Tô Vân Cảnh sợ nhóc cool ngầu dựa gần vào mình sẽ có cảm giác đau nên cậu thả một con gấu bông to giữa hai người.
Phó Hàn Chu không muốn ngăn cách, anh đang lo lắng Tô Vân Cảnh sẽ rời khỏi mình cho nên trạng thái tinh thần mới hỏng bét như vậy.
Để vỗ về anh, Tô Vân Cảnh nắm chặt một bàn tay của anh đặt lên trên cái bụng mềm mại của gấu bông.
Tô Vân Cảnh nhìn một vùng tối tăm trên trần nhà, trong lòng cậu đau đớn khó nhịn.
Bởi vì cậu mà bệnh tình của nhóc cool ngầu tăng lên, muốn rời khỏi thế giới này, bây giờ lại cũng vì cậu mà anh lựa chọn sống tiếp.
Nhớ tới những điều này, Tô Vân Cảnh cảm thấy vô cùng khó chịu, ngực vừa chua xót vừa đau, cậu khẽ nghiêng cơ người rồi chầm chậm thở hắt ra một cách khó khăn.
Thấy cậu nhúc nhích, rõ ràng Phó Hàn Chu đã thoáng căng thẳng, điều này làm Tô Vân Cảnh không dám sụp đổ, cũng không thể để mặc cho bản thân mình sụp đổ.
Cậu đè cánh tay của mình rồi nhìn con gấu bông lông xù, nhóc cool ngầu của cậu đang ở bên kia.
Tô Vân Cảnh nắm chặt bàn tay có hơi lạnh kia, giọng nói có chút khàn khàn: “Anh có còn nhớ, trước kia anh đột nhiên phát sốt rồi phải đi bệnh viện hay không?
“Ừ.”
Tô Vân Cảnh khẽ cười một chút: “Có phải lúc ấy anh đã thích em rồi đúng không? Bởi vì có duc v0ng với em nên anh mới đi tắm nước lạnh?”
Phó Hàn Chu không nói gì nhưng đầu ngón tay lại khẽ động đậy.
“Em còn nhớ rất rõ hôm đó hai chúng ta cùng ngủ trên một chiếc giường.” Tô Vân Cảnh hỏi: “Có phải anh đã nhân lúc em ngủ say mà hôn trộm em không?”
Phó Hàn Chu: “Không có.”
“Vậy lúc ấy anh có nghĩ đến việc đó hay không?”
Người phía bên kia gấu bông không trả lời, Tô Vân Cảnh lại nói tiếp: “Đêm hôm đó, anh lấn em đến góc tường, khi em tỉnh dậy là cả người anh đang dính sát sau lưng em, khuôn mặt cọ trên gáy của em.”
Đối với Tô Vân Cảnh thì đây cũng chỉ là chuyện vừa mới xảy ra cách đây mấy tháng trước mà thôi, chuyện ngày hôm đó cậu vẫn còn nhớ rất rõ ràng, rành mạch.
Rạng sáng bốn, năm giờ, Tô Vân Cảnh bị Phó Hàn Chu chen lấn đến mức khó chịu, mơ mơ màng màng tỉnh dậy.
Phó Hàn Chu sốt đến phát bỏng, có lẽ là do không thoải mái, cho nên cứ cọ cọ vào người Tô Vân Cảnh.
Thấy tình trạng của anh không đúng lắm nên Tô Vân Cảnh đã lấy nhiệt kế đo thử cho anh một chút.
Vừa thấy nhóc cool ngầu phát sốt, Tô Vân Cảnh vội vàng đánh thức Văn Hoài Sơn, nhờ ông ấy lái xe đưa Phó Hàn Chu đến bệnh viện.
Tô Vân Cảnh khẽ cào lòng bàn tay của anh một chút: “Anh còn nhớ rõ chuyện xảy ra tối hôm đó không?”
Yết hầu của Phó Hàn Chu trượt lên trượt xuống, sau một hồi lâu anh mới “Ừm” một tiếng.
