Tô Vân Cảnh biết tránh cũng không tránh được nên cũng không phân vân nữa.
Mối quan hệ giữa cậu và nhóc cool ngầu chính là như thế, thân mật một cách rất tự nhiên. Điều duy nhất khiến Tô Vân Cảnh buồn rầu là phải làm sao mới có thể khiến ảo giác của nhóc cool ngầu biến mất, để anh không còn bị đau nữa.
Nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này một lúc, Tô Vân Cảnh nói với Phó Hàn Chu: “Anh ở đây đợi em một lát nhé.”
Mỗi lần quay về khách sạn, Tô Vân Cảnh sẽ gấp khăn lụa thành ba lớp rồi quấn lên mắt nhóc cool ngầu.
Như vậy Phó Hàn Chu sẽ không nhìn thấy gì nữa, nhưng chỉ cần Tô Vân Cảnh vừa rời khỏi phòng ngủ, Phó Hàn Chu vẫn đứng dậy lò mò đi theo cậu.
Tô Vân Cảnh đang xả nước trong phòng tắm.
Bồn tắm ở phòng tổng thống rất lớn, là một bồn tắm hình vuông, có thể tự điều chỉnh độ ấm cho nước, cũng có thể tự thay nước mới, còn có chức năng xoa bóp.
Qua chiếc cửa sổ sát đất lớn kia, người ở trong có thể vừa tắm vừa hưởng thụ ngắm nhìn cảnh đêm của thành phố này.
Nhưng Tô Vân Cảnh ngại xả nước quá phiền phức nên mỗi lần tắm toàn dùng vòi sen để tắm cho nhanh.
Sau khi xả nước vào bồn, Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu cùng bước vào.
Nhiệt độ nước nóng rất thoải mái dễ chịu, hơi nước lờ mờ đọng lại trên cửa sổ sát đất. Tô Vân Cảnh sợ nhóc cool ngầu bị lạnh nên chỉnh điều hòa ấm lên một chút
Phó Hàn Chu vẫn rất ngoan ngoãn, sau khi vào bồn tắm thì cởi áo tắm ra, ngồi vào một góc trong bồn tắm.
Làn môi bị hơi nóng trong căn phòng làm trở nên đỏ thẫm, chóp mũi cũng dính chút bọt nước nho nhỏ, tầm mắt bị chiếc khăn lụa che đi, Tô Vân Cảnh không thể nhìn thấy biểu cảm của anh.
Bởi vì trạng thái tinh thần không được tốt lắm nên nửa tháng nay nhóc cool ngầu đã gầy đi rất nhiều, eo anh hóp lại tựa như một con dao sắc bén.
Ánh mắt Tô Vân Cảnh hơi dừng lại, dời tầm mắt từ trên người anh rồi đưa tay ra vỗ mặt nước một cái.
Cái vỗ của Tô Vân Cảnh khiến mặt nước ấm như dậy sóng, từng luồng sóng lăn tăn lao tới góc bồn mà Phó Hàn Chu đang ngồi khiến bọt xà bông bắn tung tóe lên ngực anh.
Phó Hàn Chu nhìn về phía Tô Vân Cảnh, nhưng vì mắt đang bị che lại nên anh chẳng thể nhìn thấy được gì.
Đột nhiên bên tai có tiếng nước dao động, Tô Vân Cảnh nhích nhích lại gần.
Nhận thức này làm Phó Hàn Chu ưỡn nửa thân trên lên như một con dã thú ẩn nấp trong bóng tối đang đối mặt với con mồi từng bước tiến lại gần mình, bất kỳ lúc nào anh cũng trong tư thế chuẩn bị săn bắt.
Nhưng con mồi không chỉ không cảm giác được nguy hiểm, ngược lại còn đang vắt óc suy nghĩ làm sao để khi nhóc cool ngầu chạm vào mình, trong đầu như chẳng còn những ảo giác rối loạn kia.
Tô Vân Cảnh ngồi xuống cạnh nhóc cool ngầu, mỉm cười hỏi anh: “Anh xem xem, bọn mình hiện giờ có giống như lần trước đi trượt tuyết tắm nước nóng không này?”
Gần đây Tô Vân Cảnh luôn nhắc lại chuyện quá khứ, cố gắng thay đổi ấn tượng đáng sợ của mình trong nhóc cool ngầu.
“Ừm.” Giọng nói Phó Hàn Chu khàn khàn.
Phó Hàn Chu vẫn không động đậy, anh vẫn giữ nguyên tư thế kia, chỉ đợi Tô Vân Cảnh chủ động tiến lại gần mình.
Tô Vân Cảnh do dự mấy lần rồi mới đưa tay ra khoác lên vai Phó Hàn Chu.
Thấy đối phương không có phản ứng gì đặc biệt, Tô Vân Cảnh nhịn không được mở miệng hỏi anh: “Có đau không?”
Phó Hàn Chu lắc đầu.
Tô Vân Cảnh không biết anh không đau thật hay là giả vờ không đau, chỉ đưa tay lên vân vê chỗ thịt mềm mại trên tai nhóc cool ngầu.
“Anh đang nhớ dáng vẻ trước kia của em đúng không?” Tô Vân Cảnh cúi người, thì thầm dụ dỗ bên tai Phó Hàn Chu: “Nếu nhớ thì có thưởng đấy.”
Yết hầu Phó Hàn Chu hơi chuyển động, gật đầu một cái biểu thị mình đang nhớ đến hình ảnh ngày trước.
Tô Vân Cảnh vẫn chưa yên tâm, lại xác định thêm lần nữa: “Vậy rốt cuộc anh có đau khi em chạm vào anh không?”
Phó Hàn Chu không lên tiếng, anh nâng gương mặt Tô Vân Cảnh lên rồi vội vàng hôn xuống.
Phó Hàn Chu vùi trên người Tô Vân Cảnh, khuôn mặt vốn đã trắng như ngọc, hiện giờ lại trở nên đỏ ửng, tựa như màu sắc của một bông hoa hồng, cũng giống như... đang thiếu oxi.
Điều hòa trong phòng tắm mở nhiệt độ hơi cao, cả cửa sổ sát đất cũng đọng lại tràn ngập hơi nước.
Tô Vân Cảnh không hề cảm thấy ngại khi anh đè nặng lên người mình, thậm chí còn đưa hai tay ôm lấy lưng Phó Hàn Chu.
