Sau khi đậu xe ở bãi đậu đối diện trường, lão Ngô đánh thức Phó Hàn Chu dậy.
Phó Hàn Chu đẩy chiếc mũ bóng chày lên.
Lúc này nhìn đôi mắt cậu lim dim, Tô Vân Cảnh mới khẳng định được rằng cậu đã ngủ thật.
Tô Vân Cảnh cảm thấy nhóc cool ngầu vẫn chưa tỉnh hẳn, vậy nhưng dựa theo trí nhớ, nhóc cool ngầu vẫn mở cửa xuống xe, băng qua đường, đi vào trong trường.
Suốt dọc đường đi không thấy bóng dáng ai.
Tuy ngày nào lão Ngô cũng đưa Phó Hàn Chu đi học, nhưng ông ấy hiếm khi vào bên trong trường Nam Trung.
Dừng lại trước phòng bảo vệ để hỏi phòng giáo vụ nằm ở tòa nhà nào, lão Ngô cầm tờ giấy chuyển trường rồi cùng Tô Vân Cảnh đến phòng giáo vụ.
Trên đường, Tô Vân Cảnh hỏi ông ấy: “Hàn Chu cũng học lớp 11 đúng không ạ? Cậu ấy học lớp nào vậy chú?”
Câu hỏi này thực sự làm lão Ngô bối rối: “Chuyện này tôi cũng không rõ lắm.”
Tô Vân Cảnh lại hỏi: “Vậy cậu ấy có bạn bè nào không ạ?”
Lão Ngô ngẫm nghĩ một lúc: “Chưa thấy cậu ấy chơi thân với ai bao giờ, cũng không mời ai về nhà chơi.”
Lão Ngô đã làm việc trong nhà họ Thẩm được bốn năm năm, khi Phó Hàn Chu học cấp hai, ông ấy là người đưa đón Phó Hàn Chu.
Ấn tượng của ông ấy về Phó Hàn Chu là mê ngủ, kiệm lời, ít gây chuyện, không nhiễm thói hư tật xấu như đám con nhà giàu có khác.
Ngoài ra, ông ấy không biết gì hơn.
Tô Vân Cảnh: ‘Thôi được rồi, vẫn là cái tính lầm lì cô độc quen thuộc.’
Tô Vân Cảnh được phân vào lớp 11-5.
Tình cờ, giáo viên chủ nhiệm lớp 11-5 đang có mặt trong phòng giáo vụ liền dẫn Tô Vân Cảnh về lớp.
Giáo viên chủ nhiệm là thầy giáo dạy toán tên Trương Chí Cương, năm nay 35 tuổi.
Trương Chí Cương đã làm giáo viên chủ nhiệm của ba khóa, tiếp xúc với đám nhất quỷ nhì ma mười bảy, mười tám tuổi này được chín năm.
Nhờ tốt tính nên rất hòa đồng với các học sinh trong lớp, được mọi người đặt cho biệt danh là Trương Lải Nhải.
Trương Chí Cương cuộn tròn quyển giáo án môn toán, bước lên bục giảng, vẻ mặt nghiêm khắc.
“Be bé cái mồm lại được không? Bước chân lên tầng ba, các lớp khác toàn tiếng đọc bài, có mỗi cái lớp này là như đang hát tuồng.”
“Học kỳ này, có mỗi cái việc đọc bài buổi sáng cỏn con này thôi mà thầy trưởng phòng giáo vụ đã gọi thầy lên nói chuyện đến lần thứ hai rồi đấy. Thêm một lần nữa thì thầy đoán chắc cũng đến lúc khăn gói về quê thực hiện ước mơ làm nam thần hip-hop rồi.”
Nghe thấy vậy, đám học sinh nam nghịch ngợm dưới bục giảng bắt đầu nhao nhao lên.
“Nhảy một đoạn hip-hop cho bọn em xem đi thầy ơi.”
“Nhảy đi, nhảy đi thầy.”
“Thôi, thôi.” Trương Chí Cương cầm quyển sách toán gõ lên bàn.
Sau khi yêu cầu cả lớp trật tự, Trương Chí Cương vẫy tay gọi Tô Vân Cảnh tới: “Em tự giới thiệu về bản thân với các bạn đi.”
Tô Vân Cảnh bước vào lớp, lưỡng lự một thoáng, cậu mới đứng lên bục giảng.
Nhìn cậu học sinh chuyển trường khôi ngô tuấn tú này, không ít con gái trong lớp hai mắt sáng rỡ.
Tuy bục giảng chỉ cao năm sáu xen ti mét nhưng tầm nhìn trở nên khác hẳn khi đứng trên đó.
