Buổi sáng bị người bên cửa hàng giặt là gọi tỉnh.
Hôm qua Tô Vân Cảnh đặt trên app phục vụ giao hàng tận nơi, người của tiệm giặt là khô tới lấy quần áo vào lúc chín giờ sáng.
Khuôn mặt này của Phó Hàn Chu không thích hợp lộ ra bên ngoài, buổi trưa Tô Vân Cảnh còn đặt cơm, hai người bọn họ ở phòng phòng khách sạn cả một ngày.
Tô Vân Cảnh trả thêm một trăm tệ phí giặt gấp cho bên tiệm giặt khô, buổi chiều lúc năm giờ rưỡi, quần áo của bọn họ đã được đưa tới đây.
Ăn xong bữa tối, Tô Vân Cảnh tắm nước nóng, đi ra khỏi nhà tắm liền nhìn thấy Phó Hàn Chu đang cầm điện thoại cậu để gọi điện.
Hai chiếc điện thoại của Phó Hàn Chu đều để ở nhà, muốn liên lạc với người khác cũng chỉ có thể dùng điện thoại của Tô Vân Cảnh.
Tô Vân Cảnh thuận thế nghe mấy câu, đợi Phó Hàn Chu cúp máy, lúc này cậu mới hỏi: “Gọi điện thoại cho Giang Sơ Niên hả?”
Phó Hàn Chu xoay người lại nhìn Tô Vân Cảnh, cậu đứng ở cửa nhà tắm, hơi nóng mông lung tỏa trên khuôn mặt sạch sẽ của cậu.
Vành tai bị nước nóng làm cho hơi đỏ lên, giống như từng bị ai hôn vậy.
Yết hầu Phó Hàn Chu lăn lên lăn xuống, thấp giọng nói: “Không phải.”
Tô Vân Cảnh lau tóc, trong lòng nhớ tới việc Giang Sơ Niên nói rằng khi trở về sẽ tìm cậu nói chuyện.
Bây giờ Giang Sơ Niên là người đại diện của Phó Hàn Chu, chuyện của hai người bọn họ không thể giấu nổi anh ấy được.
Hơn nữa cũng không thể giấu anh ấy.
Ở thời đại internet này, dư luận thay đổi liên tục, nhỡ đâu có tin đồn gì đó về cậu và Phó Hàn Chu, Giang Sơ Niên là người đại diện, có thể giúp xử lý ngay lập tức.
Tuy rằng Phó Hàn Chu là diễn viên, nhưng anh có rất nhiều fan bạn gái điên cuồng, một khi công bố chuyện tình cảm, còn là với một người đàn ông, nhất định sẽ gây ra sóng gió to lớn.
Tô Vân Cảnh thì không sợ dư luận đàm tiếu, nhưng cậu cũng không muốn mỗi một hành động cử chỉ của mình và nhóc cool ngầu đều bị công chúng chú ý.
Bây giờ cho dù Phó Hàn Chu lui khỏi giới, với sự nổi tiếng của anh mà có chuyện yêu đương thì cũng sẽ nhanh chóng lên hot search.
Cho nên không thể giấu người bên cạnh là Giang Sơ Niên được, vẫn nên nói với anh ấy một tiếng, không đến lúc xảy ra chuyện thì anh ấy sẽ không kịp trở tay.
Tô Vân Cảnh chậm rãi lau khô tóc, suy nghĩ những tình huống sau này sẽ xảy ra.
“Chuyện của hai chúng ta, vẫn nên nói với Giang Sơ Niên một tiếng.” Tô Vân Cảnh dừng lại một chút.
Nhưng tình huống hiện tại của cậu rất đặc biệt, không thể nói sự thật với Giang Sơ Niên được.
Tô Vân Cảnh nghĩ ra một phương án cẩu huyết: “Anh cứ nói là, anh vẫn luôn rất thích Văn Từ, trông em giống với Văn Từ, cho nên anh mới thích em.”
Thật ra không cần Phó Hàn Chu nói, chắc hẳn Giang Sơ Niên cũng sẽ nghĩ như vậy.
Bất kỳ ai từng nhìn thấy Văn Từ, chắc hẳn đều sẽ nghĩ như thế, nhưng Tô Vân Cảnh không quan tâm. Dù sao cậu cũng là thế thân của chính mình, cho dù người ngoài có thương xót cậu, thì Tô Vân Cảnh nghe thấy cũng chỉ bật cười mà thôi.