Tô Vân Cảnh lại hỏi: “Vậy anh có còn nhớ lúc ấy em trông như thế nào không?”
“Ừm.”
Tiếng nói trong trẻo của Tô Vân Cảnh chảy xuôi giữa đêm tối: “Đêm hôm đó, sau khi anh tắm xong thì ngồi xổm ở đầu giường của em, rồi khi em thấy được, em đã nhích ra nhường cho anh một nửa giường.”
Tô Vân Cảnh dùng cánh tay khác che kín đôi mắt của Phó Hàn Chu, cậu nghiêng người ngồi dậy, tới gần anh.
Đôi mắt dưới lòng bàn tay lập tức chớp chớp, hàng mi dày rậm nhẹ nhàng quét qua lòng bàn tay của Tô Vân Cảnh, để lại một cảm giác tê tê ngứa ngứa.
“Anh nghĩ lại thử xem, nếu lúc ấy em mà biết anh thích em, sau đó em còn nhường lại một nửa giường cho anh...” Hơi thở Tô Vân Cảnh nóng rực, giọng nói khàn khàn.
Cậu chạm môi mình lên khóe môi Phó Hàn Chu: “Em sẽ hôn anh giống như vậy.”
Khẽ chạm nhẹ một cái, rồi Tô Vân Cảnh lập tức rời môi ra.
Bởi vì Tô Vân Cảnh không xác định được là trong đầu của Phó Hàn Chu lúc này, là cậu của bây giờ với cả người đầy sâu bọ, hay là biến thành cậu thiếu niên của mười năm trước kia.
Tô Vân Cảnh hy vọng khi nhắc tới quá khứ, người mà nhóc cool ngầu nghĩ đến chính là cậu của mười năm trước, như vậy thì khi Tô Vân Cảnh lại chạm vào anh, anh cũng sẽ không cảm thấy đau.
Thế giới tinh thần của Phó Hàn Chu đã hoàn toàn thay đổi, Tô Vân Cảnh muốn lợi dụng hồi ức quá khứ để chậm rãi vỗ về nhóc cool ngầu.
Đây là tính toán đầu tiên của Tô Vân Cảnh, thử xem có tác dụng hay không.
Sau khi hôn Phó Hàn Chu một cái, lúc Tô Vân Cảnh định nằm xuống thì Phó Hàn Chu đột nhiên ôm lấy cậu.
Tô Vân Cảnh nâng người lên không dám động đậy, để cho Phó Hàn Chu tùy ý ôm một lát rồi mới cẩn thận, dè dặt hỏi anh: “Đau không?”
Người trong ngực lắc lắc đầu.
Tô Vân Cảnh không biết là anh thật sự không đau, hay là bởi vì quá muốn gần gũi cậu cho nên mới giả vờ bản thân mình không đau.
Nửa tháng này, Tô Vân Cảnh không phát hiện ra sự khác thường của nhóc cool ngầu, cũng chính là bởi vì anh cứ luôn dán cứng lên người cậu như trước đây, thậm chí hai người còn gì gì kia kia một lần.
Tô Vân Cảnh suy nghĩ một chút về bản thân mình với cả người đầy sâu bọ và Phó Hàn Chu...
Da đầu tê dại từng trận.
Nhóc cool ngầu dùng hành động thực tế để chứng minh cho câu nói “Mặc kệ em biến thành cái gì, anh cũng vẫn yêu em”.
Phó Hàn Chu ôm Tô Vân Cảnh một hồi lâu rồi mới buông ra, ngoại trừ việc ngoan ngoãn nắm tay của cậu thì cũng không làm bất cứ hành động thân mật gì khác.
Thật lâu trước đây, Giang Sơ Niên đã biết Phó Hàn Chu có bệnh về phương diện tinh thần, Tô Vân Cảnh sợ sẽ có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn, cho nên nói cho Giang Sơ Niên biết bệnh tình của Phó Hàn Chu đã nặng thêm.
Nhỡ đâu sau này có lộ ra dấu vết gì đó thì bây giờ Giang Sơ Niên cũng đã có chuẩn bị trước, như vậy sẽ có thể khống chế được ý kiến và thái độ của công chúng đầu tiên.