“Dinh dưỡng không đủ nên thể lực cũng giảm theo nhỉ?” Tô Vân Cảnh cười trêu ghẹo Phó Hàn Chu.
Khoảng thời gian trước, vì cơ thể nhóc cool ngầu gầy đi quá nghiêm trọng, cộng thêm việc quay phim cực khổ nên hiện tại để lại nhiều di chứng.
Mặc dù Tô Vân Cảnh nói chuyện rất dịu dàng, nhưng câu này truyền đến tai Phó Hàn Chu lại thành ra bảo anh không được.
Bất kỳ người đàn ông nào cũng không muốn nghe hai chữ này.
Phó Hàn Chu mạnh mẽ ấn Tô Vân Cảnh lên vách bể tắm bóng loáng, g4m cắn môi cậu một hồi lâu, sau đó mới từ từ hôn xuống.
Bồn tắm có thể tự động thay nước, Tô Vân Cảnh xả nước bẩn đi, rồi lại ấn nút xả nước mới.
Nhiệt độ nước ấm như lượn lờ qua mắt cá chân.
Mắt cá chân cứ như không xương, lúc này còn bị một đôi tay thon dài gắt gao bắt lấy, tách ra.
“Chu Chu.”
…
Tô Vân Cảnh thở hổn hển, cậu ưỡn thẳng sống lưng, run rẩy phát ra âm cuối mềm nhũn.
Hai ngày nay Phó Hàn Chu luôn ôm cái bình màu xanh, thoạt nhìn hình như là một loại thức uống hơi sền sệt.
Tô Vân Cảnh không biết đó là thứ gì, may mà có Giang Sơ Niên, anh ấy nói với cậu đó là một loại nước dinh dưỡng.
Lần trước Phó Hàn Chu hôn mê nhập viện, không chỉ thiếu máu mà còn ăn uống ít quá dẫn đến thiếu vitamin trầm trọng.
Bác sĩ dinh dưỡng của Phó Hàn Chu dựa theo tình hình của anh rồi đề ra một loại dinh dưỡng, bổ sung năng lượng cho cơ thể.
Tô Vân Cảnh vừa quay đầu đã phát hiện nhóc cool ngầu không còn uống chất lỏng trong chiếc bình màu xanh nữa mà dùng ống hút uống nước Glucozo.
Tô Vân Cảnh:...
Liều mạng thế.
Nhưng mà cuối cùng nhóc cool ngầu cũng chịu ăn nhiều cơm hơn rồi. Ba bữa một ngày của anh đều do bác sĩ dinh dưỡng đặc biệt liệt kê ra.
Mặc dù trong mắt Tô Vân Cảnh, Phó Hàn Chu vẫn luôn là một đứa trẻ đáng yêu, nhưng trên thực tế, phần cơ thể phía dưới mạnh mẽ kia lại không đáng yêu như thế.
Thiếu dinh dưỡng thì có thể bổ sung lại rất nhanh, ăn cơm trưa xong, Tô Vân Cảnh đè Phó Hàn Chu lên giường trong chiếc xe bảo mẫu. Nụ hôn của Phó Hàn Chu khiến Tô Vân Cảnh thở hổn hển, cũng khiến đôi mắt của cậu trở nên trong veo tựa như vừa mới được nước gột rửa.
Phó Hàn Chu không thể nhìn ra biểu cảm hiện tại của Tô Vân Cảnh, chỉ hôn cậu rồi nhấn mạnh: “Cơ thể của anh đã hồi phục rồi.”
Tô Vân Cảnh cảm thấy rất muốn cười vào cái gánh nặng thần tượng nặng đến mười ngàn kí lô này của nhóc cool ngầu.
Cậu cúi đầu thở hổn hển, trong giọng nói còn mang theo ý cười: “Ừm, Chu Chu không phải không được mà là rất được.”
Giọng điệu của Tô Vân Cảnh giống như đang dỗ dành trẻ con.
Phó Hàn Chu c4n vào vành tai Tô Vân Cảnh: “Thử mới biết được.”
Tô Vân Cảnh:...
Lần trước trong phòng tắm hai người chẳng làm gì cả, nhóc cool ngầu hôn Tô Vân Cảnh cả buổi trời, sau cùng, Tô Vân Cảnh giúp anh bắn một lần. Đại não anh cứ như thiếu dưỡng khí, bắn xong thì cả người mềm nhũn dựa lên người Tô Vân Cảnh.
“Còn một vài phân cảnh nữa là kết thúc rồi, đợi về thủ đô nhé.” Sợ anh không chịu, Tô Vân Cảnh vừa dịu dàng vừa xấu hổ bổ sung thêm một câu: “Bây giờ mỗi ngày em đều đến đoàn phim với anh.”
Lần đầu tiên, nhóc cool ngầu còn đang ở trong trạng thái bị ốm, nhu cầu của anh không nhiều, chỉ vỏn vẹn vài lúc lại thích dựa vào người Tô Vân Cảnh, mang theo tâm lý muốn chiếm hữu.
Còn hiện tại rõ ràng đã nổi lên duc v0ng với cậu, Tô Vân Cảnh sợ mình không chịu nổi.
Cậu bằng lòng nằm ngửa làm thụ, đau cũng có thể cắn chặt răng chịu đựng. Nhưng cậu lại sợ nếu mình thật sự bị thương thì sẽ không thể đến đoàn phim an ủi nhóc cool ngầu tâm tình không ổn định.
Phó Hàn Chu chôn mặt vào hõm cổ của Tô Vân Cảnh, anh không nói gì mà chỉ tham lam hít lấy mùi hương trên người Tô Vân Cảnh.
Sau khi mắt bị che đi, những giác quan khác đều trở nên nhạy cảm hơn.
Hiện tại Phó Hàn Chu lại có thể ngửi được mùi hương của Tô Vân Cảnh, còn có mùi xà phòng xen lẫn trên người cậu làm Phó Hàn Chu rất yên tâm.
Phó Hàn Chu ở trong mắt Tô Vân Cảnh là một động vật họ mèo khổng lồ, có nhiều thói hư tật xấu nhưng lại yếu ớt mỏng manh. Da lông thì mềm mại dễ vuốt dễ dỗ, khi ngoan ngoãn lại khiến người khác dễ mềm lòng vô cùng.