Phó Hàn Chu không nói gì, nhìn thấy Tô Vân Cảnh dùng chiếc khăn lông đó lau cái tai hơi đỏ, ánh mắt anh dần tối đi.
Tô Vân Cảnh không chú ý tới sự im lặng của Phó Hàn Chu, trong đầu đều là những chuyện đứng đắn.
“Hình như hôm nay anh ấy sẽ ngồi máy bay về, ngày mai em phải tới phòng làm việc. Đúng lúc tối nay có xe lửa về thủ đô, chúng ta phải đặt vé xe lửa vào rạng sáng, người trên xe sẽ ít, tỉ lệ nhận ra anh cũng sẽ ít hơn.”
“Tối hôm nay chúng ta sẽ quay về, anh thấy thế nào?”
Tô Vân Cảnh ngẩng đầu lên nhìn Phó Hàn Chu, cậu vừa dứt lời, đối phương đột nhiên đứng dậy, đè cậu lên cửa nhà tắm.
Khi cảm nhận được thận thể cu0ng cứng của Tô Vân Cảnh, Phó Hàn Chu liền cố gắng nhịn xuống một nửa duc v0ng của mình.
Chỉ nhẹ nhàng đặt lên vành tai Tô Vân Cảnh một nụ hôn.
Phó Hàn Chu biết bây giờ Tô Vân Cảnh vẫn chưa thích ứng được với sự thân mật quá mức, anh chỉ có thể nhịn lại tính chiếm hữu mãnh liệt của mình.
Cùng với duc v0ng như dời non lấp biển.
Không thể dọa cho cậu chạy mất được.
Phó Hàn Chu nói với bản thân, phải chậm rãi giống như trước đây, bây giờ có thể như thế này đã là tốt lắm rồi.
Đừng vội vã, cho Tô Vân Cảnh thời gian thích ứng, để cậu dần dần tiếp nhận anh.
Phó Hàn Chu rút lấy cái khăn lông trong tay Tô Vân Cảnh, dịu dàng lau tóc cho cậu, thi thoảng lại cúi đầu hôn cậu một cái.
Những nụ hôn kia của Phó Hàn Chu giống như máy nghiền vậy, nghiền nát từng suy nghĩ đứng đắn ở trong đầu Tô Vân Cảnh, khiến chúng không còn đứng đắn nữa.
Đêm hôm đó bọn họ chưa đi, lại ở lại khách sạn thêm một đêm.
Buổi tối ngày hôm sau, một chiếc xe MPV màu đen lái tới cửa khách sạn đón bọn họ ra sân bay.
Tô Vân Cảnh còn tưởng rằng bọn họ về thủ đô, đi qua lối kiểm tra vip của sân bay, nhân viên công tác mở xe dẫn bọn họ tới một sân bay tư nhân loại nhỏ.
Sân bay tư nhân cũng thuộc quyền quản lý của công ty hàng không, mỗi lần bay đều phải làm đơn xin phép với công ty hàng không, còn phải mua đường bay.
Còn thêm các loại phí dụng, một lần bay tốn rất nhiều tiền.
Mơ mơ hồ hồ lên máy bay, ngồi lên chiếc sofa bằng da thật thoải mái, Tô Vân Cảnh không nhịn được trêu chọc Phó Hàn Chu.
“Chu Chu, anh giàu quá nhỉ, còn có cả máy bay tư nhân luôn cơ.”
Một số minh tinh lớn trong nước đã mua máy bay tư nhân từ lâu rồi, mỗi lần đi đâu đều phải tiêu hết hai ba mươi vạn tệ.
Phó Hàn Chu là người có gia cảnh giàu có nhất trong giới giải trí, chưa bao giờ anh có tin tức ngồi máy bay tư nhân, lái siêu xe hàng trăm vạn.
Nghe thấy xưng hô quen thuộc này, con ngươi đen láy của Phó Hàn Chu có chút ý cười: “Không phải anh mua đâu, bỏ tiền ra thuê đấy.”
Với thu nhập hiện nay của Phó Hàn Chu, mua một chiếc máy bay tư nhân không phải là vấn đề, nhưng không cần thiết.