Khi Giang Sơ Niên nghe tình hình của Phó Hàn Chu thì vô cùng lo lắng, thương lượng với đạo diễn, muốn tranh thủ một chút thời gian nghỉ ngơi cho Phó Hàn Chu.
Phần một của bộ phim “Thủy Nghịch” nói về việc nam chính bị thái tử bức ép đến mức tức nước vỡ bờ, khi đã biết tầm quan trọng của quyền thế, nam chính quyết định tranh đoạt ngôi vị hoàng đế.
Phần hai là nam chính vùng lên, đầu tiên là lật đổ thái tử, sau đó đạt được sự trọng dụng của phụ hoàng, được lập làm thái tử, cuối cùng khoác áo hoàng bào, trở thành vị hiền quân được lưu danh thiên cổ.
Cho nên, đất diễn của Phó Hàn Chu trong phần hai của bộ phim này cũng không nhiều, chỉ chiếm một phần năm nội dung kịch bản.
Tuy đất diễn không nhiều, nhưng quá trình diễn biến mưu đồ của nhân vật lại hết sức phức tạp.
Dưới sự kiên nhẫn khơi thông của Giang Sơ Niên, cuối cùng đạo diễn cũng đồng ý cho Phó Hàn Chu nghỉ ngơi vài ngày, sau đó mới tiếp tục quay mấy phân cảnh cuối cùng của thái tử “chó cùng rứt giậu”.
Phó Hàn Chu quay xong cảnh diễn bây giờ là có thể trở về để điều chỉnh trạng thái.
Nhưng đạo diễn này nổi tiếng là chậm chạp và tỉ mỉ, quay một cảnh phim mà kéo dài hơn một tuần lễ.
Cũng may là cuối cùng Tô Vân Cảnh đã biết được nguyên nhân bệnh tình của Phó Hàn Chu, chứ không hề mơ màng, luống cuống như mấy hôm trước nữa.
Cậu hạ quyết tâm, trước tiên cứ làm thử biện pháp của mình xem sao.
Nếu như vẫn không trấn an được Phó Hàn Chu thì phải ra nước ngoài để tìm bác sĩ chuyên nghiệp chữa trị.
Thân phận của Phó Hàn Chu đặc biệt, nếu như để người khác biết được anh đi gặp bác sĩ tâm lý thì chắc chắn truyền thông sẽ tung tin bay đầy trời.
Cho nên nếu muốn chữa bệnh thì tốt nhất là bay sang nước ngoài.
Giang Sơ Niên hoàn toàn từ bỏ dự định nghỉ phép, ở lại yểm trợ cho hai người Tô Vân Cảnh.
Có Giang Sơ Niên ở đây, khi Phó Hàn Chu không đóng phim thì anh ấy sẽ đẩy hai người trợ lý đi, để hai người bọn họ ở chung.
Phần cơm của diễn viên chính tách biệt với những diễn viên khác, mượn lời nói của dân cư mạng thì là phần cơm bỏ thêm đùi gà.
Cũng có một số diễn viên có tên tuổi không ăn cơm của đoàn phim, mà để cho bác sĩ dinh dưỡng đưa thức ăn tới đây.
Phó Hàn Chu thuộc nhóm diễn viên vừa có tên tuổi lại còn có tiền.
Đến thời gian ăn cơm trưa, khách sạn đưa thức ăn mà Tô Vân Cảnh đã đặt đến, cậu và Phó Hàn Chu ngồi trong xe bảo mẫu ăn.
Lên xe, Tô Vân Cảnh lấy dải lụa che kín đôi mắt của Phó Hàn Chu.
Anh còn đang mặc trang phục diễn, chân mày được thợ trang điểm trang điểm rất dài, nơi đuôi mắt có một vệt đỏ sậm, trông vừa hung ác, vừa nham hiểm lại lạnh lùng.
Tô Vân Cảnh cầm dải lụa đi tới, Phó Hàn Chu cúi người xuống, hàng mi dài của anh hơi cụp, trông rất ngoan ngoãn.
