lạnh biết thu sang: Tôi thấy cậu muốn chết mới đúng, Phóng nhi há lại là người mà nữ thần của cậu có thể nhúng chàm.
Giang Phóng: Không phải, nói không chừng các cậu sẽ bị sốc khi gặp mặt đó.
Tôi đẹp trai lai láng: Tôi cảm thấy có thể khiến tôi bị sốc, trừ phi người đó là em trai cậu.
Giang Phóng: …Nữ thần của cậu không còn nữa.
Bạch Thăng Thủy: Lão Triệu cậu đúng thật là dám nói.
Tôi đẹp trai lai láng: Miệng tôi đê tiện, để tôi tự vả miệng mình.
Mưa lạnh biết thu sang: @Tôi đẹp trai lai láng cho cậu mượn ván giặt đồ của tôi nè.
Trong khi bạn cùng phòng đang cãi nhau ầm ĩ thì cuối cùng bọn họ cũng đến nơi.
Hôm nay chỉ cần tham gia quay một quảng cáo dịch vụ công ích nên không khó lắm.
Bốn tiếng sau đã quay xong một cách thuận lợi, thời gian cũng vừa mới hơn một giờ chiều.
Hai người trực tiếp dùng bữa tại nhà ăn của địa điểm quay phim.
La Vĩ Kỳ vừa ăn vừa nói: “Gần đây có vài thương hiệu thể thao muốn tìm cậu làm người phát ngôn, có cả thương hiệu nước ngoài lẫn trong nước, đều thuộc loại một loại hai, cậu muốn nhận cái nào?”
Giang Phóng gắp thức ăn trong khay, không nấu ngon bằng anh, “Trong nước đi.”
“Được.” Trong nước cũng có không ít thương hiệu nổi tiếng, La Vĩ Kỳ liền nói ra tên thương hiệu và giá cả của bốn lời mời.
Giang Phóng: “Chọn thương hiệu Đạp Nhạn.”
La Vĩ Kỳ có hơi ngạc nhiên, bởi vì thương hiệu Đạp Nhạn này ra giá thấp nhất, “Vì sao? Phí phát ngôn của thương hiệu này chỉ bằng một nửa so với các bên khác.”
Giang Phóng: “Hồi nhỏ đã từng dùng hàng của thương hiệu này, xài bền mà giá cũng rẻ.”
Lúc nhỏ Giang Phóng thường chạy trên đường núi, giày có chất lượng kém một xíu thì sẽ dễ hỏng ngay.
Về sau lão hòa thượng mua cho anh một đôi giày của Đạp Nhạn, anh vẫn nhớ rằng đôi giày đó mang suốt bốn năm cũng không hư, nhưng bởi vì cỡ giày của anh trở nên lớn hơn nên mới phải đổi.
Lão hòa thượng thấy chất lượng giày của Đạp Nhạn tốt như vậy, sau đó ông liền mua cho anh toàn bộ quần áo thể thao của Đạp Nhạn, chất lượng đúng là không tệ, đến khi nào không mặc được nữa thì mới đổi thôi.
Hiện tại anh vẫn có mấy đôi giày của Đạp Nhạn, chỉ là đặt ở ký túc xá không mang ra ngoài.
Đây không phải là lần đầu tiên Giang Phóng lựa chọn sản phẩm phát ngôn dựa theo chất lượng, mấy sản phẩm phát ngôn trước cũng như vậy, cái nào kiểm tra được thì đều đưa đi kiểm hết.
“Được rồi, vậy thì chọn Đạp Nhạn.” La Vĩ Kỳ nói.
Độ nổi tiếng của thương hiệu này không cao bằng những thương hiệu khác, có lẽ không có nhiều lợi ích để tăng danh tiếng của Giang Phóng lên, hơn nữa phí phát ngôn cũng thấp, nhưng La Vĩ Kỳ luôn cảm thấy, thật ra Giang Phóng không đi theo con đường lưu lượng thuần túy.
Người phụ trách của Đạp Nhạn cũng không ngờ Giang Phóng sẽ đáp lại lời mời của bọn họ.
Bởi vì bọn họ biết, với độ nổi tiếng của Giang Phóng hiện tại, chắc chắn sẽ có không ít thương hiệu cao cấp mời anh, và dù là danh tiếng hay mức cát-xê thì Đạp Nhạn đều không có lợi thế cạnh tranh.
Ở mười mấy năm trước, Đạp Nhạn đúng là rất nổi tiếng, nhưng theo áp lực cạnh tranh thị trường ngày càng khốc liệt, có rất nhiều bạn trẻ đều bắt đầu chạy theo trào lưu hàng hiệu, nên không gian sống của Đạp Nhạn trên thị trường dần bị chèn ép.