Tô Vân Cảnh vuốt tóc của Phó Hàn Chu, đối phương từ từ yên tĩnh lại, cằm dưới chống trên vai Tô Vân Cảnh.
Nét mặt Phó Hàn Chu lười biếng tựa như chú sư tử được sưởi đủ ánh mặt trời.
Tô Vân Cảnh ôm anh, tận hưởng thời khắc an bình hiếm có này.
Phó Hàn Chu dựa lên người Tô Vân Cảnh ngủ một giấc, đã lâu rồi anh chưa được ngủ một giấc ngủ đàng hoàng thế này.
Kể từ khi ngũ quan trên mặt cậu ở trong mắt anh dần mờ đi, Phó Hàn Chu đã không thể nào ngửi thấy mùi hương trên cơ thể Tô Vân Cảnh nữa, đến cả nhiệt độ trên người Tô Vân Cảnh, anh cũng không thể cảm nhận được. Cũng từ dạo đó, Phó Hàn Chu bị mất ngủ suốt cả tháng trời Sau khi thời gian nghỉ trưa kết thúc, Tô Vân Cảnh cởi khăn lụa trên người Phó Hàn Chu ra, một trước một sau theo sát anh ra khỏi xe bảo mẫu.
Mộ Ca ngồi ở chỗ bóng râm xem kịch bản, nghe thấy tiếng mở cửa xe ở gần đó, cô vô thức ngẩng đầu lên nhìn một cái.
Sau đó nhìn thấy Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu đi xuống từ chiếc xe bảo mẫu kia.
Người đàn ông tuấn tú đang đi ở phía trước có thân hình cao lớn, mắt phượng khẽ cụp, đuôi mắt đè cảm giác buồn ngủ xuống.
Hình như anh vẫn chưa tỉnh ngủ thì phải, vẻ mặt vẫn còn có nét mệt mỏi.
Tô Vân Cảnh cầm một cái bình giữ ấm ở phía sau, mở nắp ra đưa qua, Phó Hàn Chu cầm lên uống một ngụm.
Khi anh đưa bình giữ ấm cho Tô Vân Cảnh, Mộ Ca nhìn thấy rõ ràng ngón tay của anh dường như quyến luyến mà dừng lại ở cổ tay Tô Vân Cảnh chốc lát.
Thấy cảnh này, Mộ Ca vội vàng đưa cuốn kịch bản lên che lại trước mắt mình, không khỏi nhớ đến một chuyện.
Hôm qua khi cô đi ngang qua phòng trang điểm của Phó Hàn Chu, trùng hợp thợ trang điểm cũng đang đi từ trong ra.
Một tay cô đặt ở chốt cửa, tay còn lại đang cầm điện thoại.
Qua khe cửa, Mộ Ca nhìn thấy Tô Vân Cảnh đang ngồi uống trà sữa ở bên trong.
Hôm nay Phó Hàn Chu mời mọi người trong đoàn phim uống trà sữa, nhưng cái bình trong tay Tô Vân Cảnh không cùng một vị với bọn họ.
Cốc của cậu có thêm trân châu, còn là một cốc to đùng nữa.
Tô Vân Cảnh hút một ngụm, thuận tay đưa cho Phó Hàn Chu.
Người ưa thích sạch sẽ như Phó Hàn Chu chẳng hề để ý chút nào, cứ thế mà ngậm lấy đầu ống hút ướt át hút hai ngụm.
Không biết có phải cô đã bị cô trợ lý mới đến của mình làm ảnh hưởng đầu óc rồi không, dạo này cô cứ nhìn người khắc bằng cặp mắt của hủ nữ mãi nên cứ cảm thấy bầu không khí giữa hai người này cứ kỳ lạ làm sao.
Mộ Ca không ký hợp đồng với công ty, với tình hình kinh tế hiện tại của cô, cô còn chẳng thể thuê nổi trợ lý, tất cả đều dựa vào dì Văn Yến Lai giúp đỡ nên mới có thể tham gia vào bộ phim này.
Khoảng thời gian trước, Mộ Ca bị fan của Phó Hàn Chu công kích, Lý Tùy An bất ngờ mở studio cho cô, hơn nữa còn phái một nữ trợ lý đến.
Theo như lời Lý Tùy An nói, anh dự định tiến vào việc làm ăn trong ngành giải trí, thấy tư chất của Mộ Ca rất được nên anh mới dự định ký kết với cô.
Việc nào quy vào việc nấy, mặc dù Mộ Ca rất cảm ơn chuyện lần trước Lý Tùy An giúp đỡ cô, nhưng cô cũng không có dự định sẽ ngu ngơ ký hợp đồng với một tên đào hoa công tử không đáng tin cậy thế này.
Lý Tùy An mời trợ lý đến cho cô, Mộ Ca cũng không dám tùy ý sai bảo.
Mộ Ca khéo léo khuyên cô bé rời đi, nhưng đối phương lại khóc thút thít nói mình có thể không cần tiền công, nhưng phải ở lại đoàn phim, bởi vì cô bé là fan của Phó Hàn Chu, lần này đến đây là vì muốn gặp thần tượng của mình.
Đoán chừng Lý Tùy An không có cách nào để thuyết phục cô nên mới phái một sinh viên vừa mới lên đại học ngây thơ như thế này đến đây.
Xuất thân từ đứa trẻ nghèo khổ phải lo liệu việc nhà từ sớm, Mộ Ca đã chạy tới chạy lui đến nhiều đoàn phim rồi nên thường xuyên thấy tình người nóng lạnh đối xử như thế nào với nhau.
Mới vừa nhìn thoáng qua cô trợ lý, cô đã biết đây là đứa trẻ được cưng chiều trong nhà, vẫn còn ngây thơ như một chú chim non, cô gái này thấy Mộ Ca đối xử tốt với mình thì lại bắt đầu trở thành fan của Mộ Ca.
Ở cùng nhau được vài ngày, Mộ Ca cũng rất thích cô ấy.
Tính cách của cô ấy rất vui vẻ hòa đồng, can đảm thận trọng, vừa đáng yêu vừa tháo vát, cả ngày cứ cắm đầu vào những CP nam nam còn làm ảnh hưởng đến Mộ Ca, khiến cô có những ý nghĩ, những tư tưởng sai lệch theo cô ấy.
