• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này các khách mời mới nhớ ra nhiệm vụ của mình còn chưa bắt đầu, bọn họ lập tức giải tán ngay và luôn.

Nhưng bọn họ đã học được rồi.

Ekip chương trình giao nhiệm vụ chăm sóc người già, nhưng cũng không có nói phải chăm sóc như thế nào, một số người già có vài sở thích là chuyện rất bình thường, nếu như có thể hốt thuốc đúng bệnh thì làm nhiệm vụ sẽ khá thong thả.

Sau khi học xong, các khách mời phát hiện đúng là nhiệm vụ đã dễ dàng hơn nhiều.

Giống như cụ già mà Vương Hạc chọn rất thích khiêu vũ, trùng hợp là cô cũng biết nhảy múa nên liền dẫn các cụ cùng nhảy trên một mảnh đất trống, hơn nữa còn dạy cho các cụ một số điệu nhảy mới, cụ già cũng thích học những điều mới mẻ, nhảy mệt rồi thì mọi người liền ngồi xuống tâm sự, bầu không khí hài hòa khỏi chê.

Cụ già mà Kha Dĩ Hằng chăm sóc thích đánh bóng bàn, thế là anh ta liền chơi bóng bàn với người ta mấy tiếng đồng hồ.

Những người khác cũng bắt chước làm theo, nếu sau đó các cụ mệt mỏi thì liền bưng trà rót nước, phục vụ giống như con cháu trong nhà vậy.

【 Học thần đúng là vua bug, nếu không có anh thì các khách mời khác chưa hẳn sẽ tìm ra biện pháp nhanh như vậy.】

【 Vẻ mặt của đạo diễn như sắp khóc rồi, ông vốn chỉ muốn thấy cảnh khách mời luống cuống tay chân thôi mà.】

【 Thật ra tôi cảm thấy như thế này sẽ tốt hơn, rất nhiều người già ngoài miệng không nói, nhưng thật ra trong lòng họ đều rất cô đơn, họ chỉ muốn có người nhà quây quần ở bên cạnh là đủ rồi.】

【 Tôi nghĩ tới ông nội, sau khi bà nội tôi qua đời thì chỉ còn lại một mình ông, con cháu trong nhà ngày nào cũng bộn bề công việc, bình thường không có ai ở bên cạnh ông, có đôi khi về đến nhà liền nhìn thấy một mình ông ngồi ở trong góc, ôi thôi, càng nghĩ càng chua xót.】

【 Má ơi, tôi vốn không có cảm giác gì, nhưng nghe mọi người nói chuyện thì mũi tôi bỗng nhiên chua mỏi là thế nào vậy, muốn đi thăm ông bài nội quá đi.】

Phó đạo diễn báo cáo tình hình mưa đạn trong phòng phát sóng trực tiếp, thật ra tổng đạo diễn có hơi ngạc nhiên, tuy rằng nhiệm vụ này cũng có mục đích nhỏ là kêu gọi gia đình quan tâm nhiều hơn đến các cụ già ở nhà, nhưng không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ như vậy.

Ekip chương trình vốn định thông qua những khó khăn mà các khách mời gặp phải khi chăm sóc người già rồi sẽ dẫn ra chủ đề này, từ đó kêu gọi giới trẻ quan tâm nhiều hơn đến sức khỏe thể chất và tinh thần của các cụ ở nhà, kết quả nhờ tấm gương sáng của Giang Phóng, các khách mời không chỉ không gặp khó khăn mà còn rất hòa thuận với các ông bà.

Tổng đạo diễn còn lo là không đạt được mục đích, không ngờ hiệu quả còn tốt hơn so với trong tưởng tượng, ông nhìn về phía Giang Phóng, người thanh niên này thật đúng là một kho báu, chờ sau khi tập này phát sóng thì hẳn là còn có thể hút thêm một làn sóng nhiệt độ nữa.

Thời gian vui đùa luôn trôi qua rất nhanh, bốn tiếng làm nhiệm vụ nhanh chóng kết thúc, nhưng các khách mời lại không ra về.

Trong quá trình bầu bạn với các cụ thì bọn họ cũng cảm thấy vui vẻ, biết được mục đích của ekip chương trình khi chọn địa điểm làm nhiệm vụ ở viện dưỡng lão, giờ khắc này, bọn họ đã không còn đơn thuần là vì nhiệm vụ nữa.