Sau khi liên hệ với quản lý của Giang Phóng thì người phụ trách mới tin đây là sự thật.
Song phương nhanh chóng thống nhất thời gian bàn bạc hợp tác, trước khi cúp máy, người phụ trách không nhịn được mà hỏi ra nghi vấn trong lòng.
Anh ta muốn biết vì sao Giang Phóng lại từ bỏ các khoản phí phát ngôn nhiều số khác mà lựa chọn thương hiệu của bọn họ.
La Vĩ Kỳ mỉm cười trả lời: “Nghệ sĩ nhà tôi nói, hồi nhỏ cậu ấy từng mang giày thể thao của Đạp Nhạn, không chỉ có chất lượng tốt mà giá còn rẻ. Phát ngôn cho sản phẩm của các anh thì không cần lo sẽ bị người tiêu dùng mắng.”
Người phụ trách nghe mà mát lòng mát dạ, sau đó anh ta lại chuyển câu nói này cho tổng giám đốc của bọn họ biết.
Trước khi trở thành người phát ngôn thì Giang Phóng còn là một người tiêu dùng hàng thật giá thật, có thể được người tiêu dùng công nhận, cũng chính là nguyên tắc “lấy chất lượng làm gốc” mà bọn họ vẫn hết lòng tuân thủ cho tới nay.
Sáng hôm sau, do phải ngồi máy bay hơn mười tiếng nên khách mời không thể không xuất phát sớm.
Giang Phóng và Giang Tề khởi hành từ thành phố Hải, khi đến sân bay thì phát hiện ra Kha Dĩ Hằng và Tần Khả Khả cũng bay cùng chuyến với mình, dáng vẻ của hai người đều chưa tỉnh ngủ.
Trước khi ký hợp đồng với đoàn phim, Tần Khả Khả đã nói trước là phải quay show giải trí, cho nên vừa đến thời gian thì đoàn phim liền thả cô đi. Nhưng ở phim trường không có chuyến bay thẳng, vì vậy cô phải đi máy bay của thành phố Hải.
Kha Dĩ Hằng thì đến để quay quảng cáo nên cũng bị lôi dậy từ sáng sớm.
“Chào buổi sáng.” Tần Khả Khả nén cơn buồn ngủ mà chào hỏi bọn họ.
“Sao chỉ có một mình chị vậy?” Giang Phóng liếc mắt nhìn sau lưng cô.
Tần Khả Khả nói: “Viên Viên chờ ở đoàn phim cũng không ổn, nên con bé sẽ xuất phát từ thành phố Yến cùng chị Vương Hạc và những người khác.”
Kha Dĩ Hằng: “Tại sao cậu chỉ nói chuyện với chị ấy thế, chẳng lẽ tôi không phải là người sao?”
Giang Phóng: “Ồ, vậy chị anh đâu?”
Kha Dĩ Hằng: “….Ai nói với cậu rằng Tống Lâm San là chị tôi?”
Giang Phóng: “Tôi đâu có nói Tống Lâm San là chị của anh.”
Lúc này Kha Dĩ Hằng mới phản ứng lại, “Cái đệch!”
Khuôn mặt Tần Khả Khả đầy kinh ngạc, “Thì ra hai người là chị em, thật sự nhìn không ra nha. Tôi còn nói vì sao ekip chương trình lại mời các cậu, hóa ra là để ám chỉ rằng các cậu có quan hệ huyết thống.”
Trước đó từng có tin tức ngầm nói rằng ekip chương trình không chịu làm người nữa, không định tìm ngôi sao có quan hệ máu mủ, thế nên từ đó có rất nhiều người tự cho rằng bọn họ không phải là chị em ruột thịt.
Bây giờ thì khỏi phải nói, cái gọi là tin tức ngầm chắc chắn đều là do bọn họ tự tung ra nhằm để đánh lừa dư luận.
“Nhìn không giống nhau một chút nào.” Giang Tề lẩm bẩm.
Chẳng mấy chốc đã đến giờ lên máy bay, bọn họ đều tới vừa khít thời gian để tránh tình trạng người hâm mộ đi theo, làm ảnh hưởng đến những hành khách khác.
Chuyến hành trình này kéo dài hơn mười hai tiếng, do phải làm quen với sự thay đổi giờ giấc nên vừa lên máy bay thì mọi người đã bắt đầu ngủ bù.
Giang Phóng gửi tin nhắn đã xuất phát cho Trình Tứ, sau khi thấy hắn trả thì mới hài lòng tắt máy.
Đến khi máy bay đáp xuống sân bay nơi đất khách quê người, bầu trời trong nước đã tối nhưng ở nước ngoài thì vẫn sáng choang.