Mộ Ca cầm cuốn kịch bản xuống, nhìn bóng hình Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu đi xa, lông mày hơi nhíu lại.
Quay xong phân cảnh hôm nay, Mộ Ca tháo trang sức, thay trang phục của mình ra, ngay lúc đang định ngồi tàu điện ngầm quay về khách sạn thì Lý Tùy An gọi điện thoại đến.
Vừa đúng lúc Mộ Ca cũng đang muốn bàn luận chuyện ký kết hợp đồng với anh, cô ngắt điện thoại, nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu vàng rực trên một con phố khác trong studio của đoàn phim.
Thân hình Lý Tùy An cao gầy, anh mặc một chiếc áo sơ mi hoa, tay thì đút trong túi quần, thờ ơ đứng trước cửa chiếc xe, chỉ vẻn vẹn thế thôi cũng đã đủ thu hút ánh nhìn của mọi người.
Mộ Ca cảm thấy cực kỳ xấu hổ vì tư thế cợt nhả đào hoa của anh chàng này, cô lặng lẽ trợn mắt ghét bỏ, nhưng vẫn nhẫn nại đi qua đấy.
Lý Tùy An làm ra điệu bộ quý ông mở cửa xe cho cô ấy, nhưng Mộ Ca lại từ chối thẳng thừng: “Cảm ơn, tôi tự mở cửa được.”
Lý Tùy An mỉm cười, anh không tức giận, chỉ mở cửa bên ghế lái rồi ngồi vào trong.
Trong lúc Mộ Ca thắt dây an toàn, Lý Tùy An lên tiếng hỏi: “Sao có mỗi một mình cô vậy, Giai Bảo đâu?”
Giai Bảo là trợ lý mà Lý Tùy An sắp xếp đến cho Mộ Ca.
Mộ Ca: “Em ấy phát sốt, bây giờ đang nghỉ ngơi ở khách sạn.”
Lý Tùy An: “Vậy đi ăn chỗ nào đây?”
Mộ Ca không phản ứng lại kịp: “Cái gì?”
Ngón tay thon dài của Lý Tùy An gõ gõ lên vô lăng: “Không phải cô nói sẽ mời tôi đi ăn bún thập cẩm cay à, đưa cho tôi cái địa chỉ đi nào?”
Bởi vì vụ giúp đỡ lần trước, Lý Tùy An cứ đòi Mộ Ca mời anh ấy ăn cơm để biểu hiện lòng cảm ơn.
Mộ Ca chỉ thuận miệng nói sẽ mời anh ăn bún thập cẩm cay, chỉ là vài lời qua loa lịch sự thôi, nào ngờ anh lại đi cả chặng xa xôi từ thủ thô đến đây chỉ vì tô bún này.
Mộ Ca muốn bàn chuyện chính với anh ấy, loại quán ăn như bún thập cẩm cay này không thích hợp để bàn công chuyện, nên cuối cùng đổi chủ ý mời anh ấy ăn đồ Nhật.
Lần trước cô đã ăn thử ở quán này với Giai Bảo, trung bình một bữa tầm 150 tệ, mùi vị cũng được, vậy là Mộ Ca liền đọc địa chỉ cho Lý Tùy An.
Trên đường đi, Mộ Ca im lặng dùng điện thoại đặt một phần cơm cho Giai Bảo, cặp mắt đa tình của Lý Tùy An hơi nhướng lên: “Cô đang nghĩ gì vậy?”
“Không có gì cả.” Mặc dù giọng điệu Mặc Ca nhàn nhạt, nhưng hàng mày lại cau lại mang theo dáng vẻ tâm sự nặng nề.
Vừa nói không có gì, Mộ Ca đã không kìm lòng được mà hỏi Lý Tùy An: “Tôi hỏi anh một câu nhé.”
“Hửm?” Lý Tùy An lên giọng.
Cô bối rối về chuyện này cả ngày trời, vì mãi vẫn suy nghĩ không thông nên Mộ Ca cảm thấy rất rất phiền, dẫn đến lúc quay phim cũng không được chuyên tâm lắm.
Mộ Ca nắm chặt dây an toàn, bối rối nhìn Lý Tùy An: “Anh nói xem, nếu như có một người đối xử rất tốt với anh, nhưng anh lại làm chuyện có lỗi với người đó, vậy thì anh có nói cho người đó biết hay không?”
“Vậy thì phải xem chuyện gì.” Lý Tùy An khó có lúc đứng đắn như thế này: “Cũng phải xem mức độ lầm lỗi của hành động đó đến đâu nữa.”
Mộ Ca nhịn nửa ngày mới phun ra ba chữ: “Rất phức tạp.”
Lý Tùy An không truy hỏi mà đợi cô chọn lọc từ ngữ.
“Chính là, ừm, chính là...” Gương mặt Mộ Ca căng lại, không biết làm sao để nói rõ.
“Người đó đối xử rất tốt với anh, nhưng có một lần, cũng không thể nói là một lần, chính là rõ ràng anh có cơ hội cứu người nhà của người đó, nhưng anh lại không cứu mà cứ mặc kệ cho người đó chết đi.”
“Nhưng không phải là cố tình không cứu, vì tình cảnh lúc đó rất phức tạp, nhưng mà... Nếu như lúc đó anh không do dự thì có lẽ sẽ có thể cứu được người đó.”
Mộ Ca thuật lại hơi hỗn loạn, nhưng Lý Tùy An lại hiểu rất rõ ràng.
“Ý của cô muốn nói vào mấy năm trước cô có cơ hội cứu người nhà của Văn Yến Lai, nhưng cô lại không cứu nên làm người đó mất mạng trong trận tai nạn xe đó đúng không?”
Mộ Ca kinh ngạc, cô mạnh mẽ quay đầu qua nhìn Lý Tùy An, đôi con ngươi trong mắt như sắp trừng đến lọt ra ngoài.
“Anh...” Lời nói của Mộ Ca trở nên không còn lanh lẹ nữa.
“Cứ nhìn những người đối xử tốt với cô trong giới giải trí này đi, ngoài tôi ra thì chỉ còn một người nữa mà thôi, người kia chính là Văn Yến Lai. Lần trước người nhà bà ấy gặp chuyện, truyền thông còn đưa tin về gia đình đó rất nhiều ngày, cho nên cô nghĩ đoán ra người cô nói là ai thì khó lắm à?”