Chỉ cần Tô Vân Cảnh ở một mình với Phó Hàn Chu thì cậu sẽ che kín đôi mắt của nhóc cool ngầu lại, cho dù là buổi tối đi ngủ cũng sẽ mang bịt mắt cho anh, bởi vì cậu không muốn để anh “nhìn thấy” những con sâu bọ trên người mình.
Tô Vân Cảnh bỏ bàn ăn trên xe xuống, rồi sau đó kéo Phó Hàn Chu ngồi xuống.
Sau khi cậu mở hộp cơm ra thì đưa muỗng và cơm cho nhóc cool ngầu.
Dải lụa rất mỏng, Tô Vân Cảnh gấp làm hai rồi che đôi mắt của Phó Hàn Chu lại, anh vẫn có thể mơ mơ hồ hồ thấy bóng dáng đồ ăn.
“Hôm nay có cá, anh muốn ăn cá không?” Tô Vân Cảnh gắp một miếng cá lên hỏi Phó Hàn Chu.
Phó Hàn Chu gật đầu một cái.
Tô Vân Cảnh tách thịt ở trên xương, bỏ vào trong muỗng của Phó Hàn Chu: “Không có xương, yên tâm ăn đi.”
Phó Hàn Chu cúi đầu ăn vào trong miệng, nhai miếng thịt cá trắng giữa môi và răng, tướng ăn vẫn nhã nhặn, lịch sự như thế.
Sườn hấp gạo nếp mềm nhừ, Tô Vân Cảnh dễ dàng lấy thịt trên miếng sườn ra, bỏ vào trong bát Phó Hàn Chu.
Phó Hàn Chu thích cậu làm như vậy, thích Tô Vân Cảnh đặt hết tất cả sự chú ý lên trên người anh.
Nhìn Phó Hàn Chu ngoan ngoãn chờ đợi cậu đút ăn, Tô Vân Cảnh không nhịn được mà nhớ tới trước kia.
“Anh có còn nhớ không? Khi hai chúng ta còn đi học ở Nam Trung, có một khoảng thời gian em mang theo cơm nhà, mặc kệ em gắp món gì cho anh thì anh cũng sẽ ném nó ra.”
“Lúc ấy em còn buồn bực, Tiểu Chu Chu vừa nghe lời vừa đáng yêu của em đi đâu mất rồi? Tại sao khi trưởng thành lại trở nên ngạo kiều, khó chịu như thế?”
Phó Hàn Chu dừng động tác lại nhìn Tô Vân Cảnh, vì cách hai tầng lụa nên anh chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của Tô Vân Cảnh.
Lúc đó, anh vẫn chưa xác định được Tô Vân Cảnh chính là Lục Gia Minh, cho nên mới luôn cáu gắt như vậy.
Tô Vân Cảnh cười một cái: “Chờ sau này khi anh đến Hành Lâm tìm em, em mới phát hiện ra, dưới gương mặt ngạo kiều này vẫn là Chu Chu mềm mại của trước kia.”
“Sợ lạnh, thích làm nũng, thích bám dính em.”
Phó Hàn Chu cụp mắt xuống, bây giờ anh cũng vẫn thích bám dính Tô Vân Cảnh, chỉ là khi tinh thần tồi tệ, anh sợ mình làm tổn thương đến cậu, sợ những con sâu bọ đó làm đau cậu.
Khi ăn cơm, Tô Vân Cảnh cố ý hạ nhiệt độ điều hòa trong xe xuống, nhìn đôi môi của Phó Hàn Chu dần dần trắng bệch, trong lòng cậu khẽ động.
“Có lạnh không?” Khi Tô Vân Cảnh hỏi, cậu thử đưa tay s0 so4ng mu bàn tay của Phó Hàn Chu.
Phó Hàn Chu lắc đầu, nhưng tay anh lại rất lạnh, tựa như được điêu khắc tỉ mỉ từ đá bạch ngọc, thon dài lạnh lẽo.
