Mãi cho đến khi tàn thuốc trong tay rơi xuống, làm phỏng bàn tay được chăm sóc cẩn thận của Văn Yến Lai, bà mới như tỉnh lại từ trong mộng.
Sự hối hận và tức giận mãnh liệt trong lòng bùng nổ, bà gần như phát điên đuổi theo ra ngoài.
“Cậu đã bao giờ chứng kiến cảnh người bình thường đi ôm thi thể người chết chưa? Cậu đã bao giờ thấy người bình thường mà lại nhiều lần đi trộm mộ của người đã an táng chưa?”
Tô Vân Cảnh nghe được nửa câu sau của Văn Yến Lai, lông mày nhíu chặt lại, nhưng cậu vẫn không nói gì, trong lòng buồn bực đi về phía trước.
Tâm trạng vẫn luôn bị đè nén của Văn Yến Lai khi gặp được một người giống hệt con trai mình ở đây đã hoàn toàn bùng phát.
Con bà chết rồi, nhưng bà lại chưa từng dám thừa nhận nó. Ngay từ đầu bà đã luôn sợ hãi dư luận, sợ sự nghiệp của mình bị ảnh hưởng.
Sau đó lại lo lắng đối phương không chịu chấp nhận bà, không muốn thằng bé mang tiếng là con ngoài giá thú.
Cho tới bây giờ bà cũng không dám nói Văn Từ là con trai mình, là đứa trẻ bà mang thai chín tháng mười ngày sinh ra.
Toàn bộ cảm giác áy náy, hối hận trong từng ấy năm của Văn Yến Lai đối với Văn Từ đều giận chó đánh mèo đổ hết lên người Phó Hàn Chu.
Những cảm xúc bị đè nén đó vào thời khắc này đều bùng nổ.
“Cậu ta chính là một thằng điên, cậu ta hại chết con tôi rồi, cậu có biết không?”
Văn Yến Lai gằn từng chữ rất nặng, nhưng giọng nói trong cổ họng phát ra lại chỉ còn âm mũi và tiếng khóc nức nở.
Tô Vân Cảnh mím chặt môi, không nói tiếng nào bước xuống lầu.
Cậu rất tôn trọng Văn Yến Lai, biết ơn sự quan tâm chăm sóc trước đây của đối phương, cũng biết hành vi của Phó Hàn Chu trong mắt người ngoài là hoàn toàn không thể chấp nhận được.
Văn Yến Lai không biết chân tướng sự việc, không biết Văn Từ thật sự đã chết từ lâu rồi nên Tô Vân Cảnh có thể hiểu được sự oán hận của bà.
Vì vậy hôm nay cậu tới đây chính là vì muốn tháo gỡ khúc mắc cho Văn Yến Lai, để bà từ bỏ sự cố chấp đối với gương mặt này của cậu.
Nhưng Tô Vân Cảnh chán ghét bất cứ ai coi Phó Hàn Chu như một người bị bệnh tâm thần, đây cũng là khúc mắc luôn tồn tại trong lòng cậu.
Tô Vân Cảnh không muốn tranh luận với Văn Yến Lai, cậu không có lý do để yêu cầu đối phương thông cảm cho tâm trạng người nhà bệnh nhân này của cậu, nói không được thì thôi, bỏ đi.
Cậu không thuyết phục được Văn Yến Lai từ bỏ quá khứ, buông bỏ sự oán hận của bà đối với Phó Hàn Chu, cũng giống như Văn Yến Lai không thể thuyết phục được cậu rời khỏi Phó Hàn Chu.
Không có đúng hay sai, chỉ là không có chung quan điểm.
Bây giờ Tô Vân Cảnh chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
Văn Yến Lai vẫn ngoan cố đuổi theo phía sau Tô Vân Cảnh, liệt kê từng hành vi phạm tội của Phó Hàn Chu.
Tô Vân Cảnh sải bước nhanh ra khỏi quán trà, Văn Yến Lai đuổi theo đến bên ngoài.
“Không phải là cậu thích Phó Hàn Chu sao? Được, để tôi nói cho cậu biết cậu ta rốt cuộc là một thằng điên đến mức nào, trước kia cậu ta đã tiếp cận con tôi ra sao.”
Tô Vân Cảnh không nhịn được nữa, trong phòng trà không có khách khác, hành động của hai người bọn họ vừa rồi cũng không thu hút sự chú ý của mọi người.
Đoạn đường này hơi chếch, người đi đường tuy rằng không nhiều lắm nhưng thường thường cũng sẽ có vài người đi ngang qua.
Văn Yến Lai đã hoàn toàn không khống chế được mình, bà không để ý đến thân phận của bản thân nữa. Nếu họ bị người ngoài nhận ra, ngày mai lên hot search thì sẽ rất phiền phức.