Lý Tùy An khẽ nhếch đuôi mày lên.
Mộ Ca phớt lờ câu nói “Cứ nhìn những người đối xử tối với cô trong giới giải trí này đi, ngoài tôi ra thì còn một người nữa mà thôi, người kia chính là Văn Yến Lai” đầy cà khịa này của Lý Tùy An.
Bả vai cô sụp xuống, tâm tình có hơi suy sụp: “Vậy thì anh nói xem, rốt cuộc tôi có nên nói cho dì Văn biết không?”
Hôm qua có cảnh phim đêm, Tô Vân Cảnh đi sang bên cạnh Phó Hàn Chu, đèn pha trong đoàn phim chiếu lên trên người cậu.
Vào lúc ánh sáng và bóng tối như xen vào nhau, bỗng nhiên Mộ Ca lại nhớ ra vì sao mình lại cảm thấy Tô Vân Cảnh rất quen mắt.
Bởi vì chuyện này mà cô chẳng thể ngủ được cả một buổi tối hôm qua, Giai Bảo vẫn luôn ở bên cạnh cô, nhưng bản thân Giai Bảo lại bất cẩn phát sốt.
Mười năm trước, mẹ của Mộ Ca vẫn chưa được chẩn đoán mắc bệnh ung thư, trong nhà cũng chưa mắc nhiều nợ ở bên ngoài.
Vào ngày mồng một tháng năm, Mộ Ca lấy tiền trong nhà đi du lịch với bạn học, nhưng không ngờ lại nhìn thấy trận tai nạn xe đó.
Sau khi Mộ Ca cứu chàng thanh niên từ trong cơn hôn mê, cô đang định tiếp tục cứu Tô Vân Cảnh bị kẹt bên trong xe ra thì bỗng nhiên chiếc ô tô bốc cháy.
Mọi người đều không dám tiến về phía trước, vì sợ bình xăng bị rò rỉ rồi dẫn đến phát nổ.
Mộ Ca không đành lòng nhưng lại bị bạn học lôi kéo lại, hơn nữa lúc đó quả thật bản thân cô đang rất sợ hãi, trong lúc do dự có nên cứu hay không thì ngọn lửa ngày càng cháy lớn hơn.
Ngọn lửa ngày càng lớn, mọi người càng không dám tiến về phía trước cứu người.
Sau cùng chàng thanh nhiên xinh đẹp đó tỉnh lại từ trong cơn hôn mê, cậu ấy kiên cường, cố gắng hết sức để kéo người trong xe ra.
Nhưng Tô Vân Cảnh bị bỏng nghiêm trọng, khói bay vào phổi quá nhiều nên dẫn tới hít thở không thông mà bỏ mạng.
Mộ Ca chỉ nhìn thoáng qua một cái đã bị dọa sợ, ánh mắt cô lập tức dời sang nơi khác.
Chàng thanh niên kia lại không chịu tin sự thật này, cứ liên tục làm hô hấp nhân tạo và cấp cứu cho Tô Vân Cảnh.
Thấy cậu ấy như thế, Mộ Ca cảm thấy rất khó chịu cũng rất hối hận vì vừa nãy mình đã do dự, vì mình đã không quả quyết đi về phía trước cứu người.
Đối với cô, người kia cũng chỉ là một người xa lạ bất ngờ qua đời, nhưng đối với người nhà của cậu lại chính là tai họa ngập đầu.
Sau chuyện lần đó, Mộ Ca bị dọa sợ vô cùng, liên tục mơ thấy ác mộng suốt cả tháng trời, thậm chí mẹ Mộ Ca còn đưa cô đi khám bác sĩ tâm lý những mấy lần.
Vốn dĩ vì chuyện này mà lương tâm cô vẫn luôn cảm thấy có lỗi, hiện tại lại biết thanh niên qua đời kia là Văn Từ, Mộ Ca càng cảm thấy khó chịu hơn.
“Tôi khuyên cô không nói ra chuyện này.” Lý Tùy An mở miệng.
Mộ Ca nhìn về phía anh: “Vì sao?”
Mặc dù Lý Tùy An là người rất không thể tin cậy được, nhưng sau khi xảy ra chuyện lần trước, Mộ Ca phát hiện một khi anh đứng đắn lại thì con người Lý Tùy An cũng rất tốt, thậm chí còn có thể cho cô một vài gợi ý giải quyết vấn đề nữa.
“Lúc đó cô mới bao nhiêu tuổi đâu? Cho dù cô ở hiện trường xảy ra cuộc tại nạn đó nhưng việc cô không cứu được người cũng rất bình thường.”
Lý An Tùy khuyên bảo Mộ Ca trước, sau đó phân tích rõ ràng cho cô nghe.
“Nhưng bản chất con người rất phức tạp, một khi một số thứ bị lẫn lộn với cảm xúc thì rất dễ trở thành tình cảm. Nếu như quan hệ của hai người tốt, thì bà ấy có lẽ sẽ không để tâm đâu.”
“Nhưng nếu cô nói chuyện này ra, một khi có vài bất đồng giữa hai người, bà ấy nhất định nhớ đến chuyện năm đó, vậy thì có thể sau này bức tường ngăn cách về tư tưởng giữa hai người sẽ càng lúc càng cao hơn.”
“Về mặt pháp luật, tai nạn xe không phải do cô gây ra, cô cũng không phải cố tình hại người, còn mặt đạo đức, cô cũng đã cố gắng cứu cậu ấy rồi.”
“Về cảm xúc và lý trí, cả hai đều không phải trách nhiệm của cô. Nếu cô nói ra sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai người, vậy thì tại sao cô lại muốn nói ra chứ?”
Mộ Ca thở dài, xem ra đúng là như anh nói.
Thế nhưng cô vẫn luôn không thể vượt qua sự hối hận bởi những lỗi lầm mình từng mắc phải từ sâu trong lương tâm, dù sao Văn Yến Lai cũng đối xử với cô rất tốt.
Hơn nữa không biết có phải là ảo giác của cô hay không, cô cảm thấy dường như dì Văn Yến Lai vẫn còn hiểu lầm cái chết của Văn Từ có liên quan đến Phó Hàn Chu.
Thật ra Phó Hàn Chu không chỉ không liên quan mà ngược lại cậu còn chẳng hề để ý đến ngọn lửa đang bốc cháy kia, còn cố sức dùng hết mọi cách để kéo Văn Từ ra ngoài.