Tô Vân Cảnh chạm vào anh rất nhiều lần nhưng cũng không dám mạo muội xuống tay, vì cậu sợ nhóc cool ngầu còn chìm trong ảo cảnh, nếu cậu dựa gần vào anh sẽ khiến anh có cảm giác đau.
“Hàn Chu.” Tô Vân Cảnh gọi anh.
Bởi vì trên mắt Phó Hàn Chu còn che dải lụa nên anh nghiêng tai để nghe giọng của Tô Vân Cảnh.
“Anh nghĩ nhiều hơn về hình dáng trước kia của em đi, nhớ lại thời em còn đẹp trai ấy.” Nếu như vậy thì khi cậu chạm vào anh, anh cũng sẽ không thấy đau nữa.
Tô Vân Cảnh nhẹ nhàng bao phủ tay mình lên mu bàn tay Phó Hàn Chu: “Anh có cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của em không?”
Môi dưới Phó Hàn Chu run run.
Tô Vân Cảnh bắt chước bản thân mình của mười năm trước, dùng giọng điệu trêu chọc nói bên tai Phó Hàn Chu: “Chu Chu, nếu cậu nghe lời, tôi sẽ mua cho cậu một còn gấu bông thật to, còn cho cậu ngủ chung giường với tôi.”
“Em còn ôm anh.” Tô Vân Cảnh khẽ nói: “Em thật sự rất thích anh.”
Hô hấp của Phó Hàn Chu trở nên dồn dập, cả người run rẩy, khi nghe thấy giọng nói gần như mê hoặc của Tô Vân Cảnh, anh bỗng đè Tô Vân Cảnh xuống hôn.
Tô Vân Cảnh bị đè lên bàn cơm, sau lưng ép lên cạnh gỗ, cấn cậu có hơi đau.
Nhóc cool ngầu đè nặng trên người, anh giống như bị hội chứng lạnh, cả người không ngừng run rẩy, nhưng cánh tay ôm Tô Vân Cảnh lại siết rất chặt.
Phó Hàn Chu cắn môi lưỡi Tô Vân Cảnh, giống như một người sắp chết đuối, khó khăn lắm mới tìm được chút không khí trong lành, nên đã chiếm được là không muốn buông tay.
Anh nâng khuôn mặt Tô Vân Cảnh lên, không ngừng xâm nhập dây dưa.
Căn bệnh của Phó Hàn Chu đã trở nên nguy kịch, mà Tô Vân Cảnh lại là phương thuốc duy nhất của anh.
Tô Vân Cảnh ôm Phó Hàn Chu để trấn an, đồng thời trong lòng cậu cũng hiện lên chút lo lắng.
Cậu không biết hình ảnh của cậu trong mắt Phó Hàn Chu bây giờ là như thế nào, chỉ có thể liên tục nhắc nhở anh vào những lúc khẽ tách ra khi đang hôn môi, để cho anh nhớ lại dáng vẻ của cậu khi chưa có sâu bọ.
Nụ hôn này vừa vội vàng lại rất sâu, Tô Vân Cảnh nói chuyện đứt quãng, nửa ngày cũng chưa biểu đạt rõ được ý nghĩ của mình, ngược lại bị hôn đến bắt đầu thiếu oxy.
Tình hình của nhóc cool ngầu cũng không tốt lên mấy.
Mấy ngày nay anh ăn không được, mỗi buổi tối còn mất ngủ, sức khỏe cứ trượt xuống thẳng tắp như thế.
Ít nhất Tô Vân Cảnh vẫn còn có thể thở được. Còn anh thì lại nằm sấp xuống trên người Tô Vân Cảnh một cách yếu ớt, cứ như vừa mới bị yêu quái hút mất sinh khí.
Tô Vân Cảnh: “...”
Nhìn thấy nhóc cool ngầu như vậy, Tô Vân Cảnh dở khóc dở cười, cậu vỗ vỗ sau lưng giúp anh thông khí: “Bây giờ đã biết được chỗ tốt của việc ăn cơm chưa?”
Tô Vân Cảnh dứt lời, Phó Hàn Chu vừa khôi phục được chút thể lực lại nhào tới hôn tiếp.