Tô Vân Cảnh dễ dàng thấy ngay được cậu thiếu niên tóc dài xinh trai đang ngủ gục trên bàn ở hàng ghế cuối cùng.
Cậu bỗng nhiên cảm thấy rất phấn khởi, tươi cười giới thiệu về mình: “Xin chào mọi người, tôi tên là Văn Từ.”
“Hết rồi à?” Trương Chí Cương quay sang hỏi cậu.
Tô Vân Cảnh đành phải thêm một câu nữa: “Rất vui khi được chuyển đến học ở lớp 11-5 của trường Nam Trung. Mong rằng sau này có thể hòa đồng với các bạn trong lớp.”
Thấy Trương Chí Cương nhìn mình, Tô Vân Cảnh bất lực lên tiếng: “Thầy ơi, lần này hết thật rồi ạ.”
Trương Chí Cương cũng không làm khó cậu nữa, chỉ nói thêm mấy lời xã giao.
Đại ý là đến với lớp 11-5 là do duyên số, chắc chắn cả lớp sẽ hòa thuận với nhau, cùng chung tay tạo dựng tương lai chứ đừng rủ nhau đại náo thiên cung.
Tô Vân Cảnh:...
Trương Chí Cương chỉ vào một chiếc ghế trống và nói với Tô Vân Cảnh: “Em xuống ngồi cạnh Lý Học Dương đi.”
Trong lớp có hai ghế trống, đều nằm ở hàng cuối cùng.
Một là Lý Học Dương, và người còn lại là Phó Hàn Chu.
Tô Vân Cảnh muốn ngồi cùng nhóc cool ngầu, nên khó tránh khỏi cảm thấy hụt hẫng.
Nhưng cậu cũng không nói năng gì, ôm cặp sách của mình ngoan ngoãn ngồi xuống hàng ghế đầu tiên từ dưới lên.
Lý Học Dương đẩy cặp kính gọng đen lên, quan sát người bạn cùng bàn mới của mình.
Bộ quần áo thể thao Pigeon Grey, chân đi đôi giày thể thao AJ màu trắng.
Đôi mắt sáng trong, đường nét rõ ràng phóng khoáng.
Tướng mạo thuộc hàng hot boy khôi ngô tuấn tú mà rất nhiều bạn gái thích.
Ánh mắt của Lý Học Dương nấn ná nhìn đôi giày thể thao màu trắng giây lát rồi mới cất giọng hỏi Tô Vân Cảnh: “Cậu từ đâu chuyển đến thế?”
Tô Vân Cảnh: “Trường trung học số 1 Hành Lâm.”
Lý Học Dương cau mày: “Sao tôi chưa bao giờ nghe nói thủ đô chúng ta còn có trường có Hành Lâm nhỉ?”
Tô Vân Cảnh giải thích với cậu ta: “Hành Lâm không phải trường ở đây. Quê tôi ở Hành Lâm, là một thị trấn ở huyện.”
Lý Học Dương tự hỏi: “Vậy tại sao cậu lại chuyển tới đây học?”
Tô Vân Cảnh: “Người nhà tôi làm việc ở đây, cộng thêm ở thủ đô thì tỷ lệ lên lớp cao, nên đã chuyển tôi đến Nam Trung.”
Lý Học Dương liếc nhìn đôi giày của Tô Vân Cảnh, đột nhiên hỏi cậu: “Cậu có xem bóng rổ không?”
Tô Vân Cảnh: “Thỉnh thoảng có xem.”
“Vậy cậu đã xem bảy trận đại chiến của Lakers với Rockets rồi chứ? Cứ nhớ đến là tôi thấy điên không chịu được. Tiếc cho Diêu Minh thế.” Lý Học Dương chép miệng.
Năm ấy Tô Vân Cảnh cũng cảm thấy tiếc nuối, nhưng hiện tại đã vượt qua giai đoạn ấy từ lâu, bèn phụ họa theo: “Đúng thế.”
Lý Học Dương bị câu “đúng thế” của cậu làm cho nghẹn họng, nghĩ bụng, không biết gì về bóng rổ thì đi AJ làm gì, ra vẻ cho ai xem?
Sau đó thì không thèm bắt chuyện với Tô Vân Cảnh nữa.
Một lúc sau, thấy Tô Vân Cảnh cứ nhìn Phó Hàn Chu ngủ gục trên bàn suốt, Lý Học Dương lại không nhịn được tiếp lời: “Tò mò lý do tại sao cậu ta được để tóc dài đúng không?”
Nghe thấy vậy, Tô Vân Cảnh quay sang nhìn Lý Học Dương.