Sau khi mẹ cô bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư, Mộ Ca đã nhiều lần không thể nào chịu nổi cảm giác bất lực kia, khoản nợ trong nhà ngày càng nhiều, hơn nữa sức khỏe của mẹ cô cùng ngày chuyển biến xấu đi.
Mỗi lần cô sắp từ bỏ, cô lại nhớ đến cảnh tượng Phó Hàn Chu cứu Tô Vân Cảnh năm đó.
Mặc dù cô đã quên mất vẻ ngoài của Phó Hàn Chu, nhưng cô vẫn nhớ kỹ càng dáng vẻ đau khổ và tuyệt vọng khi cậu mất đi người thân.
Vì vậy dù có phải xuống nước vào mùa đông, quay cảnh khỏa thân lưng trần hay là chịu phải chuyện tủi thân nào đó, Mộ Ca vẫn cắn chặt răng chịu đựng trải qua nó.
Bởi vì Mộ Ca không muốn lưu lại nỗi tiếc nuối giống người kia.
Khi mẹ cô còn sống, cô thật sự đã dùng hết toàn bộ sức lực, trong sự cố gắng hết mình đó còn có phân nửa lòng tin đến từ Phó Hàn Chu.
Thấy Mộ Ca không nói gì nữa, Lý Tùy An nhìn thoáng qua gương chiếu hậu.
Cô tựa lên kính cửa sổ thủy tinh trên xe, bóng dáng nhỏ bé, vẻ mặt cô đơn trông vô cùng đáng thương.
Tầm mắt Lý Tùy An hơi ngừng lại một chút, anh nói: “Như thế này đi, cô hãy cho bản thân mình thời gian ba ngày để bình tĩnh lại, nếu như ba ngày sau cô vẫn muốn nói cho bà ấy biết, vậy thì đừng làm trái với lòng mình.”
Chiếc mũi nhỏ của Mộ Ca hơi động đậy, giọng nói cũng khô khốc: “Vậy nếu như bà ấy trách tôi vì chuyện này thì phải làm sao đây?”
“Vậy thì cứ để bà ấy trách đi, nhưng người bình thường sẽ không trách cô chuyện này đâu. Nếu như bà ấy không như người bình thường, thế thì cô còn để ý đến phản ứng của bà ấy làm gì?”
Trùng hợp đụng đèn đỏ ở phía trước, Lý Tùy An dừng xe lại, đưa tay lên dịu dàng sờ đầu Mộ Ca: “Yên tâm, sau này anh trai sẽ bảo kê cho em.”
Mộ Ca bị câu “Anh trai” của anh ấy làm sởn gai ốc.
Cô xoa xoa lớp da gà nổi trên cánh tay, vẻ mặt đầy ghét bỏ, nhìn anh: “Anh có thể làm một người bình thường được không thế hả?”
Lý Tùy An lại bị chọc cười bởi dáng vẻ ghét bỏ của cô.
Khóe môi anh hơi nhếch lên, dường như trong cặp mắt đào hoa kia còn mang theo nét thâm tình, lại giống như bộ dạng cà lơ phất phơ trước sau như một: “E là không thể được rồi.”
Cảnh đi săn thú là phân cảnh cao trào nhất trong bộ phim “Thủy nghịch”. Đạo diễn rất xem trọng phân cảnh này nên cứ quay lại hết lần này tới lần khác mà vẫn cảm thấy không hài lòng.
Ông ấy chú trọng quá nhiều vào chi tiết khiến diễn viên ai nấy cũng đều khóc lóc than thở.
Nhưng phần một của bộ phim chính là được đánh bóng bởi sự xuất sắc về mặt chuyên môn như thế, phải thế mới có thể thu hoạch danh tiếng doanh thu phòng vé về, từ đó mới đi giành các giải thưởng lớn.
Diễn viên chính uống “thuốc uống cho bà xã”*, tự dặn lòng phải bình tĩnh, bình tĩnh lại.
(*: Nguyên văn là 太太口服, là một loại thuốc của Trung Quốc, được quảng cáo giúp phụ nữ điều chỉnh nội tiết, giúp tâm tình tốt, đẹp da, tên thuốc là do nhóm tạm dịch)
Ngay cả người từng được mài giũa như Phó Hàn Chu, phải chịu đựng các kiểu yêu cầu của đạo diễn, lúc ngồi trên xe bảo mẫu uống cốc trà lạnh Tô Vân Cảnh đưa cho cũng nghiến răng nghiến lợi.
Phó Hàn Chu có thể chất khá đặc biệt, tới mùa hè cơ thể anh cũng mát mẻ sảng khoái.
Cho nên khi Tô Vân Cảnh mở điều hòa thường sẽ điều chỉnh nhiệt độ cao hơn một độ, nếu như cậu nóng sẽ chạy sang ôm lấy nhóc cool ngầu, trong lòng yên tĩnh tự nhiên sẽ cảm thấy mát mẻ.
Phó Hàn Chu một lòng muốn trở về thủ đô, nhưng đạo diễn vẫn cứ kéo dài công việc ở nơi này.
Bởi vì đã thật sự tức giận nên Tô Vân Cảnh mới cho anh uống trà lạnh để hạ hỏa.
Tô Vân Cảnh dỗ dành anh: “Được rồi, được rồi, còn một vài cảnh phim cuối cùng nữa thôi, quay xong hết thì có thể trở về rồi.”
Mặc dù nói chỉ còn một vài phân cảnh cuối cùng, nhưng trên thực tế đạo diễn quay mấy cảnh này đã nhiều ngày nhưng vẫn chưa được qua.
Khó trách nhóc cool ngầu nóng nảy, Tô Vân Cảnh cũng cảm thấy công việc quay phim này quá nhọc tâm nhọc sức, nhóc cool ngầu có thể tham gia nhiều phân cảnh trong phim như vậy cũng thật sự không dễ dàng gì.
Đối với lời an ủi của Tô Vân Cảnh, không chỉ tâm tình Phó Hàn Chu không tốt lên mà ngược lại còn nóng nảy hơn.
Anh ấn Tô Vân Cảnh lên bàn ăn, hung hăng hôn cậu.
Tô Vân Cảnh vừa uống trà sữa, giữa răng môi còn đọng lại hương vị của trà, Phó Hàn Chu cứ không ngừng thâm nhập vào, mut lấy nó.