Giang Phóng đánh cờ với các cụ suốt cả buổi, anh còn trẻ, có thể ngồi hoài một chỗ, nhưng người già thì không thể, vậy nên các cụ đấu với anh đã thay đổi mấy đợt, nhưng lại không có nhiều người rời khỏi, những người già bị thay thế cũng sẽ đứng xem ở bên cạnh giống như những người khác.

Cảnh tượng này kéo dài cho đến khi mặt trời sắp lặn, lúc các hộ lý của viện dưỡng lão đến gọi mọi người đi ăn cơm thì mọi người mới miễn cưỡng kết thúc trò chơi.

"Chàng trai trẻ, cậu cũng giỏi thật đấy!" Ông Trương chỉ tên muốn chơi cờ vây với anh lúc đầu đã giơ ngón cái lên với anh sau khi kết thúc.

Trước kia ông cũng từng chơi cờ với một vài người trẻ, nhưng chưa ai chơi cờ giỏi như anh, cũng như có thể ngồi chống chịu lâu như vậy.

Phần lớn người trẻ tuổi rất khó tĩnh tâm lại, lúc nào bọn họ cũng chơi cờ một lúc là lại lộ ra vẻ mặt chán nản hoặc mất kiên nhẫn, không có tính nhẫn nại một chút nào, đây là lần đầu tiên ông Trương gặp phải kiểu người chơi với bọn họ cả ngày như Giang Phóng, điều này chứng tỏ khả năng tập trung không bị dao động của chàng trai trẻ này vô cùng tốt.

Có kiên nhẫn, tài đánh cờ cực kỳ tốt, quan trọng là còn đẹp trai, một chàng trai trẻ như vậy thì có bậc trưởng bối nào mà không thích cơ chứ, đáng tiếc không phải là cháu trai của mình.

"Chơi cờ với cậu lâu thế rồi, cậu tên là gì vậy?" Ông Trương kéo tay Giang Phóng, bằng mắt thường cũng có thể thấy rằng ông vô cùng thích anh.

Giang Phóng nói tên của mình ra.

Ông Trương lại hỏi: "Cái tên này thật là dễ nghe, cậu có bạn gái chưa?"

Giang Phóng: "... Không có ạ."

【 Ha ha ha ha ha, cái mùi quen thuộc này là sao thế nhở!】

【 Nếu học thần trả lời không có bạn gái, có phải câu tiếp theo của ông cụ sẽ nói rằng cháu gái của tôi cũng không có bạn trai hay không?】

【 Không phải! Vì sao điểm chú ý của mọi người lại lệch ra thế, chẳng lẽ trọng điểm không phải là chuyện học thần không có bạn gái sao?】

【 Tôi cứ nghĩ Giang Phóng giỏi như vậy thì chắc là có bạn gái rồi, không ngờ lại không có...... Điều đó có nghĩa là tôi có cơ hội có phải hay không?】

【 Người ở đằng trước muốn ăn rắm! (*)

(*) Muốn ăn rắm [想屁吃]: Ngôn ngữ mạng Trung Quốc, dùng để trào phúng lời nói hoặc suy nghĩ của một người nào đó, thật ra chỉ là khuyên một câu "đừng có mà nằm mơ".

Quả nhiên đúng như lời khán giả nói, ông Trương há mồm nói ra câu tiếp theo.

"Trùng hợp vậy, cháu gái tôi cũng không có bạn trai, nếu không thì tôi giới thiệu cho hai đứa làm quen nhé, cháu gái tôi cũng rất xuất sắc, nó tốt nghiệp đại học XXX rất nổi tiếng ở nước P, năm ngoái mới vừa từ nước ngoài về, hiện đang làm quản lý cấp cao ở một công ty lớn, mức lương một năm là con số này..."

Giang Phóng nghe ông cụ hỏi mình có bạn gái hay không thì liền biết sẽ như thế này, anh vội cắt ngang: "Ông ơi, cháu gái của ông đúng là rất ưu tú, nhưng con tạm thời không có ý định tìm bạn gái, cảm ơn ông đã cất nhắc."

Ông Trương có vài phần không cam lòng, nhưng thấy thái độ kiên quyết của anh, ông cũng không tiện nói thêm gì nữa.

Các cụ già khác đang nóng lòng muốn thử cũng đều từ bỏ suy nghĩ này, cháu gái của ông Trương xuất sắc như thế mà còn không chào hàng được, cháu gái của bọn họ lại càng không thể.