Thành thật mà nói, cậu thực sự tò mò tại sao Phó Hàn Chu lại để tóc dài.
“Phong cách của trường Nam Trung chúng ta rất cởi mở, đề xướng tư tưởng tự do, cho nên trong trường có rất nhiều thành phần trâu bò vô cùng tài năng và không theo khuôn phép.
“Nhưng còn cậu này thì...” Lý Học Dương đẩy gọng kính, cười bí hiểm: “Ba cậu ấy tặng cho trường học một tòa nhà thí nghiệm.”
Lý Học Dương ung dung xoay cây bút bi trong tay: “Cho nên nếu cậu muốn để tóc dài được thôi, nhưng phải tìm một người ba giàu kếch xù.”
Tô Vân Cảnh:...
Một người ba giàu kếch xù thì cậu không có, nhưng cậu có một người dượng tương lai giàu kếch xù.
Dĩ nhiên, Tô Vân Cảnh chắc chắn không thể nói với Lý Học Dương những điều này, cậu lại nhìn Phó Hàn Chu.
Ánh sáng vàng xuyên qua cửa sổ tràn vào lớp học.
Cậu thiếu niên với mái tóc đen, đôi mắt cũng đen láy hòa vào trong quầng sáng, làn da trắng lạnh như được tráng một lớp men màu mật ong.
Các đường nét tuấn tú trên khuôn mặt đẹp đến nỗi tưởng chừng hư ảo.
Nói không ngoa, lớn lên nhóc cool ngầu còn đẹp hơn nữa.
Lũ khỉ nghịch ngợm lớp 11-5 quá ồn ào, chất lượng giờ đọc bài buổi sáng rất tệ.
Mặc dù trường Nam Trung có phong cách cởi mở, cũng hiểu rõ ý nghĩa của phương pháp giảng dạy, không cố tình chèn ép bản tính của học sinh.
Nhưng sẽ không để đám học trò này nhảy lên trời đại náo thiên cung.
Trương Chí Cương bị trưởng phòng giáo vụ gọi lên phê bình một trận, buổi giờ đọc bài buổi sáng cũng biến thành đại hội phê bình tố cáo.
Trên bục giảng, Trương Chí Cương nói sùi bọt mép, ở bên dưới Phó Hàn Chu vẫn sừng sững bất động, không buồn hé mi mắt.
Khi tiếng chuông báo hết giờ đọc bài buổi sáng vang lên, những lời tâm sự của Trương Chí Cương cuối cùng cũng kết thúc.
“Được rồi, các em xốc lại tinh thần chuẩn bị vào tiết học đầu tiên đi. Nhớ căng da đầu lên cho thầy nhờ!”
Nói xong, Trương Chí Cương cầm giáo án môn toán rời phòng học.
Thầy vừa đi khỏi, bầu không khí tức thì vui vẻ trở lại.
Tụi con trai hiếu động lầy lội trêu đùa om sòm, đám con gái thì xúm lại bàn tán về quần áo mới trong QQ Huyền Vũ.
Môi trường ồn ào không ảnh hưởng đến giấc ngủ của Phó Hàn Chu, dường như càng ồn ã, cậu càng ngủ ngon hơn.
Cho đến khi có ai đó trong lúc trêu đùa, vô tình ném quyển sách tiếng Anh trúng người cậu.
Góc vuông 90 độ cứng ngắc của cuốn sách tiếng Anh đập vào vai Phó Hàn Chu, rơi bịch xuống đất.
Cả lớp học im phăng phắc.
Hai cậu bạn đang đánh nhau kia nghệt mặt đờ đẫn.
Những người khác cũng như thể mất tiếng, đồng loạt nhìn Phó Hàn Chu.
“Sao không ai nói nữa vậy?” Tô Vân Cảnh hỏi Lý Học Dương.
Sao cậu lại có cảm giác hình như cả lớp đều sợ nhóc cool ngầu nhỉ?
Thật ra Lý Học Dương không muốn đếm xỉa đến Tô Vân Cảnh, nhưng lại không kiềm chế được cái tính buôn chuyện, bèn ghé sát lại và hạ thấp giọng nói.
“Học kỳ trước, cậu ta đánh nhau, đánh người ta gãy cả chân, dập mất mấy cái xương sườn.”
“Khó khăn lắm ba cậu ta mới đúng tiền giải quyết êm thấm được. Ai ngờ tên này quỷ quyệt, tống người bị hại vào đồn cảnh sát, nghe đâu người đó bị kết án hơn mười năm thì phải.”
Tô Vân Cảnh: ‘Có chắc bị kết án hơn mười năm là do nhóc cool ngầu quỷ quyệt, chứ không phải do gã kia bị phạt đúng tội?’