Đến lúc đó chuyện con riêng của Văn Yến Lai nhất định sẽ bị bới ra, có thể sẽ còn dây dưa sang nhiều chuyện khác nữa.
Tô Vân Cảnh quay đầu lại định nhắc nhở Văn Yến Lai thì đột nhiên phía trước có một chiếc xe thể thao màu xanh ngọc lao tới, đâm về phía Văn Yến Lai.
Đồng tử Tô Vân Cảnh co lại, đại não còn chưa kịp phản ứng thì thân thể đã xông tới bảo vệ Văn Yến Lai.
Tiếng thắng xe đột ngột vang lên, như muốn đánh thủng màng nhĩ của Tô Vân Cảnh.
Chiếc xe thể thao kia vững vàng dừng ngày trước đầu gối của Tô Vân Cảnh.
Văn Yến Lai bị dọa sợ, người mềm nhũn ngã xuống đất nhìn Tô Vân Cảnh bên cạnh, cảm xúc của bà hoàn toàn sụp đổ, nước mắt rơi lã chã, giọng nói run rẩy gọi cậu: “Tiểu Từ.”
Giờ khắc này Văn Yến Lai đã nhìn người thanh niên trước mặt thành con trai mình. Cảm xúc hối hận, sợ hãi khiến cho ảnh hậu vang danh quốc tế khóc không thành tiếng.
Tiếng thắng xe mạnh thu hút sự chú ý của những người qua đường.
Cửa sổ trước của chiếc xe sang trọng màu xanh hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú.
Trên sống mũi anh ta đeo một cặp tròng kính màu bạc, trông lịch thiệp tao nhã nhưng dưới lớp kính kia lại là một cặp mắt u ám.
Là Hứa Hoài.
Dáng vẻ anh ta như đang thưởng thức dáng vẻ vừa đau khổ vừa chật vật của Văn Yến Lai, nhếch môi nở nụ cười tràn đầy ác ý.
“Không ngờ đại ảnh hậu Văn lại bác ái thế đó. Đối với cái loại hàng giả này mà còn để ý như vậy, tôi cũng phải cảm động vì tình mẹ con của hai người đấy nhé.”
“Lại là cậu?” Mắt Văn Yến Lai như muốn nứt ra, ánh mắt hận không thể xé nát Hứa Hoài ra: “Rốt cuộc là cậu muốn làm gì?”
Đây không phải là lần đầu tiên Hứa Hoài làm chuyện này, nhưng mỗi lần đều chỉ là náo loạn nhỏ, không thật sự làm Văn Yến Lai bị thương.
Anh ta muốn để cho Văn Yến Lai tiếp tục sống sót trong lo lắng sợ hãi, bà càng thống khổ bao nhiêu thì anh ta lại càng vui sướng bấy nhiêu.
Khi mẹ anh ta đang mang thai anh ta, ba anh ta đã ngoại tình với người phụ nữ này, sau đó còn sinh ra một đứa con hoang.
Từ nhỏ đến lớn anh ta rất tôn trọng ba mình, nhưng vì việc này mà hình tượng của Hứa Hoằng Văn trong lòng anh ta đã hoàn toàn sụp đổ.
Khi đó, anh ta cực kỳ hận người ba có dáng vẻ đạo mạo của mình, lại càng oán hận người đàn bà ti tiện Văn Yến Lai này hơn.
Để trốn tránh hiện thực, rời xa cái nhà này, vào ngày nghỉ lễ Tết dương lịch Hứa Hoài đã cùng bạn ra nước ngoài trượt tuyết.
Sau đó, vì đánh nhau với một vài người nước ngoài mà anh ta bị buộc phải ở lại đó, nhận sự điều tra của cảnh sát.
Đến khi Hứa Hoài về nước thì ba anh ta đã qua đời, anh ta không chỉ không về kịp tang lễ, mà còn lỡ mất lần cuối cùng được gặp ba mình.
Mối quan hệ giữa ba con bọn họ rất khăng khít nên Hứa Hoài mới không thể chấp nhận khuyết điểm này của Hứa Hoằng Văn.
Ông ta không chung thủy với mẹ anh ta, phản bội gia đình, lại còn phản bội ngay khi mẹ anh ta đang mang thai.
Hứa Hoài cụp mắt xuống, trong đôi mắt trào ra sự hung ác nồng đậm: “Văn Yến Lai, tôi sẽ không để bà được sống thoải mái đâu, có bản lĩnh thì bà cứ báo cảnh sát đến bắt tôi đi.”
Sở dĩ Hứa Hoài không sợ cũng bởi vì anh ta biết rõ Văn Yến Lai sẽ không báo cảnh sát.