Đầu lưỡi Tô Vân Cảnh bắt đầu tê dại, bây giờ xem như cậu đã cảm nhận sâu sắc được nhóc cool ngầu tức giận đến mức nào rồi.
Nhưng tiếp theo cậu lại lo lắng cho bản thân mình.
Đây rõ ràng cho thấy là duc v0ng của Phó Hàn Chu vẫn chưa được thỏa mãn, Tô Vân Cảnh cứ ngẫm nghĩ vấn đề này là lại thấy da đầu mình tê dại.
Lại quay thêm hai ngày nữa, cuối cùng đạo diễn cũng hài lòng cho qua cảnh, cho Phó Hàn Chu nghỉ phép năm ngày để điều chỉnh lại sức khỏe.
Không biết nhân viên công tác nào trong đoàn phim làm lộ ra lịch trình của Phó Hàn Chu, vốn dĩ định sẽ ngồi máy bay trở về thủ đô trong tối đó luôn.
Nhưng Giang Sơ Niên nhận được tin tức lộ lịch trình, sợ fan sẽ chặn đường ở sân bay nên muốn quay trở về với hai người trợ lý trước.
Còn Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu thì ở lại khách sạn thêm một đêm nữa.
Mấy ngày gần đây, tâm tình của nhóc cool ngầu cứ lúc nắng lúc mưa, người có tính tình tốt như Tô Vân Cảnh cũng cảm thấy lo lắng vì anh.
Tời giờ cũng được thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời Tô Vận Cảnh vẫn còn mơ hồ lo lắng không biết mình có thể ra khỏi giường hay không.
Tắm rửa xong, trong lúc Tô Vân Cảnh đang thu dọn đồ đạc, nhóc cool ngầu vốn đứng phía sau cậu không biết đã đi đâu mất.
Lúc đầu Tô Vân Cảnh không quá để ý, sấy khô phân nửa đầu rồi mới chợt cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Mặc dù tâm tình của anh đã dần trở nên tốt hơn, nhưng thói quen dính người vẫn hề chưa thay đổi. Hơn nữa hiện tại còn ngày càng dính Tô Vân Cảnh hơn bình thường, đi vệ sinh còn hận không thể giải quyết trước mặt cậu nữa ấy chứ.
Một người dính như keo thế này lại bất ngờ không còn thấy sau đuôi, Tô Vân Cảnh đặt máy sấy tóc trong tay xuống, đi vào phòng tắm tìm nhóc cool ngầu.
Vì để lấy nhiều ánh sáng nên phòng khách ở khách sạn này được thiết kế một cái giếng trời.
Không biết vì sao Phó Hàn Chu lại mở giếng trời ra, khi Tô Vân Cảnh tìm tới nơi thì thấy nửa thân anh ngả ra khỏi giếng trời.
Thấy cảnh này, trái tim Tô Vân Cảnh suýt chút nữa đã ngừng đập.
Loại bệnh tâm lý giống như nhóc cool ngầu sẽ bị lặp lại tới lui. Lúc trước, khi bệnh của anh vẫn chưa nghiêm trọng như bây giờ, cứ hễ khi anh cực kỳ vui vẻ thì sẽ đột nhiên tinh thần tuột dốc.
Tô Vân Cảnh như mất khả năng nói chuyện, yết hầu cậu trượt lên trượt xuống, nửa ngày chẳng thể phát ra tiếng nào.
“Hàn Chu.”
Qua một lúc lâu sau, Tô Vân Cảnh mới mở miệng gọi Phó Hàn Chu, dường như sợ làm anh sợ hãi nên giọng điệu của cậu rất nhẹ.
Vải lụa trên mắt Phó Hàn Chu đã được Tô Vân Cảnh tháo xuống, nghe thấy Tô Vân Cảnh gọi mình, anh quay đầu nhìn Tô Vân Cảnh.
Đôi mắt đen láy xinh đẹp kia như đang phản chiếu dáng hình của Tô Vân Cảnh.
“Ở đó rất nguy hiểm.” Tô Vân Cảnh chậm rãi nhích nhích tới gần anh: “Anh bước xuống trước được không? Có chuyện gì thì xuống đây rồi nói.”
Mặc dù trên gương mặt Tô Vân Cảnh đã không còn nét sợ hãi giống vừa nãy nhưng Phó Hàn Chu vẫn tốn một chút sức mới có thể nhìn rõ sắc mặt cậu.
Thấy vẻ lo lắng trên mặt cậu, Phó Hàn Chu tự mình leo từ giếng trời xuống.
“Em yên tâm, anh sẽ không nhảy xuống đâu.” Phó Hàn Chu còn an ủi ngược lại Tô Vân Cảnh.
Thấy mặt mày anh bình thản, tim Tô Vân Cảnh vẫn đập loạn vì cảnh vừa nãy, nhưng trên mặt lại rất bình tĩnh.
“Vậy tại sao lại đứng ở đó?” Tô Vân Cảnh cẩn thận chạm vào tay anh, giọng điệu không mang theo chút ý trách cứ nào mà chỉ có lo lắng: “Rất nguy hiểm đấy.”
Phó Hàn Chu cụp mắt xuống, vẻ mặt hơi tẻ nhạt: “Bởi vì vữa nãy có người gọi anh.”
Tô Vân Cảnh biết anh lại xuất hiện ảo giác nữa rồi, kiên nhẫn hỏi Phó Hàn Chu: “Là ai đã gọi anh?”
“Em.”
“Em hả?”
“Ừm.” Phó Hàn Chu cúi người, ôm lấy Tô Vân Cảnh: “Giọng của em gọi anh, gọi anh đi tới thế giới khác với em, nói em của hiện tại là giả chứ không phải thật.”
Anh nói rất bình tĩnh, nhưng truyền đến tai Tô Vân Cảnh lại khiến cậu chấn động.
“Đừng tin người kia, người kia mới là giả ấy.”
“Anh không tin.” Phó Hàn Chu ôm Tô Vân Cảnh thật chặt.
Dù cho người trước mắt này là giả, Phó Hàn Chu cũng bằng lòng xem đây là một giấc mơ để nó tiếp tục.
Cho nên anh sẽ không nhảy xuống, anh sẽ mãi ở lại nơi này với Tô Vân Cảnh.