Tô Vân Cảnh uống nước ép trong khoang máy bay, vẫn muốn mắng Chu Chu phá của.
“Từ đây tới thủ đô cũng chỉ hai tiếng đồng hồ, không đến mức phải tốn kém như vậy, chúng ta ngồi xe lửa là được rồi.”
Phó Hàn Chu cụp mi mắt, đôi mắt phương đẹp đẽ rũ xuống một cái bóng.
Anh thấp giọng nói: “Không phải về thủ đô.”
Tô Vân Cảnh bóc một quả cam cho Phó Hàn Chu, không nghe rõ nên hỏi lại: “Gì cơ?”
Hàng mi dài rung động một chút, cảm xúc trong mắt biến mất không còn dấu vết, Phó Hàn Chu nhìn chằm chằm Tô Vân Cảnh, mắt mày cong cong, đuôi mắt cong lên tự nhiên.
“Gần đây anh không có công việc, chúng ta tìm một nơi để trải qua kỳ nghỉ đi.”
Nhóc cool ngầu quay lại dáng vẻ ngoan ngoan, khuôn mặt nảy nở còn đẹp đẽ hơn thời thiếu niên, đẹp động lòng người.
Tô Vân Cảnh bị vẻ đẹp của Phó Hàn Chu mê hoặc một giây. Nhưng rất nhanh lại khôi phục lại vẻ bình tĩnh, cậu lo lắng cho anh cứ như bà mẹ già vậy.
“Anh chắc chắn là anh không có công việc chứ? Anh đã nói với Giang Sơ Niên chưa? Khi nào hai người chúng ta đi nghỉ phép cũng được, nhưng công việc thì không thể chậm trễ.”
Mấy năm này ngành giải trí rất nhộn nhịp, nghe nói cát xê và đại ngôn của diễn viên đều tăng giá lên tận trời.
Với những gì Tô Vân Cảnh biết, dạng minh tinh nổi tiếng như Phó Hàn Chu, được trả giá hàng trăm vạn nghìn vạn.
Nếu như anh mặc kệ không làm việc nữa, cả đoàn đội sẽ trở tay không kịp, Tô Vân Cảnh có thể tưởng tượng ra được phòng làm việc sẽ loạn tới mức nào.
Tuy rằng cậu đã vào phòng làm việc của Phó Hàn Chu nhưng cũng chỉ là một cậu em chạy việc in ấn, không biết trong tay Phó Hàn Chu có những công việc gì.
Phó Hàn Chu dựa lại gần, gối đầu lên đầu gối Tô Vân Cảnh, nằm trên sofa bằng da: “Tháng bốn năm sáu là thời gian anh nghỉ ngơi, cậu ta rất ít khi nhận công việc cho anh vào ba tháng này.”
Những lời này đều là thật.
Tô Vân Cảnh cảm thấy yên tâm, nếu như công việc của nhóc cool ngầu không có vấn đề, vậy thì một nhân viên nhàn tản như cậu đương nhiên sẽ đồng ý đi ăn uống chơi bời cùng với anh rồi.
“Vậy chúng ta đi đâu? Ra nước ngoài hả?” Tô Vân Cảnh có chút do dự: “Cảm thấy đồ ăn ở nước ngoài không ngon, nhưng có nhiều người trong nước biết anh quá, chơi cũng chẳng vui nổi.”
Trong nước có khu trượt tuyết, đi trượt tuyết đeo kính bảo vệ này nọ thì cũng không sợ người khác nhận ra, nhưng nhóc cool ngầu sợ lạnh.
Phó Hàn Chu nhìn chăm chú Tô Vân Cảnh ở bên trên, đôi mắt sâu đen giống như mặt nước tĩnh mịch: “Vậy thì tới nơi chỉ có hai người chúng ta, anh nấu cơm cho em ăn.”
Tô Vân Cảnh cảm thấy anh khác lạ, nhướng cao đầu lông mày.
Gạt những sợi tóc rơi trước trán Phó Hàn Chu ra, Tô Vân Cảnh dùng ngón tay nhẹ nhàng vỗ cái trán bóng mượt đầy đặn của anh.
“Chắc không phải là anh muốn tìm một hòn đảo nhỏ, đưa em vào trong đó, nhốt em lại dưới tầng tăm tối không thấy ánh mặt trời, vĩnh viễn không thả ra chứ?”