Chỉ cần bà báo cảnh sát thì Hứa Hoài sẽ làm cho bà thân bại danh liệt, còn anh ta nhiều lắm cũng chỉ có tội cố ý gây thương tích chưa thành.
Bởi vì không gây ra tổn hại thực sự nào với Văn Yến Lai nên chỉ cần tìm luật sư giỏi, trong vòng một năm hoặc nửa năm là anh ta đã có thể được thả ra.
Anh ta ra rồi còn có thể khiến cho Văn Yến Lai không được yên ổn tiếp.
“Đây là tội lỗi bà đáng phải chịu khi đi phá hoại gia đình người khác. Tôi muốn khiến cho bà từng giây từng phút đều phải chuộc tội cho chuyện năm đó.”
Hứa Hoài lạnh lùng nhìn Văn Yến Lai, ánh mắt như lăng trì, sau đó quay đầu xe rời đi.
Nhìn thấy Hứa Hoài kiêu ngạo lái chiếc xe thể thao rời đi, Tô Vân Cảnh nhíu mày hỏi Văn Yến Lai: “Anh ta vẫn luôn uy hiếp bà như vậy à?”
Văn Yến Lai xấu hổ không mở nổi mắt.
Giờ bà mới tỉnh táo lại, biết rằng người trước mặt không phải là Văn Từ.
Mặc dù chỉ có bề ngoài giống nhau, nhưng cảm giác này cũng giống như khi Văn Từ tự mình hỏi bà.
Phá hoại gia đình người khác là quá khứ đáng xấu hổ nhất trong đời Văn Yến Lai. Bà không muốn nhắc đến chuyện này với người khác, đặc biệt là Tô Vân Cảnh.
Văn Yến Lai bôi nhọ nhân phẩm Phó Hàn Chu ở quán trà, mắng anh là đồ tâm thần, việc này đã đụng vào dây thần kinh mẫn cảm nhất của Tô Vân Cảnh, khiến cậu nổi giận.
Nhưng nhìn bà ấy như bây giờ cậu lại cảm thấy khó chịu trong lòng.
Trong lòng Tô Vân Cảnh trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cậu đỡ Văn Yến Lai đang ngã ngồi trên đất dậy, vì sợ người khác nhận ra bà, Tô Vân Cảnh còn liên tục che chắn cho Văn Yến Lai.
Cũng may là đoạn đường này có rất ít người qua lại, người đứng lại hóng chuyện cũng không được bao nhiêu.
Tô Vân Cảnh không nhịn được mà nhắc nhở bà: “Tôi nghĩ tốt hơn hết là bà nên đi kiểm tra xe mình đi, xem có thiết bị theo dõi hay không.”
Hứa Hoài không thể nào lại xuất hiện ở đây một cách trùng hợp như vậy, chắc hẳn là anh ta đã dùng biện pháp gì đó nên mới biết rõ hôm nay Văn Yến Lai và Tô Vân Cảnh sẽ gặp nhau ở đây.
Tô Vân Cảnh vừa đỡ Văn Yến Lai dậy thì phía sau đột nhiên có một bóng người phủ lên.
Cậu vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Phó Hàn Chu với hai hàm răng cắn chặt, cánh môi run rẩy rất giống người có vấn đề về thần kinh.
Tô Vân Cảnh thầm nghĩ hỏng rồi.
Cậu bảo Phó Hàn Chu đợi mình ở bãi đậu xe phía trước, vừa rồi Hứa Hoài suýt nữa đụng xe vào cậu chắc chắn là nhóc cool ngầu đã nhìn thấy.
Phó Hàn Chu vốn luôn lo lắng Tô Vân Cảnh sẽ đi mất, cảnh tượng vừa rồi rất có thể sẽ k1ch thích đến anh.
“Hàn Chu.” Tô Vân Cảnh đến gần anh: “Em không sao, anh ta không đâm vào em.”
Văn Yến Lai thấy tinh thần Phó Hàn Chu không bình thường, sợ anh sẽ làm tổn thương Tô Vân Cảnh nên vội vàng chạy tới kéo cậu.
“Đừng đi qua đó, cậu ta lại phát bệnh rồi, trước đây cậu ta đã từng điều trị trong bệnh viện tâm thần đó.” Văn Yến Lai nhắc nhở Tô Vân Cảnh.
Nhìn thấy Văn Yến Lai nắm tay Tô Vân Cảnh, hai tròng mắt Phó Hàn Chu đỏ ngầu.
Anh giống như một con thú bị thương đang bảo vệ lãnh thổ của mình, gầm lên, trong tiếng gầm mang theo cả sự thống khổ: “Cút ngay, đừng đụng vào em ấy.”
Đừng ai chạm vào em ấy!