Dường như biết được Phó Hàn Cảnh nghĩ gì, giọng Tô Vân Cảnh trở nên khô khốc: “Hàn Chu, nơi này mới là thế giới chân thật, em mới là thật, em mới là Tô Vân Cảnh thật.”
“Anh nhớ kỹ này, dù về sau có xảy ra chuyện gì đi nữa thì em sẽ không bao giờ đầu độc anh, khiến anh nhảy từ nơi cao như thế này xuống với em đâu.”
“Nếu như em nói với anh như thế, chắc chắn người đó không phải là em, người đó là ảo giác, người đó chỉ đang lừa gạt anh rời khỏi em thôi.”
Cậu bưng lấy mặt Phó Hàn Chu, chạm trán mình vào trán Phó Hàn Chu: “Có nghe không?”
“Ừm.”
Tô Vân Cảnh không ngừng nhấn mạnh với cậu: “Cơ thể em có nhiệt độ, tim em cũng đang đập rộn ràng, còn người kia chỉ có mỗi giọng nói của em thôi, nên anh đừng tin hắn ta.”
“Anh chạm vào em này.” Tô Vân Cảnh kéo tay Phó Hàn Chu đặt lên trên ngực mình: “Có nghe thấy âm thanh ở nơi này không?”
Sau khi Phó Hàn Chu cảm nhận được nhịp tim đập mạnh mẽ dưới lòng bàn tay, hàng mi dài của anh khẽ run lên.
Tô Cảnh Vân hôn cậu: “Em là thật, anh có cảm nhận được không?”
Phó Hàn Chu run rẩy ôm lấy cổ Tô Vân Cảnh, khiến nụ hôn này càng sâu hơn.
Anh nghe thấy rồi.
Cũng đã cảm nhận được rồi.
Người mà anh thích đang ở trước mặt anh.
Phó Hàn Chu thành kính hôn lên môi Tô Vân Cảnh.
Tô Vân Cảnh mặc cho anh hôn mình một hồi, sau đó mới bắt lấy Phó Hàn Chu kéo tay anh đi vào phòng tắm.
Trong phòng tắm có tinh dầu ô liu, Tô Vận Cảnh cầm lấy tinh dầu rồi lại kéo Phó Hàn Chu trở về phòng ngủ.
Lại tìm tấm vải cột lên trên mắt Phó Hàn Chu lần nữa, sau đó Tô Vân Cảnh hôn lên mắt anh.
“Bây giờ anh hãy suy nghĩ dáng vẻ tuyệt đẹp của em, em sẽ làm chuyện mà anh vẫn luôn muốn làm với em.”
Tô Vân Cảnh vén mớ tóc xõa trên trán ra sau đầu, hơi thở nóng rực phả xuống má Phó Hàn Chu.
Giọng của cậu trầm thấp, dịu dàng gọi tên của Phó Hàn Chu: “Chu Chu.”
Phó Hàn Chu cắn chặt khớp hàm, hôn Tô Vân Cảnh thật mạnh, rồi đè cậu xuống giường.
Lần này không giống như lần trước, Phó Hàn Chu có thể cảm nhận được hơi thở, nhịp tim đập, nhiệt độ và cơ thể của Tô Vân Cảnh đang đáp lại mình.
Tô Vân Cảnh đã từng đọc rất nhiều tiểu thuyết đam mỹ sắc t1nh, trong đấy miêu tả những hình ảnh vô cùng sống động, nhưng thật ra, bản thân cậu không tin cho lắm.
Tiểu thuyết là tiểu thuyết, hơn nữa đấy còn là loại tiểu thuyết thuần cảnh H, loại văn thế này chỉ xem vì sở thích mà thôi.
Mãi đến một thời khắc nào đó trong đêm nay, cuối cùng Tô Vân Cảnh cũng nhận ra một chuyện vô cùng nguy hiểm.
Cậu xuyên vào trong tiểu thuyết đó rồi.
Mặc dù nhóc cool ngầu là nam thứ nhưng cũng kế thừa “truyền thống tốt đẹp”, ngay cả bia đỡ đạn Tô Vân Cảnh này cũng khó mà tránh khỏi thiết lập nhân vật được nặn ra từ trong tiểu thuyết.
Cậu và nhóc cool ngầu biểu diễn một trận vô cùng hoàn hảo, một đêm bảy lần, quả là thiên phú dị thường.
Nếu như Tô Cảnh Vân trải qua buổi tối này sớm hơn, nhất định sẽ phát giác ra điểm kỳ lạ của nhóc cool ngầu lần trước.
Bởi vì cảm giác thử nghiệm của hai lần hoàn toàn không cùng mức độ với nhau.
Phó Hàn Chu hôn người đang ướt đẫm mồ hôi dưới thân mình, giọng nói dịu dàng mềm nhũn không giống như nhóc cool ngầu hung hãn vừa nãy.
Anh hỏi: “Có đau không?”
Tô Vân Cảnh mệt đến mức chẳng thể mở mắt ra nổi, chỉ đành lắc lắc đầu.
“Vậy thoải mái không?”
Câu hỏi quá khó xử, Tô Vân Cảnh vừa hoảng loạn vừa xấu hổ, mang tai cũng nóng như lửa đốt.
Nhưng nghĩ lại, cậu có trả lời cũng không mất miếng thịt nào mà hơn nữa còn làm nhóc cool ngầu vui vẻ.
Tô Vân Cảnh gật đầu.
“Ừm.” Nhịn cảm giác xấu hổ trong lòng xuống, lại bổ sung thêm một câu: “Em rất thích thân mật với anh như thế này.”
Quả nhiên nhóc cool ngầu được dỗ rất vui vẻ, anh cúi đầu xuống hôn Tô Vân Cảnh.
Cứ hôn một hồi lâu, Tô Vân Cảnh cảm thấy hướng phát triển không được đúng cho lắm, trong lòng cậu không ngừng kêu khổ.
“Ngày mai, ngày mai có được không?” Tô Vân Cảnh vội vàng kêu cậu ấy dừng lại: “Em thật sự mệt quá rồi.”
Được thôi.
Mặc dù Phó Hàn Chu vẫn chưa thỏa mãn lắm, nhưng tay chạm đến lông mày nhíu chặt của Tô Vân Cảnh cũng chỉ có thể ngoan ngoãn mà ôm cậu ngủ thôi.