Đây là chuyện bệnh kiều sẽ làm.
Không khéo vô cùng, cái người trên đầu gối cậu chính là một tên bệnh kiều.
Tuy rằng Tô Vân Cảnh cảm thấy lúc anh kiêu ngạo trông rất đáng yêu.
Phó Hàn Chu khép mắt lại, yết hầu lăn lên lăn xuống, anh nhẹ giọng nói: “Sẽ không nhốt em dưới tầng hầm đâu.”
Chỉ nói không nhốt cậu dưới tầng hầm, chứ không phủ nhận những điều khác.
Tô Vân Cảnh bật cười: “Chỉ cần anh xử lý xong chuyện công việc, ở dưới tầng hầm với anh cả đời, em cảm thấy không có vấn đề gì cả.”
Có ai mà không muốn làm một kẻ nhàn rỗi cơ chứ.
Có người lo ăn lo ở, Tô Vân Cảnh vui gần chết.
Phó Hàn Chu mở mắt ra liền nhìn thấy ý cười vụn vặt lập lòe trong đôi mắt của Tô Vân Cảnh, giống như mặt nước lóng lánh, dao động theo từng nhịp dòng chảy.
Dao động tới trong mắt Phó Hàn Chu, làm cho một nơi nào đó trong tim đang nóng lên.
Anh muốn hỏi Tô Vân Cảnh, câu này là nghiêm túc sao?
Nhưng cuối cùng vẫn không cất tiếng hỏi.
Tới nơi nghỉ dưỡng thì đã là một giờ sáng rồi.
Tô Vân Cảnh ngủ một giấc trên máy bay, khoác một cái áo gió, hà hơi xuống máy bay cùng với Phó Hàn Chu.
Đây hình như là một hòn đảo, xung quanh toàn là biển.
Gió biển mang theo mùi tanh mặn, thổi mái tóc đen của Tô Vân Cảnh bay tán loạn.
Trên đảo bật đèn màu xanh lục, ánh sáng có hơi tối, Tô Vân Cảnh đi tới, mơ hồ cảm thấy có chút quen thuộc.
Đợi khi nhìn thấy tòa biệt thự tường trắng ngói đỏ kia, lúc này Tô Vân Cảnh mới giật mình hiểu ra.
Hóa ra là nơi đây là hòn đảo nhỏ khi đó Văn Yến Lai và Thẩm Niên Ôn kết hôn.
Biệt thự đã được người quét dọn sạch sẽ, Tô Vân Cảnh đi theo Phó Hàn Chu tới căn phòng bọn họ ở trước kia.
Bị gió biển thổi, Tô Vân Cảnh đã không còn thấy buồn ngủ từ lâu, cởi áo gió màu đen trên người ra, hỏi Phó Hàn Chu: “Sao đột nhiên lại nhớ tới nơi này vậy?”
Nơi này có hồi ức không mấy tốt đẹp của bọn họ, Tô Vân Cảnh còn nhớ, Phó Hàn Chu đã đuổi cậu ra khỏi nhà anh ngay tại đây.
Nhóc cool ngầu vẫn còn nhớ tới chuyện này, lúc ở sân trượt băng, còn vì chuyện bản thân gián tiếp hại Tô Vân Cảnh bị thương mà tự trách buồn bã rất lâu.
Phó Hàn Chu nhìn sang, giọng nói trầm thấp: “Không phải là đột nhiên, mỗi năm anh đều sẽ tới đây ở vài ngày.”
Mỗi năm vào dịp tháng năm, anh đều sẽ tới đây ở một thời gian, ngủ trên chiếc giường mà Tô Vân Cảnh đã từng ngủ.
Phó Hàn Chu thường hay nhớ lại cái ngày hai bọn họ ở trên hòn đảo nhỏ này, Tô Vân Cảnh vẫn luôn thử tiếp cận anh, hòa nhập vào trong cuộc sống của anh.
Anh không biết lai lịch của Tô Vân Cảnh, nhưng hình như từ nhỏ Tô Vân Cảnh đã gần gũi anh, tốt với anh, thể hiện ý tốt của mình.
Cho nên Phó Hàn Chu tin tưởng rằng, cậu nhất định sẽ quay về, sau khi quay về cũng nhất định sẽ tìm anh.
Thời gian chờ đợi lâu dài dần dần mài mòn Phó Hàn Chu, mỗi khi anh nghi ngờ, đều sẽ tới đây.