Tô Vân Cảnh bị Phó Hàn Chu ôm thật chặt.
Từ khi ở bên ngoài trở về, Phó Hàn Chu đã khóa cửa phòng ngủ, chỉ nằm trên giường ôm Tô Vân Cảnh.
Tư thế anh co ro nằm bên cạnh Tô Vân Cảnh rất giống bộ dạng năm đó anh ôm thi thể Tô Vân Cảnh sau khi cậu bị tai nạn xe cộ qua đời.
Phó Hàn Chu như mảnh lá khô trong gió lạnh, thân thể lạnh lẽo run rẩy, dính chặt lấy Tô Vân Cảnh như muốn khắc đối phương vào trong người mình.
Cảm nhận được sự thống khổ của Phó Hàn Chu Tô Vân Cảnh không ngừng trấn an xoa dịu sự sợ hãi trong lòng anh.
Nhưng hiệu quả quá mức bé nhỏ, cánh tay Phó Hàn Chu càng cố siết chặt hơn, khiến Tô Vân Cảnh cảm thấy hơi đau.
“Hàn Chu.” Tô Vân Cảnh ôm mặt Phó Hàn Chu.
Đôi mi dày của anh đã hoàn toàn bị nước mắt thấm ướt, lông mi dưới cũng dính đầy nước, trông vô cùng tuyệt vọng và bất lực.
Trong mắt Tô Vân Cảnh hiện lên vẻ đau lòng: “Anh nhìn em đi, em không bị thương. Anh đừng sợ, lần này em sẽ không rời xa anh nữa đâu.”
Đôi mắt đen láy của Phó Hàn Chu run lên, anh nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú thuần khiết của Tô Vân Cảnh đang nhanh chóng nổi lên đầy những vết bỏng.
Da thịt tróc ra, bên trong là máu thịt đỏ tươi, ngoài viền bị thiêu cháy đen.
Những con sâu trắng xấu xí kia như ngửi thấy mùi máu tươi, hưng phấn bò đầy người Tô Vân Cảnh.
Phó Hàn Chu không nói gì, đột nhiên hôn Tô Vân Cảnh.
Động tác của anh rất mạnh mẽ nôn nóng, như sợ mất đi Tô Vân Cảnh, vội vàng muốn cảm nhận được sự hiện hữu của cậu.
Trên môi Tô Vân Cảnh truyền tới cảm giác đau đớn, nhưng cậu không phản kháng Phó Hàn Chu, giơ tay lên vu0t ve gáy anh, cố gắng trấn an anh.
Nhưng Phó Hàn Chu lại càng ngày càng nóng nảy, không ngừng hôn Tô Vân Cảnh thật sâu.
Nói là hôn, nhưng không bằng nói là anh đang cắn.
Khi hai người môi răng gắn kết, những con bọ trên người Tô Vân Cảnh đã chui vào trong thân thể Phó Hàn Chu, cắn xé lục phủ ngũ tạng anh.
Khiến cho Phó Hàn Chu ngày càng trở nên hung bạo, những áp lực đè nén do sợ hãi bất an khi trước không ngừng dâng trào trong lòng anh, trào ra cổ họng, trong mắt anh như có có thứ gì đó đã bắt đầu vỡ ra.
Cho đến khi Tô Vân Cảnh đau không nhịn được, hít vào một hơi lạnh.
Nghe thấy tiếng hít vào kia, Phó Hàn Chu mới đột nhiên tỉnh táo lại.
Trong thế giới tinh thần của Phó Hàn Chu, bộ dạng của Tô Vân Cảnh đã biến trở về lúc máu thịt lẫn lộn vì vụ tai nạn xe cộ năm đó.
Anh không nhìn ra biểu cảm của Tô Vân Cảnh, trong lòng sinh ra khủng hoảng: “Anh làm em đau rồi à?”
Hai mắt Phó Hàn Chu đầy tơ máu, giọng nói run rẩy: “Có phải làm em đau rồi không?”
Tô Vân Cảnh vội vàng nói: “Không có, em không đau.”
Môi Phó Hàn Chu khẽ mở ra, như đã quên mất cách thở, cánh môi chỉ biết mấp máy.
Nhưng anh đau lắm.
Nước mắt lăn xuống từ khóe mắt Phó Hàn Chu, từng giọt rơi vào trên mặt Tô Vân Cảnh.
Trái tim Tô Vân Cảnh lập tức thắt lại: “Sao vậy, vẫn còn ảo giác sao?”
Phó Hàn Chu nhắm mắt lại, vẻ mặt thống khổ đến cực độ.
Anh giống như một đứa bé không biết nói, khi đau không biết cách biểu đạt, chỉ biết nhắm mắt khóc.
Đau lắm.
Anh ơi, em đau quá.