Phó Hàn Chu ung dung thức giấc, chậm rãi ngồi thẳng người lên, phòng học yên ắng đến mức, có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.
Mắt Phó Hàn Chu díp lại, có vẻ ngủ chưa đẫy giấc.
Hai cậu bạn vừa gây rắc rối bỗng thấy chột dạ.
Nhưng Phó Hàn Chu dường như không cảm nhận được bầu không khí xung quanh, cậu lấy bữa sáng của mình trong túi bên bàn ra.
Húp một ngụm cháo đã nguội rồi ăn một chiếc bánh bao.
Bầu không khí trong giây lát trở nên kỳ quặc vô cùng.
Thấy Phó Hàn Chu không bận tâm ai đã cầm sách ném mình, người ném sách cũng thở phào nhẹ nhõm. Cậu ta nhặt quyển sách tiếng Anh dưới đất lên nhanh như cắt, lí nhí nói xin lỗi Phó Hàn Chu.
Phó Hàn Chu không trả lời.
Sóng gió qua đi, cả lớp ngoan hơn hẳn, mọi người về chỗ của mình chuẩn bị cho tiết đầu tiên học tiếng Anh.
Trong khi đó, Tô Vân Cảnh đã xem được một buổi livestream ăn uống miễn phí.
Trước khi chuông báo vào lớp vang lên, Phó Hàn Chu đã ăn xong bữa sáng.
Những tiết học sau đó, cậu đều ngủ. Tô Vân Cảnh băn khoăn không biết cậu có phải bị thần ngủ nhập hay không nữa.
Mặc dù hồi nhỏ chất lượng giấc ngủ của Phó Hàn Chu không được tốt, nhưng cũng không kinh khủng đến mức này.
Tô Vân Cảnh cau mày.
Trường Nam Trung có hai nhà ăn, hầu như các học sinh không về nhà buổi trưa mà đều ăn trưa tại trường.
Nhà ăn phía Tây có nồi canh thập cẩm, bình dân giá rẻ.
Nhà ăn phía Đông có các món xào tinh tế, những người đến ăn ở đây đều là những học sinh con nhà khá giả.
Tiết học cuối cùng trong buổi sáng là tiết toán của thầy Trương Chí Cương.
Sau khi tiếng chuông báo hết giờ vang lên, Trương Chí Cương gọi Tô Vân Cảnh và Lý Học Dương lại.
“Thầy quên không dặn em mua thẻ ăn ở nhà ăn. Bữa này em cứ dùng thẻ của thầy đi.”
Trương Chí Cương đưa thẻ ăn của mình cho Tô Vân Cảnh và căn dặn Lý Học Dương: “Bạn mới chuyển đến, chưa quen với mọi thứ trong trường. Em dẫn bạn đến nhà ăn nhé.”
Tô Vân Cảnh cảm ơn Trương Chí Cương, quay lại thì thấy chỗ ngồi của Phó Hàn Chu đã trống, cậu ấy đã ra khỏi lớp từ lâu.
Cậu đành phải đến nhà ăn với Lý Học Dương.
Qua lời giới thiệu của Lý Học Dương, Tô Vân Cảnh được biết có hai nhà ăn, cậu không đến nhà ăn phía tây với Lý Học Dương mà hỏi thăm vị trí của nhà ăn phía đông.
Với hiểu biết của Tô Vân Cảnh về Phó Hàn Chu, chắc chắn nhóc cool ngầu sẽ chọn các món xào.
Món ăn ở nhà ăn phía Đông đắt, nhưng tinh tế và cũng ngon hơn.
Tô Vân Cảnh tính xem tiêu hết bao nhiêu tiền của Trương Chí Cương để khi làm thẻ ăn sẽ nạp lại cho thầy giáo.
Lý Học Dương không hay biết gì về dự định của Tô Vân Cảnh, lấy làm khó hiểu chỉ đường cho cậu.
Sau khi Tô Vân Cảnh đi khuất, Lý Học Dương trợn mắt lườm nguýt.
Đúng là không phải thẻ ăn của mình nên không biết xót tiền mà.
Đến nhà ăn phía Đông, qua ô cửa, Tô Vân Cảnh thấy có cá nên gọi một phần cá chua ngọt, còn gọi thêm một phần gà cay yêu thích của mình.
Cậu bưng khay thức ăn, đứng giữa sảnh đảo mắt nhìn quanh.
Chẳng mấy chốc đã xác định được Phó Hàn Chu nổi bật giữa đám đông.
Tô Vân Cảnh tươi cười đi về phía cậu.