Trước đây anh vẫn luôn cho rằng, lúc mới đầu anh ghét Tô Vân Cảnh, là bởi vì cậu giống Lục Gia Minh.
Anh không nỡ oán hận Lục Gia Minh đã rời đi, cho nên đẩy sự tức giận lên người Tô Vân Cảnh, muốn đuổi cậu khỏi tầm mắt anh.
Tới tận rất lâu sau đó, Tô Vân Cảnh mới hiểu ra ở trong căn phòng này, nguyên nhân anh phẫn nộ là gì.
Bởi vì hình như Tô Vân Cảnh trời sinh đã biết cho anh cảm giác an toàn như thế nào.
Bắt đầu từ khi cậu cho anh một chiếc điện thoại vào lúc nhỏ, sau đó là lên kế hoạch việc thi đại học cho anh, lên kế hoạch cho tương lai của hai người bọn họ.
Những hành động vô tình của Tô Vân Cảnh luôn có thể an ủi được Phó Hàn Chu, khiến anh có cảm giác an toàn rằng “tương lai của Tô Vân Cảnh nhất định sẽ có anh”.
Phó Hàn Chu đã mất đi một lần, nên khi Tô Vân Cảnh tới lần thứ hai, anh bảo vệ bản thân theo bản năng, không muốn tin Tô Vân Cảnh nữa, dựng lên tất cả gai góc để chống lại cậu.
Khi ở trên hòn đảo này, Phó Hàn Chu luôn có thể tin rằng Tô Vân Cảnh sẽ quay về, hơn nữa còn nhất định sẽ quay về tìm anh.
Bây giờ anh cược thắng rồi, sau khi Tô Vân Cảnh quay về đúng thật là tìm anh ngay lập tức.
Phó Hàn Chu ôm lấy Tô Vân Cảnh từ phía sau, cúi thấp người, tham lam hít mùi hương trên cơ thể Tô Vân Cảnh.
Dường như trên thế giới này chỉ có hai người bọn họ vậy.
Trong lòng Phó Hàn Chu có một giọng nói đang điên cuồng kêu gào, bảo anh nhốt Tô Vân Cảnh lại ở đây.
Như vậy thì cậu sẽ không rời đi nữa, bọn họ có thể ở bên nhau mãi mãi.
Đôi mắt vùi trong mái tóc của Tô Vân Cảnh càng ngày càng âm u, bên trong có thể nuốt hết thảy bóng tối, dường như muốn kéo người bên cạnh xuống vực thẳm, trầm luân cùng với nhau.
Cánh tay Phó Hàn Chu dần dần ôm chặt lại, Tô Vân Cảnh bị ghì tới mức có chút khó chịu, cậu cũng không giãy dụa.
“Có hơi buồn ngủ rồi. Trước khi đi ngủ, Chu Chu có muốn một nụ hôn chúc ngủ ngon không?” Giọng nói của Tô Vân Cảnh mang theo ý cười.
Lông mi Phó Hàn Chu hơi run rẩy, cảm xúc đảo lộn trong mắt giống như những đám mây bị thổi bay trên bầu trời, bay mất không còn vết tích.
Buông Tô Vân Cảnh ra, đi tới trước mặt cậu, Phó Hàn Chu cúi người xuống.
Đôi mắt đen bị ánh sáng làm cho trở nên mơ màng, hàng lông mi đen dài cụp xuống, ngoan ngoan đợi nụ hôn chúc ngủ ngon.
Đáy lòng Tô Vân Cảnh chợt trở nên mềm mại, hôn lên bờ môi anh không hề qua loa chút nào.
“Nào, đi ngủ thôi.”
Tô Vân Cảnh kéo nhóc cool ngầu dễ dỗ tắt đèn lên giường.
Phó Hàn Chu thích Tô Vân Cảnh thân mật, cũng thích hôn cậu.
Mới đầu Tô Vân Cảnh còn chưa thích ứng được với sự thân mật này, sau đó cậu đột nhiên phát hiện rằng, Phó Hàn Chu luôn hôn hôn dụi dụi vào cổ cậu, giống như một loài động v4t to lớn không có tính công kích.
Ngửi ngửi mùi trên người cậu trước, sau đó ấn lấy cậu gặm từng chút một, khiến Tô Vân Cảnh có cảm giác mình là một bình sữa vậy.