Thời điểm ekip chương trình chuẩn bị rời khỏi viện dưỡng lão này, các cụ già vẫn rất lưu luyến bọn họ, trong viện dưỡng lão đã rất lâu không náo nhiệt như vậy rồi.

Bọn họ vừa đi, chắc chắn viện dưỡng lão lại sẽ trở về giống như trước đây, thật ra các cụ càng lớn tuổi thì càng thích sự ồn ào náo nhiệt.

Các ông bà không biết là, con cái của một số người trong bọn họ cũng đang xem chương trình, và những người đó đã quyết định sau này dù có bận rộn thế nào đi chăng nữa thì mỗi tháng cũng phải đến thăm ông bà ít nhất vài lần.

Trở lại chỗ ở, tổng đạo diễn nhìn các khách mời đã có hơi mệt rồi nói: "Biểu hiện của mọi người hôm nay đều cực kỳ tốt, hoàn thành nhiệm vụ vượt chỉ tiêu, vậy nên ekip chương trình quyết định nhân đôi phần thưởng của các bạn, đồng thời chúng tôi còn chuẩn bị một món quà dành cho khách mời có biểu hiện tốt nhất trong tập này, trước khi công bố phần thưởng, các khách mời có thể đổi bữa ăn tối nay trước."

Nhiệm vụ hôm nay trị giá năm mươi tệ, do nhân đôi lên nên mỗi người nhận được một trăm tệ.

Hiện tại, nhóm nắm giữ nhiều tiền mặt nhất chính là Giang Phóng và Giang Tề, tiền của bọn họ có tới gần bốn trăm tệ.

Theo sau là chị em Tần Khả Khả, Kha Dĩ Hằng với Tống Lâm San, cuối cùng là vợ chồng Chu Đồng Lâm và Vương Hạc.

Bởi vì là ngày cuối cùng nên túi tiền của các khách mời đều rủng rỉnh, bọn họ quyết định tự thưởng cho mình bằng cách gọi bữa ăn đắt tiền nhất.

Kha Dĩ Hằng cũng định chọn, không ngờ đột nhiên lại bị Tống Lâm San lặng lẽ đè tay xuống, cô bí mật lắc đầu với em trai, nhưng anh ta hoàn toàn không hiểu gì cả.

Tống Lâm San ra hiệu cho anh ta nhìn tổng đạo diễn, Kha Dĩ Hằng lập tức hiểu ra, chẳng lẽ có liên quan đến việc công bố phần thưởng lát nữa?

Anh ta nhớ đạo diễn đã nói là khách mời có biểu hiện tốt nhất, cho nên trong tiềm thức anh ta liền cảm thấy mình không có cơ hội, trong bốn nhóm khách mời, mọi người đều biết người có biểu hiện tốt nhất tập này là ai, vậy tại sao Tống Lâm San còn muốn ngăn cản mình?

Tống Lâm San chỉ vào giá cả trong menu trên bàn, là dòng có các món ăn đắt tiền nhất.

"Bữa ăn thịnh soạn tối nay trị giá hai trăm tệ, so với hôm qua và hôm kia thì cái giá này rõ ràng là không mấy hợp lý, em nghĩ thử xem bốn nhóm khách mời còn lại bao nhiêu tiền mặt là biết ngay, đạo diễn muốn tiêu hết tiền của nhóm Giang Phóng, đây là cái hố mà ông ấy đã đào sẵn."

Kha Dĩ Hằng trầm tư hai giây: "Nhưng nếu chị có thể nghĩ tới những thứ này, vậy Giang Phóng sẽ không nghĩ tới hay sao?"

Tống Lâm San: "..."

Tống Lâm San nhìn về phía Giang Phóng, anh đang uống nước, biểu cảm có hơi lười biếng, không nhìn ra rốt cuộc anh có đoán được ý đồ của đạo diễn hay không, nhưng với trí thông minh của anh thì khả năng không đoán ra dường như cũng khá thấp.

Điều khiến bọn họ bất ngờ là, Giang Phóng cũng không ngăn cản Giang Tề chọn suất ăn đắt tiền nhất.

Hai người liếc nhau, chẳng lẽ Giang Phóng thật sự không đoán được ý đồ của đạo diễn.

Hai chị em quyết định thử một lần, thế là các khách mời khác phát hiện, hai người chỉ chọn bữa ăn tối trị giá năm mươi tệ.

Tần Khả Khả hỏi: "Hai ngươi định giảm cân à?"

Ảnh đế Chu: "Đã là đêm cuối cùng rồi, còn tiết kiệm như thế làm gì? Việc này không giống hai người chút nào, có phải có âm mưu gì hay không?"