Tô Vân Cảnh: “...”
Thời gian lần này ngắn hơn so với lần trước một nửa, anh lại vùi đầu vào vai Tô Vân Cảnh, đuôi mắt ửng đỏ, trong mắt đã phủ làn sương mù, thở hổn hển trầm thấp.
Thở hổn hển mấy hơi, lại nhào tới hôn Tô Vân Cảnh tiếp.
Tô Vân Cảnh bị tinh thần “bất khuất” này của nhóc cool ngầu dọa cho sợ luôn rồi.
Hai người bọn họ cũng không phải vừa mới xác định quan hệ, ngay cả gì gì kia kia cũng đã làm luôn rồi, không đến mức như vậy chứ?
Nhưng Tô Vân Cảnh nghĩ lại, ngày hôm đó, nhóc cool ngầu vẫn trong trạng thái phát bệnh, vậy thì khắp người cậu đều là “sâu bọ”, chắc ngoại trừ đau ra thì anh cũng chẳng có cảm giác gì khác.
Mấy ngày nay, cho dù là hành động thân mật nào của bọn họ thì cũng đều chỉ làm cho Phó Hàn Chu cảm thấy rất đau mà thôi.
Phó Hàn Chu cọ cọ chóp mũi bên tai Tô Vân Cảnh, giọng nói trầm thấp: “Khó chịu.”
Mấy ngày nay tình hình thân thể của nhóc cool ngầu không được tốt cho lắm, Tô Vân Cảnh liền sốt ruột hỏi: “Khó chịu chỗ nào?”
Phó Hàn Chu không nói gì, nhưng lại khẽ cọ vào Tô Vân Cảnh một chút.
Sau khi Tô Vân Cảnh cảm giác được anh khó chịu chỗ nào thì bên tai dần đỏ lên.
Nhưng nghĩ đến bệnh tình của nhóc cool ngầu có chút chuyển biến, cuối cùng cũng đã có nhu cầu về phương diện kia nên chắc có lẽ thế giới tinh thần cũng không còn khủng b0 như trước nữa, Tô Vân Cảnh thở phào nhẹ nhõm.
“Ở đây là phim trường.” Gương mặt Tô Vân Cảnh nóng lên: “Về, về khách sạn rồi nói sau.”
Phó Hàn Chu không nói gì, vẫn nằm trên người Tô Vân Cảnh.
Tô Vân Cảnh không nhịn được hỏi anh: “Bây giờ anh đang nghĩ tới gì?”
“Muốn em*.” Giọng nói khàn vô cùng.
(*: Từ “muốn” và “nghĩ” trong tiếng Trung Quốc đồng âm)
Tô Vân Cảnh bị giọng nói nhão nhão dính dính của anh thiêu đốt, yết hầu khó chịu trượt lên trượt xuống: “... Em biết, nhưng mà là em trong hình dáng nào? Phiên bản đẹp sao?”
“Hình dáng nào của em cũng đẹp, anh đều thích hết.”
Phó Hàn Chu khép hai mắt lại, đuôi mắt vẫn có vệt đỏ như cũ, dường như lưu luyến dịu dàng, lại dường như có chút mỏi mệt, anh cứ nằm trên người Tô Vân Cảnh như vậy, không muốn cử động.
Tô Vân Cảnh nhìn anh một cái rồi đặt môi ngay bên tai anh, khẽ nói: “Em lén nói cho anh biết, em thích dáng vẻ khi còn niên thiếu của anh.”
“Thích anh của khi ấy, là bởi vì tiếc nuối khi chưa từng được hôn anh.”
“Nếu khi ấy em biết anh thích em, thì chắc chắn em cũng sẽ thích anh.”
Đôi mắt phượng xinh đẹp dưới dải lụa của Phó Hàn Chu cong cong.
Thấy anh cuối cùng cũng cười, Tô Vân Cảnh nở nụ cười theo, nhưng trong mắt lại hàm chứa một tầng sương mù mơ hồ, trong lòng chua xót.