Quen với sự thân mật này, Tô Vân Cảnh cũng không còn cu0ng cứng cả người như trước đây nữa.
Ở lại trên đảo hơn một tuần, một ngày ba bữa đều là Phó Hàn Chu nấu, Tô Vân Cảnh rửa bát.
Cuộc sống bình lặng yên ổn như vậy, là điều Tô Vân Cảnh thích.
Nhưng gần tới ngày mùng một tháng năm, Tô Vân Cảnh có thể cảm nhận được rõ ràng cảm xúc càng ngày càng bất an của Phó Hàn Chu.
Tuy rằng Tô Vân Cảnh đã quay về rồi, nhưng ám ảnh khóa chặt lấy con tim anh lại không bớt đi.
Tô Vân Cảnh biết lý do anh lo sợ, nhìn thấy cảm xúc anh trở nên tệ hơn mỗi ngày, trong lòng Tô Vân Cảnh cũng cảm thấy khó chịu.
Lúc sẩm tối, nhìn thấy nhóc cool ngầu ngồi ở ban công, vẻ mặt buồn bã, Tô Vân Cảnh thực sự không nhìn nổi anh như vậy nữa, kéo anh đi dạo bên bờ biển.
Phó Hàn Chu giống như lần trước, chẳng nói lời nào mà đi theo sau Tô Vân Cảnh, khuôn mặt dường như có chút cô đơn.
Mặt trời dần buông xuống, nơi biển phía xa hòa làm một với chân trời, ráng chiều dường như đang phủ lên mặt biển, khiến nước biển màu xanh ngọc trở nên rực rỡ.
Cát mịn mềm mại lướt qua gang bàn chân, cùng với hơi ẩm của gió, nơi này là một địa điểm rất tốt để nghỉ phép, tiếc là hai lần tới đây, nhóc cool ngầu đều chẳng vui vẻ gì cả.
Tô Vân Cảnh quay đầu lại nhìn Phó Hàn Chu một cái, mi mắt anh nhuộm màu ráng chiều, giống như con bướm màu vàng đang giang đôi cánh.
Thấy Tô Vân Cảnh nhìn sang, Phó Hàn Chu im lặng nhìn chằm chằm cậu, đôi mắt vô cùng âm trầm, từng tầng mây đen đè ép bên trong đó, khiến người ta cảm thấy ngạt thở.
Không biết vì cái gì, trái tim Tô Vân Cảnh đột nhiên đau xót.
Cậu nhịn lại cảm xúc kì lạ này, chạy tới bên cạnh biển vốc một đống nước lên hất vào Phó Hàn Chu giống như lần đó.
Quần áo Phó Hàn Chu có một mảnh bị thấm nước. Anh không những không trốn đi, ngược lại còn phối hợp mà đi qua đó, để Tô Vân Cảnh hất vui vẻ hơn.
Tô Vân Cảnh nhìn đôi mắt vô cùng trầm tĩnh kia của Phó Hàn Chu, đột nhiên nhào qua ấn Phó Hàn Chu lên trên mặt cát.
“Chu Chu của em sao cứ không vui mãi vậy?” Tô Vân Cảnh đè lên người Phó Hàn Chu, vươn tay vào trong áo anh, gãi gãi chỗ anh có máu buồn.
Tô Vân Cảnh gãi Phó Hàn Chu, mỉm cười trêu anh: “Hử? Ai chọc anh ấy không vui thế, ai khiến anh ấy không vui vậy, là anh hả?”
Hàng mi như cánh bướm màu vàng của Phó Hàn Chu hơi run rẩy, thi thoảng khi nhướng lên sẽ lộ ra một đôi mắt có chút ý cười, ở chỗ sâu như có thứ ánh sáng gì đó đang lóe lên.
Tô Vân Cảnh biết nhóc cool ngầu thích cậu chủ động thân mật với anh, cho nên vừa gãi chỗ máu buồn của anh, vừa cúi người dán môi lên bên tai anh, nói vào tai anh.
“Em đang ở đây này.”
“Chu Chu, em đang ở bên cạnh anh này.”
“Anh sờ thử xem, có độ ấm này.”
Tô Vân Cảnh dán tay lên cái cổ thon dài của anh, khi Phó Hàn Chu nhìn sang, cậu đột nhiên cong môi, lại tiếp tục gãi chỗ có máu buồn của Phó Hàn Chu.
Phó Hàn Chu giống như một con cá bị sóng biển đánh vào bờ, rụt cái cổ lại, bờ vai dài rộng lắc lư trái phải.
Anh sợ ngứa, vành tai màu trắng dần có chút đỏ, nhịn không được lộ ra tiếng cười qua kẽ môi.
Nước biển dâng lên, sóng biển màu trắng đánh lên trên bãi cát, để lại một đống bọt màu trắng.
Sợ nước sẽ chui vào trong tai Phó Hàn Chu, cậu vội vàng ôm lấy ót anh, nâng đầu anh lên.
Nửa người trên của Phó Hàn Chu cũng theo đó mà rướn lên, cằm chọc vào xương quai xanh của Tô Vân Cảnh.
Hai chân Tô Vân Cảnh còn đang vắt trên người Phó Hàn Chu, anh đột nhiên dậy như vậy, tư thế vô cùng ái muội, giống như Tô Vân Cảnh đang ngồi trên eo Phó Hàn Chu vậy.
Chút tóc xòa xòa rủ trước trán Phó Hàn Chu, anh hơi ngẩng mặt, ráng chiều tràn vào đôi mắt đen kia như đang thiêu đốt.
Anh nhìn chằm chằm Tô Vân Cảnh, ánh mắt không dời đi dù chỉ một chút.
Dưới cái mũi cao thẳng là một bờ môi đỏ mềm mại, đẹp đẽ giống như hoa phượng ở trên đảo, không tiếng động mê hoặc thứ gì đó.
Tô Vân Cảnh giống như bị màu môi của anh làm bỏng vậy, muốn tránh né tầm mắt, nhưng đôi mắt lại không nghe lời cứ nhìn chằm chằm.
Phó Hàn Chu hơi nghiêng về phía trước, chạm nhẹ lên khóe môi dính nước của Tô Vân Cảnh.
Não Tô Vân Cảnh ong lên một tiếng, đôi mắt đột nhiên bị cái gì thổi bay vào, nhanh chóng chớp mấy cái.
Rõ ràng là đã quen với việc nhóc cool ngầu hôn cậu, không biết tại sao bây giờ lại thấy ngại.
Phó Hàn Chu dán tới, hôn lên mí mắt của cậu, lúc này Tô Vân Cảnh mới hoàn toàn cứng đờ.
Phó Hàn Chu biết Tô Vân Cảnh thích anh làm hành động gì, anh mím môi lại, hơi khép mí mắt, im lặng nhìn chằm chằm cậu.
Đúng thật là Tô Vân Cảnh không còn cứng đờ như ban nãy nữa.
Phó Hàn Chu dựa lại gần cậu từng chút một, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt cậu, giống như một con cừu non vô hại, không có chút tính công kích nào.
Trái tim Tô Vân Cảnh đập thình thịch trong l0ng ngưc, nụ hôn mềm mại, xúc cảm ẩm ướt, trước mặt là nhóc cool ngầu ngoan ngoãn.
Khi biển khơi xa xa vỗ sóng, tiếng vỗ rì rào vang lên trong đầu, mọi thứ quá đỗi nhẹ nhàng và đẹp đẽ.
Khi Tô Vân Cảnh tỉnh táo lại, cậu không biết mình đã nằm ở trên bãi biển từ lúc nào rồi, còn Phó Hàn Chu thì đang đè lên người cậu.
Tô Vân Cảnh lập tức có cảm giác áp bức khi bị xâm lược, đồng tử vô thức phóng to hơn một chút.
Cậu như từ trong mơ tỉnh lại, khiến Phó Hàn Chu dừng động tác hôn lại.
Hai tay Phó Hàn Chu đặt ở bên tai Tô Vân Cảnh, lưng căng lên như một dây cung đang kéo hết cơ, mãnh thú trong lòng cũng đang rục rịch.
Anh muốn nhốt Tô Vân Cảnh vào trong phòng, hung hăng xâm chiếm cậu, hoàn toàn chiếm lấy cậu, để trong lòng cậu chỉ có mình anh.
Sự điên cuồng kia gặm nhấm nội tạng của anh khiến Phó Hàn Chu thật sự trở nên vặn vẹo độc ác, không ngừng lặp đi lặp lại đầy cố chấp – cậu là của anh.
Nhưng Phó Hàn Chu đã dập tắt những suy nghĩ thô bạo và đen tối đó xuống, tự nhủ với mình rằng, hãy ngoan một chút.
Phó Hàn Chu nhướng mi, để ánh sáng lọt vào, đôi mắt đen láy biến thành màu sắc như mật ngọt.
Ngoan hơn một chút nữa.
Phó Hàn Chu cong mắt, khóe miệng hơi nhếch lên, kẽ hở đôi môi mỏng tựa như vân trên cánh hoa, theo đó anh cũng nở nụ cười.
Ai có thể chịu được một nhóc cool ngầu như vậy chứ?
Trái tim Tô Vân Cảnh run lên, như bị thủy quái mê hoặc, cậu ngậm lấy cánh môi Phó Hàn Chu, nhanh chóng mut lấy.
Đôi môi vốn dĩ tươi tắn của Phó Hàn Chu lại có chút ẩm ướt, trông đặc biệt gợi tình.
Tai Tô Vân Cảnh lập tức đỏ bừng.
Phó Hàn Chu được ăn kẹo che giấu chút bản tính loài sói cuối cùng của mình, biến thành một con cừu đơn thuần và ngây thơ.
Mỗi lần anh ngoan ngoãn như vậy, anh đều có được kẹo từ Tô Vân Cảnh, khiến Phó Hàn Chu trước mặt cậu lại trở nên hiền lành, vô hại.
Phó Hàn Chu cụp mắt xuống, áp lên môi Tô Vân Ngôn, cạy mở môi cậu, lẳng lặng quấn quýt lấy cậu.
Tô Vân Cảnh không phản kháng như lần đầu nữa, cậu thuận lợi đón nhận nụ hôn sâu như vậy.
Không có tính xâm lược, không có duc v0ng chiếm hữu, không mạnh mẽ, k1ch thích một cách dịu dàng.
Sự chấp nhận của Tô Vân Cảnh khiến Phó Hàn Chu tràn ngập niềm vui từ tận đáy lòng.
Cậu dễ bị lừa như vậy, khiến Phó Hàn Chu cứ muốn giả thành một chú cừu như vậy, cứ như vậy lừa gạt cậu.
Bởi vì anh quá muốn có được kẹo từ Tô Vân Cảnh.
Dưới giả tưởng dịu dàng này, Tô Vân Cảnh không còn ý niệm về thời gian nữa.
Mãi cho đến khi nước biển dâng lên lần nữa, ót Tô Vân Cảnh mới được Phó Hàn Chu nhẹ nhàng nâng lên, sau khi tỉnh táo lại, cậu mới nhận ra không biết mình đã nín thở bao lâu.
Tô Vân Cảnh đỏ mặt thở hổn hển, Phó Hàn Chu ngoan ngoãn giúp cậu thông khí.
Sau khi hơi thở của Tô Vân Cảnh cuối cùng cũng đều đặn hơn, Phó Hàn Chu cúi người sấn tới hôn cậu một lần nữa.
Tô Vân Cảnh lúc này mới cảm thấy xấu hổ, đè lại vai Phó Hàn Chu: “Đừng đừng đừng, nhỡ đâu có người thì sao?”
“Không có ai ở đây cả, chỉ có hai chúng ta thôi.”
Mặc dù nói vậy, nhưng Phó Hàn Chu vẫn cởi áo khoác che lấy mình.
Khi anh d3 xuống, tầm nhìn của Tô Vân Cảnh cũng theo đó mà tối đen.
Vốn dĩ hai người không làm chuyện gì xấu, chỉ là hôn nhau mà thôi, Phó Hàn Chu lấy áo khoác che đầu, người không biết còn tưởng bọn họ đang làm gì đó.
Cổ Tô Vân Cảnh nóng bừng bừng: “Đủ rồi mà, anh...”
Cậu còn chưa nói xong, Phó Hàn Chu đã khẽ đặt cằm lên vai Tô Vân Cảnh, nghiêng mắt nhìn Tô Vân Cảnh.
Sương mù nơi mắt phượng khiến người ta cảm thấy vô cùng đáng thương: “Những năm qua anh rất nhớ em.”
Trái tim Tô Vân Cảnh mềm nhũn.