Kha Dĩ Hằng lập tức phủ nhận: "Không có, buổi tối em không thường ăn món chính."

Ngay khi bọn họ đang nói chuyện thì ekip chương trình đã cho Giang Phóng một góc máy.

【 Ekip chương trình hiểu chuyện quá đi mất, tôi xem thấy bọn họ nói chuyện, trong vô thức liền muốn nhìn biểu cảm của Giang Phóng là gì, kết quả là ống kính liền chuyển về phía anh ấy ngay lập tức.】

【 Tôi ngửi thấy mùi lạ, chắc chắn có liên quan đến phần thưởng mà đạo diễn vừa nói ban nãy.】

Lúc này, tổng đạo diễn lại cầm cái loa lớn của mình xuất hiện trong màn ảnh.

"Các khách mời đã đổi bữa tối xong, vậy kế tiếp tôi xin tuyên bố, khách mời có "biểu hiện tốt nhất" tập này là nhóm của Kha Dĩ Hằng và Tống Lâm San, bởi vì bọn họ còn dư nhiều tiền mặt nhất, cho nên ekip chương trình sẽ lấy danh nghĩa của hai người để quyên tặng một khoản vật tư đến các viện dưỡng lão có hoàn cảnh khá khó khăn."

Tống Lâm San: "..."

Kha Dĩ Hằng: "..."

Giang Phóng dẫn đầu vỗ tay: "Ekip chương trình tốt bụng quá, mọi người hãy vỗ tay, chúc mừng anh Kha và cô Tống giành được vinh dự lớn nhất tập ba này."

Kha Dĩ Hằng lập tức hỏi tổng đạo diễn: "Chúng tôi còn có thể đổi lại bữa ăn không?"

Tổng đạo diễn: "... Không thể!"

Một giây sau, hai nhóm khách mời khác cũng không nhịn được nữa mà cười thành tiếng.

Tống Lâm San nhìn về phía Giang Phóng: "Vậy nên cậu đã đoán được từ sớm rồi ư?"

Giang Phóng: "Chuyện đó thì không có, chỉ là tôi không có hứng thú với phần thưởng nào của ekip chương trình ngoại trừ vàng thỏi mà thôi."

Lần này đến lượt tổng đạo diễn bó tay.

Mưa đạn trong phòng phát sóng trực tiếp cũng cười giãy đành đạch.

Có lẽ Kha Dĩ Hằng tưởng rằng cuối cùng mình cũng có thể lật kèo một lần, kết thúc mỹ mãn, nhưng ai ngờ phần thưởng lại là thứ mà người ta không muốn.

Suy nghĩ kỹ lại thì cũng đúng, lúc vừa bắt đầu tập ba, phần thưởng của ekip chương trình đã bị Giang Phóng chê một lần rồi, lần này chương trình lại ra vẻ bí hiểm, Giang Phóng liền thẳng thừng nghỉ chơi với bọn họ luôn.

【 Hình như Giang Phóng rất thích tiền, có hơi bất ngờ.】

【 Thích tiền không phải là chuyện rất bình thường sao, chẳng lẽ trên đời này còn có người chê tiền à?】

【 Không thích tiền thì tôi mua vé số mỗi ngày để làm gì cơ chứ.】

Livestream tập ba của《 Cuộc sống ngôi sao 》 đến đây là kết thúc.

Đêm đó, chủ đề yêu thương người già liền lên hot search.

Hot search là do ekip chương trình mua, mà dạng chủ đề có năng lượng tích cực thế này, cho dù có mua thì cũng sẽ không có ai nói gì.

Đến sáng hôm sau, các khách mời liền lần lượt rời khỏi.

La Vĩ Kỳ đã tới từ tối hôm qua, đồng thời còn đặt trước khách sạn xong xuôi, đến sáng thì tự lái xe tới đón bọn họ.

Khi bọn họ rời khỏi khoảng sân đó thì đã là mười một giờ trưa.

La Vĩ Kỳ vừa lái xe, vừa nói cho bọn họ biết lịch trình của ngày hôm nay, đầu tiên là đến khách sạn để cất hành lý, sau đó đến nhà hàng đã được đặt trước để dùng bữa.

"Còn có một chuyện nữa, hai cậu có thể lên Weibo xem, tôi cũng vừa xem qua khi đến đây, hình như Giải Trí Đại Bạch gặp phiền phức rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK